Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 28

Chúng tôi đứng im lặng nhìn nhau, không một lời trao đổi. Nathaniel Miller, y như lần cuối tôi thấy, vẫn cầm chiếc gậy chống, điếu thuốc vẫn kẹp trên môi. Đôi mắt tím sẫm chăm chú quan sát tôi, mùi hương ngọt ngào hòa trong khói thuốc vẫn không thay đổi. Ngay cả nụ cười kỳ lạ như đang chế nhạo đối phương cũng vậy.

"Công tố viên."

Giọng nói trầm thấp khác thường, vang lên từ đôi môi mở ra chậm rãi. Vầng trăng xanh nhợt nhạt phía sau lưng Nathaniel Miller đặc biệt lớn, chiếu xuống thứ ánh sáng mờ ảo. Tôi đột nhiên choáng ngợp, như thể một cảnh trong tiểu thuyết Gothic đã được tái hiện một phần ngoài đời thực. Người đàn ông này không khoác áo choàng, không lộ ra nanh nhọn, không xòe đôi cánh đen, nhưng dù vậy...

Có lẽ là do đôi môi đỏ tương phản với làn da trắng đến bệch. Dù biết là không thể, tôi vẫn không kìm được việc nhìn chằm chằm, tự hỏi liệu có thấy chiếc răng nanh nào lộ ra khi anh ta mở miệng không.

Tôi thất vọng về bản thân vì những suy nghĩ ngớ ngẩn đó, và khẽ lẩm bẩm:

"...Luật sư Miller."

Khi tôi khó nhọc thốt lên cái tên đó, anh ta nở một nụ cười lịch sự. Nhìn đôi môi cong lên với góc độ chính xác đến mức như đã luyện tập vô số lần, tôi bỗng rùng mình.

Đột nhiên, mùi hương ngọt ngào trở nên đậm hơn. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi. Dù sao điều đó cũng không quan trọng. Hiện tại, tôi đang phải đối mặt với người mà tôi muốn tránh nhất. Thật vô ích khi tôi đã cố gắng hết sức để thoát khỏi tình huống này.

"Tôi không ngờ lại gặp anh ở một nơi như thế này."

Tôi cố ý nói chuyện nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì xảy ra, nhưng Nathaniel Miller không phản ứng ngay. Anh ta vẫn nhìn tôi với vẻ thờ ơ, chậm rãi hít một hơi thuốc. Tôi đành phải im lặng nhìn anh ta nhả ra làn khói hư ảo.

"Tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc..."

Sau vài giây im lặng căng thẳng, Nathaniel Miller chậm rãi lên tiếng. Khóe miệng anh ta giãn ra. Ngay khi tôi suýt mất cảnh giác, anh ta tiếp tục với giọng điệu thong thả:

"Tôi nghĩ chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu."

Nathaniel Miller dường như cố ý nói chậm, kéo dài âm cuối một cách kỳ lạ. Qua những lời đó, tôi có thể biết rằng, Nathaniel Miller đã phát hiện ra tôi trong quán bar.

Trái ngược với sự căng thẳng trong lòng tôi, anh ta trông rất thư thái. Như thể anh ta chỉ là một khán giả vô tư. Nhận ra điều đó, tôi có chút thất vọng về bản thân. Cả tôi và anh ta đều đến những quán bar như thế này, vậy tại sao tôi phải co rúm lại như thể mình bị bắt quả tang chứ?

Ha. Tôi thở ra một hơi ngắn, cố ý đáp lại bằng giọng mỉa mai:

"Một người lịch sự như anh lại đứng đó xem đánh nhau cơ à."

Tôi muốn cười như không có chuyện gì, nhưng vết đau trên mặt khiến khóe miệng tôi khó giãn ra. Nathaniel Miller vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đáp lại lời tôi dù chắc chắn hiểu rõ ý tôi:

"Tôi đợi mọi chuyện kết thúc."

Tôi không thể biết, liệu anh ta có chân thành muốn xem hay không. Vì theo lẽ thường, thấy người khác đánh nhau, hoặc can ngăn hoặc bỏ đi, chứ đâu ai đứng đó nhìn chằm chằm bao giờ? Anh ta bảo không xem hả?

"Nếu không giúp được gì, im lặng bỏ đi có lẽ mới là phép lịch sự?"

Đáng lẽ anh nên biến mất đi, đồ khốn. Khi tôi nhẹ nhàng "tô điểm" những suy nghĩ trong lòng và thốt ra, Nathaniel Miller khẽ nghiêng đầu. Trước cử chỉ như đang bối rối đó, anh ta mở lời:

"Làm sao tôi biết được họ đang thích thú, hay thực sự không muốn khi lăn lộn với nhau?"

Giọng anh ta vẫn bình tĩnh đến kinh ngạc. Lại có thể nói những lời như vậy sao? Lần đầu tiên trong đời, tôi trải qua cảm giác không thốt nên lời. Quá bối rối, tôi không tìm được câu trả lời, phải vài giây sau mới lên tiếng.

"Anh không phân biệt được giữa thích và không thích sao?" 

Lần này, tôi rõ ràng đã giận dữ, nhưng nét mặt Nathaniel Miller vẫn không thay đổi:

"Không dễ dàng chút nào."

Anh ta thản nhiên trả lời. Những kẻ hiếp dâm thường nói "cô ấy miệng nói đừng nhưng cơ thể lại muốn". Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu người đàn ông này có cùng quan điểm với chúng hay không?.

"Vậy đoán xem. Lúc này tôi đang thích thú hay đang tức giận?"

Khi tôi châm biếm hỏi, anh ta im lặng một lúc rồi đáp:

"Giọng cậu run rẩy, nên có vẻ như cậu đang tức giận."

"Không đời nào."

Tôi cố giữ cho giọng nói của mình vững vàng, không một chút run rẩy. Người đàn ông này đang thử thách tôi sao? Ngay cả sự im lặng ngắn ngủi của anh ta cũng khiến tôi khó chịu. Như thể anh ta thực sự đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Khi tôi nhíu mày nhìn, Nathaniel Miller mới lên tiếng, giọng điệu như đang khuyên bảo:

"Nếu cậu yêu cầu tôi giúp, tôi đã giúp rồi."

Anh ta đã gặp phải loại người biến thái nào để có thể nghĩ ra điều đó chứ?

Tôi suýt nữa thì tuôn ra lời chửi thề, nhưng đã kịp kìm lại khi một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí. Ký ức về những gì chứng kiến trong bữa tiệc pheromone ùa về, khiến tôi bỗng cảm thấy kiệt sức, đành buông xuôi. Phải rồi, thế giới của người đàn ông đó vốn dĩ là như vậy.

Tôi thở dài, đưa tay vuốt mái tóc rối bù, rồi bất giác nhíu mày. Vết thương trên mặt đang âm ỉ đau nhói. Ánh mắt liếc xuống đồng hồ - đã hơn 2 giờ sáng.

Tôi kiệt sức rồi.

Chẳng còn chút hứng thú nào với chuyện ái ân hay bất cứ điều gì khác. Tất cả những gì tôi muốn là gục xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Tôi quay lưng, nói một câu từ biệt:

"Tôi đi đây."

Không thèm nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi bước đi. Mong muốn thoát khỏi nơi này thúc giục tôi tăng tốc, nhưng đó là một quyết định sai lầm. Quá muộn để nhận thấy, cú sốc mà người đàn ông kia gây ra đã lây lan khắp cơ thể, và bóng tối ập đến trước mắt tôi.

...Ơ?

Tôi chỉ chớp mắt một cái, nhưng giây tiếp theo, tôi đã nằm ngửa ra nhìn lên bầu trời đêm. Sự ngỡ ngàng khiến tôi không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Bất chợt, một giọng nói lịch sự vang lên từ phía trên:

"Cậu ổn chứ?"

Giọng nói ấy kéo tôi về thực tại. Giờ tôi mới nhận ra mình vừa ngất đi trong giây lát. Nhưng chẳng thể nào thở phào nhẹ nhõm. Bóng người cao lớn đang đứng liếc xuống, tôi giật mình, vội vàng ngồi dậy. Ngay lập tức, một cơn đau nhói xé óc khiến tôi rên rỉ, khom người. Tôi nhíu chặt mày, đưa tay xoa nhẹ sau gáy.

Kiểm tra lòng bàn tay, không thấy dính máu. Tôi thở ra một hơi ngắn, nhận ra tình huống mình đang gặp phải thật đáng xấu hổ. Hình như tôi may mắn tránh được cú ngã đập đầu kinh khủng, nhưng vận may chỉ dừng lại ở đó thôi. Nathaniel Miller vẫn đứng kia, chống gậy, nhìn tôi chăm chú.

"Có vẻ như không bị chảy máu."

Nathaniel Miller đưa tay ra, một sự hào phóng hoàn toàn không đúng lúc. Tôi phớt lờ anh ta, tự mình đứng dậy. Tôi bực dọc, phủi bụi trên quần áo, còn Nathaniel Miller lên tiếng:

"Tôi sẽ đưa cậu về."

Thật vô lý. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt không giấu nổi sự ghê tởm:

"Không cần đâu. Tôi có thể tự đi."

"Thật sao?"

Dù tôi đã từ chối thẳng thừng, anh ta không hề để ý đến thái độ cứng rắn của tôi. Ngược lại, một nụ cười mơ hồ nở trên môi anh ta, cùng một tiếng thở dài:

"Đây mới chính là lúc cần giúp đỡ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro