Chương 2: Phải Thật Bình Tĩnh.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống và rất nhanh vụt tắt trên nên trời đã trở nên tối sầm, Mộ Sơ Lan rảo bước chầm chậm trên con đường đã đông nghẹt người đi lại, trên tay cô nắm chặt tập giấy bản sao chuyển bệnh viện mà cô y tá đã đưa.
Hàng đèn thắp dọc con đường cũng đã được bật lên, mọi thứ lúc này đây như được chiếu sáng hoàn toàn, ánh đèn vàng mờ ảo từ bóng đèn chiếu xuống, ví từ tâm trạng đang lảng vãng sắc vàng của Mộ Sơ Lan vậy, từ ánh vàng chìm lạnh như rối bời của cô lúc này vậy, bàn tay cô siết chặt tập giấy lại một cách mạnh bạo, khiến nó biến dạng đôi chút.
Cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như này, cô không thể nghi ngờ ra ai là kẻ đã mang Tịch Hoài An đi, và rốt cuộc là đã rời đi bằng cách nào, là kẻ thù của cô chăng…nếu vậy thì quả thật cô có rất nhiều kẻ thù…
Và điều đó khiến tâm trí cô giờ đây rối loạn như mớ tơ tằm bị vón cục lại, là ai mới được cơ chứ?
Đến khi bản thân định thần lại thì mới nhận ra đã trở về dinh thự Du gia.
Phải thật bình tĩnh…phải thật bình tĩnh…
Mộ Sơ Lan cố giữ cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể, cô không thể để lũ người trong căn dinh thự này biết được sự khác thường của mình, vì như vậy sẽ rất nhanh tin tức sẽ truyền đến tai Du Lạc Kha, với cái mũi đánh hơi đó chắc chắn anh ta sẽ có cơ hội gây đến khó khăn cho cô, chưa kể sẽ có những kẻ khác nhắm đến cô nữa.
Lấy lại trạng thái kiên cường, mạnh mẽ và luôn toát ra dáng vẻ đầy kiêu hãnh, Mộ Sơ Lan bước đi từng bước rắn rỏi tiến sâu vào trong đại sảnh.
Ngó lơ đi toàn bộ mọi người hầu dạng hiện diện ở đây, cô đi thẳng một mặt lên lầu, tiến thẳng đến căn phòng của mình.
Cạnh!
Mộ Sơ Lan đẩy cửa đi vào phòng rồi nhanh chóng đóng mạnh cửa lại, vì giờ đang mệt mỏi nên cô dựa lưng vào cánh cửa, áp tấm lưng đầy mệt nhọc của mình rồi trượt xuống, ngồi khuỵu xuống nền nhà.
- Hoài An…rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy? Hãy mau trở về đi…
Giọng nói thều thào phát ra từng âm điệu đã rã rời vì mệt mỏi, Mộ Sơ Lan dựa hẳn đầu của mình vào cánh cửa, thở ra từng hơi dài.
…
Sau khi đã tắm rửa xong xuôi, tâm trạng cũng đã gột rửa đi cơn mệt mỏi đi khá nhiều, Mộ Sơ Lan liền đẩy ghế ra ngồi vào, cô lấy giấy bút và nhanh chóng ghi ra những cái tên mà cô đang nghi ngờ.
Rất có khả năng trong số những kẻ thù của cô có kẻ nào đó đã biết đến sự hiện diện của Tịch Hoài An, và nhân lúc cô không để ý đã lén lút bày trò mang cậu ấy ra khỏi bệnh viện B.
Mặc dù có nghi ngờ đến Du Lạc Kha nhưng cô không dám chắc chắn có phải anh ta không, dẫu hiện tại nhiều nghi vấn đều đang ở hết trên người anh ta.
Nhất là khoản hiện tại cô đang muốn mau chóng li hôn với anh ta càng sớm càng tốt, tuy rất đang nghi nhưng cô cũng không thể không loại bỏ anh ta được.
…
Trong căn phòng bệnh sang trọng với những nội thất tối tân, lúc này trời đã quá khuya, màn đêm dày đặc bao trùm cả tấm kính mảng đen như chiếm trọn cả nền trời.
Trên chiếc giường bệnh trắng tinh với những chiếc gối, chiếc chăn sạch sẽ không một vết nhăn nhún, nằm gọn trên đó là một chàng thanh niên tuấn tá nhìn có vẻ chỉ mới đôi mươi, gầy gò và thấp bé có khi thua cả một người phụ nữ cao mức trung bình, áng chừng tầm 1m6.
Nước da nhợt nhạt thiếu sức sống, trên miệng còn đang gắn máy thở kiểu tối tân nhất của dòng y tế, anh chàng đó nằm vỏn vẹn trên giường và bất động không một chút động đậy. Trông quá đỗi tiều tụy và đáng thương làm sao.
Như một loài thực vật đang dần chết mòn, chàng trai đó mê man trong cơn mơ chưa biết khi nào có thể tỉnh lại.
Két…
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông cao lớn sải bước đi vào trong, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia, như được thượng đế chính tay nhào nặn ra vậy, dù biểu cảm từ anh ta toát ra từng đợt hơi lạnh như muốn nhấn chìm hơi ấm cỏn con trong căn phòng bệnh này.
Anh ta tiến lại gần đến giường bệnh, vì cơ thể qua cao nên anh ta đã hơi cuối người thấp xuống để có thể với tới chiếc giường.
Vươn bàn tay to lớn nổi đầy những đường gân rõ rệt, anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, gầy tong teo của bệnh nhân, sau đó áp bàn tay vào má trái của mình.
- An An…bao giờ anh tỉnh lại vậy?
Gã đàn ông xoa xoa má mình vào bàn tay đang nhạt nhòa hơi ấm kia, như chú cún đang tham lam chiếm lấy phần hơi ấm thuộc về mình, từng chút ít một…
................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro