chap 14
Soobin bước vào lớp trước ánh nhìn của bao nhiêu người, tiếng xì xào to nhỏ ngày càng nhiều "cậu ta là gay đấy, ghê tởm quá, Choi Yeonjun làm sao mà thích loại người như cậu ta được, nghe nói cậu ta không có cha mẹ đâu phải sống trong cô nhi viện đấy, phải rồi loại gay như cậu ta cha mẹ nào mà dám nuôi chứ bỏ đi là phải...." cậu cười nhẹ rồi lẳng lặng đi xuống bàn cuối ngồi, họ nói họ ghê tởm cậu, gay?, thì sao chứ, cậu có làm tổn hại gì đến dòng họ tổ tông nhà mấy người đó à
Bên góc nào đó
- Này Yeonjun mặt cậu ta bị gì vậy, nhìn như mới bị đánh ấy_Woojin huých vai vào người Yeonjun nói nhỏ
- Mày quan tâm à
- Một chút, nhưng không phải mày thuê người đánh cậu ta à
- Tại sao tao phải làm vậy, loại người như cậu ta bị đánh cũng đáng lắm_Yeonjun một mặt không quan tâm còn cố ý nói lớn cho người ở dưới nghe thấy, Choi Yeonjun đây không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy ghét cậu ta rồi. Phía trên thoáng chốc phát ra bao nhiêu tiếng cười đùa vui vẻ, thỏa mãn CÁI LÒNG của một số con người nào đó, trái nghịch với bên dưới có một người đang đau đớn đến quặn thắt tim.
Con người ta khi khó chịu thường nói ra những lời cay đắng để thỏa mãn lòng họ, nhưng họ đâu biết rằng những lời nói đó lại khiến cho trái tim của người khác phải chết lặng, xã hội ngày nay có câu "miệng nhanh hơn não", chưa kịp suy nghĩ gì thì cái mồm đã tuôn hết ra rồi, người nói thỏa mãn, người nghe hả dạ, người hứng chịu đau lòng...
Taehyun mấy ngày nay thấy anh mình ủ rũ là hiểu do tên Choi chết tiệt kia làm, trùng hợp lớp cậu cũng có một tên họ Choi, không biết có máu mủ ruột thịt gì không mà cả hai người bọn họ đều đáng ghét như nhau, mà kể cũng lạ mấy ngày nay tên Beomgyu cứ kiếm cớ đụng vào người cậu, không kể đâu xa chỉ trong tiết hóa hôm qua hắn cứ đụng lên lưng cậu đếm sương sương cũng hơn 5 lần, cậu quay xuống trừng mắt thì hắn hì hì cười, Taehyun thoáng chốc muốn phang nguyên quyển vở vào mặt hắn, bài đã khó hiểu còn gặp hắn cậu sợ có ngày mình sẽ chết vì tăng xông mất. Quay lại chuyện chính, Taehyun thấy anh mình như vậy dĩ nhiên tâm trạng cũng trùng đi không ít nên cậu quyết định rủ anh mình trưa nay ra nhà ăn của trường ăn cùng, gì chứ cứ định buồn bã như vậy đến bao giờ, đồ ăn là thứ giải quyết được mọi vấn đề, đúng lúc hôm qua vừa lãnh lương, Taehyun đây quyết định chơi lớn một lần cho thiên hạ trầm trồ, lấy tiền của mình bao anh trai ăn trưa. Soobin vừa nghe Taehyun rủ xong cảm giác hối lỗi dâng trào, mấy ngày nay do tâm trạng không tốt nên không quan tâm đến thằng bé nhiều như trước, cứ nghĩ thằng bé sẽ giận nhưng không ngờ nhóc vẫn quan tâm đến cậu, an ủi cậu khiến Soobin bỗng chốc muốn rớt nước mắt, có em trai như Taehyun quả thật rất tốt. Vài ngày trước chú Ann đến mang theo 2 hộp điện thoại BẮT BUỘC hai cậu phải dùng còn dặn dò sau này nếu có chuyện gì phải kể cho chú không được giấu giếm, điện thoại đã lưu số của chú với má nuôi hết rồi, sau này cậu với Taehyun có thể liên lạc với nhau dễ dàng không cần phải hẹn nhau ở sảnh trường như lúc trước nữa. Nhưng không may vì chưa kịp chép bài xong nên Taehyun phải ở lại lớp chép, cậu lấy điện thoại ra gọi Soobin đi ăn trước không cần phải đợi, còn mình thì cố chép cho xong bài học này sẽ xuống liền
Dưới nhà ăn, Soobin chọn cho mình một chiếc bàn trống gần cửa ra vào để lúc Taehyun xuống có thể dễ dàng nhìn thấy anh rồi đi mua đồ ăn, 2 phần cơm chiên, 2 phần canh kim chi, nước uống và 5 cái bánh mì. Soobin khệ nệ ôm đống đồ xuống chỗ ngồi của mình chất một đống lên bàn rồi giải tỏa cái bụng đang sôi lên vì đói. Bữa ăn sẽ rất hoàn hảo cho đến khi Yeonjun từ đâu ngồi xuống bên cạnh cậu mỉm cười
- Đang ăn một mình à?
- Ừm
- Anh ngồi chung với em được chứ?
- Nae_Soobin thoáng chốc giật mình nhìn người đối diện, trong lòng le lói một chút ấm áp
- Soobin.....anh thích em_ấp úng một hồi anh nhìn cậu tỏ tình
- Em...em cũng thích anh Choi Yeonjun_Soobin trả lời hai má với tai đỏ hết cả lên lấy hết can đảm nhìn anh, hạnh phúc muốn khóc nức lên, phải rồi, được người mình yêu đáp trả lại tình cảm làm sao mà không vui được chứ
- Ha...cậu dễ cắn câu quá nhỉ?_Yeonjun nhìn biểu tình của người trước mặt nhịn không được bật cười - Cậu không nhớ trước đây tôi đã nói gì à, tôi, KINH TỞM cậu, nghe rõ chưa hả?, loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ như cậu, tôi rất khinh ghét, món canh của cậu trông có vẻ nhạt nhòa quá nhỉ? Để tôi giúp nó đậm vị hơn nhé_Soobin còn đang bất ngờ chưa kịp trả lời thì hắn đã cầm chai tương ớt gần đó bóp mạnh, bao nhiêu là tương ớt xịt hết vào tô canh ngon lành - À chết xin lỗi nhé tôi hơi mạnh tay, nhìn nó bây giờ trông có hơi TỞM nhỉ, phù hợp với con người như cậu lắm....(nghiệp lắm Jun ạ, nhà ngoại lên giá méo gả con nữa)
Chưa kịp nói xong thì từ đâu nguyên chiếc giày màu trắng không có họa tiết bay thẳng vào mặt Yeonjun, nguyên nhà ăn sững sờ chiếu mắt vào con người gan lớn đó, trong thâm tâm thầm nghĩ "hôm nay chắc có án mạng rồi"
- Đcm đứa nào_Yeonjun đập bàn đứng dậy lia mắt tìm thủ phạm, khỏi cần nói cũng biết bây giờ hắn đang tức giận cỡ nào, mạch máu đỏ hằn rõ trong đôi mắt hắn
- Là tao đấy, Choi Yeonjun_Taehyun nhìn người trước mắt tức giận có chút hả hê trong lòng, ân oán mà hắn gây ra cho anh trai Soobin hôm nay ông đây trả hết (chồi má con tui ngầu dễ sợ)
- Nhóc con, tao có động chạm gì đến mày à?, hay chị gái, em gái của mày từng qua đêm với tao nên bây giờ muốn trả thù, là bọn họ tự nguyện muốn làm ấm giường cho tao nhé, tao không hề bắt ép_hắn có chút mỉa mai nhìn người trước mặt
Soobin nghe người nọ nói cậu có chút sững sờ, anh là người như vậy nhưng cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ anh đã từng lên giường với ai cả, tại sao...tại sao tim lại đau thế này, thật sự bây giờ cậu chỉ muốn khóc cho thỏa nỗi lòng thôi, bỏ lại mớ thức ăn trên bàn cậu chạy nhanh vào nhà vệ sinh gần đó. Hạt mưa rơi xuống vì bầu trời không thể chịu đựng được trong lực của nó, còn nước mắt rơi xuống là vì trái tim không còn đủ sức để chịu đựng nỗi đau, cậu mệt mỏi dựa lưng vào cửa mà khóc trong đầu chỉ hiện lên mỗi hình ảnh của Yeonjun, Choi Yeonjun tại sao tôi lại không ghét anh nhỉ?, là tôi yêu anh đến mù quáng rồi à, Choi Yeonjun
_______
- Mày không động chạm gì đến tao, mà nhà tao cũng chẳng có chị nào lên giường với mày_Taehyun sau khi nghe Yeonjun nói vậy bản thân lại càng khinh hắn hơn bao giờ hết
- Vậy mắc đéo gì lại đi gây chuyện với tao?
- Vì...mày.đụng.vào.người.mà.tao.thương.nhất, Choi Soobin_Taehyun gằn từng chữ rồi từng bước tiến lại gần chỗ Yeonjun đang đứng, cả nhà ăn hiện tại đang nín thở xem Drama (nếu mấy má đọc đến dòng chữ này, thì đọc xong truyện nhớ cày view Can't you see me đi nhá) thiếu điều muốn đem bắp rang ra ăn mà canteen lại không bán - KINH TỞM?, đồng tính trong mắt mày đều kinh tởm hết à?, mày không nhớ ngày trước mày cũng là một thằng kinh tởm như vậy à, bữa trưa này lẽ ra sẽ khiến anh tao vui vẻ hơn nhưng do mày tất cả đều tan biến hết rồi, thứ khốn nạn_Taehyun cầm cả bát canh xịt tương ớt đổ hết lên người Yeonjun, và dĩ nhiên một trận ẩu đả xảy ra trong canteen, đám đông túm tụm vào coi nhưng đa phần tất cả đều cổ vũ cho Yeonjun, vì...hắn ta giàu và có quyền thế chỉ vậy thôi, Woojin với Beomgyu đứng ở ngoài xem kịch vui, Woojin dĩ nhiên hết mình cổ vũ cho bạn già của mình, còn Beomgyu ánh mắt không hiểu sao chỉ dán chặt vào một người không hề có ai cổ vũ, khóe miệng vô thức dâng cao lên "quả thật rất thú vị"
Taehyun đè Yeonjun xuống nền đất ra sức đấm vào mặt tên vô liêm sỉ kia, trong đầu cậu bây giờ chỉ tồn tại duy nhất một dòng suy nghĩ là "trả thù cho Soobin", nhưng tên Yeonjun này đúng là quá khỏe đi vừa đấm được vài cái đã bị hắn đẩy ra chiếm thế thượng phong với lấy cái ghế gần đó định ném vào người cậu thì
- DỪNG TAY, các em đang làm gì vậy hả mau dừng lại_chú Ann từ đâu chạy đến nói lớn đẩy tên Yeonjun ra rồi đỡ cậu đứng dậy, có lẽ là do phía canteen thấy đánh nhau dữ dằn quá nên gọi báo cho nhà trường, Taehyun thở phào nhẹ nhõm "đúng là may mắn mà, xém nữa thì đi chầu trời rồi" - Taehyun cháu không sao chứ?
- Nae, cháu không sao
- Tất cả mau tản ra rồi lên lớp học, đã biết mấy giờ rồi không mà còn đứng đây hóng chuyện, còn hai đứa mau lên phòng Hiệu Trưởng
Taehyun thoáng chốc tức giận nhìn qua phía bên kia, hắn cũng không vừa liếc nhìn lại cậu, hai đứa nhìn nhau thiếu điều muốn tóe ra lửa, nhưng chưa liếc được lâu tai Yeonjun đã bị xách lên một cách đau điếng bởi đôi bàn tay của chú Ann khiến hắn la oai oái, Taehyun nhếch miệng cười thầm rồi cùng chú Ann lên phòng Hiệu Trưởng
Hết chap 14
Chuỗi hành trình ngược Yeonjun sẽ còn được kéo dài trong tương lai mấy thím hãy đón chờ nhé
Bye mấy thím (つ≧▽≦)つ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro