Chương 18
“Trong khoảng thời gian này nhất định không được ăn cay, phải bỏ hút thuốc." Tiêu Chiến đem bệnh án trả lại cho người bệnh mà ngày đầu tiên anh tới R viện liền tiếp nhận, người này có bệnh cũ, anh mang theo vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, người này nhìn chắc khoảng hai mươi tuổi mà đã bị bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy mà lại không biết dưỡng một chút.
Vẫn là cún con của anh nghe lời.
“Cám ơn bác sĩ Tiêu.” Người kia ngượng ngùng cười cười, “Vậy tôi đi xuống lấy thuốc.”
Tiêu Chiến nhìn người đi ra khỏi phòng khám bệnh mới nhẹ nhàng đấm vài cái lên vùng thắt lưng, mấy ngày nay vất vả mà liền sinh bệnh. Nhưng anh không trì hoãn quá lâu, ở ngoài cửa còn hơn ba mươi mấy số đang chờ khám bệnh, anh không do dự liền nhấn xuống số một.
Người tới cũng là gương mặt quen thuộc, mỗi lần bọn họ nhìn thấy Tiêu Chiến là mỗi lần biểu hiện sự chột dạ, anh nhìn thấy cũng có chút buồn cười. Thật là, muốn làm gì thì làm đi.
Anh còn chưa kịp hỏi xem tình hình bệnh thì ngoài cửa đột ngột truyền đến một trận ồn ào, sau đó cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra một cách rất thô bạo.
“Mọi người đến có chuyện gì không?” Tiêu Chiến nhìn thấy mấy người xông tới đeo khẩu trang với mũ, có nhìn thế nào cũng không giống người đến khám bệnh, phản ứng đầu tiên của anh là những người này tới gây chuyện?
“Anh chính là Tiêu Chiến?”
Người tới khí thế hùng hổ, giống như là có tổ chức, một người phụ trách hỏi, những người khác phụ trách ghi âm với quay video.
“Là tôi. ” Tiêu Chiến ung dung đứng lên đi tới trước mặt những người kia ngăn cản ống kính, " Xin thứ lỗi, chỗ này nếu chưa được cho phép thì không thể quay phim với chụp hình được."
“Thôi đi, anh giả bộ cái gì a, dám làm mà không dám nhận?” Đối phương vô cùng trào phúng liếc nhìn anh một cái.
Tiêu Chiến nhíu mày, nghe họ nói nhưng anh không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Có người bệnh thấy vậy nên đi gọi người đến giúp, Tiểu Viên đang ở văn phòng đăng ký khám bệnh thì nghe nói lão đại nhà cô xó người tới phòng bệnh làm ồn cô liền mang theo hai bảo vệ hai bên đến giúp đỡ cho anh.
“Có lời gì muốn nói thì mời nói.”
Tiêu Chiến ra hiệu cho Tiểu Viên trước hết đem người bệnh mời đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại ngăn những ánh mắt tò mò ngoài kia.
“Không có gì đáng nói với anh, có vài người nói anh nhìn ra vẻ đạo mạo nhưng không nghĩ tới anh lại là gay làm cho người khác buồn nôn." Trong nhóm người có một bữa sinh hình dáng cao lớn, thô kệch, lời nói fa không có chút nào là lấy lệ, " Tôi cầu xin anh bỏ qua cho Vương Nhất Bác nhà chúng tôi thì tôi cảm ơn anh nhiều lắm, cậu ấy là thẳng nam, là người bình thường, anh nhìn xem những lời thổ lộ của anh trên Weibo với cậu ấy làm tôi cảm thấy buồn nôn."
Vương Nhất Bác?
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến chính là những người này sao lại liên quan tới cậu?
“Này, các người nói chuyện không nên quá khó nghe a. Gay thì làm sao lại buồn nôn? Lúc nào là thẳng nam thì mới tính bình thường?” Tiểu Viên hung hăng chống nạnh, khí thế ở phía trước che chở cho Tiêu Chiến," Tuổi còn nhỏ mà chạy tới nơi này gây chuyện không sợ cha mẹ của các người bị mất mặt sao."
“Không nghĩ tới bác sĩ Tiêu lại là người nam hay nữ vẫn ăn sạch?” Nữ sinh kia lấy một chồng áp phích có hình dạng đồ vật từ trong túi lấy ra, ném một phân nửa đến trong ngực của Tiểu Viên, lại đem ra cửa đưa cho mọi người giống như phát tờ rơi đưa cho quần chúng vây quanh để xem, " Tôi khuyên các vị nên nhìn rõ bộ mặt thật của vị bác sĩ này, tìm anh ta xem bệnh đừng để bị nhiễm thêm bệnh khác mới tốt a."
“Cô nói chuyện chú ý một chút.” Tiêu Chiến lần này rốt cuộc cũng tức giận, anh lấy những tấm áp phích từ tay Tiểu Viên thuận tay mở ra xem, những tấm hình này rõ ràng là chụp lén anh cùng với Vương Nhất Bác, có thể trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên gặp nhau nên mới gây chú ý.
Nhưng điều làm cho Tiêu Chiến chú ý là tất cả những tấm ảnh trên đều là anh hướng động tác về phía Vương Nhất Bác lôi lôi kéo kéo. Vương Nhất Bác đưa lưng về phía ống kính hoặc là đeo khẩu trang cũng không thấy rõ biểu cảm, nếu nói thành vị ức hiếp thì không gì là không thể.
Xem xuống một chút nữa là những thông tin Tiêu Chiến chưa từng thấy qua trên Wechat, bên trong dùng những từ ngữ thô lỗ đến mức Tiêu Chiến cảm thấy bẩn mắt.
Trong đó có mấy tấm ảnh vẫn gọi là tiểu bằng hữu yêu sách, nào là 'Bạn gái trước' nói anh tính hướng không bình thường thiếu chút nữa bị lừa kết hôn, cùng với bằng hữu nói chuyện 18+, thậm chí hình ảnh anh về Trùng Khánh bị kéo đến quán bar kết quả là gặp phải biến thái thì trên những tấm hình đều có.
Tiêu Chiến thật là bội phục năng lực thu thập của các nàng đều có thể đi làm đặc công. Mặc dù sự kiện kết thúc chính là đối phương bị Tiêu Chiến đạp ba cái liền ngã xuống đất sau đó rời đi.
Nhưng ngắt đầu bỏ đuôi, sự thật hiện tại là cuộc sống của Tiêu Chiến thật sự hỗn loạn.
“Lợi hại a.” Tiêu Chiến cảm thán nói, “Chụp lén nhất định tốn không ít tiền đi.”
Tiểu Viên cảm thấy nể phục Tiêu Chiến, lúc này là lúc nào mà anh còn có thể cười. Đem những tấm hình trong tay của nữ sinh cầm đầu cướp về, " Tinh tin đồn nhảm là phạm pháp, em gái, các người chờ lệnh triệu tập của tòa án đi."
“Ai tung tin đồn nhảm, cố ý giả dạng làm fan hâm mộ thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác không phải là anh ta hay sao. Vương Nhất Bác là người rất chú trọng việc riêng tư, nếu không phải anh ta cố ý thì làm sao mỗi lần bị chụp hình của anh ta rất rõ? Bây giờ tất cả mọi người đều nói anh ta thích nam, gần nhất cũng nhiều người rời đi. Anh không xứng đáng là một bác sĩ, anh muốn mượn nhiệt độ ca ca của chúng tôi sao?"
“Được, nói không sai lắm, còn nói rất giống sự thật." Tiêu Chiến đi đến bên máy cắt giấy đem hết những tấm áp phích kia từng cái nhét vào, " Vậy tôi cũng muốn hỏi các người là những tấm hình này từ đâu các người có được? Đừng nói với tôi là Vương Nhất Bác gửi cho các người đi. Còn có những thông tin được ghi chép kia có dám để cho bọn họ đến đối chất cùng tôi không?"
Mấy nữ sinh kia liếc nhìn nhau, không nói.
“Tôi nhìn các người vẫn là trẻ vị thành niên, nên trở về đi học, không nên có những ý nghĩ không tốt. Nếu Vương Nhất Bác là người tốt như vậy thì người thích cậu ấy cũng nên có nửa điểm ưu tú mới đúng."
Tiêu Chiến lười ở lại nói nhảm cùng với các nàng, cái này đã là một trận giày vò, anh đoán chừng trong thời gian ngắn chắc là mình không bình an được. Anh liếc mát ra hiệu hai bảo an mau đem người đưa đi, đừng ảnh hưởng tới người khác xem bệnh.
Ai ngờ vừa mới xoay người liền nghe Tiểu Viên hô lên một tiếng đầy hoảng hốt, Tiêu Chiến vô thức quay đầu lại, anh chưa kịp phản ứng thì bị nữ sinh ở gầm nhất dùng sức đẩy anh về phía sau một cái.
“Nếu như anh thật sự thích cậu ấy thì liền cách xa cậu ấy một chút a, anh ở đâu cũng có thể làm bác sĩ, nhưng cậu ấy không thuộc về nơi đây!”
Tiêu Chiến vốn là bị đau thắt lưng nên đứng không vững, anh nghiêng người lảo đảo mấy bước liền đụng vào thanh kim loại ở chỗ giường dùng để chẩn đoán điều trị tạo nên một tiếng vang thật lớn, sau lưng lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
“Bác sĩ Tiêu!”
Tiểu Viên nhìn Tiêu Chiến che eo ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày không ngồi dậy nổi, thiếu chút nữa dọa đến cô không có sức đo qua kéo anh lên. Nhân viên bảo an nhanh chóng đem người kéo ra ngoài nhưng vẫn la hét ầm ĩ, phòng khám bệnh lập thực trở nên an tĩnh đến đáng sợ.
“Lão đại, anh cảm thấy như thế nào.” Tiểu Viên nửa ngồi nửa quỳ xuống vịn cánh tay của Tiêu Chiến, lúc này cô mới cảm giác hiện tại anh hơi phát run.
Eo của Tiêu Chiến có chút bệnh cũ, đây cũng là bệnh chung của những người làm bác sĩ. Gần đây tái phát lại có chút nghiêm trọng, vì vậy Vương Nhất Bác mấy lần cố tình uy hiếp anh đi khám để lấy một ít thuốc Đông y. Cái va chạm vừa rồi làm trong miệng anh dâng lên một mùi máu tanh, ngồi xổm trên đất nửa ngày cũng không có lấy lại sức.
“Nhanh chóng gọi bác sĩ a.” Những người bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, " Nhìn sắc mặt bác sĩ Tiêu trắng bệch sẽ không bị nội thương chứ?"
“Đúng vậy a, đúng vậy a, tôi nhìn thấy giường đều bị phá hỏng hết, tiểu cô nương bay giờ ra tay cũng quá hung ác.”
Tiếng nghị luận càng lúc càng đông, Tiêu Chiến biết nếu mình thật sự không đứng lên thì sự việc này sẽ không thể hạ màn.
Anh cắn răng chống tay vào thành giường bệnh chậm rãi đứng lên, phần eo bị động tăng thêm phần đau đớn, mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống ở hai bên thái dương.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, hướng về phía đám người đang vây xung quanh xem hơi cúi đầu, "Xin mọi người thứ lỗi, làm lỡ buổi sáng khám bệnh của mọi người. Thanh giả tự thanh, tôi không muốn giải thích quá nhiều. Nếu như mọi người đang bắt số ở chỗ tôi thì có thể đến chỗ y tá đang đứng nơi đó đổi thành bác sĩ khác, tôi sẽ nói với họ một tiếng để bàn giao, để họ nhanh chóng sắp xếp cho mọi người...."
Tiêu Chiến cố gắng chống đỡ để nói hết, nhưng chung quy vẫn là nỏ mạnh hết đà, anh cảm thấy thế giới trước mắt chậm rãi chỉ còn lại một màu trắng xóa, thân thể không chịu được liền ngã xuống.
Trước lúc mất đi ý thức mà ngã xuống, anh ra sức nắm lấy cánh tay của Tiểu Viên, mấp máy môi, đừng nói cho Vương Nhất Bác.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng không có bật đèn, nhưng anh vẫn nhận ra là mình đang nằm tại phòng bệnh quen thuộc.
Chỉ có điều ngày thường là anh đứng bên cạnh người khác, bây giờ bị trao đổi với nhau anh cảm thấy có chút kì diệu.
“Khụ khụ. . .” Trong cổ họng vẫn còn có chút huyết khí, Tiêu Chiến nhịn không được ho khan, nhưng một trận ho khan này làm cho vết thương sau lưng trở nên đau đớn.
“Anh tỉnh rồi.”
Bất thình lình có người mở miệng, Tiêu Chiến lúc này mới chú ý tới bên cạnh hóa ra là có người ngồi. Anh khẽ giật mình, tiếp sau đó anh khe khẽ thở dài.
“Em không nên tới đây.”
“Không đến, anh thấy em nên làm cái gì bây giờ.” Người kia giống như là đã khóc qua, giọng nói còn mang theo âm mũi dày đặc.
Tốc độ lan truyền của Internet chưa từng làm mọi người thất vọng, mặc dù sự việc Tiêu Chiến bị ngất xỉu Tiểu Viên cùng mấy vị bác sĩ đã yêu cầu mọi người đừng lan truyền rộng rãi, như khi cuộc sống riêng của nam tài tử được mọi người coi trọng nhanh chóng là chủ đề thu hút tất cả mọi người, một chuyền mười, mười truyền trăm cuối cùng thành công leo lên hotsearch.
Bộ phận PR của công ty Vương Nhất Bác rất nhanh đã phát hiện tình huống ngoài ý muốn màu, không đến nửa giờ, Trần tỷ đã đi đến chương trình tống nghệ mà Vương Nhất Bác đang ghi hình kéo cậu đi ra ngoài.
“Tôi nói cậu bị ngốc hay không a, đây chính là nghiêm túc mà cậu nói?"
Vương Nhất Bác nắm chặt áp phích không lên tiếng, chỉ nhìn video cuối cùng Tiêu Chiến bị đẩy đến đụng vào trên thành giường, tiếng vang lên giống như sấm nổ làm ba hồn bảy phách của cậu bị làm cho chấn động đến lưa thưa, lộn xộn.
“Anh ấy đang ở đâu? Tại bệnh viện a?” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đáy mắt đỏ bừng giống như là bị thấm máu, " Anh ấy bị thương có phải hay không....."
Trần tỷ cũng không ngẩng đầu lên, đây không phải là chuyện cô cần bận tâm.
“Tôi làm sao biết được.” Nàng đang bận gửi tin tức cho đồng nghiệp của bộ phận PR, nói với phải làm cho hotsearch hạ nhiệt trong thời gian ngắn nhất.
Nhân lúc cô không chú ý thì người trước mặt đã chạy ra khỏi phòng.
“Vương Nhất Bác cậu quay trở lại cho tôi! Cậu không biết bây giờ có bao nhiêu người đang canh chừng cậu hay sao!”
Nhưng người kia cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi tòa cao ốc, thậm chí ngay cả khẩu trang cũng quên mang, vọt tới ven đường ngăn cản một chiếc xe chạy thẳng đến R viện, trên đường đi Vương Nhất Bác chỉ có thể bóp lấy tay của mình mới có thể để cho thân thể mình ngừng phát run.
Mới vừa chạy vào bệnh viện, lại vừa vặn đụng phải Tiểu Viên đang trên đường đi đến khoa ngoại.
“Vương. . .” Tiểu Viên khiếp sợ nhìn thân ảnh trước mắt có chút quen thuộc, ánh mắt cô chợt lóe lên, cô nhanh chóng đuổi theo thuận tiện lấy một cái khẩu trang trong túi ra nhét vào trong tay cậu, "Tôi là đồng nghiệp của Tiêu Chiến, tôi biết cậu, cậu đi theo tôi."
Tiếp sau đó cậu liền được đưa tới phòng bệnh của Tiêu Chiến, nhìn mấy bác sĩ đang chẩn đoán bệnh cho anh, cậu nhìn cặp mắt ngày thường bất kể lúc nào cũng mang theo ý cười giờ phút này lại gắt gao nhắm chặt, lông mi đang không ngừng run rẩy. Khi ấn vào vết thương dù là đang hôn mê anh vẫn phát ra tiếng rên rỉ.
Vương Nhất Bác có cảm giác trời đất xung quanh mình sắp sập xuống.
“Anh không sao.” Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ tóc của Vương Nhất Bác, “Để cho em phải lo lắng rồi.”
Vương Nhất Bác đem đầu đặt tại trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến cọ cọ, “Đều tại em.”
Là em không nên tham luyến một chút ôn nhu liền tới trêu chọc anh, là em không nên bị anh từ chối rồi sau đó còn nói rằng em thích anh vì là muốn tốt cho anh, cũng là em đem cuộc sống yên tĩnh của anh xáo trộn lên như thế.
Là do em hay lấy mình ra làm chuyện chính nghĩa nhưng em lại quên mình cũng không phải là Spider-Man có thể xuất hiện mọi lúc mỗi khi anh cần.
“Đều tại em .” Cậu cố nén lại sự nghẹn ngào, cố nén giọng nói trầm thấp lặp lại một lần.
Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện được lòng bàn tay ướt sũng, anh cũng có chút tự trách, đứa nhỏ này xem ra rất dễ khóc.
“Trách em cái gì? Trách em mang đến cho anh quá nhiều điều tốt đẹp cùng hạnh phúc sao.”
Vương Nhất Bác nhịn không được thấp giọng nức nở hai tiếng. Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng tỉnh lại, để cho sự lo lắng cả buổi chiều của cậu cũng vơi đi được một chút. Nhưng cậu vẫn rất sợ hãi khiếm bản thân không ngừng phát run.
Lần này là như thế này, vậy lần sau có xuất hiện tình huống này nữa hay không.
“Chiến ca, chúng ta công khai đi có được hay không.” Vương Nhất Bác như nghĩ đến điều gì liền cầm tay Tiêu Chiến, con ngươi cậu sáng lấp lánh, có ánh lên một tia hi vọng. " Cùng lắm thì em giải nghệ. . .”
Sắc mặt của Tiêu Chiến chợt trầm xuống, “Không được.”
“Thế nhưng . . .”
“Không có thế nhưng!” Tiêu Chiến đột ngột lớn tiếng, mặc dù rất nhanh trở lại giường nhưng lưng vẫn đau đớn không thôi. .
Anh lặng lẽ đem tay của Vương Nhất Bác từ trong tay anh rút ra, " Em đem điện thoại của anh lấy ra."
Vương Nhất Bác không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn từ trong áo khoác trắng của anh lấy điện thoại ra, đưa lên.
Bộ phận PR hiện tại đã bắt chặt công việc, nhưng nhìn đến số lượng dân mạng ăn dưa bở vẫn lớn hơn là bị tiền mê hoặc, #Vương Nhất Bác Tiêu Chiến, hotsearch đầu này vãn như cũ quanh quẩn một chỗ tại mười hai tên vẫn đang có chiều hướng đi lên.
Tiêu Chiến đơn giản xem qua vài lần, ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác. Tiểu vương tử hóa trang trên sân khấu rất tinh xảo, màu đỏ chói mắt càng làm thêm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, lại giống như một đóa hồng đỏ nở rộ trên đỉnh núi tuyết cầu xin Thượng Đế để níu lấy sự sống mong manh, ngắn ngủi.
“Qua đây cho ca ca ôm một cái.”
Tiểu bằng hữu đang xù lông ngoan ngoãn tựa đầu vào trong ngực, Tiêu Chiến nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cảm nhận một một tấc nhiệt độ trên người cậu.
Bảo bối của anh, cún con của anh, đại minh tinh a. Em nhất định phải tỏa sáng trên sân khấu mới là tốt nhất.
Sóng gió sắp kéo đến.
Qua hôm nay lại tiếp tục bận rộn nên tranh thủ được chương nào thì cho mọi người đọc trước chương ấy.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha.
19/09/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro