Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 43

"Tôi cứ tưởng chúng ta đã hiểu ý nhau..."

Tôi cau mày trước giọng điệu kéo dài kỳ lạ kia.

"Hiểu ý nhau? Anh và tôi?"

Tôi gắt gỏng nói ra.

"Tại sao tôi lại phải hiểu ý anh chứ?"

Kèm theo lời nói đó, tôi trắng trợn đảo mắt quét toàn bộ cơ thể anh ta, rồi dừng ánh nhìn trên khuôn mặt. Và tôi cố tình bật ra một tiếng cười khinh bỉ, như thể anh ta vừa nghĩ ra điều gì đó thật nực cười, với thái độ chế giễu rõ ràng.

Đúng là Nathaniel Miller.

Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ vỏn vẹn vài bước. Nếu Nathaniel giơ tay ra, việc siết cổ tôi chắc chắn sẽ dễ dàng. Và lần này sẽ không có ai đến cứu tôi.

Biết rõ điều đó, tôi vẫn không hối hận vì đã khiêu khích anh ta, và cũng chẳng có ý định dừng lại. Ngược lại, tôi cảm thấy máu trong người sôi lên, vì khao khát được xé toang lớp vỏ bọc của gã đàn ông này. Tôi muốn bóp méo khuôn mặt lạnh lùng như mặt nạ kia. Dù chỉ là một màn liều lĩnh của kẻ say, tôi vẫn muốn tạo ra, dù chỉ một vết xước nhỏ thôi, ở trên cảm xúc của tên vô liêm sỉ - kẻ đã bỏ cuộc tại phiên tòa và trốn chạy, giờ lại muốn ngủ với tôi như chưa hề có chuyện gì.

"Hừm."

Một tiếng than thở thoát ra từ miệng Nathaniel. Anh ta nghiêng đầu, không rõ là thở dài hay có ý gì khác, rồi mở lời bằng giọng điệu giả vờ tiếc nuối, pha lẫn tiếng cười:

"Tôi cứ tưởng cuộc chiến giữa chúng ta đã kết thúc, nhưng xem ra thái độ của cậu không phải vậy."

Tôi định nói rằng vẫn còn một cuộc đàm phán dang dở cơ mà, nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

...Tại sao mình không nghĩ đến điều này sớm hơn nhỉ?

Hoàn toàn có thể là vậy. Mẹ của nạn nhân đã khẩn thiết cầu xin mở phiên tòa, nhưng lại dễ dàng từ bỏ chỉ vì nghe thấy cái tên Miller? Giờ nghĩ lại thì thật vô lý. Vậy, chỉ còn một lý do duy nhất.

Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt đờ ra:

"Thế nào? Cảm giác đe dọa nạn nhân để đạt được kết quả mong muốn ra sao?"

Khi tôi dùng giọng điệu chế nhạo để khiêu khích, đôi mắt Nathaniel thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên thường lệ và hỏi lại:

"Cậu đang nói gì vậy? Tự nhiên lại suy diễn ?"

Anh ta tỏ ra hoàn toàn vô tội, nhưng tôi không lùi bước và lặp lại:

“Chỉ nghe cái tên Miller mà từ bỏ phiên tòa, tin vào điều đó thì thật là quá ngây thơ. Điều đó thật nực cười.”

Sự thật là, chính tôi cũng đã từng ngây thơ như vậy. Việc bây giờ tôi mới nghĩ ra điều đó, là do sự vô vọng và bàng hoàng về việc phiên tòa bị hủy bỏ trong một sớm một chiều, đã chiếm trọn tâm trí tôi. Nếu anh không xuất hiện lúc này, liệu tôi có bao giờ nghĩ tới không?

...Dù sao thì mọi thứ cũng đã không thể thay đổi.

Tôi cắn chặt môi dưới vì bực bội, và người đàn ông kia lên tiếng:

"Cậu đang nói rằng tôi đe dọa gia đình Smith? Vì sao?"

Nathaniel nói thêm:

"Sợ sẽ thua cậu sao?"

Anh ta đưa bàn tay lên che gần miệng, như thể đang cố kìm lại một tràng cười sắp bật ra. Tôi thấy khó chịu với phản ứng đó. Tôi rõ ràng muốn xúc phạm và khiến anh ta tức giận, nhưng Nathaniel Miller lại thấy tình huống này thú vị. Đầu ngón tay tôi lạnh cóng. Tôi vội nắm chặt rồi thả lỏng, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt tinh tế đến đáng ghét của anh ta. Nathaniel Miller hạ tay xuống và xin lỗi tôi:

"Xin lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu chuyện cười buồn cười đến vậy."

Trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười lộ rõ sự mỉa mai. Tôi không chịu thua, gắt gỏng đáp lại khuôn mặt đang chế nhạo tôi:

"Nếu không phải vậy, tại sao anh lại cố tình từ bỏ phiên tòa? Chúng tôi có đầy đủ nhân chứng, bằng chứng và động cơ rõ ràng. Không thể thắng được phải không? Vì vậy anh đã thuyết phục bà Smith từ bỏ vụ kiện?"

Những lời tiếp theo hoàn toàn là suy đoán của riêng tôi. Tuy nhiên, nhìn vào thái độ của người đàn ông này lúc này, tôi gần như chắc chắn. Anh ta sẽ lại giả vờ như không biết gì sao? Tôi chờ đợi với sự khó chịu, nhưng trái ngược với vẻ căng thẳng của tôi, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và nói:

“Tôi nhường cậu đấy, để cậu không phải chịu bẽ mặt.”

Tôi gần như không tin vào tai mình khi nghe giọng nói chậm rãi của người đàn ông. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Bất ngờ, Nathaniel bước một bước dài về phía trước. Ngay sau đó, anh dùng gậy chống xuống đất và di chuyển chân còn lại. Chỉ một bước chân thôi đã khiến anh ta gần đến mức mũi chạm mũi với tôi..  Khi tôi vô thức lùi một bước, Nathaniel Miller đã cúi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, một mùi hương ngọt ngào nhưng đậm đặc bao trùm lấy tôi. Khi đầu óc choáng váng, tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai:

"Nếu cậu muốn có phiên tòa đến thế, sao không bò lên giường tôi đi."

Giọng nói của anh ta pha lẫn tiếng cười khẽ, vang lên bên tai kẻ đang đờ người ra.

“Nếu cậu bỏ cái trò công tố viên vớ vẩn ấy đi và chỉ cần banh chân dưới tôi, thì cái phiên tòa nhỏ bé ấy tôi đã sẵn lòng thua cho cậu rồi.”

Những lời đó như bật tung cầu chì trong đầu tôi. Bốp! Một âm thanh chói tai vang lên. Tiếng vang làm rung chuyển bầu không khí yên tĩnh của màn đêm, mang theo chút áy náy nhưng cũng đem lại cảm giác sảng khoái khó tả. Âm thanh nắm đấm của tôi đập vào hàm Nathaniel Miller vang lên, nghe như tiếng hét vỡ òa giữa đồng bằng rộng lớn - thật thỏa mãn làm sao. Dù đối phương không hề ngã ngửa, mà chỉ khẽ ngoảnh mặt đi.

Phản ứng của Nathaniel Miller hơi chậm một nhịp. Đầu tiên, anh ta đưa mắt nhìn xuống tôi, rồi mới từ từ quay đầu lại. Nhìn anh ta xoa nhẹ cằm như không tin nổi mình vừa bị đánh, tôi gầm gừ qua kẽ răng nghiến chặt:

"Đồ khốn! Đi mà đút cặc vào mấy cái lỗ khác!"

Để anh ta thấy rõ, tôi còn nhổ nước bọt xuống đất rồi ném thêm lời cuối:

"Đồ rác rưởi!"

Đó là những lời tôi đã muốn nói với anh từ bấy lâu nay. Cảm giác thật thoải mái khi cuối cùng cũng thốt lên được. Tôi chẳng thèm quan tâm hậu quả sẽ thế nào. Đương nhiên rồi, bởi tôi đang say mà. Say đến mức đầu óc quay cuồng.

"...Haa."

Một tiếng thở dài khó tin thoát ra từ miệng Nathaniel. Vết đỏ hằn rõ trên làn da trắng mịn của anh. Có lẽ ngày mai nó sẽ thành vết bầm tím. Nghĩ tới đó, lòng tôi dâng lên một niềm khoan khoái lạ kỳ. Nụ cười khiếm nhã anh phô ra bấy lâu đã biến mất, thay vào đó là một nếp nhăn sâu hoắm giữa đôi lông mày. Nhìn biểu cảm lộ rõ sự khó chịu đó, lần đầu tiên tôi nghĩ rằng gã đàn ông này cũng là một con người.

...Nhưng rồi.

"...Ực!"

Tôi thậm chí còn không kịp hét lên. Trong tình huống bất ngờ này, tôi chỉ kịp nín thở vì kinh ngạc..

Nathaniel dùng một tay bóp cổ tôi và dễ dàng nhấc bổng tôi lên. Tôi nghẹt thở, cố gắng kiễng hết mũi chân nhưng hoàn toàn không thể chạm đất.

"Chrissy Jean."

Nathaniel Miller thì thầm bằng giọng trầm khàn mà tôi chưa từng nghe thấy. Tôi vùng vẫy điên cuồng, cố gỡ bàn tay đang siết chặt cuống họng mình, nhưng anh chỉ dùng một tay giữ chặt cổ tôi, lẩm bẩm bằng giọng điệu bình thản:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro