Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGOẠI TRUYỆN

NGOẠI TRUYỆN - BẠCH TỐ.

【 1. 】

Tống Tiểu Vũ đi rồi.

Cô ấy ch.ết trong vòng tay tôi.

Sự xuất hiện của cô ấy chỉ là một niềm vui ngoài ý muốn.

Hôm đó tôi quấn lấy anh trai đòi mua kem, anh dẫn tôi đến cửa hàng tạp hóa ở công trường, chúng tôi đã gặp cô ấy ở đó.

Cô ấy gầy đến mức đáng thương, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Nhưng đôi mắt kia lại rất sáng.

Tôi cũng không ghét cô ấy lắm.

【 2. 】

Cô ấy không giống như những gì tôi tưởng tượng, cô ấy luôn tràn đầy năng lượng khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi kể từ khi cô ấy đến sống trong ngôi nhà của chúng tôi.

Giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên sôi trào.

Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài rất lâu.

Nhưng anh trai tôi lại qua đời.

Người thân cùng huyết thống duy nhất trong đời tôi hoàn toàn rời bỏ tôi, tôi khóc lóc cầu xin anh ở lại, anh chỉ nói với tôi: "Cố gắng sống cho thật tốt, từ nay em chính là người lớn rồi."

Anh không bắt tôi phải làm bất cứ điều gì, anh vẫn đối xử với tôi giống như lúc đầu, để tôi tự do trưởng thành.

Chỉ là trước kia khi tôi bị uất ức còn có thể có một mái hiên che chắn, mà bây giờ mái hiên đó đã không còn nữa rồi.

Tôi hiểu ý của anh trai, tôi sẽ không oán hận Tống Tiểu Vũ, đây cũng không phải lỗi của cô ấy, nhưng cô ấy rất ngốc, cô ấy luôn muốn bồi thường cho tôi, luôn muốn lót đường sẵn cho tôi.

Tôi biết thịt mỗi bữa tối là cô ấy cố ý nhường cho tôi, thế nên tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết cải trắng cô ấy xào, sau đó đẩy thịt sang cho cô ấy và nói cho cô ấy biết tôi đã ăn no rồi.

Chúng tôi giống như người nhà, giống như bạn bè, nhưng lại có vẻ giống như người xa lạ quen thuộc nhất.

Và chỉ có tôi biết, tôi thích cô ấy.

【 3. 】

Bởi vì thích cho nên tôi chỉ có thể đẩy cô ấy ra xa.

Lẽ ra cô ấy phải sống rất tốt chứ không phải tiêu hao thời gian trên người tôi, lại càng không phải tiêu hao thời gian trong việc củi lửa dầu muối hàng ngày.

Lần đó khi cô ấy bị kéo vào hẻm nhỏ tôi mới phát hiện một chuyện, hóa ra ở bên cạnh tôi mới là gánh nặng lớn nhất của cô ấy.

Khoảng thời gian đầu khi tôi đưa ra yêu cầu của mình, cô ấy đều mắt điếc tai ngơ, cũng có lúc tôi suy sụp cầu xin cô ấy hãy rời đi nhưng cô ấy cũng chỉ cười cười không nói. Thời gian qua đi, nhìn khuôn mặt càng thêm gầy gò của cô ấy trong lòng tôi càng thêm gấp gáp. Tôi đã sử dụng những từ ngữ mà tôi nghĩ là độc ác nhất, trước đây tính cách của cô ấy rất nóng nảy nên tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ rời đi.

Nhưng mà vẫn vô dụng.

Đó là sai lầm tồi tệ nhất đời này mà tôi từng phạm phải.

Tống Tiểu Vũ luôn nói tôi gay gắt, làm việc luôn mâu thuẫn trước sau.

Đúng vậy, tôi rất mâu thuẫn mà không phải sao?

Tôi muốn cô ấy rời đi và sống một cuộc sống tốt hơn, nhưng khi cô ấy thực sự ra đi tôi mới nhận ra rằng tôi đã không thể mất đi cô ấy từ lâu lắm rồi.

【 4. 】

Tang lễ của cô ấy rất yên tĩnh, chỉ có tôi, à còn có bác gái bán rau ở chợ.

Chúng tôi từng nhìn thấy cô ấy hoạt bát vui vẻ, cuối cùng lại biến thành một cái hộp vuông vức.

Bác gái bán rau cười nói: "Tai họa lưu lại ngàn năm mà, tại sao nó lại không giống như vậy chứ, ch.ết sớm như vậy làm gì?"

Bà nói xong lại ngồi dưới đất mà khóc.

Tôi lặng lẽ ôm hũ tro cốt của cô ấy về nhà, cô ấy sẽ được chôn cùng với anh trai tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui khi biết được điều đó. Tôi cũng cẩn thận tháo những bức tranh trong phòng xuống sau đó đặt vào trong vali.

Tôi đến một trường học ở phía Nam, nghe nói ở đó có biển.

Thật tốt.

Thật tốt quá.

【 5. 】

Đêm khuya tôi mở điện thoại di động của cô ấy ra, phát hiện tài khoản weibo kia.

Tài khoản đã được tạo từ lâu tích góp được không ít người theo dõi, từ lúc bắt đầu mọi người bình luận hi hi ha ha đến cuối cùng họ bắt đầu lo lắng đặt câu hỏi, Tống Tiểu Vũ không hề trả lời một ai cả.

Cô ấy là người thích náo nhiệt như vậy nhưng lại an bài phương thức yên tĩnh nhất đối với cái chết của mình.

Tôi trượt xuống, ba năm trước thiếu nữ ôm nguyện vọng tốt đẹp viết hết bài này đến bài khác, trong bài viết có một người luôn luôn chiếm địa vị chủ đạo, và cũng có một người được đề cập tới giống như một cái bóng lướt qua.

Đầu ngón tay tôi lướt xuống, dừng lại ở ngày 1 tháng 6.

「Ngày 1 tháng 6, nhiều mây.

Bạch Tố lớp 10 nhưng chúng tôi vẫn cho cậu ấy đón ngày quốc tế thiếu nhi, ai bảo tính tình cậu ấy trẻ con như vậy làm gì chứ? Khi nào thì cậu ấy mới trưởng thành được nhỉ?」

Tôi cười khổ, trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói với căn phòng trống trải: "Tống Tiểu Vũ, tôi trưởng thành rồi."

Nhưng sao em không hề quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần.

【 6. 】

Ánh mắt của cô ấy luôn luôn hướng về phía anh trai.

Tôi không biết có lần nào cô ấy quay đầu lại vì tôi hay không.

Cũng có thể có, nhưng tôi không hề nhìn thấy.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro