Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐑𝟏𝟔 | ‹𝟐› 𝒂𝒍𝒍𝒙𝒕𝒂𝒌𝒆 ↣ 𝒕𝒓𝒐̂́𝒏 𝒕𝒊̀𝒎



𝒇𝒖𝒍𝒍 𝒕𝒊𝒍𝒕𝒆: 𝒊𝒛𝒂𝒏𝒂, 𝒌𝒂𝒌𝒖𝒄𝒉𝒐𝒖, 𝒓𝒂𝒏, 𝒓𝒊𝒏, 𝒌𝒐𝒌𝒐 𝒙 𝒕𝒂𝒌𝒆𝒎𝒊𝒄𝒉𝒊 𝒕𝒓𝒐̂́𝒏 𝒕𝒊̀𝒎

cảnh báo tag: footjob, school uniform, stockings, smell fetish, dirty talk,... 

đọc kĩ tag, nội dung bên dưới sẽ lạ lẫm với một số bạn (và có thể bạn sẽ cảm thấy ghêkhông thích



🍟



"Mày định hớt tay trên của cả đám à Koko."


Là Rindou, hắn đứng ở bậc thang từ trên cao nhìn xuống, trông có vẻ như đã ở đây một lúc lâu và quan sát hết toàn bộ khung cảnh nóng mắt nãy giờ. Quả thật là Rindou bị tiếng đóng cửa ở nơi thoát hiểm thu hút đến đây, tình cờ bắt gặp được Koko đang bắt nạt cục cưng bé bỏng của hắn. Chưa vội ngăn cản liền, thay vào đó Rindou bận ngắm nhìn dáng vẻ mới lạ của em mà xuýt xoa đánh giá trong lòng.


Rindou có một sở thích kì dị kể từ khi bắt đầu mối quan hệ thân thiết với Takemichi, đó là hay hoang tưởng bộ dáng của người yêu khi hóa tranh thành nhiều nhân vật khác nhau, tỉ như y tá, nữ sinh, nữ cảnh sát,... Dù cho những thứ đó không phù hợp với tạng người của một đứa con trai, nhưng không hiểu sao khi em khoác lên những bộ trang phục nữ tính ấy lại khiến Rindou nứng đến cực độ, dù cho lúc trước coi hàng chục bộ AV nhập vai cũng không khiến hắn trở nên mất kiểm soát như vậy, có lẽ là do người đó là Takemichi nên mới làm cho hắn thích thú như vậy.


Kể từ đó Rindou luôn đi săn lùng mấy bộ đồ hóa trang độc lạ, có rất nhiều kiểu dáng, tình thú có, sexy có, đáng yêu trong sáng có, nhiều đến nỗi cả chất đầy một tủ đồ lớn. Tiếc là Takemichi lại quá ngại ngùng để mặc mấy thứ đó, một phần em không đảm bảo được cái mông của mình sẽ lành lặn nếu chiều theo cái sở thích biến thái của Rindou. 


Hắn nhẫn nhịn đến cái ngày sinh nhật 18 tuổi của em, rủ đồng bọn cùng nhau lập nên kế hoạch tổ chức cuộc chơi này với mục đích duy nhất là lừa em vào bẫy. Nếu bọn hắn thắng thì phần thưởng là Takemichi, điều quan trọng ở đây chính là em sẽ nghe lời và chiều theo ý của bọn hắn. Là một kẻ gian manh, Rindou sẽ lợi dụng cơ hội này để bắt em thử hết tủ đồ của hắn rồi cùng nhau chơi hàng ngàn kiểu nhập vai play kích thích.


Nhưng mọi chuyện không dễ như Rindou đoán, trừ hắn ra còn nhiều con chó động dục khác cũng có ý tưởng độc chiếm em. Ngoài mặt bọn họ có thể là anh em cột chèo có mối quan hệ hợp tác cùng nhau hưởng lợi, trong lòng thì lại âm thầm ganh đua, tính toán hàng ngàn kế hoạch để trở thành người đầu tiên của Takemichi. Tuy vậy người duy nhất Rindou tin tưởng chỉ có thể là anh hai Ran thôi, nếu cùng anh ấy hợp tác thì có lẽ sẽ thành công độc chiếm em đầu tiên.


"Tch. Mày đang phá đám tao đấy Rindou. Tao là người tìm thấy Takemichi đầu tiên."


Sự xuất hiện đột ngột của tên tóc sứa bóng đèn đã làm cho Koko tụt mất hứng, cũng không thể tiếp tục hành sự như thể không có sự tồn tại chói mắt đó được. Gã cũng như Rindou nhận ra được mạch sóng ngầm của hội anh em thủy tinh dễ vỡ này, ai mà chả có ham muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của Takemichi, bản thân gã cũng vậy. 


Dẫu biết được rằng những cuộc tranh giành này sẽ xảy ra nhưng Koko không ngờ là nó lại diễn ra nhanh như vậy. Lường trước có chuyện này thì lúc nãy gã nên đem em đi giấu cái đã rồi hành sự sau, tại nãy thấy được em trong bộ dạng gợi tình đó nên nhất thời quên mất, kết quả là bị chen ngang lúc cao trào. Hơi phiền phức nhưng mà không sao, nếu có một mình Rindou thì hắn có thể thắng được.


Mang theo tâm lí sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ người thương khỏi tay ác ma đầu sứa, Koko bước lên che chắn Takemichi đằng sau lưng, tiện rút ra kìm chích điện mà gã đã thủ sẵn trong những tình huống như thế này. Ghét phải thừa nhận nhưng trong cả đám thì Koko là người có sức đánh đấm yếu nhất, nên gã đành phải trang bị thứ này trong người. Dù sao đi nữa thì luật đâu có cấm sử dụng vũ khí.


"Takemichi, mày đứng sang một bên đi. Cẩn thận bị thương đó."


Mắt thấy Koko móc hàng ra nhanh như vậy, lại còn nhìn hắn với cái ánh mắt như con thú hoang đang gầm gừ với kẻ địch đang có ý định cuỗm đi báu vật quý giá của nó, Rindou không những không sợ mà còn nở một nụ cười đầy ý vị, đánh cái liếc mắt sang cục cưng đang lo lắng ở đằng sau lưng Koko, hắn buông lời đề nghị.


"Này này, mày tính đánh nhau ở cái nơi chật hẹp này hả? Ít nhất cũng phải kiếm chỗ nào rộng đi chứ, nhỡ đâu làm cho cục cưng của chúng ta bị thương đấy."


Cảm thấy lời Rindou nói rất đúng, bản thân Koko cũng sợ Takemichi bị dính đạn lạc nên đành buông lỏng phòng bị đồng ý di chuyển lên trên. Rindou đi trước, Koko theo chân hắn, Takemichi vì lo lắng hai người sẽ quá đà dẫn đến việc bị thương nên cũng chuẩn bị nối bước theo sau. 


Dù ngoan ngoãn như thế, trong đầu em lại đang bận tính toán đường chạy trốn, nhưng chưa kịp nhấc chân thì bỗng nhiên cánh cửa thoát hiểm mở ra, một người nào đó em chưa kịp nhìn rõ mặt vác em chạy đi. Hành động diễn ra nhanh chóng khiến cho Takemichi không kịp ú ớ gì, chỉ có thể mặc cho người nọ mang đi mất. Koko cũng bất ngờ không kém gì, chuẩn bị đuổi theo giành lại người yêu thì lại bị Rindou đột ngột tập kích từ đằng sau khiến cho gã không kịp phòng bị mà ngã xuống đất.


"Đ*t mẹ hai anh em Haitani tụi mày!"


"Mày ngây thơ thật đấy Koko~"



...



Sau một hồi bị bắt cóc, Takemichi cuối cùng cũng được thả xuống ở trong phòng y tế. Ran dịu dàng đặt em ngồi trên chiếc giường bệnh ở sâu trong góc, còn em thì còn đang hoa mắt chống mắt do bị vác ở một tư thế không hề thoải mái chút nào.


"Ran, sao anh lại xuất hiện đó? Làm em giật cả mình đấy!"


"Anh vừa cứu cưng khỏi mấy con sói tham lam đó~ Michi phải cảm ơn anh đó nha."


Mặc kệ Takemichi đang giận dỗi, Ran kéo cục cưng của mình vào lòng mà si mê hít ngửi mùi hương riêng biệt tỏa ra từ cái cần cổ dụ hoặc, bàn tay hư hỏng bắt đầu giở trò hạnh kiểm xấu vuốt ve vùng đùi non nhạy cảm đang bắt đầu run rẩy theo từng cơn nhột nhạt.


"T-từ từ đã Ran. Chúng ta thương lượng được không?"


"Hửm, em muốn đưa ra điều kiện hấp dẫn gì để khiến anh thả em đi à?"


Takemichi cố gắng giãy dụa trốn thoát khỏi bàn tay của kẻ yêu râu xanh nhưng không thành, Ran thì vẫn đang đắm chìm trong cỗ hương thơm gây nghiện phát ra từ cơ thể em, tay vẫn tiếp tục trơn mán từ vùng đùi đến cổ chân, hình như là anh rất thích thú với đôi tất đen mà em đang mang.


"Một cái hôn sâu nhé..."


"Quá ít."


"Thế... hai cái...?"


"Ngoài nụ hôn ra?"


"Em sẽ... làm cho anh hài lòng..."


"Bằng cách nào?"


Sau khi Ran dứt lời, Takemichi hơi ngập ngừng không dám nói, có vẻ như em cũng không biết nên làm gì để khiến con sói biến thái đó hài lòng. Em im lặng suy tư một khoảng ngắn, trong lúc đó bàn tay càn rỡ không ngừng lần mò vào sâu bên trong lớp quần áo. 


Bỗng nhiên nghĩ đến một điều gì đó, chắc là đã tìm ra cách để cứu sống tấm vé khoai tây và cái trinh đít của mình, nhưng Takemichi vẫn hơi chần chừ, dường như lo sợ rằng việc tiếp theo em làm sẽ rất mạo hiểm, và cũng không chắc Ran sẽ thích nó. Dẫu vậy đã không còn cách nào khác nữa, Takemichi đành hít một hơi lấy can đảm, dùng hết sức đẩy cái đầu tím lịm đang chôn mặt trong lòng ngực của em, mặc kệ cho vẻ ngơ ngác xen lẫn tò mò của người nọ, em từ từ đứng lên giường rồi dùng bàn chân được bao bọc bởi lớp tất mịn màu đen đạp thẳng lên khuôn mặt đẹp trai của Ran.


Thật sự là dùng chân đạp lên mặt.



"Liếm đi, chó cưng."



Chuyện là Takemichi có hay để ý Ran coi những chiếc AV thể loại BDSM (ở đây theo kiểu thống trị và phục tùng, giống Dom với Sub, chứ không hẳn là tra tấn, có nhiều kiểu chơi BDSM). Mỗi lần như thế trông anh rất thích thú và say mê quan sát đến độ không chớp mắt. Với tính cách mà Ran thể hiện bên ngoài và những lần đùa dai mấy gã thuộc hạ đến nỗi họ phải sợ té đái, em cứ nghĩ anh yêu cái cảm giác điều khiển và chà đạp những kẻ bề dưới.


Nhưng sau này quan sát kĩ, Takemichi nhận ra rằng mọi chuyện có lẽ không như em đoán mà có lẽ còn ngược lại. Sự chú ý của Ran dường như hướng đến nhân vật  bị phục tùng trong những tài liệu phim heo, và nếu tinh ý sẽ nhận ra đa số diễn viên trong vai Sub đều là top.


Đúc kết ra từ những suy đoán đó, Takemichi đã nhìn lại trong quá khứ có vài hành động khó hiểu của anh chàng khi thường xuyên chọc tức cà nhây với mục đích chỉ để ngắm nhìn dáng vẻ tức giận nghiêm túc của người yêu mình. Hoặc có lần cả hai xảy ra tranh cãi dẫn đến đánh nhau một trận lớn đến nỗi Rindo sợ rằng cả hai sẽ tương tàn đến nỗi sẽ cạch mặt nhau đến chết. Mọi lần Takemichi luôn là người có xu hướng nhẹ nhàng, mềm mỏng hơn trong những cuộc cãi vã, nhưng đụng đến vấn đề mấu chốt thì nhất quyết cứng đầu không chấp nhận việc Ran định giết chết cái thằng biến thái có ý định cưỡng hiếp em.


Ran dù cho tức giận đến như thế nào đi nữa thì cũng không nỡ mạnh bạo đánh Takemichi, nhưng cái tính ghen tuông điên cuồng đã khiến cho anh mờ mắt, vô tình đẩy em một cái thật đau, từ đó khơi đầu cuộc chiến giữa hai người. Đến cuối cùng thì Takemichi vẫn là người chiếm ưu thế, em ngồi lên thân Ran rồi không một chút thương hoa tiếc ngọc tát bôp bốp vào mặt anh với mong muốn kẻ điên mất trí sẽ tỉnh ngộ. Ánh nhìn tàn nhẫn và sắc bén khi ấy vẫn in mãi dấu ấn vào sâu tâm trí anh đến tận bây giờ, và mỗi khi nhớ lại thì kẻ bị đánh bờm đầu ngày hôm đó cười sung sướng như thế nó là kí ức tuyệt vời nhất cuộc đời mình. 


Rồi nhớ về trong một hôm uống rượu say xỉn, Ran đã tâm sự về lí do mình trúng tiếng sét ái tình với em, rằng khi cả hai còn là kẻ thù ở phe đối địch nhau, khoảng khắc mà chàng người hùng của Touman với khuôn mặt bầm dậm đầy máu nhưng đôi mắt màu saphire vẫn sáng rực rỡ, người thốt ra lời nói đanh thép hùng hồn đã góp phần hồi phục tinh thần và ý chí chiến đầu của những kẻ đồng đội của mình dù thế trận ngàn cân treo sợi tóc. Ran vẫn nhớ mãi bóng lưng kiên cường và ánh nhìn quyết tâm mạnh mẽ ấy, thời khắc đó em ngầu kinh khủng, dẫu cho cả hai đang đối đầu nhau, anh chàng vẫn không thể nào thoát khỏi sức hút mãnh liệt từ em. Hạt mầm tình yêu cứ thế được gieo rắc xuống lớp đất đá khô cằn dưới đáy tim của gã si tình kể từ hôm ấy.


Và thế là càng ngày càng có những bằng chứng góp phần chứng minh Ran là một Sub, Takemichi cũng không dám hỏi thẳng vì sợ nếu sai thì ảnh hưởng đến lòng tự trọng của người nọ. Nhưng đứng trước bờ vực sợ mất khoai tây chiên cùng với trinh đít quý giá của mình thì em thà chọn mất lòng Ran hơn. 


Thế là chúng ta có khung cảnh Takemichi dùng chân mang tất đen đạp lên mặt Ran.


Không khí tự nhiên trở nên kì dị lạ thường, vẻ mặt của Ran cứng đơ như đá, dường như không thể lường trước được hành động này của người thương, cũng vì thế mà Takemichi lo lắng rằng chẳng lẽ những gì mà mình suy đoán đó giờ đã sai. Nhưng đã phóng lao thì phải đâm theo lao, em cả gan dùng bàn chân lay lay khuôn mặt của kẻ ngốc kia, kì này dùng giọng điệu bố láo hơn giống như trong mấy AV BDSM mà Ran yêu thích.


"Con chó cưng này không nghe lời chủ nhân là muốn bị trừng phạt phải không đây?"


Câu nói đầy tính chất khiêu khích hách dịch đấy đã bừng tỉnh con người đần độn nọ, Ran không tự chủ được cong khóe miệng lên cười một cách sung sướng, ánh mắt vô cùng si mê như coi người trước mặt là chủ nhân đáng kính của mình. Dòng máu nóng trong người chảy ngược kéo theo con tim hứng khởi đập nhanh như đánh trống chứng minh cho việc thích bị thống trị đã ăn sâu vào tâm hồn của anh, và điều này chỉ xảy ra nếu Dom là Takemichi.


"Chủ nhân tha lỗi, chó cưng sẽ phục vụ người ngay~"


Coi mình là một kẻ bề dưới thấp kém, Ran quỳ chân xuống nền sàn lạnh lẽo, nâng niu gót chân của chủ nhân như một bảo vật chân quý, không chê bẩn mà dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay bé tí cách một lớp vải đen mỏng. Vẻ mặt vô cùng hạnh phúc tựa như anh đang nếm món ăn ngon nhất của cuộc đời mình làm cho Takemichi không nhịn được mà nóng bừng cả người. Ran nhiệt tình liếm mút cả lòng bàn chân, còn thích thú ngửi mùi hương từ nó. Bàn tay to lớn còn lại nhẹ nhàng vuốt ve từ mu chân tinh tế cho đến bắp đùi non mềm mại, không nơi nào là không chạm đến.


Cảnh tượng biến thái kì hoặc như vậy không làm cho Takemichi cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn dấy lên trong lòng một làn sóng thích thú thỏa mãn khi thấy được bộ dạng ngoan ngoãn mới lạ của Ran. Một bàn chân kia không chịu được cảm giác rảnh rỗi mà tìm đến con quái vật đang bừng bừng sức sống trỗi dậy bên dưới lớp quần, vì không quen với thao tác này nên em lỡ chân dùng lực hơi mạnh chà đạp lên nơi yếu ớt đó, anh không nhịn được rên rỉ đau đớn. Takemichi giật mình, định mở mồm xin lỗi hỏi han nhưng mà thấy biểu cảm đau trong cơn sướng của kẻ nọ nên đành câm nín.


Thế là Takemichi cũng bị cuốn theo từ lúc nào không hay, tò mò nghịch phá dương vật đang phồng lớn nóng rực của Ran. Dùng lòng bàn chân ấm áp vuốt lên xuống rồi ác ý xoay tròn lỗ nhỏ trên đầu khấc, điều này chả khác nào đổ dầu vào lửa đối với con người đang kiềm chế nãy giờ. Ran mất hết kiên nhẫn, dự định cởi quần lót của Takemichi nhưng đã bị em phát hiện ra hành động đó. Tàn nhẫn chà đạp thằng nhỏ ở dưới như muốn nhắc nhở, phơi bày ra vẻ mặt chán ghét liếc nhìn Ran như thật sự coi anh là một thằng trai bao không có quyền quyết định.


"Này, ai cho phép anh chạm đến tôi? Xem ra con chó hư này cần phải bị phạt rồi nhỉ."


Không ngoài dự đoán, kẻ nọ không những không tức giận mà còn ỉu xìu như cọng bún thiu thấp giọng xin lỗi vô cùng hèn nhát, nhưng Takemichi biết rằng Ran rất vui vẻ với phản ứng đó của em, minh chứng cho việc đó là cự vật dưới chân bỗng nhiên giật giật vài cái như đang cảm thấy kích thích và hình như nó cũng lớn hơn một vòng so với trước?


Dù vẫn còn hơi sợ, nhưng vẫn thú thật là bộ dạng của người dưới thân bây giờ vô cùng dâm đãng và quyến rũ, Takemichi không tự chủ được mà bị cuốn theo vai diễn này. Thì ra cảm giác thống  trị người khác là như thế này... 


"Con chó biến thái này, bị chà đạp như vậy anh cảm thấy thích lắm hả? Nếu như mọi người trong ban Thiên Trúc biết được bộ dạng biến thái này của anh sẽ ra sao nhỉ? Liệu tổng trưởng đại nhân với em trai thân mến của anh nhìn anh với ánh mắt gì đây? Chắc là họ sẽ thất vọng khi biết thuộc hạ với người anh trai đáng kính thật ra là một tên chó đực biến thái đó~"


Diễn đến nghiện, Takemichi học theo mấy câu dirty talk mà Rindo hay nói với mình, cùng với đó là vẻ mặt hả hê gợi đòn, bàn chân càng cố ý chà đạp dương vật đáng thương sau mỗi câu hỏi. Ran bị một bộ mặt khác của người yêu làm cho hưng phấn, còn nghe những lời kích thích tâm can biến thái dơ bẩn của mình càng làm cho anh nứng đến nỗi mất kiểm soát, ý định nung nấu trong đầu nãy giờ là đè người chủ nhân hư hỏng xuống giường và chịch cho cái miệng nhỏ phải thốt lên câu van xin đã trở thành hành động.


Ran bắt đầu phản chủ, tự ý đẩy Takemichi xuống giường rồi cởi phăng chiếc quần vướng víu ra, con quái vật to lớn lồ lộ giữa không khí, trông nó như sắp bùng nổ tới nơi. Cậu bé nhỏ nãy giờ ham chơi mà quên mất người trước mặt mình là Haitani Ran, một con chó sói ranh mãnh đội lốt chó cưng ngoan ngoãn. Vốn dĩ việc anh chàng đã kiềm chế cơn động dục của mình vì em trong mấy năm qua đã đạt quá giới hạn, anh đã chờ đến cái ngày mà cả hai có thể cùng nhau thăng hoa cảm xúc trong cuộc làm tình cháy bỏng. Trong khi thấy bộ dạng quyến rũ của người thương như thế này, Ran có là thần thánh cũng không thể nhịn thêm được nữa. 


Hậu quả của việc chơi lửa có ngày bị nát đít như chơi của Takemichi đã đến, em hoảng loạn nhìn con chó cưng của mình đang chuẩn bị cắn ngược chủ nhân của nó, dù dùng lời mềm mỏng hay dọa nạt như thế nào cũng đều không có hiệu quả. Lúc bấy giờ mới chiêm nghiệm được câu nói vui thôi đừng vui quá. 


Ran chán chê em ồn ào nên dùng nụ hôn bịt cái miệng hư hỏng, tàn nhẫn cắn mút đôi môi đến nỗi đỏ ửng, càn quét hết tất cả chất ngọt bên trong rồi trêu đùa ngược lại với chiếc lưỡi mềm nhũn nhút nhát của em. Bàn tay không nhàn rỗi kéo phăng chiếc quần lót trắng ra, vứt ở một xó nào đó, không thương tiếc dùng những ngón tay thon dài của mình chọc vào hậu huyệt đang co rút dữ dội vì sợ hãi. Tay kia nắm lấy bàn tay non mềm của em  đặt em cự vật, coi nó như cái bao bọc dương vật mà tuốc lên tuốc xuống.


Mọi chuyện đều xảy ra vô cùng mãnh liệt khiến cho đầu óc của Takemichi lâng lâng trên mây, cơ thể không tự chủ được mà đưa đẩy theo từng cái chuyển động ngón tay của Ran. Dù miệng nói bảo vệ cúc hoa của mình khỏi đám ong bướm thèm thuồng nhưng bản thân em cũng có chút mong chờ, em biết rằng mình sẽ không thể trốn mãi được, nên khi đến tới nước này thì đành nương theo thời thế thôi, chỉ cần Ran không kiếm được con tem giấu trên người em là được. 


Thế là Takemichi quyết định thả lỏng cơ thể để tận hưởng cuộc yêu từ người thương, mặc cho số phận sắp đặt. Chỉ là định mệnh trở thành người đàn ông đầu tiên của em không thuộc về Ran. Một bóng người thứ ba xuất hiện không tiếng động tiến đến sau lưng con chó sói đang động dục chả để ý đến xung quanh, tay người nọ cầm kìm chích điện phát ra tiếng xè xè ghê rợn.


Vì Takemichi nằm trên giường nên em thấy được chân tướng của sự việc, sợ hãi muốn cảnh báo con người đang nhiệt tình hành sự nhưng tiếc là môi em vẫn đang dây dưa với anh. Thế là một tiếng xẹt điện vang lên, Ran đã bất tỉnh nhân sự, bên dưới cự vật vẫn còn đang cương cứng sắp nổ. Takemichi được giải thoát vẫn không khỏi kinh ngạc, gấp gáp chỉnh lại trang phục, bên cạnh đó cũng lo lắng nhìn xem Ran có ổn không.


"Cưng đừng lo. Ran-nii chỉ bị ngất thôi."



🍟


lần đầu đăng tải: 30/9/2021.

chỉnh sửa lần cuối: 6/5/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro