Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 20

Những Alpha trội còn giữ được chút ý thức, đang nhìn tôi và Nathaniel với ánh mắt tò mò. Vài Alpha khác vẫn không ngừng gào thét và đâm đâm chọc chọc. Tóm lại, tất cả là một mớ hỗn độn.

Ở một nơi như thế này mà đi cầu xin anh ta giảm tiền bồi thường xe ư? Đúng là tự đem mặt ra cho người ta tát.

"Không, tôi thực sự có việc bận nên..."

Tôi dừng lại khi nghe thấy giọng nói điềm tĩnh gọi tên mình. Giờ đây, chẳng còn chút dấu vết say xỉn nào trên người anh ta. Với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta dùng giọng điệu giả tạo dịu dàng:

"Đi lối này."

Rõ ràng, anh ta đang thích thú trước sự bối rối của tôi. Giống như bao Alpha khác, anh ta cũng chẳng phải người có tính cách tốt đẹp gì.

Không, thậm chí còn đặc biệt tệ.

Thời gian do dự rất ngắn ngủi. Tôi ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào anh.

"Tôi hiểu rồi."

Khi đã quyết định, hành động cũng trở nên nhanh chóng. Tôi bước những bước dài về phía anh. Lúc này, khứu giác đã tê liệt, không còn cảm nhận được gì ngoài những dư âm thoảng qua. Chỉ cần phớt lờ những âm thanh hỗn loạn và cảnh tượng bạo lực, thì mọi thứ vẫn có thể chịu đựng được.

Dù sao, đây cũng không phải là thế giới của tôi.

Không nghe, không nhìn, không nói.

Tôi đứng trước Nathaniel Miller, tự nhủ như một câu thần chú. Dù còn cách hai bước chân, tôi vẫn cảm nhận được áp lực nghẹt thở, liền kiêu hãnh ngẩng cao cằm.

"Tôi xin lỗi vì làm phiền khoảng thời gian thư giãn của anh Miller. Tôi đến đây để nói về vụ tai nạn lần trước."

"...Tai nạn?"

Anh ta chậm rãi lặp lại từ đó, giọng điệu uể oải. Vô thức, tôi nhíu mày.

Chẳng lẽ anh ta không nhớ gì sao?

Tôi lại một lần nữa hối hận vì quyết định đến đây, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Đúng lúc đó, Nathaniel chợt thốt lên một tiếng "À..." đầy vô hồn. Anh ta quay người, rót đầy hai ly rượu rồi tựa người thoải mái trên ghế sofa, đưa cho tôi một ly. Tôi đành phải nhận lấy, trong khi Nathaniel đã nâng ly lên môi và hỏi:

"Ừ, có chuyện đó. Nhưng sao?"

Anh ta như cố ý vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh trên ghế sofa. Đây quả là một tình huống kỳ lạ đến nghịch lý - xung quanh mọi người đang chìm trong cuồng loạn, chỉ có anh ta và tôi ngồi đối diện nhau trò chuyện bình thản thế này đây. Tôi giật bắn người khi một Omega chợt chạm vào chân mình, bèn vội ngồi cách ra xa anh ta một chút. Hắng giọng e hèm, tôi bắt đầu câu chuyện:

"Tôi cần bồi thường cho anh, nhưng hạn mức bảo hiểm của tôi..."

Ngay lúc ấy, một âm thanh sụt sịt bất thường vang lên từ phía bên kia.

"Ư ư ư, hức hức, ha ư ư..."

Phớt lờ đi. Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục:

"...không đủ, nên tôi định đi vay..."

"Ư ư ư ư... Hộc hộc, hộc hộc."

"...định vay..."

"Hahahaha, hah a a at, hi hik!"

"..."

"Ha ư ư, a a a, hi ya a ang..."

Tôi đột nhiên im bặt. Nathaniel cũng im lặng nhìn tôi. Trong khi khắp nơi vang vọng những âm thanh ân ái, chỉ có chúng tôi là đang im lặng nhìn nhau. Rốt cuộc đây là tình huống gì?

Hai hàng lông mày nhíu chặt vì đau đầu. Tôi xoa xoa để giảm căng thẳng.

"Có vẻ không ổn rồi. Tôi sẽ gặp lại anh sau vậy. Tôi đã gọi điện nhưng anh không nghe máy, vậy tôi có thể nhắn tin với thư ký của anh được không?"

"Tùy cậu."

Nathaniel trả lời ngắn gọn rồi khẽ nâng ly, như đang chúc mừng. Tôi không thể không đáp lễ, cũng nâng ly lên, uống một ngụm. Với mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tôi uống cạn ly trong một hơi. Nathaniel im lặng quan sát, còn tôi đã uống xong, đứng phắt dậy với chiếc ly rỗng trên tay.

"Vậy tôi xin phép..."

...Ơ?

Đột nhiên, đầu tôi choáng váng. Cơn chóng mặt ập đến bất ngờ khiến tôi vội vã chống tay lên thành ghế sofa. Nathaniel thong thả nhấp một ngụm rượu. Thật kỳ lạ, chỉ một ly rượu sao có thể khiến tôi ra nông nỗi này.

Bàn tay đang bám vào thành ghế siết chặt hơn. Tôi cố gắng hết sức để đứng vững. Hình ảnh Nathaniel từ từ nhấm nháp ly rượu, nhìn tôi với đôi mắt nheo lại đầy ẩn ý.

"...Trong rượu có thứ gì đó..."

Lưỡi tôi cứng đờ, di chuyển khó khăn. Nathaniel khẽ mỉm cười sau khi uống hơn nửa ly rượu. Nỗi kinh hoàng lướt qua tâm trí tôi. Giờ tôi mới hiểu, tại sao mọi người ở đây đều mất kiểm soát và hành xử như thú vật. Chỉ rượu thôi không thể khiến người ta mất lý trí đến mức này. Ắt hẳn phải có thứ gì khác trong rượu.

...Ma túy?

Pha thuốc vào rượu là một phương thức cổ điển. Nó dễ dàng phát huy tác dụng, quan trọng nhất là nhanh chóng. Tôi từng nghe tin đồn rằng, để đạt được trạng thái phê hơn, các Alpha Trội thường pha cocaine và thuốc lắc vào rượu. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là giai thoại ở chốn đô thị, nhưng trời ơi. Hóa ra lại là sự thật.

Nếu dùng cocaine đắt tiền theo cách đó, thông thường người ta sẽ nhanh chóng phá sản. Vì vậy, tôi hoàn toàn không lường trước được tình huống này. Nhưng đối với những người này, việc phá sản vì uống cocaine như uống nước, hoàn toàn không phải là vấn đề.

"...A!"

Đầu gối tôi khuỵu xuống, nhưng tôi thậm chí còn không đau. Sàn nhà như đột ngột lao về phía trước, nhưng tôi chỉ đờ đẫn chớp mắt, không một chút kinh ngạc. Nhận ra anh ta đã túm lấy tay và quật ngã tôi, tôi gục mặt xuống ghế sofa, nằm bẹp dưới chân anh. Nathaniel ngồi trên cao, hỏi bằng giọng lạnh băng không chút xúc cảm:

"Nên bắt đầu từ trên xuống, hay từ dưới lên?"

Âm thanh vang vọng trong tai, nhưng ý nghĩa của chúng không thể chui vào tâm trí tôi. Giọng nói của Nathaniel, chỉ như những gợn sóng vô nghĩa lướt qua rồi tan biến. Ha... anh ta thở ra một tiếng khó hiểu, không rõ là thở dài hay than vãn.

Đột nhiên, Nathaniel nắm lấy cằm tôi, ấn mạnh xuống. Những ngón tay thô ráp đâm sâu vào khoang miệng, khuấy động mọi thứ. Nước bọt chảy dài từ khóe môi, tôi nghẹt thở vì đau đớn, nhưng anh ta phớt lờ, ấn ngón tay sâu tận cuống họng để thăm dò, rồi tặc lưỡi:

"Chỗ này chật quá, không thể làm từ trên xuống rồi."

Anh ta lẩm bẩm rồi rút tay ra. Không khí ùa vào đột ngột khiến nội tạng tôi như bị đảo lộn.

"Khục... khặc... khặc!"

Tôi ho sặc sụa, không thể thở nổi vì những cơn nôn ọe. Nathaniel thản nhiên đứng nhìn tôi run rẩy và nôn mửa.

"Ha... ha..."

Khi tôi dần lấy lại hơi thở, vai bắt đầu run lên, thì anh ta đột ngột túm lấy tóc tôi, kéo mạnh. Cổ tôi bị bẻ ngược, miệng mở ra không tự chủ. Khuôn mặt anh ta hiện ra trong tầm nhìn mờ ảo. Ngay lập tức, đôi môi chúng tôi chạm nhau.

Một chiếc lưỡi không chút do dự xâm nhập, điên cuồng quấy đảo khoang miệng tôi. Cổ tôi bị ép ngửa ra sau, buộc phải đầu hàng trước sự chiếm đoạt thô bạo của anh ta. Khi chiếc lưỡi cuối cùng cũng rút đi sau cơn tàn phá, một hơi thở nặng nề thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro