.7
Choi Beomgyu của năm mười ba tuổi, đã từng thức trắng một đêm để suy nghĩ về cái khác nhau giữa chiếc scone phết đầy mức dâu và một bẹ kim chi cải muối.
"Chú, Hàn Quốc có đẹp không?"
Hơn mười hai giờ đêm nó đột nhiên bật hỏi, giữa cái lạnh khô da trong căn phòng chẳng cần máy điều hoà hay lò sưởi, đèn ngủ sáng hầm, lặng hâm những tiếng. Beomgyu gác cẳng tay kê gáy, cố hồi tưởng về chốn quê hương mang danh nó từng sinh sống gần mười năm, mà giờ nhắc tới cũng chẳng hơn gì ngoài một đất nước hoàn toàn xa lạ trong bản đồ kí ức nó.
"Nhiều cây xanh không vậy?"
Có giống tí nào với những cung đường vuông vức nhìn y như mô hình đồ họa, chỉ toàn xe hơi và các ngôi nhà biệt lập như ở Los Angeles. Có rừng thông, bãi cỏ hoang mọc đầy tầm gai xen mắc cỡ, có lối đi rợp kín nhành trúc và dưới đất là dải rau sam rực hồng, lẫn cái mùi ngai ngái ẩm mốc bốc ra từ các phiên phế thải nhỏ, một chú cún con bị tật ở chân vẫn cặm cụi bới đồ trong đống rác, vác theo một cái lưng gù và một bên mắt mù mà tha hoá theo từng ngày.
Vết sẹo trong lòng bàn tay Beomgyu là minh chứng rõ ràng nhất cho sự lang bạt, gai góc khó thể thuần hoá của một loài thú hoang. Động vật có linh tính riêng của nó, chọn mở lòng để rồi thêm một lần bị loài người ruồng rẫy hay sẽ nhe răng gầm gừ với bất kì ai tới gần mà nó đánh hơi là có nguy cơ. Beomgyu nghĩ mãi, không biết nó cảm nhận được đe doạ gì từ một đứa nhóc gòm tong teo mà trên người còn đầy nhừ những vết sưng bầm xước mác.
Như một cuốn kịch hài, Beomgyu ngộ thêm rằng nhiều khi lòng vị tha cũng nên có đáy, không cần biết nó rộng mức nào cũng chẳng còn chỗ đâu cho những thứ bao đồng không mang giá trị. Nhớ chi cho giải trí, cho nực cười rồi nhún vai để đó, cún hoang thì sống chết chả rõ, còn cái nơi kia thì sao, trông thì hao hao với viễn cảnh được lặp đi lặp lại vô ngàn lần trong những cơn mộng mị nửa vời, y xì máy móc, những nơi không hề giống với vẻ ngoài xinh đẹp của nó, có những thứ bên dưới màn vạch trần lòng dạ con người, có cả hàng tá bàn tay khốn nạn luôn đem em ra nắn bóp thành trò cười.
Beomgyu chẳng nhớ gì ngoài cái võng hoài niệm mang máng còn vẽ được trong óc nó, số hình ảnh ít ỏi trong quá khứ tương phản với phần lớn các nguồn tin quảng cáo trên ti vi hay sách báo cho thấy Hàn Quốc là nơi đáng sống, một tuổi thơ không mấy đẹp đẽ, ít nhất là đối với riêng cuộc đời nó.
"Liệu có đúng với câu mười mét vuông mười lăm người nổi tiếng không thế?"
"Cậu lấy tin này đâu ra?"
Beomgyu nói như thể không cần người nghe, và em đã đoán đúng, ông chú vẫn chưa ngủ.
"Báo lá cải giật tít ấy." Nó cười hề hề, vung chân đá cái gối ôm chắn ngay chính giữa từ đầu hôm.
"Cũng biết trả lời là giật tít."
Mỗi ngày trăm tờ tin tức được các nhà soạn tuông ra với tầng xuất đều như hạt bắp, tội mỗi thực giả lẫn lộn muốn đọc phải chọn lọc. Một số trường hợp thêm mắm dặm muối âm mưu bành trướng giới truyền thông, tất cũng vì kpi hiệu suất mà từ bỏ cả đạo đức nghề nghiệp, người ta thường ngắt nhéo mỗi chỗ một tí, như là công cuộc ghép giống, kết hợp thành chuỗi thời sự với tính xác thực tương đồng cùng lắm là sáu mươi mấy phần trăm.
Choi Beomgyu là đứa trẻ tồn tại trong thế giới tạp nham của loài người hơn chục năm có lẻ, tính tới nay cũng trãi qua khưa khứa chuyện trên trời dưới đất, nào tốt nào xấu, chật vật đủ đường, không dưới một phần hai số ngày trong đời phải lăn lộn với rắc rối. Số kiến thức tiếp thu từ xã hội tỉ lệ thuận với độ già cỗi trong tâm hồn, cộng thêm chân lí sống không chọn một, sống là chọn hết, em vẫn có niềm tin mãnh liệt vào chuyện có lửa mới có khói, thành ra tin gà chuột thóc nho gì cũng xem hết cả, tới chừng có tin đính chính thì tính sau vẫn chưa muộn.
"Chưa rõ thực hư mới cần sự xác minh, đâu phải lá cải lúc nào cũng là tin dỏm, nhiều khi còn làm kim chi ăn rất ngon, chú, kim chi vị thế nào?"
Ban đầu Yeonjun định không quan tâm, dầu sao cách nói chuyện của thằng nhóc này mười câu miễn cưỡng nghe được một, nhưng lại không nhịn được độ vô tri đến bất lực, gã bật giọng cười hắng.
"Ai dạy cậu cách chuyển chủ đề không ngấm nổi vậy?"
"Không ai dạy, còn chú thì đừng có đánh trống lảng."
Thấy ông chú ngồi dậy chuẩn bị châm điếu thuốc, Beomgyu cũng lòm còm bò dậy.
"Ê, định đầu độc người tốt hả?"
Nó nhướn mày nhìn điếu thuốc Yeonjun kẹp trên tay, tỉnh bơ phán cho gã đàn ông một tội trạng.
"Nửa đêm rồi ông êy~"
Huých vai Yeonjun một cái thay cho lời nhắc nhở, ngặc nỗi gã ta lại kiệm lời quá đỗi, gã xỏ dép đi trong nhà, liếc nhìn Beomgyu rồi hếch cằm về phía ban công.
Mỗi vậy, nhiều khi Beomgyu cảm thấy gã mở mồm ra nói nó là việc khó khăn nhất trên đời.
"Hút cái đó bổ béo gì mà hút miết thôi?"
Nó ráng chịu cái mùi gay mũi sau khi gã thở ra đợt khói đầu tiên đi tới bên cạnh, Beomgyu gác tay lên ban công, nhăn mặt nhíu mũi huơ tan làn khói trắng nhẹ bẫng như bụi trăng, lẫn với tàn thuốc lượn lờ tựa thiêu thân trong không gian chập tối. Gió thổi hiu hiu, hai ba giây đầu chưa kịp làn mất, thứ duy nhất Beomgyu còn thấy rõ ràng là đỉnh chóp của toà nhà Wilshire Grand đâm xuyên bầu trời đêm, hơi thở của gã che mất vẻ hào nhoáng sáng trưng của toàn lòng thành phố.
Ngón trỏ thuôn dài gõ nhẹ điếu thuốc.
"Thử không?"
"No thanks." Beomgyu bĩu môi chê, dấu tay x trước ngực.
"Thế thì bớt nhiều lời, phiền."
Đầu lọc cháy sáng rực rỡ rồi nhanh chóng kết thúc vòng đời, mặc kệ tro mịn cứ thay phiên rơi xuống, gã vẫn kê điếu thuốc thản nhiên rít thêm mấy hơi, chẳng thèm quan tâm đứa nhỏ bên cạnh đang trưng bộ mặt buồn ị ra mà nhìn. Nó chắc bẩm mình đang dần biến thành đầu nam châm, và Yeonjun là đầu trái dấu còn lại, đôi chân càng vô thức lùi ra xa.
"Xí, bệnh tật cũng từ cái tay, cái miệng mà ra."
"..."
...
Cứ ngỡ Choi Yeonjun là người lớn, ít nhất sẽ không ấu trĩ đến mức gọi em ra đây chỉ để sẻ chia nhau tí khí nicotine hay hắc-ín, vai kề vai ngắm nhìn thành phố về đêm nghe thì lãng mạn đấy. Bầu trời màu xanh xám dạ sáng cực quang, cộng thêm lớp ánh sáng từ đèn led và neon khảm chặt đường chân trời như đính đá, toà Wilshier, tháp Ngân và các công trình lân cận vắt đầy vòng ngọc lấp lánh chói loà, phủ lên vẻ đẹp lộng lẫy thượng lưu đúng với cái tên thành phố không ngủ. Chung quy ừ thì view đẹp, tuy vậy nó cũng không đáng để em bỏ gần mười phút đồng hồ quý giá đứng đây hô hấp mà chẳng làm thêm gì có ích.
"Ai biết muốn làm gì làm, tôi đi ngủ."
"Muốn về Hàn không?"
"..."
Động tác Beomgyu đứng khựng, ngay cả cái gãi đầu chán chường cũng dừng ngay tức khắc, mới đi được ba bước em quay ngoắc lại, dùng ánh mắt chất vấn gã đàn ông vừa thốt ra mấy lời chưa có tính xác minh.
"What the-?"
"Cơ hội cho cậu kiếm tiền." Gã bỏ cho em một tấm lưng không biết nói, thản nhiên cất giọng tiếp tục câu chuyện có mỗi khúc giữa.
"...hell?"
Hoang mang kinh ngạc, cộng thêm mơ hồ lại nghi hoặc, Beomgyu lần nữa tiến đến với mớ tâm trạng chẳng khác gì đống bùi nhùi, lần này em hơi gấp, vồ vội tới mức hai bắp tay một lớn một nhỏ cạ hẳn vào nhau. Cơ thể người đàn ông hơi lung lay, đứa nhỏ ở cạnh chòm lên, như đang muốn căng mắt nhìn cho rõ mặt gã ta vậy.
"Chú mới nói gì nói lại nghe chơi, nãy nghe không rõ."
Không biết phải bắt đầu từ đâu, từ đoạn em thấy mình đang cầm trên tay tấm vé máy bay, đoạn kéo vali được đổ đầy tiền hay đoạn có thước phim cũ sờn vừa lướt qua trong bộ não.
"..."
"Bạn ơi, bạn mới kêu tôi về Hàn với bạn à?"
Sự im lặng chính là khắc tinh lớn nhất của cơn tò mò bất chợt, trong khi đây còn đang là vấn đề khiến Beomgyu suy nghĩ đến trằn trọc mất ngủ. Tưởng tượng mà xem, so sánh ranh giới mỏng manh giữa cool-man, một mean-man sẽ làm gì nếu anh ta đang nắm trong tay cả tương lai của một đứa bé và hiện tại chỉ phím cho nó một ít thông tin lưng lửng hụt đầu hẫng đuôi, hỏi tới thì không nói, có xu hướng chọc điên người ta rất cao. Toàn ra vẻ! Beomgyu thề là em thực tình chỉ muốn lao tới cậy mồm cái thằng cha tự dưng đem con bỏ chợ này thôi.
"Chú Yeonjun, chú vừa nói gì ấy tôi chưa nghe."
"Nếu cậu đồng ý, tôi có thể đưa cậu về Hàn lo cho cậu tiếp tục học, trong thời gian đó cậu vẫn có thể kiếm được tiền."
Cuối cùng Yeonjun cũng chịu quay sang nhìn em: "Và đương nhiên nó sẽ đi kèm với một điều kiện."
"Một thôi á? Một hay một số? Đừng có dụ, có cái gì trên đời mà dễ ăn thế cơ?"
Beomgyu khinh khỉnh ngay, và nó chắn chắc đến hơn chín mươi phần trăm, đấy có thể là lời đề nghị béo bở nhất trong suốt gần mười bốn năm cuộc đời mà nó được nghe. Nó nghĩ mình có thể làm bất cứ chuyện gì miễn là bản thân có cơ hội khác đi, thay đổi cũng được, chưa bàn đến việc sẽ theo hướng nào, nó chỉ cần không phải tiếp tục gồng mình sống một cuộc đời trật hụt thế này là được.
Bất chấp mọi hậu quả nhưng với thói sống coi cảnh giác là bạn bấy lâu nay thì đó như là một phản xạ tự nhiên, Beomgyu bật thốt câu nghi ngờ trước khi em kịp nghĩ tới thứ gì có nghĩa xa hơn thế.
Nhìn vẻ mặt nửa mong chờ nửa dè chừng của thằng nhóc, Yeonjun cắn đầu lọc rít vào hơi thuốc xộc lên tới cuống mũi cay nồng, khói đục phả ra, nhằm che đi cái nhếch môi nhàn nhạt.
"Cái đó còn tùy thuộc vào cậu có muốn hay không."
"Chú nói nghe thử xem?"
Nghèo nhưng kiêu, Beomgyu khéo léo gom hết ba thúng đậu xanh giấu trong bụng đem ra trồng hết ngoài cửa miệng: "Dù sao tôi cũng có quyền được biết bản thân sẽ phải đánh đổi những gì, về lại Hàn Quốc à, vì cái gì mới được?"
Nói trắng ra thì Beomgyu cũng có quyền cân nhắc về những lời mời gọi, cần kể tới thiệt hơn cũng như mọi thứ trên thế gian này tồn tại với mặt hoàn toàn có lợi là điều không thể, nhưng ở trong tình thế như ngồi trên con dao lam lưỡi nào cũng bén này, cậu chỉ có thể xem xét bên nào có rủi ro thấp hơn. Được ăn cả ngã về không, một là đồng ý trở về quê hương, chấp nhận kèo cược với xác suất 6/4 với ông chú trông có vẻ không đáng tin lắm, hai là tiếp tục ở lại xứ người bán kẹo cao su cho tới khi trở thành một thằng thiếu niên chân dài vai rộng, lại suốt ngày chỉ biết ghé mấy ngôi trường đại học mà học lõm học lồi.
Ở một khía cạnh nào đó Beomgyu thực sự nghiêm túc suy xét về vấn đề này, vui mừng hi vọng cũng có, mà lo lắng phân vân lại chiếm phần hơn. Em là một đứa trẻ có tư duy và tham vọng, dẫu sao cũng từng nếm qua ngần ấy vị đời, thậm chí vượt ngưỡng cho phép đối với độ tuổi chưa thành niên. Mười ba năm dư sức mài mòn vẻ ngây ngô trong trắng và cả sự vô tư thanh thuần mà thằng nhỏ nên có, để nó đủ can đảm ngẫm nghĩ về các cột mốc, nó bị bắt buộc phải trưởng thành, phải nhìn đến bước ngoặc lớn có thể sẽ thay đổi cả tương lai của nó.
Ấy vậy mà, trái ngược với Beomgyu, ông ta vẫn bình chân như vại, đĩnh đạm như nêm mà thốt ra một câu y hệt dụ con nít.
"Cho cậu thử vị kim chi Hàn Quốc."
.
_______
.
Chuyện thật ngỡ như đùa, chả là cả hai không hẹn mà cùng thống nhất chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ trong đêm.
Đúng hai tuần sau, Beomgyu đã tự có câu trả lời cho sự huyễn hoặc về chiếc scone và lát kimchi vốn chỉ có trong tiềm thức, và cho tới hôm nay, cả câu hỏi về không khí ở Hàn Quốc khác với LA thế nào, em cũng đã được tự mình kiểm chứng nốt.
"Anh shipper lấy giúp em một xâu nữa đi."
Soobin nhìn thằng nhóc đối diện gắp lấy gắp để thức ăn đặt đầy trên bàn, miệng nhai không ngơi bát thì đầy ắp, hắn quay đầu nhìn Yeonjun ngồi bấm điện thoại ngay bên cạnh, trông gã chẳng để tâm gì, thằng bé cũng thế, Soobin từ một người xa lạ bị ép trở thành mắc nối ngay chính giữa, tự nhiên cũng chẳng còn biết mồi chuyện sao cho hợp tình.
"Anh nói rồi, anh tên là Soobin."
Hắn lấy hai xâu chả cá từ trong nồi lẩu để ra đĩa thức ăn gần chỗ Beomgyu, thuận tay vớt thêm vài lát kim chi và mực, chả hiểu sao từ lúc gặp mặt ở sân bây tới giờ, mặc kệ hắn có chỉnh sửa bao nhiêu lần thì thằng nhóc vẫn cứ gọi hắn bằng cái nghề bắc đắc dĩ ấy.
Beomgyu ngậm cả họng thức ăn, vừa nhai vừa nói:
"Em biết rồi anh nhắc hoài vậy?"
"Thế sao em không gọi tên anh đi?"
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu Beomgyu cứ gọi hắn là anh shipper thay vì tên thật, nhưng có một số điều cần phải chấn chỉnh trước khi để lộ ra sơ hở, bởi họ đang ở trong cái giới mà tai mắt khắp nơi, từng hành vi từ nhỏ đến lớn đều phải thật kĩ lưỡng, có gì dễ bề trở tay, hay tốt nhất là nên có sự trừ bù, càng cẩn thận càng có lợi.
Ai ngờ thằng nhỏ này tự nhiên quá, định trêu một chút kết quả vẫn là bị nó chọt cho mấy pha đỡ không muốn kịp.
"Thế sao em gọi anh vẫn trả lời em đấy?"
Chính anh cũng tự biết mình là cái người giả danh "giao hàng" đấy còn gì?
Soobin: "..." Hình như đúng quá cãi không được.
"Ăn xong hẳn nói, ai hối à?"
Soobin quay sang phía người vừa lên tiếng, mặt thì cắm vào điện thoại mà tâm trí thì để mỗi nơi một tí: "..."
Beomgyu thì liếc Yeonjun một chập, ngại ở ngoài mà không dám đớp chát câu nào như cái cách nó vẫn thường, chỉ đành giậm chân, trề môi rồi nhét miếng chả cá vừa dẻ ra làm hai vô miệng.
Soobin quay sang Beomgyu, lại nhìn Yeonjun ngay sau đó, hai người này có vibe phim hoạt hình đến lạ: "Này, em tên Beomgyu à?"
Nhất quan hệ nhì tiền tệ, việc tạo dựng nhiều mối quan hệ đôi khi sẽ sinh ra phiền toái, tuy nhiên sẽ không bao giờ đủ đối với những ai tự thức được bản thân chẳng có tài cán gì. Beomgyu không thực dụng nhưng em nghĩ mình có thể nhờ cậy, hay nói xa hơn thì đây là cơ hội để em khởi nghiệp, đánh bóng lại cái thân bám bụi suốt hơn chục năm. Nghe nói người giàu thường đi theo bầy, hơn nữa Choi Soobin trông cao ráo bảnh tỏn thế kia, điều này thôi thúc Beomgyu nên khai thác tài nguyên triệt để.
Huống hồ gì đây còn là người ta chủ động bắt chuyện với, Beomgyu đánh giá từ trên xuống dưới gã đàn ông đang ngồi, từ tốn nhai cho nốt số thức ăn trong miệng, nuốt xuống rồi cầm cốc hớp ngụm coca.
Soobin tựa lưng lên ghế, tay vắt lên thành ghế bắt chéo chân kiên nhẫn chờ, thầm khen em ta cũng biết nghe lời phết.
"Không biết, đẻ ra người ta đã gọi thế, chắc là tên thật."
Soobin cho rằng Beomgyu là một thằng nhóc khá vui tính: "Em thích đùa nhỉ?"
"Ừm hứm."
Không đính chính cũng không phủ nhận, vì cơ bản đó là bản tính chứ không phải sở thích, nhiều khi cũng không buồn cười tới mức khiến người ta hiểu lầm rằng đó là một trò đùa.
Trừ khi cuộc đời em vốn dĩ đã là một trò đùa không hơn.
Từ nhỏ Beomgyu đã được xác định là một cá thể chưa có sự tán thành, sinh linh được tạo ra bởi một lần sơ suất của ba mẹ. Năm em chào đời đôi vợ chồng chỉ mới tròn đôi mươi, ở cái ngưỡng bồng bột vì yêu mà phá vỡ mọi cấm cản, mù quán chẳng nhìn tới nổi một tương lai khốn khổ nghèo nàn.
Dĩ nhiên em chưa bao giờ trách móc hay than phiền về cuộc đời bất công, hay thậm chí là sân hận hai đấng sinh thành dù bất cứ lí do gì. Em tin vào luật nhân quả, luân hồi và báo ứng, người với người gặp nhau là cái duyên, đến làm con âu cũng vì cái nợ, vì vậy có thể hiểu là em đang trả nợ, hoặc có thể mệnh em phải trổ nghiệp sớm cũng nên.
Choi Beomgyu, Choi gì cũng được mỗi cái tên thôi mà, để người khác xài chứ mình có xài bao nhiêu đâu mà quan tâm cho lắm.
"Beomgyu này, anh có một thắc mắc."
Beomgyu bỏ thêm lá cải thảo vào ô để lẩu, nhanh tay quấn thêm miếng thịt bò rồi nhún đầu đũa vào khuôn nước lèo đang sôi, không quên nhướn mày với Soobin đáp trả.
"Anh hỏi em cái này được không?"
Chỉ nghe Beomgyu cười khì: "Quyền của anh mà."
"Thế anh hỏi nhé?"
Beomgyu nhún vai như kiểu mời anh tự nhiên.
"Anh là Choi Soobin, năm nay anh 27, còn thằng này là bạn thân của anh, 28, tụi anh chơi với nhau từ nhỏ, thực tế chỉ trên nhau vài tháng, nhưng nếu không lầm thì anh nghe em gọi nó là chú."
Miếng thịt bò được nhún tầm ba mươi giây rồi rút lên, thịt vừa chín tới vừa mềm vừa thơm mà không bị dai, áo bên ngoài lớp nước lẩu vừa cay vừa đậm vị, chấm sốt mè rang rồi bỏ vào ngập miệng, lát thịt còn nóng hổi nghi ngút khói, nhai ngay cái đầu đã ê tận chân răng.
Beomgyu che miệng, vẫn cái tật vừa ăn vừa nói:
"Ờ, anh không lầm."
Beomgyu đang chờ một câu nghi vấn để mình có thể đưa ra câu trả lời cho đúng quy trình: "Mà mình hỏi chưa ạ?"
Soobin nhún vai, khoanh tay đặt lên bàn ăn, nhìn Beomgyu bằng ánh mắt em hiểu ý anh mà.
"Anh đang xin ý kiến em á hả? Ý kiến khách quan hả?"
"Ừm vậy đi đó." Đại đại đi.
Nó nuốt mỹ vị xuống bụng, giơ đũa nói:
"Em cần làm rõ cái này, anh hỏi em vì sao hai người đều sắp đầu ba mà em lại gọi anh còn ổng là chú chớ gì, giờ vầy cho dễ, anh muốn nghe câu trả lời thế nào nhan một tiếng em nịnh được hết, chuyên môn sẵn rồi." Beomgyu gắp số cải thảo đã suýt chín rục ra đĩa ăn: "Còn nếu mà nói ở góc nhìn thứ ba thì ok, anh chắc rằng chỉ mượn em trả lời thôi đúng không?"
Dù chỉ mới gặp mặt vài lần chóng vánh tính luôn cả bữa ăn hôm nay được tiếp xúc trực tiếp chưa quá ba mươi phút, nhưng Soobin cá chắc là Beomgyu thừa sức hiểu ý hắn đang muốn nói là gì. Thằng nhỏ này thực sự rất lắm trò, để mà đánh giá thì thật ra nó rất ranh ma, ăn nói khôn khéo biết tính toán, hơn nữa còn là người được đích thân Choi Jun chọn thì nhất định không phải dạng người đơn giản.
Xác định là không phải Soobin đuối lí, mà là trên lí thuyết thì Beomgyu không có nói gì sai cả.
"Anh muốn hỏi em đấy, anh ngỏ rồi mà."
Beomgyu nao núng gì đâu, bận ăn mà vẫn trả lời gọn ơ:
"Thì quyền hỏi là quyền của anh, còn trả lời hay không là quyền của em chứ."
Trong khi anh còn đâu có hỏi.
Xong còn nhìn hắn như kiểu, anh nhớ lại xem, xem em nói có sai trật chỗ nào không.
Nói thật Soobin cực kì có hứng thú với kiểu người như Beomgyu, và hắn đánh giá cao trình độ ứng xử của nó, kể cả cách dắt chuyện hay thái độ ngoài mặt, trông nhỏ không nhỏ không lớn không lớn, cảm giác nó cứ ở mức lưng chừng, tinh nghịch mà lễ phép đúng mực, vừa lấc cấc lại không tỏ vẻ nịnh bợ hay ngây ngơ. Bề ngoài thì đáo để đáng yêu mà quả kiến thức móc họng thì lênh láng như nước sông Hàn tháng bảy.
Rốt cuộc đã có bao nhiêu thứ dở khóc dở cười đi qua cuộc đời thằng bé, gọt dũa nó trở thành viên pha lê bị bọc bởi lớp cát sừng, vừa chạm vào đã suýt đứt tay như vậy.
Lúc Beomgyu cặm cụi ăn cục sườn bò, Soobin có len lén huých tay Yeonjun, gã cũng hơi liếc sang, khẽ nhướn mày.
Cái thằng, kiếm được của hời là lên mặt với ngay đó thay.
"Beomgyu, năm nay em mười bốn hả?"
Soobin vẫn không từ bỏ ý muốn làm thân với Beomgyu, hắn nhận ra mọi sự chú ý của nó đều gom hết trên bàn, nên tinh ý nhún thêm mấy con tôm, thả tua tuộc, thịt sò và chả cá, mở bếp nhỏ nấu thêm tokkboki.
"Sắp thôi."
"Sắp là bao lâu?"
"Để anh gửi quà mừng ạ?"
Soobin: "..."
Hình như Soobin biết được rồi, biết được sau vài lần bị ẻm ta gài vào tròng trong vô thức. Beomgyu cho hắn cảm giác nó là một đứa nhóc có ý chí tự vệ cao vô cùng, bằng chứng là nó luôn nghĩ tới việc đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, ưu tiên giữ cho mình một "chứng cứ ngoại phạm" trước khi mọi tình huống giả định có thể xảy ra, đồng thời sẽ loại bỏ cho bằng được mọi rủi ro có khả năng tổn hại đến mình. Không có thứ gì ngoài bản thân nó được đặt ở vị trí tiên quyết, đối với ai xa lạ không cần biết có ý đồ hay không đều sẽ tự động bật chế độ phòng thủ ngay.
"Ừ, gửi quà."
Soobin nói, suýt tí nữa đã vòng tay xoa đầu Beomgyu.
"13/3 tới này, biết đâu, lấy đại cái ngày bị bán ra làm sinh nhật chứ em cũng không nhớ."
Hai cái mail mới nhất Yeonjun mở ra đóng lại nãy giờ cũng cỡ hơn chục lần có hơn, nghe Beomgyu nói chuyện cũng là một loại giải trí, giá như cuộc trò chuyện này chỉ dừng lại ở mức Soobin trêu chọc đôi câu và nó thì đáp trả nhanh gọn lẹ, thì bữa ăn này có thể xem như không có sự hiện diện của Yeonjun cũng nên.
Có lẽ chính gã cũng không hề để ý rằng mình luôn quan tâm đến bên này, tay vô thức không ấn thêm cái nào nữa, mí mắt nâng lên nhìn chỏm đầu đang ăn ngấu nghiến trước mặt mình.
"À..." Soobin à một tràn dài, dõi theo sắc mặt Yeonjun.
"Anh shipper, ship thêm ít nước ngọt được không?"
Beomgyu ngẩn đầu, hếch cằm nhìn lon coca của Soobin thay vì cái lon rỗng tuếch nằm ngay tầm với của mình.
Soobin: "Ờ được-" Vừa cầm lon nước định chuyền qua, Soobin khựng lại vì vừa chậm hơn người bên cạnh một bước.
"Tháo cái motor ra lo ăn còn về, nhìn chả ra gì."
Môi Beomgyu giật giật mấy cái, mắt thì liếc xéo nhưng hai tay vẫn nhận lon coca gã đưa sang.
.
Vò vò cái bụng căng tròn, Beomgyu ngã lưng thở ra một hơi thật dài, quả thật ăn cũng là một loại hoạt động tốn khá nhiều sức lực và năng lượng.
Lúc này mới có thời gian nhìn tới hai cái bát đối diện chỉ kịp dính một ít nước sốt, rồi theo quán tính bất giác nhìn lại chỗ mình, đống khăn giấy ngổn ngang nửa trắng nửa vàng, xiên que thì chất đầy, nước sốt nước lẩu lẫn lộn văng cả ra bàn, xương bỏ vung bát, hơn nữa còn có tận hai lon coca cùng tẩy đá, dưới tình trạng này chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết bữa ăn này ai là người bỏ công xơi nhiệt tình nhất.
"Chú, về mà đói bụng là không có gì mà ăn."
Lúc nãy vừa xuống sân bay đã đi thẳng đến đây dùng bữa, Beomgyu nghĩ đây sẽ thay thế cho bữa tối vì cũng quá bảy giờ rồi. Bay suốt mấy tiếng đồng hồ cộng thêm lệch múi giờ, Beomgyu đánh một giấc dài trên máy bay về đây lại là trời đêm, em định bụng sẽ dành thời gian thăm thú đây đó thay vì bắt tay vào cuộc sống rập khuôn ở thời đại cũ, hoặc có lẽ em chưa sẵn sàng đối mặt với cái điều kiện bí ẩn mà ông chú kia bảo về tới nhà rồi nói.
"Tôi bỏ tiền ra thuê cậu làm gì?"
Beomgyu phất tay: "Xin lỗi, nghề tay trái thôi."
"Vừa tới nơi đã học được thói chê tiền, này nhóc, tôi vẫn còn đang cầm vé bay khứ hồi của cậu đây."
Làm ra vẻ như đụng tới vết ghẻ chưa kịp kết mài, Beomgyu lập tức thay đổi thái độ ngay, em cầm đũa gắp liền miếng xúc xích, một tay hứng bên dưới nhóm người đưa tới bên miệng Yeonjun trước cái trố mắt chấn động của Soobin.
"Ăn thêm miếng đi ông chủ, để đói ạ, mà nếu về nhà có đói thì gọi tôi đi, tôi làm gì đó cho ngài ăn nhé~?"
Hai giây, chỉ trong hai giây ít hơn, khi mà Yeonjun và Soobin còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì miếng xúc xích đã tự động bay đi nằm yên vị trong miệng người nào đó. Beomgyu hậm hực nhai vừa ngồi lại vị trí, ít có xéo xắt mà bảo:
"Trên đời này thứ duy nhất tôi không chê là tiền."
Sao có thể nghi ngờ lòng trung thành của em đối với thứ tình yêu son sắt ấy, người bạn đồng hành lúc gần lúc xa mà ít khi nào ở bên em một cách trọn vẹn nhưng lại khiến em mê đắm chẳng thể nào dứt ra.
"Thiết nghĩ muốn hợp tác với nhau lâu dài thì bớt chơi uy hiếp lại, giấy tờ của tôi chú giữ trong tay hết rồi, sự thật ai cũng biết là nếu giờ tôi quay trở về Mỹ hay ở lại đây thì đều dưới cơ cả, khuyên thật lòng này, chú nên nghĩ lại đi, giờ còn kịp đấy."
Soobin là người bật cười đầu tiên, không vì thằng nhỏ nghịch ngợm cũng bởi cái vẻ trưởng thành trước tuổi của nó.
Nhưng đó cũng không mang nghĩa là Beomgyu nắm thóp được gã ta, bởi vì nếu muốn, ngoại trừ quá khứ ra thì có thứ gì mà Choi Yeonjun không dám làm giả được.
Soobin nghĩ Beomgyu còn hơi non và xanh, còn Yeonjun thì nghĩ đến lần này đã tròn lần thứ hai mươi, rằng việc gã quyết định dẫn thằng nhóc này về có phải là một quyết định sáng suốt.
"Ý là cân nhắc về việc chú có cần tôi hay không ấy, còn vé khứ hồi chứ gì, tuyệt, chú muốn sao thì muốn, tôi không có ý kiến."
Có chuẩn bị chứng tỏ có sự phòng hờ, ngay cả chính gã ta còn không chắc chắn được ý muốn của mình thì làm gì có ý thức cộng tác hay tôn trọng một ai. Không một thứ gì sinh ra đã vừa vặn có ổ nằm, nắm được buông được theo tùy trường hợp chính là nét riêng biệt mà không phải ai cũng làm được, Beomgyu là một người như thế, vừa về tới Hàn là lòng tự trọng và cái tôi bỗng bật gốc sống dậy ngay.
Đấy, cuộc đời cứ như giá vàng, cầm tiền trên tay thì phải biết lúc nào mua vào khi nào bán ra, lời hay không nằm ở chỗ đó.
Thà cho nó kiêu một hôm đi, để nó biết được giá trị của bản thân còn được bao nhiêu, làm thân với người giàu không khó nên ta cứ bắt đầu từ thế mạnh của họ, bước qua được chữ "tài" thì mới có quyền làm ăn "chính" mà.
À, nhưng tư bản là một thế lực rất khó dò, bởi vì gã trả lương khá cao nên em nghĩ mình vẫn có thể kiên trì một xíu... chỉ là muốn giải toả chút uất ức, chứ thật ra nếu bây giờ ông ta nổi điên lên mà quăng em về Mỹ, chắc đêm nay em sẽ ôm chân ổng mà khóc hết nước mắt mất.
Sống theo châm ngôn là một ý tưởng không tồi, nó không phải là đích đến nhưng lại là kế sách hay ho hàng đầu để con người ta hướng tới mục tiêu. Và Yeonjun là gã đàn ông làm việc với châm ngôn điển hình, không bao giờ có thứ gì gọi là quyết định đúng đắn, chỉ có thể là biến sai lầm thành những con cờ bằng mọi khả năng.
"Còn nếu đã thực sự muốn tôi, thì làm ơn, cư xử cho đúng với mối quan hệ đổi trả được không ạ ông chủ?"
Lúc này là vẫn còn tí sĩ diện trong người, đâm lao thì phải theo lao cho trót nốt một lần mới phải.
"..."
Yeonjun chẳng nói gì, gã nhìn nó đăm đăm mà không có phản ứng, rồi đột nhiên bấm gọi phục vụ.
"Thôi thôi nào, nghĩ gì cho phiền, giờ ăn uống xong rồi thì mình về thôi, nào."
Soobin tự tin rằng mình có thể đọc vị được Yeonjun trong bất kì tình huống nào, dù biết gã ta sẽ chẳng thể cam tâm để vuột mất một viên ngọc sáng giá như này được, huống hồ gì cô người yêu ở nhà cũng sắp hết nhiệm kỳ, thu xếp ổn thỏa hết rồi mà bỏ ngang thế này thì hơi phí.
Nhưng mà vẫn có điều Soobin không thể nhìn ra được, rằng cái nhìn mà gã ta lặng lẽ trầm xuống, sự bối rối bấm lấy chiếc lắc bạc như canh cánh điều gì, Soobin thấy hết nhưng so với Yeonjun, trừ khi gã tự động nói ra với xác suất chính xác chưa tới bốn mươi phần trăm, thì rất khó để người khác hay được những suy tính cá nhân của gã.
"Chầu này tao mời, đi đường xa về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Soobin nhận bill từ nhân viên đang đưa tới trước mặt Yeonjun, rút điện thoại ra quét mã rồi trả lại.
"Beomgyu muốn ngồi ghế trước với anh không?"
Biết là Soobin đang cố gắng kết thân, một mặt Beomgyu cũng không có mâu thuẫn nhưng dù sao cũng đang bực cái bản mặt của gã cơ mà, thế là giơ ok một cái, Soobin liền nắm cổ tay kéo đi luôn.
.
Suốt đoạn đường Soobin và Beomgyu ríu rít không điểm dừng, còn Yeonjun thì một mình ở ghế sau ngửa đầu nghỉ ngơi tạm.
Nói là ríu rít cũng không đúng, trong hơn nửa tiếng lái xe này Soobin cảm giác như mình đang trò chuyện cùng một ông cụ non chứ chẳng phải một đứa bé mười bốn tuổi. Beomgyu rành rọt về hầu hết những vấn đề chính trị, giải trí hay thậm chí là thể thao và vấn nạn, mỗi một chủ đề nói ra em đều có thể tiếp tục một cách trơn tru, hơn nữa còn nói rất chuẩn, rất chính xác.
Tỉ như việc vận động viên Kim Taeyang vừa giành được tấm huy chương vàng quốc tế môn nhảy xà ở hạng cân năm mươi tám, phá kỉ luật chuỗi mười năm vô địch của cựu vận động viên người Philippines. Hay cựu tổng thống Mỹ Donald Trump vừa phục vị mới được hơn tuần, giá xăng trên thị trường giảm mạnh, những vụ khủng bố nổ ra liên tục ở Canada và có liên quan mật thiết đến đường dây mại dâm và buôn bán ma túy xuyên lục địa. Tổ chức tam giác vàng với những cá nhân có các hành vi phạm pháp động trời từ Malaysia, Thái Lan và cả Việt Nam, thuộc hết những cái tên đăng quang ngôi vị tại các cuộc thi sắc đẹp, hoạt động giáo dục được phổ biến hơn ở Châu Phi, tỉ lệ hôn nhân và cả những công trình kiến trúc thương mại mang tầm cỡ thế giới...
Nghe xong Soobin lại có thêm một thắc mắc, rằng rốt cuộc trong đầu Beomgyu chứa những gì, một thằng bé bán kẹo cao su dạo luôn có thời gian phổ cập kiến thức thông tin khủng hoảng cỡ này hay sao?
"Được cái nhớ dai ạ."
"Ừ, giỏi."
Quả thực thì các thông tin này được con người tiếp xúc qua rất nhiều, thậm chí là nhiều lần lặp đi lặp lại, nhưng nó còn phụ thuộc vào việc họ có muốn để ý hay tìm hiểu kĩ không. Beomgyu nó có thừa thời gian và trí tuệ, có điều Soobin vẫn còn ngờ ngợ với cái sở thích này của nó, con nít mười mấy tuổi thường sẽ có hứng thú với mấy loại tin tức này à?
Beomgyu, nó khiến Soobin phải đặt ra quá nhiều câu hỏi trong một ngày.
"Thế là mình đang về nhà ổng ạ?"
Beomgyu nhắc khéo về sự có mặt của người đàn ông luôn có khó khăn về vấn đề giao tiếp, Soobin gật đầu cười, càng ngày càng thấy cả hai hợp nhau đến lạ.
"Ừ, lát nữa cho em gặp người ta."
"À, biết mà." Beomgyu trả lời tỉnh rụi.
"Biết trước luôn, giỏi nhỉ?"
"Ò biết mà ạ, em còn biết là mình sắp thế chỗ người ta."
Soobin mím môi, ra vẻ hơi bất ngờ: "Nó nói với em rồi à?"
"Không hề, em đoán."
Cất công đem từ tận bên Mỹ về, ít nhiều cũng phải làm gì đó hơn cái nghề ô sin, đến máy móc nhập khẩu từ nước ngoài cũng cần có điều kiện, một là tính năng phải vượt trội hơn đồ trong nước, hai là xem xét về mức độ chạy bền và phương diện giá cả. Còn đối với con người thì có thể có nhiều "công dụng" hơn thế, Beomgyu tin Yeonjun muốn mình không phải chỉ để ở trong nhà rửa chén giặt đồ.
Thiên hạ bảo rằng đừng bao giờ dạy người giàu cách xài tiền, nhưng cũng phải nên nhìn cách họ chi tiền để hiểu vì sao cái giàu nó không phải là lẽ dĩ nhiên.
"Đoán tới đoạn nào rồi?" Soobin tỏ vẻ trêu chọc.
"Đến đoạn nên lấy cát xê bao nhiêu đô nửa tháng."
Khi nói chuyện với một người có tính cách thích chủ động làm mới chủ đề, họ sẽ không bao giờ để cuộc trao đổi trở nên chán ngắt và đối phương sẽ chẳng thể biết nước đi tiếp theo của họ là gì. Huống hồ gì Beomgyu còn có những suy nghĩ để phải nói là vô cùng kì quặc, em có chính kiến, luôn nhắc về thứ mình thích và xem nó như mạng, lần đầu tiên trong đời Soobin gặp một người có niềm đam mê với tiền mãnh liệt đến thế.
Vốn dĩ Beomgyu chẳng hay được Soobin đánh giá những gì về mình, em cũng chẳng quan tâm mấy nhưng theo như cách Beomgyu nói thì là, nguyên nhân để Soobin hứng thú mình đến vậy bởi đây rõ ràng là lần đầu tiên hắn "được" tiếp xúc với người nghèo.
"Gyu, anh nghĩ cái này em đâu cần phải đoán."
Còn Soobin thì lúc nào cũng khiến Beomgyu phải "eww" trong lòng vì cái cách nói chuyện sặc mùi thừa tiền.
"Phải chứ, có ai cấm mình tự định mức giá trị của mình đâu anh."
Soobin liếc mặt nhìn Yeonjun thông qua kính chiếu hậu, gã nằm im lìm, nhắm mắt như ngủ. Hắn mỉm cười, cũng biết là gã đang giả vờ nhưng vẫn chọp lấy tay Beomgyu, hỏi thẳng.
"Thế em nghĩ ra chưa?"
Beomgyu thoáng giật mình vì đột nhiên bị động chạm, theo bản năng rút lại ngay và luôn, động tác thuần thục, vội vàng mà dứt khoát làm Soobin cũng hoang mang theo.
"Nào anh đâu làm gì em đâu."
Beomgyu nhận ra vấn đề, may là em cũng thích ứng rất nhanh: "Hỏi thì hỏi đi tự dưng nắm tay người ta?"
"Ờ ờ ờ, không dám nữa." Soobin cười chịu, hắn đặt tay trở về vô lăng, thằng nhóc này ý thức lãnh thổ cao không kém gì tinh thần yêu thương chính mình nhỉ.
"Nó trả lương em bao nhiêu, không mấy anh trả gấp đôi em về làm cho anh đi, chịu không?"
Soobin vừa nói vừa dõi theo sắc mặt gã đàn ông thông qua gương chiếu hậu, còn Beomgyu thì ngồi ghế phó lái, vừa dứt câu liền cười sằng sặc.
"Coi bộ ở Hàn Quốc thiếu ô sin lắm hả?"
Cành nghĩ càng thấy hài hước thật sự, Beomgyu che miệng cười ngắt ngứ, Soobin cũng bị nó chọc cười, cuối cùng là ba người hai trên một dưới tạo nên hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Vẳng cho tới khi ghế lái bị đá bung một cái, cả hai con người mới dừng cười ngoái đầu nhìn xuống.
"..."
"..."
"..."
...
"Gì vậy ông già?" / "Mớ hả ba?"
Yeonjun khép hờ mí mắt, nhìn Soobin đăm đăm rồi khẽ lướt mắt qua chỗ Beomgyu đang ôm chặt balo trong lòng, nó cũng đang mắt lớn mắt nhỏ mà nhìn mình.
"Ba mươi phút này đủ để mày vòng xe từ ngoại ô về khách sạn đấy Choi Soobin."
Đôi lông mày Soobin nhếch nhẹ, thì ra gã nhận ra à, nhận ra mình vừa lướt qua ngã ba đường Gisil lần này đã là lần thứ hai.
"Tao tưởng mày ngủ, định cho mày ngủ thêm tí á mà." Soobin cũng đâu thèm giấu, chỉ là cách nói chuyện hơi ngứa đòn chút thôi.
"Bớt nói nhiều, quay xe về hoặc là mày xuống xe."
Soobin trề môi chê, vô lăng con xe Genesis quay nốt một vòng trở về lối vào trung tâm Seoul cách đây chưa tới nửa cây.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro