Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xin đừng buông tay chap 26-end

Chap 26

- The journey of seeking happiness-

Gaeul lang thang bước đi trên con đưòng nhỏ gần nhà cũ của cô. Mỗi khi tới đây, Gaeul có thói quen thả một đồng tiền xu từ đầu dốc để nó lăn xuống cuối con đường. Hồi nhỏ, Gaeul thường cùng bạn bè của mình chơi ở phía cuối con dốc, mỗi lần có người qua đưòng nào mua xăng ở đầu dốc mà làm rơi đồng xu, tất cả những đứa trẻ đang chơi ở đó sẽ dừng lại rồi tranh nhau chạy ra nhặt. Số tiền nhặt được tuy không nhiều nhưng luôn làm cho những đứa trẻ thích thú, chúng coi đó là một nghi thức may mắn trong ngày... Gaeul chầm chầm thả những đồng xu ở đầu dốc, trước mỗi lần thả, cô đều thầm nghĩ một điều ước....

Keng...

- Phu nhân So, tuy chồng cô có nhiều tiền nhưng không nhiều tới mức để cô thả tiền lung tung vậy đâu. - Yi Jung từ đâu xuất hiện, tay khua khua đồng xu trước mặt Gaeul.

- Oppa, sao anh lại ở đây? - Gaeul ngạc nhiên thích thú. Có vẻ như cô ở đâu đi chăng nữa, Yi Jung cũng dễ dàng tìm ra cô...

- Sáng nay vừa tỉnh dậy đã không thấy em đâu rồi... làm anh như muốn lật tung cả nhà lên. Lúc ra tới bếp thì thấy tờ giấy em ghi là đi ra ngoài hóng gió... lần sau, đi đâu cũng phải nói trước với anh chứ.

- Em xin lỗi... tại lúc đó anh ngủ say quá nên... - Gauel đỏ mặt nghĩ tới buổi sáng nay, cô đã nằm ngắm nhìn gương mặt anh ngủ cả tiếng trước khi ngồi dậy.

- Anh không thích sáng ra dậy mà không được nhìn thấy em đâu, Gaeul-ya... - Yi Jung nhẹ nhàng bước tới, tay chạm vào tóc Gaeul rồi hôn lên trán cô.

- ...

- Mà sao em lại có sở thích kì lạ vậy? Em thả những đồng xu từ đầu dốc này xuống dưới kia làm gì hả? - Yi Jung thắc mắc.

Gaeul chợt mỉm cười rồi kể cho anh nghe về những ngày cô sống ở đây, kể về nghi thức may mắn của lũ trẻ sống quanh nơi này mỗi lần nhặt được một đồng xu rơi xuống... chúng gọi là những đồng xu đến từ thiên đường...

- Em tin tất cả những điều này à Gaeul?

- Đến năm em học cấp 3, em vẫn còn rất tin vào việc này. - Gaeul cười ngại ngùng - Đến bây giờ, em cũng không dám nói là mình không còn tin nữa... Em biết chuyện này nghe thật buồn cười, nhưng anh thử nhìn khuôn mặt rạng rỡ của những đứa trẻ khi bắt được những đồng xu, giá trị tuy rất nhỏ, nhưng có thể khiến chúng cười tươi như thế nào, khi nhìn những nụ cười ấy, em có cảm giác thật ghen tị... làm trẻ con thật sướng phải không Yi Jung-ya...?

- Uhm... em thích trẻ con đến vậy sao?

- Rất thích... Em từng trông trẻ cho một gia đình khi ở bên Anh. Mỗi lần nhìn lũ trẻ cười, khóc, nhìn chúng cãi nhau rồi làm lành... em thấy nếu cả thế giới này suy nghĩ được như chúng thì tốt quá... Yi Jung yang...

- Vậy...

- ...

- Sinh cho anh vài đứa con, em sẽ có lũ trẻ của riêng mình, khỏi phải đi ganh tị ở đâu xa? - Yi Jung nhìn Gaeul cười.

- Ơ.... Anh... thật là... ý em đâu phải thế... - Gaeul bối rối.

- Không đâu, anh nói thật đấy. Nhìn thằng Junpyo mà anh sốt ruột quá. Ngày nào nó cũng bắt anh lên mạng để khoe con... dù gì anh cũng là đàn ông có vợ đàng hoàng...

- Mà sao JanDi không đi khám xem thử đó là con trai hay con gái nhỉ? - Gaeul cố tình đổi chủ đề.

- Junpyo muốn bất ngờ... nó không muốn biết trước... mà anh hy vọng không phải là con trai, nếu lại ra một thằng đầu quắn nữa thì... thế giới loạn mất thôi... - Yi Jung ngán ngẩm lắc đầu. Gaeul ngồi cạnh anh bật cười, nhìn anh, cô hiểu rằng anh cũng rất háo hức được làm bố... Yi Jung-ya... anh có tự tin trở thành một ông bố tốt cho con em hay sao???

------------------------------------------

Tại biệt thự nhà Junpyo.

- Anh làm cái trò gì vậy? - JanDi hét toáng lên khi bước vào phòng. Đập vào mắt cô là hàng tấn đồ trang trí phòng em bé... có vẻ như đức lang quân của cô vừa đi khua hết các cửa tiệm ở Seoul về.

- Hehe, chào em... Em thấy cái nôi anh mua có đẹp không này? Anh nghĩ rồi, trẻ con cũng cần thay đổi nên anh mua hẳn 7 cái cho 7 ngày trong tuần luôn. Cái đầu tiên in hình Doraemon này, cái thứ hai in hình Aladin này, cái thứ ba in hình Pucca này, cái....

- Yaa.... Anh đem trả lại hết cho em. - JanDi không nói nên lời...

- Gì cơ? Còn lâu... Anh bỏ cả buổi sáng đi lựa đồ đấy. Mất bao nhiêu công, đến mua khăn tắm cho con mà anh cũng phải kiểm tra xem có phải là cotton 100% không đấy.... - Junpyo kể lể.

- Anh... anh mua nhiều thế này... để làm cái gì??? - JanDi gần như rít lên - Hơn nữa, em mới chỉ có em bé được hơn 2 tháng... anh...

- Thì cứ từ từ chuẩn bị là vừa mà em... phải vậy không? - Junpyo nhe răng cười, bỗng có tiếng chuông cửa. - A... Yi Jung với Gaeul đấy, anh vừa gọi chúng nó đến xong...

Junpyo hấp tấp chạy ra ngoài cửa, Jandi lắc đầu nhìn theo ông chồng trẻ con quý hoá của mình rồi bất giác mỉm cười...

- Đến muộn thế... bảo 10h sáng tới mà bây giờ là 10h15 rồi. Phải biết giữ... ờ... chữ tín chứ... Ờhm... quân tử một câu, ờ... tám ngựa... ờ... Thôi vào đi... - Junpyo vừa càu nhàu vừa mở cửa cho Yi Jung.

Yi Jung ngán ngẩm đưa mắt nhìn Junpyo... anh chán không thèm sửa lại câu nói vừa rồi của cậu ta nữa... JanDi-ya... tốt nhất em đừng sinh con trai nha...

- JanDi đâu rồi ạ? - Gaeul lên tiếng.

- Ở bên trong phòng, em vào với cô ấy đi. - Junpyo dẫn đường cho Gaeul vào trong. Vừa nhìn thấy Gaeul, JanDi đã nhảy cẫng lên đến nối Junpyo phải lao ra ấn người cô xuống giường. Gaeul cố nén cười rồi bước tới bên cạnh JanDi.

- Cậu sao rồi? Có bị ốm nghén không? Ăn uống thế nào?

- Mình ổn mà Gaeul... Em bé ngoan lắm. Mình chẳng bị ốm nghén gì cả... ăn uống cũng bình thường...

- Không đâu, cô ấy ăn gấp 3 lần ngày trước thì có.- Junpyo nhảy vào nói chen rồi nhận được ánh mắt như dao của JanDi, Yi Jung vội vàng cúi đầu chào JanDi rồi kéo Junpyo ra ngoài.

- Này, hai đứa cưới nhau cũng được gần một tháng rồi nhỉ... - Junpyo ngồi xuống ghế hỏi Yi Jung.

- Ừ... bây giờ mới thấy cậu nói đúng. Có vợ thích thật. Nhà cửa cũng giống dành cho người ở hơn nhiều... - Yi Jung cười.

- Kinh nghiệm mà... Thế... hai cậu đã định có gì chưa???

- Có gì là có gì cơ? - Yi Jung giả vờ không hiểu.

- Thôi đi, Cassanova chẳng nhẽ lại kém thế? Cậu không thuyết phục Gaeul à?

- Không. Mình không muốn gây thêm bất kỳ sức ép nào cho cô ấy nữa... Chuyện có con bao giờ hoàn toàn là quyền quyết định của Gaeul. Mình muốn chờ đến khi cô ấy sẵn sàng...

- Ờ... nhưng cũng đừng lâu quá... JanDi luôn miệng nói phải bắt được con của cậu về lấy con của mình...

- Còn lâu... mình không muốn con của mình chịu thiệt vì có ông bố như cậu đâu...

- Yaaa... cái thằng này... - Junpyo ném gối vào người Yi Jung.

Cùng lúc đó, ở trong phòng của JanDi.

- Cảm giác có con thế nào JanDi? - Gaeul mỉm cười.

- Thú vị lắm... cảm giác trong người mình đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé khác... cảm giác đó làm mình thấy trách nhiệm hơn nhiều... mà lúc này, Junpyo thể hiện sự quan tâm tới mình nhiều lắm... Cậu nhìn cái đống kia kìa, là anh ấy mua đấy... khủng khiếp không?

Gaeul quay người lại nhìn thấy đống đồ đạc Junpyo mua. Cô nhìn JanDi rồi mỉm cười, tuy bạn cô tỏ ra khó chịu nhưng cô biết rằng, khi nhìn chồng của mình thể hiện sự quan tâm tới đứa con trong bụng, bà bầu dù có mệt đến thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy hạnh phúc...

- Cậu và Yi Jung sunbae chưa định có gì à? - JanDi dò hỏi. - Anh ấy có đòi cậu phải có em bé không?

- Ngược lại ý. Anh ấy tỏ ra không quan tâm nhiều tới chuyện này. Yi Jung nói rằng muốn mình được thoải mái nhất. Khi nào mình còn chưa sẵn sàng thì anh ấy cũng không muốn ép mình.

- Woa... mình không ngờ đấy... - JanDi trầm trồ - Nhưng cũng đừng để anh ấy chờ lâu quá nhé Gaeul...

- Gì cơ?

- Yi Jung sunbae đã chờ đợi cậu rất lâu rồi, anh ấy luôn chấp nhận im lặng đi bên cậu, chuyện gì cũng để cậu quyết định... mình nghĩ rằng, một người như anh ấy, chắc chắn sẽ có thể trở thành một ông bố tốt nhất...

- Tốt hơn cả chồng cậu á? - Gaeul hỏi đùa lại.

- À... cũng có thể lắm, ít nhất là Yi Jung sunbae không làm cái chuyện điên rồ là tối nào cũng nói chuyện với con đến tiếng đồng hồ làm mình không ngủ được...

Gaeul bật cười với hạnh phúc của JanDi... từ nay cô ấy đã có một chỗ dựa tốt nhất rồi... Junpyo sunbae chắc chắn sẽ trở thành người chồng và người cha tốt nhất...

----------------------------------

Hwang Bo bước lại gần gốc cây cổ thụ lâu đời trong trường. Những tán lá xanh mướt xoè rộng ra làm râm mát cả một góc trường. Cô chậm rãi cúi xuống ngắm nhìn người đang ngủ cạnh gốc cây. Sao trên đời lại có một người hoàn hảo như vậy? Hwang Bo nhẹ nhàng cầm tay Ji Hoo lên rồi áp vào má mình. Những ngón tay dài của một nghệ sỹ thực thụ... mảnh mai nhưng vững chãi... Hwang Bo chầm chậm đưa bàn tay của anh đến trước môi mình rồi đặt vào đó một nụ hôn thật nhẹ...

- Cô đang làm gì vậy? - Ji Hoo đột nhiên mở mắt nhìn Hwang Bo.

- Ngắm nhìn anh... - Cô không hề tỏ ra sợ hãi khi bị bắt gặp.

- Hừ... - Ji Hoo khoanh tay lại rồi chuẩn bị đứng dậy.

- Tại sao anh tới Deutch?

- Tại sao tôi lại phải trả lời cô?

- Anh tới đây không phải để học. Chắc chắn là để muốn quên đi những chuyện buồn nào đó, phải vậy không?

- Cô định làm thầy bói sao?

- Không... chẳng ai tới đây để học trong khi kiến thức của người đấy bằng tất cả các giáo sư cộng lại cả. - Hwang Bo vừa nói vừa chỉ vào tập tài liệu Ji Hoo để trước mặt - Anh đều đã học qua những kiến thức anh đang được dạy ở trên lớp, phải vậy không?

- Thì sao?

- Chẳng phải như vậy sao? Anh tới đây làm gì nếu không phải để học ngành y? Hơn nữa,

khi anh ở Hàn Quốc, anh đã là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất ở bệnh viện đa khoa Seoul, một bệnh viện nổi tiếng nhất ở Hàn Quốc?

- ...

- Anh tới đây làm gì vậy? Đừng nói với tôi anh tới để thưởng ngoạn cảnh đẹp ở Deutch? - Hwang Bo cười tinh nghịch.

- Sao tôi phải nói với cô?

- Vì tôi sẽ giúp anh chứ sao?

- Giúp tôi? Như thế nào?

- Lắng nghe...

- ....

- Chẳng phải sao? Anh đang cần một người lắng nghe bản thân mình. Tôi cũng đang rỗi...

- Tôi sẽ phải trả cô cái gì?

- Dạy tôi đánh piano... trình độ của anh xuất sắc quá... tôi muốn học...

- Nếu tôi từ chối... - Ji Hoo nheo mắt hỏi.

- Anh sẽ không làm thế đâu... phải không nào?

Ji Hoo chợt mỉm cười vu vơ rồi ngồi thẳng dậy nhìn Hwang Bo rồi nói:

- Thôi được rồi, có vẻ như nếu tôi không chịu nói thì cô sẽ không buông tha tôi phải không?

- Ừhm... - Hwang Bo cười.

- Nếu cô luôn chờ đợi một việc nhưng không thể đạt được thì cô sẽ làm gì?

- Như kiểu chờ đợi một tình yêu vô vọng hả?

- Coi như là thế...

- Tôi sẽ buồn, sẽ đau khổ, sẽ khóc... nhưng không bi thương - Hwang Bo ngả người dựa vào gốc cây cùng Ji Hoo - Cuộc sống là một hành trình tìm kiếm hạnh phúc... chẳng ai kiên trì nhấn chìm mình vào đau khổ cả... phải vậy không?

- ...

- Có thể tôi sẽ khóc, nhưng không phải vì không có được tình cảm của đối phương, mà là vì tình cảm của mình không được đối phương hiểu cho. Nhưng nếu đối phương hiểu và trân trọng nó, tôi chẳng có gì để nuối tiếc cả. Có lẽ như vậy lại càng tốt, tôi sẽ có thêm cơ hội để đi tìm soulmate của chính mình...

- Soulmate?

- Anh ngạc nhiên à? Có thể những công tử như anh thường tỏ ra coi thường, nhưng tôi thì khác. Tôi tin tưởng đến một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được soulmate cho riêng mình...

Ji Hoo bật cười... Hwang Bo nhăn mặt nhìn anh ra ý hỏi.

- Tôi có quen một cô gái. Cô ấy luôn tin tưởng vào soulmate... có vẻ cô gái tốt nào cũng tin tưởng vào soulmate thì phải... à, cô là trường hợp đặc biệt!

- Anh... anh nói thế là sao??? - Hwang Bo giận dữ.

- Chẳng sao... là như thế đấy! - Ji Hoo tỉnh bơ đứng dậy phủi quần rồi bước đi.

- Này... này...

- Cô có nhanh lên không?

- Gì?

- Đến toà nhà cổ...

- Làm gì?

- Hôm nay sẽ là "Time forgets". Học được hay không thì tuỳ cô...

Chap 27

-And I don't know how it gets better than this

You put your eyes on me

Totally, you're in my heart...-

Yi Jung lái xe đến công ty trong tâm trạng không mấy thoải mái. Từ sau khi anh đưa Gaeul đến nhà Junpyo về, cô không nói với anh câu nào. Dù cho Yi Jung có gợi chuyện hay chọc cười, Gaeul vẫn tỏ ra lạnh lùng với anh. Nhăn nhó bước vào phòng họp, Yi Jung mệt mỏi lướt qua các tài liệu thư kí Kim chuẩn bị. Công ty của anh sắp có một buổi triển lãm lớn nhất trong năm, buổi triễn lãm trước đã bị gián đoạn vì tai nạn đáng tiếc, sau đó, Yi Jung cũng chưa quyết định mở thêm bất kì một buổi triễn lãm nào...

- Chủ tịch... chủ tịch... - Thư kí Kim khẽ lay Yi Jung.

- Hả... gì vậy?

- Chủ tịch có điện thoại ạ.

- Bảo tôi đang họp, lần sau, không cần tiếp bất cứ cuộc gọi nào trong khi tôi làm việc. - Yi Jung quay lại với tập tài liệu dầy cộp trên tay.

- Nhưng thưa...

- Sao nữa đây?

- Cuộc gọi này của phu nhân ạ. Phu nhân nói có chuyện gấp muốn gặp chủ tịch...

- Gì??? Sao không nói sớm? - Yi Jung vội vàng bước ra ngoài... Từ trước tới nay, người có thể làm gián đoạn công việc của anh chỉ có thể là F4 và cô.

- Chuyện gì vậy Gaeul? Em có chuyện gì gấp à? - Yi Jung lo lắng hỏi.

- Yi Jung-ya... em...

- Sao vậy?

- Em muốn gặp anh bây giờ có được không?

- Em đang ở đâu vậy?

- Đứng ở đầu dốc, chỗ hôm qua anh tới gặp em ấy...

- Anh đến ngay đây... đứng ở đó nhé... - Yi Jung đặt máy điện thoại xuống rồi chạy như bay ra cửa... Thư kí Kim đứng đằng sau khẽ lắc đầu. Một con người có cái đầu lạnh như So Yi Jung, từ bao giờ đã trở nên như vậy???

Gaeul bước chầm chậm trên con đường mòn, bầu trời Seoul đã vào thu. Những tán lá bắt đầu rục rịch cựa mình, một màu vàng nhẹ nhàng ôm lấy Gaeul... Cô đưa mắt nhìn xuống phía dưới con đưòng, một chiếc xe thể thao đang phanh lại... Anh kia rồi!

Yi Jung mở cửa xe ra, cô đang đứng ở trên kia, khẽ mỉm cười, anh bước tới...

Một đồng xu lăn tới chân của Yi Jung, anh cúi xuống nhặt lên... đi thêm một đoạn nữa, lại một đồng xu thứ hai... rồi một đồng xu thứ ba...

- Em thích việc thả đồng xu tới vậy sao Gaeul-ya??? - Yi Jung lấy áo khoác choàng qua người Gaeul.

- Em vừa thả 3 đồng xu xuống dưới, phải vậy không Yi Jung?

- Uhm... sao vậy em?

- Mỗi đồng xu tương ứng với một câu hỏi em muốn hỏi anh... được không Yi Jung? - Gaeul mỉm cười nhìn anh.

- Được thôi. Sao vậy em?

Gaeul hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói.

- Anh có phải là một người đàn ông tốt không So Yi Jung?

- Anh đã từng không tốt, nhưng từ khi em bước chân vào cuộc sống của anh, mọi thứ đã thay đổi.

- Trong tương lai, anh sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông tốt chứ?

- Quá khứ, hiện tại, tương lai, ở bên em, anh hứa anh sẽ luôn là một người đàn ông tốt.

- Dù cho chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn nắm tay em phải không?

- Nắm tay em, ôm em thật chặt, anh sẽ bảo vệ và trở thành chỗ dựa của em suốt cuộc đời này...

Gaeul mím chặt môi lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

- Em sao vậy, Gaeul? Sao em lại... hôm nay sao em lạ thế? - Yi Jung cuống lên khi nhìn thấy Gaeul khóc.

- Không sao đâu... - Gaeul vừa nói vừa loạng choạng ngã... Cô hơi khuỵu chân xuống, may có Yi Jung đỡ cô lại.

- Thế mà không sao? Em bị ốm phải không? - Yi Jung lo lắng.

- Không... em đi khám rồi... bác sĩ nói trong mấy tuần đầu chuyện này sẽ xảy ra thường xuyên...

- Chuyện này? HẢ??? Em.... - Yi Jung kinh ngạc nhìn Gauel.

Cô mỉm cười với anh, bàn tay cô vuốt nhẹ lên má anh, Yi Jung đang rất bất ngờ, anh nửa như hiểu, nửa như nghi ngờ những gì cô vừa nói.

- Em đừng làm anh bị hẫng nhé Gaeul... Câu em vừa nói, anh sẽ hiểu rằng anh đã...

- Uhm... anh đã được làm bố rồi... chúc mừng anh... - Gaeul phì cười trước vẻ căng thẳng của Yi Jung.

- Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.... Chu Gaeul... em là đồ độc ác... em... nỡ hành hạ tinh thần anh thế này sao???

- Gì chứ?

- Sao em không nói cho anh? Sao em không để anh đưa em đi khám? Em... em... ya... anh chẳng biết phải nói gì cả... - Yi Jung bối rối.

- Em bé được hơn 2 tuần rồi, em mới đi khám mấy hôm trước. Em cũng không tin nổi nữa... trong người em, đang có một em bé, Yi Jung-ya...

- Anh...

- Em cứ băn khoăn mãi không biết nói với anh thế nào... tại... anh có vẻ chẳng bao giờ đả động tới việc con cái... Rồi dạo này, anh bận ở công ty, anh sắp có buổi triển lãm lớn... em cảm thấy hình như chưa phải lúc... em sợ mình sẽ tạo căng thẳng cho anh... nên em...

- Gì chứ??? Em nghĩ anh tệ hại đến mức coi trọng công việc hơn vợ con hay sao??? Yaaaa... nói lại một lần nữa anh nghe... ĐÚNG LÀ ANH ĐƯỢC LÀM BỐ PHẢI VẬY KHÔNG?

Gaeul mỉm cười thay cho câu trả lời. Nhìn nụ cười hãnh diện của anh, nhìn cái cách mà anh đang muốn bộc lộ cho cả thế giới biết mình đã được làm cha, em tin chắc con em sẽ có một ông bố tốt nhất thế giới...

-----------------------------------------

Yi Jung đưa Gaeul về nhà nghỉ ngơi. Anh lập tức mời một bác sĩ trực 24/24 ở nhà và một bác sĩ chuyên đi cùng cô tới văn phòng. Anh biết cô không muốn bị ép nghỉ việc nên đành cử theo vài vệ sĩ và một bác sĩ đi theo cô... Yi Jung đưa Gaeul lên phòng nghỉ ngơi rồi bấm điện thoại nhanh như máy...

Quán bar F4.

- Yo... vừa về tới sân bay đã bị triệu tập ngay thế này??? - Woo Bin xuất hiện với nụ cười quen thuộc trên môi. Anh vừa bay từ châu Âu về, dù rất mệt mỏi nhưng vừa nghe điện thoại của Yi Jung là tới ngay đây.

- Đang họp đấy... nghe giọng của cậu mà mình phải cho dừng cuộc họp sớm... Liệu hồn, thông tin phải xứng đáng đấy... - Junpyo "giở giọng" đe doạ.

Yi Jung hít một hơi thật sâu rồi ra vẻ cúi chào mọi người. Anh chậm rãi nói.

- Thưa hai vị khách quý... tôi xin công bố một việc rất hệ trọng, liên quan đến vận mệnh của...

- Nhanh nhanh lên nào... - Junpyo sốt ruột.

- Việc này là một việc rất quan trọng... - Yi Jung lờ đi trước ánh mắt hằm hè của Junpyo - Tôi xin chính thức công bố một tin tức tuyệt mật... TÔI ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯỢC LÀM BỐ... từ nay F4 chúng ta sẽ có thêm thành viên...

- HẢ??? GÌ CƠ???????????? - Woo Bin và Junpyo đồng thanh hét lên.

- Hehe, vừa mới biết sáng nay... Gaeul nói được hơn 2 tuần rồi... hờ hờ... - Yi Jung mỉm cười đắc thắng nhìn hai ông bạn ngây mắt ra nhìn.

- Thế... thế sao... thế sao... hôm qua tới nhà mình, Gaeul chẳng thấy đả động gì???

- Ờhm... mình cũng chẳng biết nữa...

- Tuyệt thật... ông bố thứ 2 của F4... hai cậu làm mình sốt ruột quá rồi đấy... - Woo Bin mừng rỡ trước hạnh phúc của bạn mình.

- Cậu phải mau chóng tìm người yêu đi thôi...

- Cassanova đã bị lên thớt, Don Juan mà cũng vậy, chẳng phải danh tiếng của F4 lừng lẫy sẽ bị ảnh hưởng sao?

- Làm ơn thôi đi... - Yi Jung lấy một chiếc gối ném vào người Woo Bin.

- Mau bắt thằng Ji Hoo về đây thôi... nó đi lâu quá rồi... chẳng được gặp mặt nó, cũng thấy nhớ nhớ rồi đấy... - Junpyo trầm ngâm.

- Rồi ép thằng đấy lấy vợ, chúng ta sẽ có F4 con... yo yo...

Cả quán bar tràn ngập tiếng cười, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra... họ từng là những cậu ấm nhà giàu hống hách kênh kiệu, từ bao giờ đã trở thành những ông bố đầy trách nhiệm với gia đình thế này đây???

-------------------------------------

Ji Hoo đóng chiếc laptop lại, anh vừa nhận được thư của Woo Bin. Cuối cùng thì tin vui cũng đã đến với Yi Jung... người thứ 2 của F4 được tận hưởng cảm giác của một gia đình... Ji Hoo mỉm cười với chính mình... hơn 1 tháng rồi... thời gian này... hình ảnh cô ấy cũng không còn ám ảnh anh quá nhiều nữa...

*Flashback*

- Yo, my man... - Woo Bin đập mạnh vào vai Ji Hoo. Anh giật mình quay lại thì thấy ông bạn thân cười toe toét...

- Sao lại ở đây thế này?

- Công tác, nhân tiện qua thăm... đi lâu thế mà đến một cú điện thoại cũng không thèm gọi về. Mình tưởng cậu đã tìm được tình yêu mới ở Deutch rồi chứ?

- Hừm... tìm được sự phiền phức thì có...

- Gì cơ? À mà ở đây đẹp quá, đi dạo với mình đi. Lâu lắm mới gặp cậu rồi. - Woo Bin khoác vai Ji Hoo rồi kéo anh đi.

- Mọi người khoẻ không?

- Khỏe... ai cũng nhớ cậu. Lần đầu tiên F4 xa cách lâu thế này đấy... Định ở đây đến bao giờ nữa?

- Mình đã học xong đâu? Hơn nữa, ở đây cũng khá vui mà... - Ji Hoo chợt mỉm cười.

- Vui hơn ở với bọn mình cơ à??? Này, cậu đúng là tìm được cô gái người Đức nóng bỏng nào rồi phải không?

- Đâu ra... à mà Junpyo thế nào rồi?

- Muốn hỏi về JanDi phải không? Junpyo bây giờ như con mèo con ý, hôm trước JanDi cáu mà cậu ta sợ phát khiếp, chỉ sợ em bé bị làm sao thôi...

- Vậy à...? - Ji Hoo trầm ngâm.

- Họ sống với nhau, cãi vã nhiều, nhà cửa ầm mĩ suốt ngày, nhưng... cũng rất vui... hạnh phúc nữa... - Woo Bin vỗ vỗ vai Ji Hoo.

- Ừ... tốt quá rồi...

- Cậu sẽ về, phải vậy không?

- Gì cơ?

- Thật ra từ khi cậu quyết định đi Đức, mình đã lờ mờ đoán ra lí do. Nhưng mình chỉ băn khoăn cậu sẽ đi trong bao lâu thôi...

- Đủ lâu để bắt đầu một cuộc sống mới... - Ji Hoo mỉm cười.

- ...

- Nhưng chắc chắn mình sẽ trở về... mình đã có một lời hứa là không trốn chạy điều gì cả... Chắc chắn mình sẽ về mà... cậu đừng lo. - Ji Hoo trấn an Woo Bin.

- Có chuyện gì cũng phải nói cho mình biết nhé. Dù ở đâu thì mình cũng sẽ bay ngay tới, được không?

- Mình hứa mà.

*end flashback*

- Lần trước tôi đã bỏ qua cho cô, lần này cô lại định tiếp tục sao? - Ji Hoo mở mắt ra nhìn thẳng vào Hwang Bo làm cô khá bối rối... Cô vội vàng thả tay anh ra rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Anh có thể ngủ ở bất kì chỗ nào vậy sao? - Hwang Bo cố tình đổi chủ đề.

- Chẳng nhẽ tôi phải xin phép cô cho tôi được ngủ?

- Sao lúc nào anh cũng tỏ ra khó chịu với tôi vậy? Anh là người kiểu gì thế?

- Cô không chịu được thì tránh xa tôi ra, sao cứ phải dính lấy tôi làm gì?

Hwang Bo tức giận đứng lên, cô quay lại nhìn Ji Hoo với một ánh mắt phẫn nộ nhất rồi bước đi. Ji Hoo bật cười, anh ngồi thẳng dậy sắp xếp lại đồ đạc rồi cũng bước thật nhanh tới toà nhà cổ...

Hôm nay sẽ là "Through the arbor"...

Ji Hoo bước ra khỏi căn phòng kí túc xá ngột ngạt. Bây giờ đã là hơn 2h sáng. Ở Hàn Quốc bây giờ mới là buổi chiều... anh lại vừa nằm mơ... mơ đến cô... đến vụ tai nạn hồi bé... Anh tưởng rằng khi bước sang một môi trường mới, con người ta sẽ dễ dàng để lại những kí ức buồn sau lưng mình. Nhưng không phải... khi trong lòng, cảm giác cô đơn trống trải xuất hiện, thì dù có ở nơi nào đi chăng nữa, buồn vẫn cứ là buồn... đau vẫn chỉ là đau...

Một tiếng nhạc du dương chợt vang lên trong đêm tối. Bản nhạc này anh đã đàn không biết bao nhiêu lần khi nhớ về cô. Nhưng hôm nay, được nghe lại bản nhạc này do người khác chơi, Ji Hoo cảm thấy thật lạ lẫm. Anh bước đi như người mộng du đến nơi phát ra tiếng đàn... Một dáng hình nhỏ nhắn, ướt đẫm trong sương làm Ji Hoo thoáng rùng mình...

- Anh chưa ngủ sao? - Hwang Bo chợt quay đầu lại đối diện với Ji Hoo.

- Cô cũng vậy đấy thôi. - Anh nhún vai đáp.

- Có hứng không? Chơi với tôi một bản?

- Tôi không mang theo đàn.

- Tôi thì có. - Hwang Bo mở cặp, lấy ra một chiếc đàn violin được làm rất tinh xảo đưa ra trước mặt Ji Hoo

Ji Hoo không nói gì, anh đặt cây đàn lên trên vai mình rồi nhẹ nhàng kéo. Những âm thanh đầu tiên phát ra, chênh vênh chập chờn trong đêm tối... rồi lại một tiếng đàn violin khác hoà vào... bản nhạc như có một sức mạnh thần kì, sẵn sàng đẩy người khác lên thiên đường nhưng lại đột ngột kéo ngay xuống địa ngục. Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau chơi violin nhưng dường như họ không hề gặp bất cứ một khó khăn nào trong việc tiếp xúc âm nhạc của nhau...

Bản nhạc kết thúc...

- Cô đang có chuyện buồn phải không?

- Gì cơ? - Hwang Bo mỉm cười.

- Người ta chỉ có thể đàn Canon D hay như vậy khi tâm trạng trống rỗng nhất mà thôi.

- Anh hiểu biết quá nhỉ. Vậy có lẽ anh là người đàn bản này hay nhất rồi.

- Cũng có thể...

- Tôi sinh ra ở Anh - Hwang Bo đột nhiên nói - lớn lên tại Anh. Anh trai tôi thì ngược lại, anh ấy sinh ra ở Hàn Quốc, nhưng rồi bị ép buộc sang Anh học. Cả gia đình tôi đều hy vọng chúng tôi có thể học về kinh doanh để nối nghiệp gia đình. Anh trai tôi ở Anh học Mỹ thuật, sau đó trở thành một hoạ sĩ nối tiếng. Cả gia đình đã quyết tâm từ anh trai tôi vì anh ấy không chịu nối nghiệp gia đình. Họ chuyển niềm hy vọng đối với anh ấy sang tôi...

- Nhưng cô lại thích âm nhạc?

- Vậy nên tôi đã trốn cả nhà bay sang Đức học... tôi cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai. Tôi ích kỷ quá, phải không? - Hwang Bo quay sang hỏi Ji Hoo.

- Là người, ai cũng có tính ích kỷ. Tôi cũng vậy, cô cũng vậy đấy thôi, mọi người ai chẳng vậy?

- Ừhm... tôi quyết định rồi, sau khi hoàn thành khoá học âm nhạc ở đây, tôi sẽ quay về Hàn Quốc, nối nghiệp gia đình...

- ...

- Khoá học của tôi chỉ còn vài tháng nữa... Nhanh quá... mới hôm nào anh đâm vào tôi ở sân bay trong đợt tôi về thăm gia đình. Bây giờ thì cũng hơn 4 tháng rồi... nhanh quá...

- Cô sắp về Hàn Quốc sao?

- Đúng thế... mà khoá học của anh cũng sắp kết thúc rồi còn gì nữa... anh chắc cũng về chứ hả?

- Chưa chắc... tôi nhận được lời mời ở lại đây...

- Để làm gì? - Hwang Bo thắc mắc.

- Tiếp tục học cao hơn, làm các đề tài nghiên cứu... - Ji Hoo lãnh đạm trả lời.

- Anh đang trốn tránh một điều gì đó phải vậy không?

- Gì cơ?

- Có một lí do nào đó khiến anh không thể về Hàn Quốc, đúng thế không hả?

- Ai nói thế?

- Chẳng cần ai nói tôi cũng biết! Anh không để ý sao? Khi tôi chơi đàn với anh, tôi nhận ra tâm trạng anh đang rất... nói sao... chơi vơi, chống chếnh... anh đang bị mất thăng bằng trong cuộc sống. Có phải vì một cô gái không? - Hwang Bo mỉm cười tinh nghịch.

- Phải thì sao?

- Thì chẳng sao... thật ra, tôi cũng đoán được mà... thế cô gái ấy là người như thế nào?

- Chẳng như thế nào... rất đặc biệt... hay nổi nóng, ăn nhiều lại chẳng có nữ tính... - Ji Hoo chợt mỉm cười.

- Sao giống tôi quá vậy?

- Làm sao mà giống cô được. Mỗi người đều là những cá thể khác nhau. Cô là cô, cô ấy là cô ấy. Chẳng thể nào giống được...

- Thế tôi hỏi anh một việc được không? - Hwang Bo ngập ngừng.

- ...?

- Nếu tôi với anh mà yêu nhau, thì tức là tôi sẽ phải đấu tranh với hình ảnh của cô ấy trong anh sao? - Hwang Bo nhìn thẳng vào mắt Ji Hoo.

- Nếu chỉ là nếu thôi... đã là nếu thì là không có thực. Tôi không muốn trả lời câu hỏi vô căn cứ này. - Ji Hoo nhún vai.

- Vậy, nói cho tôi biết... anh nghĩ gì về tôi...

- ...

- Nói đi mà... tôi thật sự muốn biết...

- A shinning sun... - Ji Hoo bước thật nhanh về kí túc xá...

-------------------------------------

Yi Jung cẩn thận đỡ Gaeul đi từng bước một... cái bụng bầu của cô ngày càng to ra, tỉ lệ thuận với nó là nỗi lo lắng của Yi Jung. Khi em bé của họ bước sang tháng thứ 4, Yi Jung ép Gaeul nghỉ việc ở toà soạn, thay vào đó cô được phép mang việc về nhà ngồi làm trước sự giám sát của anh. Mỗi lần Gaeul đi đâu, y như rằng sẽ có một bầu đoàn thê tử đi theo sau. Một bác sĩ, một y tá lo sức khoẻ, ba vệ sĩ lo an ninh, và một Yi Jung lo tất cả...

- Em muốn sang nhà JanDi... - Gaeul bỏ tập tài liệu xuống và nói.

- Sang đấy làm gì? Ở nhà nghỉ ngơi đi em... - Yi Jung can - Sang bên đấy lại phải nghe vợ chồng chúng nó cãi nhau suốt, em không đau đầu à?

- Ở nhà chán chết được ý... em muốn đi chơi cơ... - Gaeul giả vờ dỗi.

- Ý em là ở nhà với anh chán hả? - Yi Jung lừ mắt.

- À... không... nhưng thật sự em muốn đi chơi... đi mà, nhé, nhé... - Gaeul bước lại gần Yi Jung rồi thơm một cái vào má anh.

- Thôi được rồi.... - chưa bao giờ Yi Jung đỡ được chiêu này của cô.

- Em đi thay quần áo đây... - Gaeul sung sướng nhảy lên, ngay sau đó, cô phải chịu trận hơn 15p nghe Yi Jung ca thán...

- Em đừng hành hạ con anh... em phải biết con đang trong bụng em chứ... em thật là...

--------------------------------

Biệt thự nhà Junpyo.

- Gaeul... Gaeul... là cậu sao? - JanDi vui mừng chạy tới ôm Gaeul, nhưng do cái bụng 6 tháng đã quá to nên cô không thể ôm chặt người bạn của mình...

- Cậu khoẻ không? - Gaeul cúi xuống hôn lên bụng JanDi.

- Tất nhiên rồi... cậu nhìn này... - JanDi ra vẻ chán nản nhìn xung quanh phòng... Junpyo đã cho người bọc đệm vào các đồ vật trong phòng, sợ JanDi bị ngã sẽ ảnh hưởng tới em bé... Gaeul cười ngất khi nhìn thấy bộ bàn ghế bị bọc đệm để ở giữa phòng ngủ hai vợ chồng...

- Thế Yi Jung sunbae đối xử với cậu tốt không????

Gaeul mỉm cười gật đầu rồi ra hiệu như là toàn bị Yi Jung bắt nạt. Hai bà mẹ trẻ đang ngồi hàn huyên tâm sự thì Junpyo bước vào.

- Gaeul, em ở nhà với JanDi một chút được không? Anh với thằng Yi Jung đi ra ngoài một chút.

- Anh đi đâu vậy? - JanDi hỏi.

- À, anh hướng dẫn thằng Yi Jung đi mua đồ cho em bé ý mà... - Junpyo nhe răng cười.

- Cái gì? Anh HƯỚNG DẪN Yi Jung sunbae á? - JanDi kêu ầm lên.

- Thì sao hả? Anh bây giờ là chuyên gia đấy... - Junpyo lừ mắt với vợ rồi đóng cửa phòng lại.

-------------------------------

Em bé của Gaeul đã được hơn 5 tháng, bây giờ cô di chuyển bắt đầu khó khăn. Cái bụng bầu cản trở mọi hoạt động hàng ngày của cô. Dạo này Yi Jung cũng đang rất bận với buổi triển lãm sắp tới gần của anh nên thời gian của hai người là không nhiều lắm. Tuy vậy Yi Jung vẫn tranh thủ từng giây từng phút ở bên cạnh Gaeul và con. Tối đến, anh thường nằm đọc truyện cho em bé, cái cách Yi Jung chạm nhẹ vào bụng Gaeul như để chắc chắn rằng em bé có thực làm cô không giấu được niềm hạnh phúc cả mình...

Reng... reng.... Rengggg...

- Alô? Yi Jung-ya...?

- Gaeul? Em đang ở đâu vậy? Em đang ở nhà phải không? Anh qua đón em nhé... JanDi đang trở dạ rồi...

Gaeul vội vàng chạy xuống tầng, vừa xuống đến cửa thì đã thấy Yi Jung lái xe tới...

Bệnh viện Seoul.

- Yaaaaaaaaaaaaaaa - tiếng hét thảm thiết của JanDi làm Gaeul như muốn vỡ tim, cô lo lắng cho bạn mình và cả cho bản thân mình nữa. Chẳng nhẽ khi sinh em bé sẽ đau đớn đến vậy sao?

Oe oe oe...

Tiếng khóc đầu tiên đã cất lên trong phòng... Junpyo thở phào nhẹ nhõm, từ lúc nãy, bức tường của bệnh viện đã phải chịu đựng rất nhiều khi anh liên tục đấm tay vào nó để giải toả căng thẳng...

Junpyo vừa định bước vào phòng thì lại nghe một tiếng hét của JanDi...

- Yaaaaaaaa... vẫn chưa hết sao???

- Gì vậy? - Junpyo lo lắng hét vọng vào trong...

- Vợ anh sinh đôi, mới có một em bé ra thôi... bình tĩnh đi... - Vị bác sĩ cố gắng đẩy Junpyo ra khỏi phòng rồi kéo rèm lại.

Junpyo như ngồi trên lửa, thỉnh thoảng anh phải nhảy lên hòng ngó qua chiếc rèm xem JanDi có làm sao không nhưng vô ích. Yi Jung khẽ nắm chặt tay Gaeul trấn an cô...

Bức rèm được kéo ra... Junpyo lao như bay vào trong phòng thăm JanDi. Cô rất mệt mỏi, cảm giác như toàn bộ sức lực bị vắt kiệt... nhưng khi nhìn thấy hai thiên thần, cả Junpyo và JanDi đều nở một nụ cười hạnh phúc...

Ngày hôm đó, trưởng nam Goo Jun Ho và trưởng nữ Goo Jan Sun của dòng họ Goo đã ra đời...

Chap 28

-I don't wanna wake before

The dream is over

I'm gonna make it mine-

Yi Jung đưa Gaeul về nhà... hôm nay quả là một ngày thật dài... Junpyo đã chính thức trở thành người cha đầu tiên của F4... nhìn cậu ta ôm JanDi và hai thiên thần của họ, Yi Jung cảm thấy đây chính là bức tranh hạnh phúc nhất anh từng nhìn thấy...

- Sao anh thẫn thờ vậy Yi Jung-ya...? - Gaeul vuốt nhẹ lên má Yi Jung.

- À... không... em mau lên nhà ngủ đi, anh cần làm nốt một số việc rồi mới ngủ được.

- Anh... nằm đây chờ em ngủ rồi mới đi được không? - Gaeul lúng túng đề nghị.

Yi Jung mỉm cười lấy chăn đắp cho Gaeul rồi nằm xuống cạnh cô. Anh khẽ vén mái tóc loà xoà trước mặt rồi hôn nhẹ lên trán Gaeul.

- Ngủ ngon nhé, vợ của anh... - Rồi Yi Jung ôm chặt cô vào lòng...

------------------------------------------

Ji Hoo kéo màn hình laptop xuống rồi ngả lưng ra phía sau dựa vào thân cây... Junpyo vừa gửi ảnh hai nhóc con cho anh xem, kèm theo chú thích bắt anh phải về ngay....

"Cái tên này, lúc nào cũng ồn ào được..."

Click... click...

Vài ánh đèn flash nhá lên.

- Cô đang làm gì vậy? - Ji Hoo không cần mở mắt ra cũng đoán được ai đang làm chuyện này.

- Chụp ảnh. Anh đẹp trai quá... - Hwang Bo cười tươi rồi cũng ngồi xuống cạnh anh... như mọi lần.

- Cô chụp tôi làm gì?

- Tôi chưa có tấm ảnh nào của anh cả... mà... laptop của anh có gì hay vậy? Cho tôi xem. - Chẳng cần đợi Ji Hoo đồng ý, Hwang Bo đã nhanh tay bật ô cửa sổ hòm mail của anh...

- Wooww..., đáng yêu quá!!! Con anh đấy à? - Hwang Bo xuýt xoa trước nụ cười hai thiên thần nhà Junpyo.

- ...

- À mà đâu phải... đây là Goo Junpyo, chủ tịch Shinhwa và vợ của anh ta mà... cô Lọ Lem của thế kỷ 21, đây chắc chắn là hai đứa con của họ phải không?... Woww... đừng nói với tôi... anh tư tưởng với vợ của bạn mình nhé... - Hwang Bo nhíu mày nhìn Ji Hoo.

- Hừ...

- Đây chính là cô gái mà anh vẫn hay nói tới đúng không? Chà... người ta có gia đình rồi, bây giờ còn có cả con cái nữa rồi... anh chung tình thật nhỉ...

- ...

- Cảm giác thế nào? - Hwang Bo nhẹ lay cánh tay Ji Hoo.

- Chẳng thế nào. Bình thường...

- Thôi đi... nói thật nhé... anh biết câu sự thật ẩn giấu trong ánh mắt không? Anh luôn nói rằng mọi chuyện ổn ... nhưng tôi chắc chắn trong lòng, anh đang rất thèm khát xuất hiện một người nói với mình là "anh đang nói dối!", đúng không Yoon Ji Hoo?

- ...

- Tôi hỏi lại anh... anh cảm thấy thế nào?

- Không ổn lắm... lơ lửng. Tôi đoán thế.

- Vì bức ảnh này chính là dấu chấm hoàn hảo cho sự chờ đợi của anh phải vậy không?

- ...

- Lơ lửng à... cũng tốt... Rồi anh sẽ tìm được một người con gái, làm cho anh muốn yêu trở lại thôi. Tin tôi đi... - Hwang Bo khẽ đập nhẹ vào tay Ji Hoo.

- ...

- Có những người đi qua cuộc sống của anh rất nhanh nhưng để lại một kí ức rất sâu đậm, làm cho anh cảm thấy hụt hẫng khi không thể nắm lấy tay người ấy... nhưng khi một cơ hội qua đi, chắc chắn sẽ có một cơ hội khác tới... vấn đề là anh có chịu tiếp nhận cơ hội đó hay không mà thôi...

- Tôi đã từng để lỡ đến hai lần... - Ji Hoo cười nhạt.

- Vậy đừng để có lần thứ ba nữa là được rồi mà... có gì đâu... take it easy... life's good!

- Cô điên thật đấy!

- Hừ... hôm nay anh sẽ chơi bài gì trả công tôi ngồi giữa trời nắng từ nãy giờ đây? - Hwang Bo kéo tay Ji Hoo dậy.

- The enchanted Garden...

- Wow... let's dance!!!! - Bầu trời Deutch xanh thẳm hôm nay dường như đẹp hơn... cơn mưa đã qua đi rồi...

You suddenly open my eyes, my heart and my soul...

Without any words before...

When I realize...

I can not do anymore...

Except for tasting love...

Love is delicious...

And you are... too!

-------------------------------------

Yi Jung tỉnh dậy thì không thấy Gaeul đâu, anh vội vàng chạy ra ngoài thì thấy cô đang chuẩn bị bữa sáng. Ngôi nhà như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài... Yi Jung dựa vào cửa, tận hưởng một buổi sáng trong lành với người vợ thân yêu...

- Em làm gì vậy?

- Nấu ăn. Anh không thấy sao? Hôm nay em cho anh chọn món nhé! - Gaeul không ngoảnh mặt lại.

- Em biết nấu ăn cơ đấy... Anh tưởng ngoài cháo ra thì em chẳng biết nấu gì chứ nhỉ? - Yi Jung bắt đầu giở giọng trêu chọc.

- Thì hôm nay em cũng chỉ nấu một món cháo thôi mà.

- Thế thì anh được chọn cái gì? - Yi Jung bước vào bếp, với tay đỡ bát cháo Gaeul múc ra.

- Tuỳ anh chọn, ăn hay không ăn. - Gaeul nói tỉnh bơ... Yi Jung ngớ người mất mấy giây rồi bật cười. Tất nhiên, anh lựa chọn ngồi xuống ngoan ngoãn ăn bát cháo hải sản.

- Thế nào? - Gaeul ngồi cạnh nhìn anh chăm chú.

- Anh sao dám nói là không ngon chứ? - Yi Jung cười.

- Hừ... vậy sáng mai tự đi mà nấu nhé... - Gaeul giận bỏ vào trong nhà.

"Sáng ra tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt em là anh đủ no rồi... công chúa đanh đá ạ!!!"

Yi Jung sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm thì Gaeul bước tới. Cô ngập ngừng nói.

- Uhm... dạo này anh có bận không?

- À... một chút thôi. Sao không em?

- Nếu anh bận thì thôi... - Gaeul quay người chuẩn bị đi thì Yi Jung đã kéo cô vào lòng và nói.

- Thôi nào, em biết thừa anh bận gì thì sẽ vẫn có thời gian cho em và con mà... Em muốn làm gì à? - Yi Jung thắc mắc.

- À... hôm trước, mẹ em gọi về nhắc sao không thấy anh qua... việc em cưới anh đã là cú sốc cho gia đình em rồi... sau đó, em lại có em bé, cha mẹ em có vẻ sốt ruột lắm... nhưng cha em dạo này hơi mệt nên không thể về Hàn Quốc được, họ nói liệu...

Yi Jung vừa nghe dứt lời đã lấy ngay điện thoại gọi cho thư kí Kim.

"Toàn bộ công việc từ hôm nay đến cuối tuần, ông thay tôi giải quyết hết. Đặt luôn 2 vé máy bay đi Anh cho tôi trong chiều nay. Lát gửi qua nhà tôi."

Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng làm Gaeul cũng chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Cô ấp úng không nói nên lời.

- Ơ... không phải em có ý ép anh phải nghỉ việc... chỉ là em muốn nói thế... em... - Gaeul khổ sở giải thích.

- Ai nói anh bị ép nào? Lâu lắm rồi anh với em cũng chưa đi đâu cả. Lần này về thăm gia đình em, tiện thể đi chơi luôn. Thế nào? - Yi Jung kéo nhẹ cô vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.

- Nhưng, thế thì gấp quá... - Gaeul vẫn tiếp tục.

- Này... sao em lại thế hả? Anh muốn về thăm cha mẹ em từ lâu rồi, nhưng anh chẳng thấy em đả động gì. Hay là... ở Anh, em đã có chồng có con rồi nên không muốn anh đến hả? - Yi Jung nén cười.

- Hả.... anh... anh biến đi... - Gaeul đẩy Yi Jung ra rồi quay đi sắp xếp đồ đạc, bỏ lại ông chồng quý hoá đang nhăn nhỏ cười ngặt nghẽo phía sau.

-------------------------------------------

Cha mẹ Gaeul rất bất ngờ khi sáng ra đã nhìn thấy con gái và con rể đứng trước cửa. Hai người họ đã ngồi máy bay suốt gần một ngày trời để đến đây. Yi Jung mang theo rất nhiều quà biếu cha mẹ vợ. Trông họ thật sự hạnh phúc.

- Con chào cha, con chào mẹ. - Yi Jung cúi đầu chào rất lễ phép khi vừa gặp cha mẹ Gaeul.

- Ừ... vào nhà đi con... - Mẹ Gaeul đỡ Yi Jung vào nhà rồi đi pha nước. Ngôi nhà này nhỏ nhắn đậm chất Anh. Giữa nhà đặt một chiếc lò sưởi, xung quanh là bộ bàn ghế tiếp khách... mùi trầm hương lan toả trong căn nhà làm mọi người đều trở nên thư thái.

Ấn tượng đầu tiên về cha của Gaeul là ông khá nghiêm khắc và kiệm lời. Khi Yi Jung chào, ông cũng chỉ nhẹ gật đầu chào lại rồi dẫn anh đi qua khu vườn nhỏ sau nhà.

- Con là So Yi Jung? - ông mở lời trước.

- Dạ vâng.

- Chủ tịch tập đoàn nghệ thuật So nổi tiếng mà lấy con gái ta, ta cảm thấy thật vinh dự.

- Không ạ, được lấy Gaeul là hạnh phúc của con... - Yi Jung thoáng căng thẳng.

- Gaeul là một đứa con gái rất tốt... nó là tài sản vô giá của ta. Khi nó thông báo sẽ lấy con, Yi Jung... ta thật sự cảm thấy rất tức giận.

- Con xin lỗi, lẽ ra con nên tới sớm hơn.

- Không... ta giận không phải vì nó lấy chồng mà không thông báo với chúng ta. Mà là vì nó lấy con, So Yi Jung... người nổi tiếng có nhiều mối tình với phụ nữ...

Yi Jung mím chặt môi không nói câu nào.

- Ta đã rất muốn lôi Gaeul về Anh... nhưng rồi sau đó Hwang Bin kể với ta về con... về vụ tai nạn mà con đã bị thương khi đỡ cho Gaeul... ta là một ông già cố chấp... nhưng rồi, từng ngày, ta cảm thấy Gaeul vui vẻ hơn... có lẽ con không biết trong mấy năm du học, Gaeul đã sống như thế nào. Nó luôn tỏ ra vui vẻ, yêu đời, nhưng ta biết trong lòng nó, những vết thương chưa bao giờ khép lại... ta cảm nhận được sự cố gắng của nó, cố gắng quên đi những kí ức ở Hàn Quốc. Chưa bao giờ ta hỏi nó đã gặp chuyện gì, nhưng ta biết, chắc chắn chuyện này liên quan đến con, phải không So Yi Jung?

- Con xin lỗi... hồi đó, con còn quá trẻ...

- Không sao... Gaeul yêu con vì thế. Mỗi khi phải làm khoá luận, mỗi đêm con bé không ngủ quá 2 tiếng. Có những lúc ta đã tưởng rằng con bé không thể chịu đựng được nữa... thì đột nhiên, chỉ cần nhìn vào một bức ảnh cất kĩ trong ngăn kéo... con bé lại lấy lại được sức sống...

- ...

- Bức ảnh đó chụp một người con trai...

- ...

- Năm năm trước, là con đã đẩy Gaeul ra xa, nếu bây giờ, Gaeul không được đối xử một cách tốt nhất... ta thề, cho dù có làm cách nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ bắt được Gaeul biến mất khỏi cuộc sống của con... như chưa hề tồn tại... So Yi Jung, con có thể thề với Chúa... Gaeul sẽ được hạnh phúc không?

Không cần suy nghĩ nhiều, Yi Jung gật đầu một cách quả quyết. Cha của Gaeul mỉm cười rồi khẽ quay bước vào trong nhà...

Trong khi ấy, Gaeul và mẹ đang chuẩn bị bữa sáng...

- Mẹ không ngờ là mình đã được làm bà ngoại rồi, Gaeul-ya... Nghe con nói qua điện thoại, mẹ không thể tượng tượng được, bây giờ con đứng đây, mẹ cũng không thể tin được, Gaeul-ya...

- Mẹ... chẳng phải gia đình con đang ở đây sao? - Gaeul cười hạnh phúc đặt tay lên bụng mình...

- Con sống thế nào? Cha con lo lắm... ông ấy cứ lo con thể sống một mình được. Bao nhiêu lần ông ấy bắt mẹ phải lôi con về nhà đấy... con thật là... chẳng nhẽ bận tới nỗi không quay về thăm gia đình được sao? - mẹ Gaeul trách móc.

- Con xin lỗi mẹ... anh Yi Jung cũng bận nữa... con thật...

- Thôi được rồi... bây giờ, con đã làm mẹ rồi, phải cẩn thận rõ chưa... nhất định không được làm cháu mẹ sợ đâu... phải sinh thật nhiều em bé... Thôi, con bê đồ ăn ra ngoài đi. Cha con hình như đã nói chuyện xong với Yi Jung rồi đấy...

Bữa cơm đoàn tụ diễn ra rất vui vẻ, mỗi người có những câu chuyện riêng để kể cho nhau nghe. Tiếng cười vang vọng suốt trong căn phòng khách ấm cúng, tạo thành một bản nhạc hạnh phúc ngân vang trong trời thu se lạnh ở London...

Yi Jung đỡ Gaeul xuống thuyền, họ quyết định chèo thuyền trên dòng sông Thames để tận hưởng bầu không khí trong lành.

- Em nặng quá rồi đấy, Gaeul-ya... Em nhìn này, thuyền toàn nghiêng về phía em thôi... - Yi Jung chỉ tay xuống nước rồi giả vờ lè lưỡi trêu Gaeul.

- Hả? Gì...? Anh... anh mới nặng ý... anh xuống nước mà bơi đi... - Gaeul mím môi cố gắng đẩy Yi Jung nhưng vô ích.

Hai người họ vừa chèo thuyền vừa trêu đùa nhau. Gaeul cảm thấy đây như một giấc mơ mà cô không bao giờ muốn tỉnh lại. Khi ở Anh, không biết bao lần cô đã ao ước được cùng anh chèo thuyền bên bờ sông Thames thế này...

Cạch...

Một chiếc thuyền khác chạm vào mũi thuyền của họ. Gaeul quay lại nhìn...

- What...? Hwang Bin... sao anh lại ở đây??? - Gaeul reo lên. Yi Jung hơi nheo mắt lại nhìn sang chiếc thuyền bên kia... quả đúng là Choi Hwang Bin... cùng với một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc màu vàng rực nắng...

- Hehee... sao em lại ở đây? Ồ... sao bụng lại to tướng thế kia... thế là mất dáng rồi... Gaeul tròn quay... Gaeul tròn quay... - Hwang Bin cười cợt như đúng tính cách của mình.

- Ơ... anh muốn gì hả? - Gaeul lấy mái chèo định đập vào người Hwang Bin nhưng không với tới...

- Này này... định ám sát chú rể tương lai đấy à??? - Hwang Bin vừa nói vừa né những đợt tấn công nước của Gaeul.

- Hả? Chú rể? - Gaeul ngạc nhiên quay sang cô gái nãy giờ im lặng ngồi đối diện Hwang Bin ra ý hỏi.

- Serena... Gaeul... Gaeul...Serena... - Hwang Bin giới thiệu hai cô gái với nhau - Serena là con lai, cô ấy lai Hàn Quốc và Nga... còn đây là Gaeul... không phải là con lai... người Hàn Quốc toàn tập... người con gái xấu nhất đất Hàn... - Hwang Bin lại phải trả giá cho câu nói thiếu suy nghĩ của mình bằng việc bị vẩy nước bắn hết lên người...

- Serena... I'm Chu Gaeul... here's my husband and my baby - Gaeul quay sang nói với Serena - Be careful with Hwang Bin... he's not such a nice guy as his apperance...

- Tell that to the man next to you... - Hwang Bin cười lớn rồi vẫy tay chào Gaeul và Yi Jung.

Gaeul quay lại mỉm cười với chồng mình... có vẻ anh đang không vui...

- Anh sao thế? Nhớ nhà à??? - Gaeul lè lưỡi trêu.

- Hừ... em nói chuyện vui vẻ quá. - Yi Jung mím môi lại.

- Này...

- Gì?

- Anh... ghen đấy à??? - Gaeul ôm bụng cười trước vẻ mặt ngố tàu của Yi Jung.

- Xì...

- Anh hâm thật ý. Em là vợ anh cơ mà. Hwang Bin chỉ là bạn bè thôi... thôi nào... đừng trẻ con thế nữa... chèo thuyền đi... sắp chiều rồi còn gì...

- Hừ... - khuôn mặt Yi Jung vẫn đăm đăm.

- Ơ anh lạ thật... hồi anh gặp chị Eun Chae em có nói gì đâu nào?

- Này... hồi đấy em đã thành phu nhân So chưa hả?

- À, ừ... thì hôm trước, ở bữa tiệc nhà chủ tịch Shim, anh chẳng nhận được hàng tá tín hiệu từ các cô gái ở đó đấy thôi... anh đừng có nói lúc đấy anh chưa trở thành phu quân của Chu Gaeul... nhá...!

- Hừ... em giỏi nói lắm... đồ xấu xí đáng ghét... - Yi Jung bặm môi chèo thuyền, ánh mắt "hận thù" chằm chằm nhìn Gaeul...

- Anh lấy phải đồ xấu xí... anh mới xấu... - Gaeul chu môi lên rồi nằm dài trên thuyền, người dựa vào Yi Jung...

"Em xấu thì anh mới không lo xuất hiện thêm một tên Hwang Ki nữa... đã xấu lại còn ngốc!!!"

---------------------------------------------

Buổi triển lãm sắp bắt đầu, tất cả các nhân vật nổi tiếng trên toàn quốc đều tới đây xem buổi triển lãm có một không hai của So Yi Jung - chủ tịch tập đoàn nghệ thuật lớn nhất Hàn Quốc, sắp tới sẽ là Châu Á...

Yi Jung đi lại trong phòng, từ nãy anh đã nhắn hơn 10 tin nhắn cho Gaeul. Lần đầu tiên từ khi cô mang thai, anh phải để cô ở nhà... sự việc lần trước tại buổi triển lãm làm Yi Jung thấy lo lắng, anh không muốn cô gặp phải chuyện gì nữa... nhưng sao từ nãy, anh gửi tin nhắn liên tục mà cô không trả lời, gọi điện cũng không ai nhấc máy... buổi triển lãm sắp kết thúc... chỉ còn vài tiếng nữa anh sẽ về nhà gặp cô...

- Chủ tịch... chủ tịch... - thư kí Kim bật tung cánh cửa bước vào, giọng hốt hoảng - Phu nhân... cậu chủ...

Khuôn mặt Yi Jung trắng bệnh ra, anh vội vàng lao ngay ra cửa...

Chap 29

-Take me, back into the arms I love

Need me, like you did before-

Ji Hoo bước chầm chậm trên một góc phố nhỏ ỏ Deutch. Hàng đêm, hình ảnh cô đã thôi ám ảnh tâm trí anh, những cơn ớn lạnh và cả những giọt nước mắt đã không còn quay trở lại. Ji Hoo biết rõ lí do tại sao... từ bao giờ, thay thế vào hình ảnh JanDi là một toà nhà cổ, một chiếc violin, một cây đàn piano và nhiều bản nhạc đã đọng lại trong tâm trí anh...

"Chiều mai tôi về Seoul. Ra sân bay tiễn tôi nhé?"

Tin nhắn đúng theo phong cách cô ta... chẳng để cho ai một cơ hội phản kháng bao giờ. Nhẹ lắc đầu, Ji Hoo tắt máy điện thoại đi rồi bước thật nhanh về phía trước...

---------------------------------------

Bệnh viện Seoul.

- Bình tĩnh đi Yi Jung, cô ấy chắc chắn không sao đâu mà... - Woo Bin nắm nhẹ tay Yi Jung từ nãy run lên bần bật.

- Hm... hm...

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở...

- Bác sĩ, sao rồi ạ? - Yi Jung vội vàng lao đến, gần như xông vào người bác sĩ trực.

- Sản phụ sinh thiếu tháng nên hơi yếu... cứ bình tĩnh. Hiện chưa gặp nguy hiểm. Tạm thời chúng tôi đang cố gắng cho sinh theo cách bình thường.

Yi Jung ngồi thụp xuống nhìn vào bên trong phòng. Anh sẽ đổi bất cứ thứ gì để có thể giúp cô vượt qua cơn đau này...

"Anh xin em... hãy cố lên Gaeul."

- Yaaaaaaaaaaaaa.... Yi Jungg.......... - tiếng Gaeul hét lên trong phòng...

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở lần thứ hai.

- Ai là So Yi Jung? Mau vào đây.

Yi Jung lao vào trong phòng, quỳ xuống bên cạnh giường Gaeul, anh nắm chặt tay cô và nói.

- Em đau lắm không? Anh xin lỗi... anh chẳng làm gì được cả.

- Yi Jung... anh ngốc quá... aaaaaaaaaa.... - Gaeul mím chặt môi để kiềm chế cơn đau, mồ hôi trên người cô toát ra ướt hết cả ga giường.

- Bình tĩnh... sắp ra rồi... hít sâu vào... - tiếng bác sĩ hét lên.

- Kìa... em hít sâu vào... làm như anh này... - Yi Jung hít thật sâu rồi quay sang cười với Gaeul.

- Aaaaaaaaaaaaaa....

"Oe... oe... oe"

Một ngày đầu mùa đông...

Thế hệ F4 thứ hai đã ra đời... một chàng hoàng tử... Cassanova thứ hai của F4 chăng?

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Yi Jung khi cô y tá đặt vào tay anh một thiên thần nhỏ.

- Á... Gaeul... em nhìn này, con có cái miệng giống anh chưa? Á... con cười này... giống anh không này?

Gaeul bật cười khi nhìn thấy ông chồng trẻ con của mình ngạc nhiên bế em bé...

- Cười giống cậu thì có mà chết con gái nhà người ta hả? - Junpyo bước vào phòng, đằng sau là JanDi mặt mũi tèm lem vì khóc và Woo Bin.

- Ê... Junpyo... nhìn tay em bé này... nó... uhm... trắng...

- Yo cái thằng... không trắng thì đen chắc... - Woo Bin đá vào chân Yi Jung một cái.

Cả căn phòng rộ lên tiếng cười trước câu nói ngớ ngẩn của Yi Jung.

Chàng hoàng tử thứ hai của F4 đã ra đời... So Yi Min, cassanova thế hệ tiếp theo hứa hẹn một tương lai đầy khó khăn cho các bé gái Đại Hàn đã ra đời...

--------------------------------------

Woo Bin bước ra xe quay về, cuối cùng thì anh trở thành kẻ bơ vơ nhất F4. Khẽ mìm cười, Woo Bin mở cửa xe bước vào...

- Cướp......... - một tiếng hét vang lên ngay phía sau Woo Bin.

Một bóng người áo đen chạy vụt qua, bằng một động tác cơ bản, Woo Bin đã làm cho tên cướp nằm bẹp xuống đất. Anh cầm chiếc túi xách lên rồi đạp lên bụng tên cướp nói.

- Muốn chết sao mà đi ăn cướp thế này?

- Au... đau quá. - giọng con gái khẽ kêu lên.

- Hả? Là con gái sao? - Woo Bin ngạc nhiên.

- Mau... - tên cướp vội đẩy Woo Bin vào trong xe ô tô rồi ra lệnh cho anh - lái xe đi mau lên...

- Cái gì?

- LÁI XE ĐI MAU LÊN MÀ...

Woo Bin lắc lắc đầu rồi cũng cho chiếc xe lăn bánh. Tên cướp bắt đầu tháo mũ và khăn ra, lộ ra một cô gái khá xinh xắn...

- Này cô kia... - Woo Bin cho xe đỗ vào vỉa hè. - Sao con gái gì mà đi ăn cướp hả?

- Việc của tôi không khiến anh phải lo. - Cô gái mở cửa xe bước xuống, không quên ném cho Woo Bin một cái nhìn hình viên đạn.

"Han ChaeYun? Tên thì đẹp mà sao..." Woo Bin cầm chiếc điện thoại cô gái để quên trên ghế lên ngắm nghía rồi lái xe đi...

----------------------------------------------

Gaeul đòi về nhà ngay sáng hôm sau khi sinh em bé. Mặc cho Yi Jung kêu ca than vãn thế nào, cô vẫn quyết tâm về nhà với lí do không quen ngủ ở bệnh viện. Cuối cùng, Yi Jung cũng phải nhượng bộ để cho cô xuất viện nhưng với điều kiện cả ngày chỉ được nằm trên giường với con, không được làm bất cứ việc gì trong nhà...

Buổi chiều vừa ngủ dậy, Gaeul đã thấy Yi Jung bê một khay thức ăn đầy đến trước mặt mình rồi bắt cô ăn...

- Em phải ăn mới cho con anh ăn được chứ...? - Yi Jung cố năn nỉ.

- Em no rồi mà... Em ăn bao nhiêu thế này. Anh định cho em thành con heo chắc?

- Em bây giờ đã giống con heo con rồi... á... đau... - Gaeul véo tai Yi Jung- Em có là heo thì vẫn là phu nhân heo của So Yi Jung cơ mà... thôi ăn đi em, phải để cho con anh ăn nữa chứ... nhé! Ăn đi em!

Gaeul không thể từ chối những cử chỉ chăm sóc của Yi Jung mãi nên cô đành để anh xúc từng thìa cháo nhỏ... nhìn cảnh một SO YI Jung, người đàn ông tuyệt vời của Đại Hàn Dân Quốc, một trong F4 lừng lẫy đang phùng môi trợn má thổi cháo cho mình ăn, Gaeul không thể giấu một nụ cười hạnh phúc...

- Này... anh hỏi em nhé... - sau khi ăn xong, Yi Jung leo lên giường nằm ôm Gaeul và bé Yi Min - Nếu hồi trước, em mà không trở về Hàn Quốc, em có định theo Hwang Bin không?

- Gì...? - Gaeul tròn mắt.

- À không... chỉ là hôm trước, khi gặp cậu ta ở...

- Này, So Yi Jung, anh vẫn đang ghen đấy à? - Gaeul nghiêm mặt hỏi

- Không... chỉ là anh thấy lo thôi...

- Lo gì chứ? Chẳng phải bây giờ chúng ta đang rất hạnh phúc sao?

- Chính vì hạnh phúc quá nên anh mới lo lắng... anh và em trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau, bây giờ hạnh phúc rồi, tự nhiên anh lại thấy lo...

- Thôi nào... anh ngốc quá, Yi Jung-ya... - Gaeul hôn nhẹ vào trán ông chồng yêu dấu của mình - chỉ cần hiện tại, anh ở cạnh em, anh đang nắm lấy tay em và con, như vậy là đủ rồi... anh mất thời gian để lo lắng làm gì, thà chúng ta cứ sống thật vui, thật hạnh phúc cho hiện tại còn hơn... được không?

Yi Jung mỉm cười hôn lên má Gaeul...

- Em biết một trong những lí do anh yêu em không Gaeul?

- Hmm?

- Em đã nhìn thấy anh, SO Yi Jung thực sự qua hàng trăm cái mặt nạ anh tự đeo lên. Em tìm thấy anh, kéo anh đứng dậy khi anh tuyệt vọng nhất...

- Vì em yêu anh, thế thôi... à mà buổi triển lãm của anh hôm trước thế nào?

- Hừ... còn thế nào nữa... tôi bỏ hết đấy... khách khứa tôi cũng mặc kệ... hình như nếu anh có triển lãm mà em không đi cùng thì thể nào cũng có chuyện thì phải... - Yi Jung ngán ngẩm lắc đầu.

- Em xin lỗi mà...

- Thế chuộc lỗi đi...

- Uhm...?

- Em sinh thêm cho anh một bé gái luôn nhé... thằng Junpyo có cả đôi... anh buồn lắm... - Yi Jung ngay lập tức bị Gaeul véo thật đau vào người...

- Anh đi đi... đồ xấu xa...

- Á... á... con dậy bây giờ, em nghịch quá thôi... nhìn con kìa, trông nó giống anh quá, chẳng giống em gì cả đâu... - Yi Jung khẽ nghịch tay em bé.

- Xì, giống anh thì con sẽ xấu lắm đấy... vì anh xấu thế kia cơ mà... hừ...

Yi Jung mỉm cười ôm chặt Gaeul vào lòng, từ nay, đôi tay này, chỉ dùng để bảo vệ em, con, gia đình nhỏ của anh thôi...

-------------------------------------------

Hwang Bo xách vali bước ra cửa bay về Hàn QUốc, cô đã đứng chờ anh suốt 4 tiếng đồng hồ. Câu trả lời của anh, cô là người biết rõ nhất... chỉ là không ngờ, anh lại là người phũ phàng như thế. Một tin nhắn lại, có mất gì đâu? Mỉm cười cay đắng, Hwang Bo bước thật dứt khoát vào phòng soát vé, bỏ lại sau lưng cả bầu trời Deutch và trái tim của mình...

Ji Hoo đứng bên ngoài phòng chờ, dáng đi nhỏ nhắn nhưng vững chãi của cô khiến anh mỉm cười. Anh đã không xuất hiện... đúng hơn, không dám xuất hiện... nếu anh bước ra, rất có thể anh sẽ cho cô một hy vọng, để làm gì, khi anh cũng không thể cho bản thân mình được quyền hy vọng?

"Tôi biết anh chỉ ở đâu quanh đây... nhưng tôi sẽ không đi tìm anh đâu, chàng trai ạ! Lần tới, anh sẽ là người đi tìm tôi... chắc chắn thế!"

Tin nhắn không dài, đủ thông tin... Ji Hoo khẽ cười, nhìn vào phòng chờ lần cuối... gương mặt ấy, dáng người ấy... cô cũng biết mình đã để lại trong anh một bản nhạc đẹp...

PART II

Woo Bin vứt mạnh tập tài liệu xuống bàn. Hôm nay là một ngày dài và mệt mỏi... Công ty của anh đang gặp rất nhiều vấn đề mà một mình anh không thể giải quyết. Ở nhà, hai đứa em gái đã bắt đầu vào cấp 2, kéo theo rất nhiều việc phải lo... đáng nhẽ, Woo Bin không bao giờ phải để mắt đến những việc lặt vặt trong nhà, nhưng với một bà mẹ trí tuệ chỉ dừng ở tuổi thiếu niên, không việc gì Woo Bin không phải để tâm đến... Thở dài ngao ngán, anh bước xuống sảnh lớn rồi ra bãi đỗ xe...

Nằm dài ra bãi cỏ, Woo Bin cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Tâm trạng anh cũng khá hơn khi ở đây. Chính Gaeul là người chỉ cho anh nơi này mỗi khi anh mệt mỏi...

Uỳnh...

Một viên đạn nước bay thẳng vào người Woo Bin, sau đó là một tràng cười nghe như tiếng trẻ con.

- Yeee.... Vào người anh rồi, anh thua rồi - một đứa trẻ bước ra từ sau bụi cây.

Woo Bin ngồi dậy, kiếm tìm thủ phạm. Chỉ vài giây sau, anh đã bị bao vây bởi một lũ nhóc con. Giả vờ mặt hầm hầm, Woo Bin quát um lên:

- Này, nghịch ngợm thế hả? Ướt hết người anh rồi... định làm thế nào đây?

Đột nhiên một vài đứa trẻ oà lên khóc, Woo Bin cuống cuồng đứng dậy dỗ dành.

- À không... anh đùa đấy. Đừng khóc nữa mà...

- Aaaaaaa.... chị Chae Yun... chị Chae Yun ơi... - đứa bé ném viên đạn nước vào người Woo Bin vừa chạy đi vừa gào toáng lên.

Chưa đầy 2 phút sau, nó đã đem về quân cứu viện. Woo Bin há hốc khi nhìn thấy cô gái đang đi cùng đứa bé.

- Sao lại là anh hả? Anh làm gì mấy em tôi? - Chae Yun gườm gườm nhìn Woo Bin.

- Tại sao không phải là tôi? Mấy đứa này... không phải là con cô hả? - Woo Bin nén cười hỏi lại.

- Anh... đây là em tôi. Anh làm gì nó mà nó khóc?

- Cô đi hỏi em cô đi, chúng nó dám ném bóng nước vào người tôi.

- Su, có thật em ném nước vào người anh này không? - Chae Yun quay người lại hỏi thằng bé đang đứng sau cô.

- Dạ? Đâu ạ.... tại anh Ho bảo em ném đấy chứ ạ? - thằng bé chỉ tay vào người thằng bên cạnh.

- Tại anh kia nằm ở trên bãi cỏ nhà mình ạ... - thằng bé tên Ho phân bua.

- Cái gì? Đâu ra mà bãi cỏ nhà cô? - Woo Bin giẫy nảy lên.

- Đây là bãi cỏ nhà chúng tôi. Toàn bộ khu vực này là thuộc tu viện KangNam. Anh đang xâm nhập trái phép, đã được chưa? - Chae Yun cao giọng nói với Woo Bin.

- Ồ... thôi được rồi, tôi xâm nhập trái phép nhà cô, cô cũng sai bọn trẻ con ném nước vào người tôi. Thế là hoà nhé. - Woo Bin đứng dậy phủi quần rồi dợm bước đi.

- Khoan đã... - Chae Yun ngập ngừng lên tiếng.

- Hmm?

- Đưa áo anh đây, tôi sẽ giặt. Dù gì, là bọn trẻ không đúng khi ném nước vào người anh. Nếu không bận thì anh cứ ngồi chờ, đưa áo đây tôi giặt cho. - Chae Yun không chờ Woo Bin trả lời, đã kéo tuột chiếc áo khoác trên người anh xuống rồi đi vào trong nhà...

- Ơ...

- Anh ở đây chơi với bọn trẻ con đi... - Chae Yun nói vọng từ trong ra.

- Chơi với cái lũ này á???? - Woo Bin kinh hãi nhìn...

Thằng bé tên Ho đứng ra, nhìn Woo Bin từ đầu đến chân rồi nói.

- Sao anh xấu vậy?

- HẢ?

- Anh còn chẳng đẹp trai bằng Su.

- Su là ai?

- Là em... - thằng bé tên Su chạy tới nhe hai cái răng thỏ ra.

- Gì hả? - Woo Bin bật cười. - này, mấy cậu nhóc, thế này không gọi là đẹp trai hiểu chưa? - nói rồi anh chỉ vào hai cái răng thỏ của Su rồi cười.

Phụt......

Woo Bin bị mấy đứa bé gái xoay vòi nước xịt vào người.

- Không được chê Su xấu. Anh mới xấu... - vài đứa bé hét um lên.

- Cái lũ này... muốn gì hả??? - Woo Bin ngay lập tức cướp lại vòi xịt rồi quay sang phun nước vào người bọn trẻ con...

Tiếng cười vang lên khắp khu rừng cạnh đó...

- Anh chơi vui quá nhỉ? Tôi mất công giặt đồ cho anh, không phải để anh vui đùa rồi lại làm ướt hết quần áo đâu nhé... - Chae Yun cầm chiếc áo khoác đã giặt sạch ấn vào tay Woo Bin.

- À ừ... tại bọn trẻ con này... chúng nó... hm... - Woo Bin gãi gãi đầu phân trần, như một cậu học sinh nghịch ngợm bị cô giáo bắt tại trận.

- Hừm... mà anh là Song Woo Bin sao? - Chae Yun hấp háy mắt.

- Ừh, sao cô biết? - Woo Bin ngạc nhiên.

- Anh để card trong túi áo mà... không ngờ tôi lại đang giặt áo cho một trong những bông hoa của F4, mà lại là bông hoa xấu nhất...

- Gì cơ? - Woo Bin nhăn mặt.

- Song Woo Bin, người nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Hàn Quốc và Macau... phải vậy không?

- Hm...

- Mấy năm trước, tu viện này vay tiền xây thêm một toà nhà cho mấy đứa trẻ cơ nhỡ. Nhờ phúc của tập đoàn Song các người mà chúng tôi không những không xây được mà phải trả tiền đất đai. - Giọng nói Chae Yun đều đều nhưng vẫn làm Woo Bin gai gai người.

Woo Bin nhớ lại cách đây 3 năm, tập đoàn nhà anh đã tranh chấp đất đai với một tu viện bé tẹo, tất nhiên, quyền giành đất thuộc về tập đoàn Song. Hoá ra, tu viện đó chính là nơi này... biết thế, anh đã không...

- Thôi, cũng chẳng sao. Tập đoàn Song đã bồi thường cho chúng tôi một khoản tiền. Tuy không lớn, nhưng đủ để nuôi những đứa trẻ này trong mấy năm tới.

- Cô cũng sống ở đây sao?

- Không... tôi đến đây giúp việc thôi...

- Ồ... những đứa trẻ ở đây là ai?

- Chúng toàn là trẻ mồ côi hoặc không nơi nương tựa. Các sơ đưa hết về đây để chăm sóc.

- À, lần trước tôi gặp cô...

- Lần trước không phải là tôi ăn cắp gì đâu. Chỉ là tôi đang chạy trốn, bọn đằng sau không bắt được tôi nên chúng nó la ầm lên là tôi cướp... bọn chết tiệt.

- Trông cô rất quen... hình như trước đây tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải? - Woo Bin lấy tay bóp bóp trán.

- Đâu... không phải đâu... anh nhớ nhầm thôi. - Chae Yun lúng túng - À, mà anh biết So Yi Jung không?

- Bạn tôi. Cassanova của F4. Có vấn đề gì sao?

- Không... tôi chỉ hỏi thôi. Anh ấy có vợ rồi phải không?

- Có con luôn rồi...

- Haiz, anh ấy đẹp trai nhỉ. Nụ cười của anh ấy không bao giờ thay đổi ý. Tôi gặp anh ấy một lần năm tôi 18 tuổi, đến bây giờ, sao anh ấy vẫn có thể đẹp trai như vậy? - Chae Yun khẽ thở dài.

- Đẹp trai đâu ra?

- Trong F4, tôi thích Yi Jung nhất. Vừa có tài, lại đẹp trai... cô gái nào lấy anh ấy không biết phúc tích trong mấy đời mất... - Chae Yun kêu lên.

- Thằng đấy xấu tính lắm. Vẻ ngoài nó thế thôi, chứ bên trong thì khó nói lắm... - Woo Bin vênh mặt lên.

- Không đâu, có lần tôi thấy anh ấy đang vội đi trên đường mà vẫn đứng lại giúp một bà cụ bị ngã mà... ôi...

- Hừm... không đâu, thằng đấy thế thôi chứ... - Woo Bin mím chặt môi lại.

- Này, anh là bạn của anh ấy, mà sao cứ thích nói xấu bạn mình vậy? - Chae Yun quay lại mắng xa xả Woo Bin.

- Thì tôi nói thế cho cô biết thôi... hơn nữa, xấu như cô, cậu ta không thèm đâu. - Woo Bin nhún vai nhìn Chae Yun.

- Đi, đi ngay... biến ngay ra khỏi đây. Người như anh ở lại, ô nhiễm bầu không khí ở tu viện!

Hôm nay vẫn cứ là một ngày nắng đẹp...

-------------------------------------------

Gaeul khẽ cựa mình tỉnh dậy, nhìn thấy Yi Jung đang nằm bên cạnh, tay anh nắm chặt lấy tay bé Yi Min, cô thoáng mỉm cười...

Reeenggg

- Yi Jung... điện thoại của anh kìa... - Gaeul khẽ lay Yi Jung dậy.

- Ừhm... - Yi Jung khẽ với tay lấy điện thoại - Alô, được rồi... đồ điên...!

- Sao thế anh?

- Thằng Ji Hoo về nước, Junpyo nhân tiện tổ chức party mừng con nó tròn 3 tháng tuổi và YiMin tròn 1 tháng... Cái thằng điên, sáng sớm đã gọi, bực cả mình... - Yi Jung càu nhàu rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Gaeul đắp lại chăn cho anh và bé Yi Min rồi bước ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng, cô rất muốn Yi Jung được ăn thật nhiều món ăn do cô nấu hơn nữa...

-------------------------------------------

Quán bar F4.

- Jun Ho nhà tớ xinh hơn Yi Min nhà cậu. Yi Min trông đểu quá, không yêu bằng Jun Ho. - Junpyo bắt đầu ngồi so sánh hai tiểu F4.

- Còn lâu, JunHo trông đần đần giống cậu. YiMin cười trông đáng yêu thế này... nào nào, cười đi con, chứng tỏ cho mọi người sức hút của con đi nào... - Yi Jung dỗ Yi Min cười... tất nhiên, mỗi lần nhìn thấy Yi Jung, Min đều cười như nắc nẻ...

- Anh này, toàn dạy con những cái linh tinh, con nó còn bé tí đã dạy... - Gaeul nhăn mặt.

- Thế còn đỡ đấy Gaeul-ya, Yi Jung sunbae dạy Yi Min ít nhất còn có ích. Chứ Junpyo toàn kể cho JunHo với Jan Sun truyện ngụ ngôn, nhưng từ ngữ thì sai hết cả. Có lẽ mình phải cách ly bố con cho đến khi hai đứa đi học mới được. Chứ cái kiểu đọc của Junpyo thì hỏng hết cả con... - JanDi ngán ngẩm kêu lên.

- Này này, em đừng có mà bôi bác anh... chẳng qua có vài từ khó, anh quên thôi... em đừng có mà... - Junpyo lừ mắt.

- Sao hai người này không khá lên được là sao? - một giọng nói vang lên từ phía cửa, tất cả mọi người đều quay ra nhìn.

- Ji Hoo sunbae, anh về lúc nào vậy? - JanDi kêu ầm lên rồi chạy ra ôm cổ Ji Hoo.

- Hừ, sao lúc anh đi công tác về không thấy em chào đón nồng nhiệt thế? - Junpyo nhăn nhó.

- Suốt ngày cãi nhau, hai người không chán sao? - Ji Hoo mỉm cười, anh đưa cho Yi Jung và Junpyo hai túi xách to đùng - Quà Đức cho thế hệ F4 tương lai... cho mình bế Yi Min cái nào... wow... cái miệng trông giống Yi Jung quá đi mất. Gaeul-ya, em phải cẩn thận nha, không khéo có ngày em bị mời lên gặp hiệu trưởng vì YiMin cười nhiều quá đấy...

- Thì bố với con giống nhau mà... - Woo Bin xuất hiện, anh bước tới chỗ Ji Hoo rồi đập thật mạnh vào vai cậu bạn thân thiết - Yo cái thằng này, sao bây giờ mới về?

- Có chút việc... nhìn Yi Min này, trông đẹp trai quá đi mất. - Ji Hoo hôn nhẹ vào má YiMin.

- Thì tại bố nó đẹp trai mà... Ouch... làm gì thế? - Yi Jung nhìn Woo Bin khó hiểu, anh vừa bị cậu ta đá thật mạnh vào chân.

- Cậu đừng cười nữa... nhìn... ngứa mắt lắm... - Woo Bin gầm gừ.

- Ơ cái thằng này, lên cơn à? - Yi Jung xoa xoa chân - Già đến nơi rồi mà vẫn cười như trẻ con... đừng có cười nữa... - Woo Bin nhăn mặt.

- Đồ điên này, đau quá đi mất - Yi Jung càu nhàu - đau chết đi được, cậu phải biết mình đá người khác thì đau gấp 10 lần bình thường chứ...

F4 hôm nay cũng rất vui vẻ...

Ai cũng có chuyện vui trong lòng...

Dần dần, con người thật của F4 cũng đã lộ ra... họ đã không còn là những chàng trai mới lớn cần phải đeo mặt nạ tự bảo vệ mình nữa rồi...F4 đẹp nhất khi cười, và nhất là cười một cách thật lòng...

----------------------------------------------

Hwang Bo chậm rãi bước chân vào phòng họp. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi ký hợp đồng cho công ty. Từ ngày ở Deutch về, Hwang Bo đã bắt đầu với công việc làm CEO tập đoàn Choi. Những bản nhạc, cô đã cất giấu tít tận sau trong trái tim mình...

- Thưa tổng giám đốc, đối tác đã tới ạ. - Thư kí Lee bước vào phòng họp.

- Chuẩn bị kĩ mọi việc chưa? Tôi không muốn hôm nay bị khớp đâu. Đây là đối tác quan trọng nhất. Công ty chúng ta đang bị khủng hoảng, chúng ta nhất định phải có được hợp đồng này.

- Dạ thưa tổng giám đốc.

Hwang Bo đưa mắt nhìn ra cửa. Từ giây phút chấp nhận về làm CEO cho tập đoàn gia đình mình, cô đã bỏ lại những ước mơ phía sau lưng... từ bây giờ, cô phải sống trong một thế giới khốc liệt, những âm mưu tính toán trong giới kinh doanh... Khẽ thở dài, Hwang Bo cúi mặt xuống đọc nốt tài liệu...

- Thưa tổng giám đốc, đây là ngài Yoon, đối tác bên phía tập đoàn Yoon.

- Ừ - Hwang Bo ngẩng mặt lên - Chào ngài Yoon, tôi là Choi.... hả???

- Chào, chúng ta không cần giới thiệu nữa rồi, hay là vẫn cần nhỉ? Đề phòng trường hợp trong một tháng, tôi đã bị quên? - Ji Hoo hơi nhướng mày nhìn Hwang Bo đang kinh hãi.

- Anh... sao anh lại...

- Tổng giám đốc Choi, tôi là Yoon Ji Hoo, chủ tịch tập đoàn Yoon. Rất hân hạnh được làm quen!

- Anh... tại sao? Tôi tưởng?

- Chuyện này nói sau nhé! Tôi đến đây để kí hợp đồng, không phải để nói chuyện phiếm! - Ji Hoo khẽ nhún vai theo đúng phong cách của anh.

- Được... lần này, đừng có mà chạy trốn tôi nữa đấy. - Hwang Bo đe doạ rồi cũng ngồi xuống đối diện anh.

Part III

Yi Jung nhẹ nhàng đỡ Gaeul ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ trong tiệm Gustard. Hôm nay là sinh nhật cô... Gaeul không muốn tổ chức thật linh đình. Cô muốn được đi uống café với Yi Jung cả buổi sáng, tối thì mời JanDi, F4 và vài người bạn thân của Yi Jung tới.

- Em mệt không Gaeul? - Yi Jung ngồi xuống đối diện cô.

- Không đâu. Em đang hơi lo cho Yi Min... ở nhà với ông nội không biết có sao không?

- Chắc không đâu. Cha anh vừa từ Thuỵ Điển về, chắc cũng muốn chơi với cháu cả ngày. Đây là lần đầu tiên ông gặp Yi Min mà...

- Hm... em biết thế, nhưng mà vẫn...

- Thôi nào em, sáng nay là sinh nhật em. Em hứa sẽ dành cả buổi sáng đi với anh kia mà. - Yi Jung vừa nói vừa tấn công Gaeul bằng nụ cười chết người của mình.

- Được rồi... anh gọi đồ uống chưa? - Gaeul vẫy vẫy tay gọi phục vụ tới.

- Cho một sinh tố dâu và một mocha thường. - Yi Jung quay lại nói với cô gái phục vụ từ nãy đứng xuýt xoa chỉ trỏ về phía bàn của hai người, tuy nhiên không kèm theo một nụ cười nào...

- Mocha thường? - Gaeul thoáng ngạc nhiên.

- Sao em?

- Hm... là em nhầm hay từ trước anh chỉ uống mocha không kem? - Gaeul thắc mắc.

- À... có một điều anh chưa từng nói với em...

- ...

- Mocha không kem thực sự rất khó uống. - Yi Jung mỉm cười - anh chỉ muốn cho thật nhiều đường và sữa khi uống thôi. Thật đấy!

- Vậy tại sao anh từng nói đó là đồ uống yêu thích của anh?

- Anh đâu nói là anh không thích uống như thế? Mocha không kem là một thói quen, Gaeul-ya...

- Thói quen?

- Có nhiều thứ trong thế giới của anh, thật sự rất khó chịu với nó, cảm thấy không thể chịu nổi nó, nhưng bọn anh vẫn phải tìm cách thích nghi, dần dần đó sẽ trở thành một bản năng sống. Như khi em uống mocha không kem. Thật sự rất khó chịu mùi vị ngai ngái của nó, nhưng nếu em chỉ cần cho thêm một ít đường và sữa, em lại thấy không quen...

- Thế sao bây giờ anh lại uống được mocha thường? - Gaeul nhíu mày hỏi.

- Ừ, vì bây giờ uống mocha không kem đã không còn là thói quen của anh nữa rồi... anh đã tìm được một thói quen khác trong cuộc sống của mình... thế thôi...

- Thói quen khác?

- Thói quen yêu em... - Yi Jung chậm rãi nói, hướng ánh mắt về phía Gaeul làm cô thoáng bối rối.

- Hm...

- Có thể em thấy việc uống café và yêu em là hai việc hoàn toàn không liên quan tới nhau... Nhưng em còn nhớ em đã từng nói là nếu phủ định thái quá thì có nghĩa là khẳng định không Gaeul?

- ...

- Khi uống mocha không kem, anh rất muốn cho thêm sữa để bớt đi mùi vị khó chịu của nó. Nhưng anh lại ép bản thân mình phải quen với việc uống café như thế. Uống mãi uống mãi cũng thành quen... nhưng trong ý thức của anh, trước khi uống, việc đầu tiên anh làm là tìm xem lọ sữa ở đâu mặc dù chưa bao giờ anh cho vào... à... cho đến khi gặp em...

- Tại sao ạ?

- Từ khi gặp em, quen biết em, anh cũng đã chấp nhận những thứ được gọi là ngọt ngào trong cuộc sống. Anh tập suy nghĩ mọi việc đơn giản đi cũng giống như tập uống mocha bình thường...

- Việc anh yêu em cũng giống như anh uống café đấy hả? - Gaeul cười.

- Cũng có thể. Dù sao đi nữa thì bây giờ, cốc café sắp được mang tới của anh cũng sẽ rất ngọt. Thế là được rồi...

-----------------------------------------------

Ji Hoo ngước mắt lên nhìn bầu trời. Cũng là bầu trời màu xanh ngắt ở Seoul, nhưng sao nó không cho anh một cảm giác như khi ở Deutch?

- Tôi có thể nghĩ rằng anh đang chờ tôi không? - Hwang Bo chạm nhẹ vào người Ji Hoo từ phía sau.

- Cô có tin là như vậy không?

- Anh đừng cho tôi quá nhiều niềm tin, tôi sẽ tự ảo tưởng mình đấy.

- Cô khoẻ không?

- Anh đang quan tâm tới tôi đấy à? - Hwang Bo cười nhạt.

- Coi như là thế đi. Cô về Seoul hơn 1 tháng rồi còn gì. Thấy sao? Vui hơn Deutch nhiều?

- Nhạt

- Nhìn cô cười là tôi hiểu rồi. - Ji Hoo xoay người lại đối diện Hwang Bo - tối nay cô rảnh không?

- Anh định mời tôi đi chơi?

- Sinh nhật bạn tôi, tôi cần một người đi cùng. Tôi mới về Seoul. Tạm thời chưa liên lạc được với ai nên...

- Anh không thể nói là anh muốn đi với tôi sao? - Hwang Bo khẽ nghiêng đầu.

- Tuỳ cô nghĩ sao thì nghĩ. Cô sẽ đi cùng tôi.

- Anh hơi tự tin thái quá đấy, Ji Hoo...

- Cô còn nợ tôi quá nhiều ở Deutch... - Nói rồi Ji Hoo cầm tay Hwang Bo lên rồi nhẹ hôn lên đó, lần đầu tiên, Ji Hoo mỉm cười.

- Anh... hôm đó anh không ngủ... thật ra, anh chưa bao giờ ngủ... - Hwang Bo giận dữ rụt tay lại.

- 7h tối nay tôi sẽ qua nhà cô. Vậy nhé!

"Đừng cho tôi quá nhiều hy vọng, Ji Hoo-ya... tôi đã nói mình rất dễ bị chìm đắm trong những ảo tưởng đó..."

"Sao cô không bao giờ thử nghĩ biết đâu, hy vọng sẽ trở thành hiện thực?"

------------------------------------------------

Yi Jung dắt Gaeul đi vào rất nhiều cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất ở Seoul. Anh bắt cô thử đi thử lại hàng trăm bộ váy đủ kiểu. Cuối cùng, cũng có một bộ làm Yi Jung hài lòng...

- Sao em mặc bộ nào anh cũng thấy chướng mắt nhỉ?

- Gì cơ? - Gaeul nhăn mặt.

- Em nên nhớ là em có con rồi đấy nhé... sao trông em anh chỉ nghĩ tới một cô sinh viên đại học mới tốt nghiệp là sao??? - Yi Jung vò tai nhìn Gaeul lộng lẫy trong bộ váy hiệu GAP ánh tím...

- Có sao đâu? Anh lại càng được dịp khoe vợ mình trẻ trung, không thích sao?

- Hừ, thích gì mà thích. Nhìn em thế này, anh chỉ muốn thuê một đội bảo vệ đi theo em 24/24 thôi.

- Thôi nào, đừng trẻ con thế. Đi về nhà thôi, anh với em đi cả sáng rồi còn gì. Yi Min ở nhà em lo lắm...

- Hừ, từ khi có Yi Min, em chẳng quan tâm đến anh nữa hả? Mai anh sẽ gói Yi Min lại ném sang Thuỵ Điển ở với cha.

- Anh dám làm thế em sẽ đá anh sang châu Phi ngay lập tức. Hừm, về nhà thôi....

----------------------------------------------

Buổi tối, tại biệt thự nhà Yi Jung.

- Yo, Gaeul ngày càng xinh... em có nên suy nghĩ lại việc sống với thằng Yi Jung cả đời không Gaeul? Còn nhiều người tốt hơn nó đấy... - Woo Bin vừa đến đã bước ngay tới chỗ Gaeul và Yi Jung.

- Ăn nói lăng nhăng... - Yi Jung liếc Woo Bin rồi đá cho cậu ta một cái.

- Fighting couple nhà chúng ta đâu rồi... à kia... vẫn đang cãi cọ gì thế? - Woo Bin chỉ tay về phía JanDi và Junpyo. Hai người họ, dù ở chỗ đông người hay ở nhà, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện không đâu.

- Gaeul, gaeul-ya... - JanDi chạy như bay đến chỗ cô - Woaaaa, hôm nay cậu xinh quá nhé... nhìn thế này ai mà nghĩ cậu đã có bé Yi Min cơ chứ...

- Anh đã bảo em rồi mà, thấy chưa... - Yi Jung ghé vào tai Gaeul thì thầm.

- Ji Hoo sunbae vẫn chưa tới sao? - Gaeul vội vàng chuyển đề tài - Hôm nay em thấy sunbae đi chọn mua váy đấy...

- HẢ? - F3 và JanDi hét lên.

- Ơ... thì lúc mình và Yi Jung đi mua đồ, hình như mình thấy Ji Hoo sunbae đứng ở gian hàng thanh toán, tay cầm một chiếc váy màu đỏ thì phải. Lúc đó đông quá, mình cũng không nhìn rõ lắm... - Gaeul khẽ lắc đầu.

- Cái thằng...

Mọi người không phải chờ quá lâu để có được câu trả lời. Ji Hoo bước vào căn phòng, vẫn bộ vest trắng lịch lãm, bên cạnh anh, một bông hoa hồng đỏ thắm e lệ đang bước đi...

- Ji Hoo... Ji Hoo - Junpyo vẫy vẫy tay gọi.

- Chào... sinh nhật vui vẻ Gaeul... - vừa nói Ji Hoo vừa chìa ra một món quà đưa cho Gaeul.

- Cảm ơn sunbae, đây là... - Gaeul hướng tay về phía Hwang Bo từ nãy vẫn rất rụt rè.

- Choi Hwang Bo, mình quen cô ấy ở Deutch... - Ji Hoo thản nhiên giới thiệu.

- Wow... thằng này giấu kĩ ghê... yo, không sao... lần đầu gặp mặt, tôi là Song Woo Bin, đây là So Yi Jung và phu nhân Chu Gaeul. Người này thì khỏi phải giới thiệu, Goo Junpyo và phu nhân JanDi xinh đẹp... - Woo Bin chỉ tay vào từng người giới thiệu cho Hwang Bo.

- Chào mọi người... tôi là Choi Hwang Bo...

- Vào tiệc thôi nào, à, chờ mình một chút, hôm nay em họ mình cũng tới. - Yi Jung mỉm cười.

- Em họ? À, có phải con bé có lần đến chơi nhà cậu hồi nhỏ không? Sao sau đó mình không nhìn thấy nữa nhỉ? - Junpyo thắc mắc.

- Em họ của anh đang ở đâu thế? Sao chưa bao giờ anh kể nhỉ. - Gaeul hỏi.

- Hiện nay, dì anh đang ở Pháp, con bé về đây sống cùng cha. Nhưng có vẻ hai cha con không hợp nhau lắm nên con bé toàn trốn đến tu viện ở gần nhà chơi.

- Tu viện? - JanDi không hiểu.

- Thì từ bé, dì anh đi Pháp, con bé ở với cha, nhưng cha nó cũng không phải là người có trách nhiệm lắm, toàn vứt nó sang ở tu viện gần đấy. Nên cũng có thể nói con bé lớn lên ở tu viện. Đến năm 7 tuổi thì dì anh đưa nó sang kia, nhưng đến năm 18 tuổi nó lại về Hàn Quốc.

- Hôm nay anh mời cô bé đến à? - Gaeul hỏi Yi Jung.

- Ừ, con bé cũng muốn đến gặp chị dâu mà... hơn nữa cũng lâu lắm rồi anh chưa gặp nó. À, con bé kia rồi... Chae Yun, Chae Yun... - Yi Jung vẫy tay gọi.

Choang...

- Thằng này, sao cầm có cái cốc cũng không cẩn thận vậy? - Junpyo mắng Woo Bin đang sững sờ khi nghe tên em họ Yi Jung.

- Hm... điên hết rồi... - Woo Bin lẩm bẩm.

- Chào mọi người đi nào... đây là Jung Chae Yun, em họ mình... còn đây là Gaeul, chị dâu của em... mọi người còn lại thì em biết cả rồi phải không?

Tất cả mọi người đều ra chào Chae Yun, duy chỉ có một người không hề nhúc nhích.

- Woo Bin, sao hôm nay lặng lẽ thế? - Ji Hoo huých tay vào người anh.

- Hả... à ừ... chào... tôi là Song Woo Bin.

- Tôi biết rồi, mà cái áo của anh hôm nay đẹp đấy... - Chae Yun cố nén cười khi nhìn thấy Woo Bin.

- Hừ... cảm ơn cô...

- Thôi được rồi... hôm nay mình chỉ mời ngần này khách thôi... mọi người vào tiệc đi. - Yi Jung giục mọi người ngồi vào bàn.

Hwang Bo từ nãy đứng nhìn Ji Hoo. Khi đứng cạnh F4, trông anh cũng không đến nỗi "mất nhân tính" như cô vẫn nghĩ, thậm chí, Hwang Bo còn có cảm giác cô như được nhìn thấy một mặt khác của Ji Hoo.

- Sao cô im lặng quá vậy? Lúc có mình tôi cô nói nhiều lắm cơ mà? - Ji Hoo kéo ghế cho Hwang Bo, vừa thì thầm vào tai cô.

- Anh... - Hwang Bo lừ mắt nhìn Ji Hoo.

- Mà tôi thắc mắc từ hôm gặp cô... cô với hoạ sĩ Choi Hwang Bin có quan hệ gì vậy?

- Anh trai em gái... không nhẽ lại là vợ chồng? - Hwang Bo thản nhiên đáp.

- Anh em ruột?

- Đúng thế...

- Nhưng sao cha của Hwang Bin là nghệ nhân Choi , còn cô nói cha mẹ cô làm kinh doanh kia mà?

- Ừ... cha hiện nay của tôi chỉ là cha dượng thôi. Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi tái giá, tập đoàn Choi là do mình mẹ tôi gây dựng nên, cha dượng đang giúp mẹ tôi quản lý.

- Ồ...

- Tôi không hợp với cha dượng nên đã bỏ sang Đức học... nhưng không ngờ, khi tôi sang bên kia, chính ông là người lo lắng cho tôi nhất. Vậy nên tôi quyết định trở về.

- Cả nhà cô chắc rất vui.

- Tất nhiên... mà lúc nãy... anh...

- Hm?

- Anh giới thiệu tôi nghe như chúng ta là một cặp vậy. Tôi...

- Cô không thích sao?

- Nhưng rõ ràng chúng ta không phải là...

- Đừng nghĩ quá nhiều, tôi không bao giờ nói trước khi nghĩ.

- Cô gái đứng cạnh chủ tịch Goo chính là cô gái trong laptop của anh phải không?

- Cô xem trộm laptop của tôi?

- Không... tình cờ hôm đấy anh đang mở, tôi đi ngang qua thôi... về Seoul rồi mà anh vẫn để màn hình laptop là cô ấy sao?

- Hừm... you don't know me... - Ji Hoo chợt mỉm cười...

Cách đó không xa, cũng có những trái tim đang đập loạn nhịp...

- Sao cô không nói cô là em họ Yi Jung? - Woo Bin cố mỉm cười khi nhìn Chae Yun. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng khoét cổ sâu, tóc được bới cao, trông không khác thiên thần...

- Anh có hỏi đâu cơ chứ? - Chae Yun thản nhiên đáp.

- Cô... mà sao cô nói cô thích Yi Jung cơ mà... hai người là anh em họ...?

- Thì có sao đâu? Tôi thích anh Yi Jung từ nhỏ cơ. Tôi đã từng tuyên bố lớn lên sẽ lấy Yi Jung, thế mà.... - Chae Yun thở dài.

- Xấu như cô, Yi Jung cũng chẳng để mắt tới... hơn nữa, đừng có tìm cách phá hoại Gaeul và Yi Jung...

- Anh muốn gì hả? - Chae Yun đạp thật mạnh lên chân Woo Bin - anh đúng là... đã xấu người lại còn xấu nết...

- Cô... chưa ai nói tôi như vậy đâu.

- Từ nay tôi sẽ nói như vậy, anh nên quen dần đi...

Bữa tiệc như một sợi dây kì lạ... đôi khi những con người đi qua nhau rất nhanh mà không hề biết giữa họ, luôn tồn tại một mối liên hệ vô hình, nhẹ nhàng kéo họ lại gần nhau hơn...

------------------------------------------------------

Giáng sinh đang đến rất gần, một năm nữa lại sắp qua... hai nhóc nhà Junpyo cũng được hơn 2 tuổi, Yi Min cũng tròn 2 tuổi mấy ngày trước. Sau hôm sinh nhật ở nhà Yi Jung, Ji Hoo quay về Đức học lên tiến sĩ, Woo Bin cũng bận rộn với các dự án ở Macau, Junpyo thì khỏi nói... tầm ảnh hưởng của tập đoàn Shinhwa đã lan ra khắp thế giới, Yi Jung cũng bận rộn với cuộc triển lãm của mình. Tất cả bọn họ đều bị cuốn vào vòng xoay không ngừng của cuộc sống. F4 thỉnh thoảng lắm mới ngồi lại được với nhau...

- Em nhớ mọi người quá Yi Jung-ya... - Gaeul bước tới bên cạnh chồng.

- Ừ... lâu lắm rồi chưa gặp mọi người nhỉ. Tại gần cuối năm ai cũng bận quá. Mà sắp Giáng Sinh rồi còn gì? Hay nhân dịp này, rủ cả bọn đi chơi, ngắm mặt trời mọc được không? - Yi Jung với lấy chăn choàng lên người Gaeul.

- Hay quá... để em đi gọi điện cho JanDi, nhé... - nói rồi Gaeul chạy ngay đi tìm chiếc điện thoại, hẹn mọi người ra đảo Jeju đón Giáng Sinh.

----------------------------------------------------------

Đảo Jeju.

- Wow, không khí trong lành quá, lâu lắm rồi mới có dịp thoải mái như thế này! - JanDi dang tay ra như đang ôm lấy bầu trời trước mặt.

- Ừ, thích nhỉ. May mà cuối năm mọi người đều rảnh rỗi... - Gaeul bước đến bên cạnh JanDi - Jun Ho với Jan Sun đâu rồi?

- Junpyo đang cho ăn. Dạo này anh ấy giỏi lắm rồi...

- Dì Gaeul... - chiếc áo của Gaeul bị một bàn tay kéo lại...

- Woahh, Jan Sun hả con? Dì bế cái nào... yêu con quá cơ... - Gaeul bế Jan Sun lên rồi hôn nhẹ lên má cô bé.

- Con yêu dì Gaeul... - Jan Sun cũng hôn chụt vào má cô.

- Chà, vậy sau này, Yi Min phải nhờ con chiếu cố rồi...

- Không được đâu Gaeul-ya, em nỡ lòng nào để con trai mình có ông bố vợ quái đản như thế kia? - Yi Jung bước tới, vòng tay qua người Gaeul. Junpyo đi bên cạnh anh, một tay bế Jun Ho, tay kia cũng ôm lấy JanDi.

- Nhìn hai người hạnh phúc quá tôi ghen tị đấy!!! - Ji Hoo bước vào nhập hội cùng.

- Lâu lắm rồi mới tụ tập được đông đủ thế này. Gaeul-ya, bao giờ tới sinh nhật em nữa vậy? - Woo Bin đi tới bên cạnh Yi Jung... F4 đã có mặt đông đủ.

- Khi nào có dịp, nhất định phải mời bọn mình sang Deutch đấy nhé ... - Junpyo đập vào vai Ji Hoo nói.

- Bao giờ chẳng được. Mình cũng hoàn thành luận văn rồi. Hay tháng sau đi, được không? Mọi người sang Deutch chơi...

- Quyết định vậy đi, tháng sau, F4 sẽ tới Deutch du lịch đón năm mới.... - Woo Bin bắc tay làm loa, giả vờ hét ầm lên...

- Ưhm... không được mất rồi... - Gaeul nhẹ nhàng giải thích.

- Gì cơ? Em bận gì à? - Yi Jung ngạc nhiên hỏi.

- Không, cả em và anh sẽ cùng bận lắm... - Gaeul bí hiểm nói.

- Cả hai người có kế hoạch riêng rồi à? - Ji Hoo cười.

- Làm gì có đâu? Mình chưa nghe qua lần nào cả... - Yi Jung nhíu mày cố nhớ xem anh đã có kế hoạch gì vào tháng tới chưa.

- Tháng tới, em nghĩ cả em và Yi Jung sẽ bận lắm. Uhm... anh Yi Jung sẽ phải chăm sóc Yi Min giúp em... còn em thì...

- Em định đi đâu à? - Yi Jung lo lắng hỏi.

- Không, lúc đấy... em... à... lúc đấy em còn bận chăm sóc em của Yi Min mà... - Gaeul ngượng ngùng trả lời.

- Em của Yi Min? HẢ? GÌ CƠ GAEUL? - Yi Jung hét toáng lên - EM CỦA YI MIN, tức là con anh... em... em có em bé rồi hả Gaeul???

- Hm... tuần trước em vừa đi kiểm tra... được gần 2 tháng...

- HẢ? - F4 và JanDi đồng thanh hét lên.

- Sao cậu không nói cho mình hả Chu Gaeul??? - JanDi chạy tới ôm chầm lấy Gaeul.

- Hừ, đến anh cô ấy còn chẳng thèm nói nữa là... - Yi Jung giả vờ giận dỗi những vẫn không giấu được nụ cười đang chực trên khuôn mặt anh.

- Thế là F4 con lại có thêm thành viên rồi... mình cũng phải nhanh lên mới được... - Woo Bin vừa cười vừa vỗ vai Yi Jung.

- Công nhận là hai vợ chồng chúng nó giỏi thật nhỉ... JanDi, anh cũng muốn có thêm em bé... - Junpyo ôm lấy vai JanDi nói.

- Không... Jun Ho với Jan Sun là đủ rồi... em không muốn lại có thêm Junpyo con nữa đâu...

Tất cả bật cười trước câu nói của JanDi... Yi Jung ghé tai vào bụng Gaeul xem con có đạp không, cô mỉm cười nhìn mọi người ở đây. Niềm hạnh phúc được làm mẹ lần thứ hai khiến Gaeul không ngăn được dòng nước mắt đang lăn dài trên má cô. Cuối cùng thì, tất cả mọi người trong F4 không sớm thì muộn đều tìm thấy được tổ ấm của riêng mình...

Dù cho sau này có buồn đau hay có sao đi chăng nữa, miễn anh đừng buông tay em, em hứa cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ phải xa lìa nhau nữa...

SPECIAL PART

Special thanks to my dear, ChaeYun

-The long lasted happiness, from here to ever...!-

I. The last sonata...

Hwang Bo bước đi trong mông lung... cô đã tìm anh biết bao lần? Trong cuộc sống, có hàng trăm nghìn người đang lướt qua cô, tại sao, gương mặt ấy, ngón tay ấy, nụ cười ấy, cử chỉ ấy vẫn chưa xuất hiện? 6 tháng, anh như mất tích... Deutch? Cô gần như đã lục tung nơi ấy lên, tất cả những gì tìm được chỉ là một tờ giấy nhỏ gài trên những phím piano trong ngôi nhà cổ... "Đừng tìm nữa..." ? Ý anh là gì đây? Là nói cô bên buông tay? Nên vứt bỏ sau lưng mình tất cả những hy vọng mà chính anh đã tạo nên???

"Đồ ích kỉ" - Hwang Bo bật lên nức nở... giữa phố đông người, sao anh ta vẫn chưa xuất hiện?

Cô ấy vẫn thế... luôn có thể bộc lộ những cảm xúc trong lòng mình một cách dễ dàng thế. Đôi vai run rẩy... khóc ư? Tại sao? Anh đã trở về đây rồi...

- Cô em sao đứng giữa phố khóc thế này? Đi theo anh vui vẻ chút đi nào! - Điệu cười lố bịch vang lên ngay trên đầu Hwang Bo. Đứng dậy, gạt đi những dòng nước mắt chưa ngừng, cô dợm bước đi thì bị một cánh tay níu lại.

- Bình tĩnh, ơ kìa... sao bỏ đi vội thế? Lại đây chơi với bọn anh một chút, cô em đang có chuyện buồn hả?

- Bỏ tay tôi ra ngay, không các người chết chắc... - Hwang Bo đáp trả lại, tuy nhiên giọng nói không giấu được sự run rẩy.

- Đường phố vắng vẻ thế này, cô em định tìm ai? Đi với bọn anh một chút... không mất nhiều thời gian lắm đâu... - Một tên khẽ chạm nhẹ vào tóc Hwang Bo.

- Bỏ tay ra đi, không phải ai cũng được phép chạm vào tóc cô ấy!

Là em mơ? Hay anh đang ở đây, thật gần?

- Anh... - Hwang Bo kinh ngạc, không thốt nên lời...

- Cám ơn đã chăm sóc cô bạn tôi, giờ thì chúng tôi có việc gấp phải đi, tạm biệt. - Anh xoay người lại, chực kéo Hwang Bo đi mất...

- Mày là thằng nào? Định giành bạn gái của chúng tao hả? - Tên đứng đầu đập tay lên vai Ji Hoo.

- Ồ... bạn gái? Hwang Bo, cô là bạn gái của những tên này thật sao? - Ji Hoo quay người lại khẽ hỏi Hwang Bo.

- Anh bị điên à? - cô cáu kỉnh đáp lại.

- Vậy thì, xin phép... - Ji Hoo quay lại hơi nghiêng đầu với bọn người kia.

- Mày đứng lại ngay lập tức... - một tên níu vai Ji Hoo rồi xoay người anh lại.

- Bỏ tay ra ngay, không mày sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó được đâu... - ánh mắt Ji Hoo đột ngột trở nên rất giận dữ, chỉ bằng một tia nhìn và một nụ cười nửa miệng, anh đã khiến bọn du côn kia phải lùi bước...

- Đi nào... - Ji Hoo ôm lấy vai Hwang Bo từ nãy đang run rẩy rồi đưa cô đi.

Khán phòng biểu diễn nhạc viện dòng họ Yoon.

- Uống nước đi... - Ji Hoo ấn vào tay Hwang Bo cốc café nóng rồi ngồi xuống bên cạnh cô - Đã lâu không gặp!

- ...

- Cô khỏe chứ?

- ...

- Cô đã trở thành một cô gái thuỳ mị rồi sao? - Ji Hoo khẽ cười.

- ...

- Cô ổn đấy chứ hả? Hay vẫn còn sợ hãi việc vừa rồi... - anh lo lắng hỏi.

- Tại sao....

- ...?

- Tại sao anh biến mất? - Hwang Bo run run nói.

- Cô muốn biết gì nào?

- Tại sao anh biến mất?

- Cô đã đi tìm tôi phải không?

- Tôi hỏi TẠI SAO ANH BIẾN MẤT? - Hwang Bo giận dữ hét lên.

- Tôi cần đi tìm lại vài thứ đã mất... và có vẻ như tôi đã tìm lại được rồi...

- ...?

- Tôi đi qua Deutch, mang theo chiếc violon của cô, rồi tôi qua Pháp, Ý, đi khắp châu Âu... chỉ là tôi đi lang thang... tìm lại chính bản thân mình...

- Để làm gì?

- Để có thể yêu thêm lần nữa...

- Sao...? - Hwang Bo ngạc nhiên quay sang Ji Hoo ra ý hỏi.

- JanDi... cô còn nhớ cô ấy không? - nhận được ánh mắt đồng tình của Hwang Bo, anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp - tôi nghĩ rằng, giờ đây, mình đã thật sự thoải mái khi nhìn cô ấy...

- ...

- Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều, tôi không biết từ bao giờ, tôi bắt đầu thấy nhớ những bản nhạc ở Deutch... những nốt nhạc từ chiếc đàn piano của cô...

- ...

- Và hơn hết... hơn tất cả những nỗi nhớ ấy...

- ...

- Tôi nghĩ rằng tôi đang nhớ em... vậy nên tôi trở về đây... để tìm lại một thứ suýt nữa tôi đã làm mất...

Ji Hoo quay sang Hwang Bo, chợt thấy trên khuôn mặt cô, những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống. Anh vội vàng rút khăn tay, lau cho cô...

- Anh nhớ tôi sao Ji Hoo? Anh vừa nói rằng anh nhớ tôi sao? - Hwang Bo khẽ mỉm cười cay đắng.

- Phải...

- Anh có hiểu rằng nếu khi anh nhớ một người, tức là anh đã bắt đầu dành cho cô ấy một tình cảm nào đó, một vị trí trong trái tim anh hay không, Yoon Ji Hoo?

- Anh biết...

- Nếu anh yêu một người, nghĩa là không bao giờ anh bỏ người đó lại phía sau, chuyện này, anh cũng hiểu, phải không?

- Anh...

- Tại sao anh bỏ em lại? Có bao giờ anh nghĩ rằng, em đã đi tìm anh như thế nào không Yoon Ji Hoo? - Hwang Bo bật khóc nức nở trước mặt Ji Hoo.

- Xin lỗi, xin lỗi em Hwang Bo. Nhưng khi ấy, anh lấy quyền hạn gì để bắt em phải chờ anh, mà chờ đến bao giờ? Anh không thể cho em một giới hạn cụ thể... anh cũng không biết mình sẽ mất bao lâu để thật sự đón nhận em... nhưng hơn hết, anh sợ rằng, em sẽ nói không với sự chờ đợi của mình...

- Đồ ích kỷ, anh là người ích kỷ...

- Anh biết... - Ji Hoo nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hwang Bo rồi nói tiếp - nhưng bây giờ, anh hứa, anh không bao giờ bắt em phải chờ đợi nữa...

- Nói dễ hơn làm Ji Hoo-ya...

- Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy...

Nói rồi, Ji Hoo nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run rẩy của Hwang Bo, một nụ hôn thật lâu, để em hiểu rằng, từ bây giờ, em đã ở trong trái tim anh, mãi mãi...

II. And all I see is you...

"ChaeYun, anh muốn gặp em..."

Tin nhắn thật ngắn, nhưng cô nhận ra sự run rẩy của anh, sự yếu đuối của anh... Vội cất mọi thứ vào túi xách, Chae Yun bước ra xe tới chỗ anh...

- Em tới rồi à? - giọng nói của Woo Bin chìm nghỉm vào tiếng nhạc ầm ầm ở quán bar...

- Sao anh lại ngồi đây? - ChaeYun khó chịu bước lại gần chỗ Woo Bin ngồi.

- Em có khinh thường anh không, ChaeYun?

- Gì hả? Anh say rồi phải không? Đứng dậy, nhanh... đứng dậy... - ChaeYun quát lên khiến Woo Bin giật mình, như một cái máy, anh đứng dậy đi theo cô.

Không gian bên ngoài quán bar thật thoáng đãng... khẽ hít thật sâu, Chae Yun quay sang nhìn Woo Bin rồi nói:

- Nói xem, hôm nay anh gặp vấn đề gì vậy?

- Ngay cả em cũng khinh thường anh? Anh không bằng được bất cứ ai? Anh giàu có, anh tài giỏi? Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một thằng mafia mạt hạng... em thấy lạ không, ChaeYun? Trong F4, anh là thằng xuất thân tầm thường nhất, anh chỉ là một thằng đánh thuê, một thằng...

CHÁT!

Cái tát khiến Woo Bin choáng váng... anh sững sờ nhìn cô...

- Anh điên rồi phải không?

- Sao?

- Mafia? Anh kiếm đâu ra cái từ đó? Tập đoàn Song tuy đúng là ông trùm trong thế giới ngầm. Nhưng anh nên tự hào vì tập đoàn Song luôn hành xử rất công bằng, bọn anh chưa bao giờ đẩy người khác đến bước đường cùng... tại sao anh không nhìn vào những điều đó...?

- Gì cơ???

- Mọi người gọi tên công việc của anh thế nào phụ thuộc vào cách anh đối xử với nó. Anh đang làm đúng, và anh tin là như vậy... thế tại sao anh lại phải do dự như thế? Đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đang tự làm khó bản thân mình thôi...

- Em...

- Thôi ngừng than vãn đi, xung quanh anh đang có rất nhiều người lo lắng cho anh đấy. Yi Jung vừa nhắn tin hỏi em anh ở đâu mà cả ngày không gọi được cho anh... về đi, mà sao mỗi lần tìm anh mọi người đều gọi cho em là sao? - Chae Yun ra vẻ khó chịu...

- Vì chỉ có em mới biết anh ở đâu thôi, ChaeYun-ya... - Woo Bin chợt mỉm cười... cô gái đang đứng trước mặt anh, rồi một ngày, anh sẽ làm cho cô ấy hiểu được tình cảm của mình...

III. Don't tell babies love...

5 năm sau...

Trường tiểu học SHINHWA.

- Bố ơi, hôm nay con thấy em Yi Bum đánh nhau bố ạ...

- SAO? Sao lại thế?

- Vì em HwangYul nhà chú Ji Hoo cầm kẹo chocolate của bạn lớp bên cạnh ạ...

- Thế thì sao Yi Bum lại đánh nhau?

- Vì em Yi Bum đưa cả kẹo cho Hwang Yul mà... haizz, thôi mấy chuyện này bố không hiểu đâu... - Yi Min khẽ lắc đầu, "bất lực" khi giải thích cho ông bố "cựu playboy" nhà mình.

Vừa về đến nhà, Yi Min đã lao ngay vào phòng bếp. Gaeul đang chuẩn bị bữa ăn cho hai bố con.

- Rửa tay chân đi Yi Min, mà sao hôm nay Yi Bum chưa về?

- Hôm nay con xin đến nhà Ji Hoo chơi mà... - Yi Jung vòng tay qua người Gaeul rồi hôn lên má cô một cái.

- Ơ kìa... anh này, sao Yi Bum thích đến nhà Ji Hoo sunbae thế nhỉ? Lạ thật... ngày nào nó cũng phải lượn qua đấy mấy lần...

- Đàn ông con trai mà em, em quản con kĩ thế... để cho nó thoải mái chứ... hơn nữa, anh cũng đã đặt vấn đề với Ji Hoo rồi... - Yi Jung phá lên cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Gaeul.

- Ăn nói lung tung quá... đặt vấn đề gì chứ hả? Mà Yi Min, con lại đi đâu đấy?

- Con đi sang nhà chú Junpyo ạ.... - Yi Min chạy vội đi trước khi bị mẹ nó túm lại.

- Ơ, sắp đến giờ ăn rồi còn gì nữa... mà sang đấy làm gì?

- Em không biết à? Hôm nay Jan Sun từ bệnh viện về, hôm trước con bé chẳng bị sốt dịch phải vào viện còn gì nữa...

- À ừ nhỉ? Nhưng thế thì liên quan gì đến Yi Min?

- Thôi thôi, em hỏi nhiều quá đấy, trẻ con thì cứ để cho chúng nó thoải mái. Mà Gaeul, em đừng làm cơm nữa, mình ra ngoài ăn đi, đằng nào Yi Min với Yi Bum đi chơi hết rồi còn gì? - Yi Jung khẽ cởi chiếc tạp dề của Gaeul ra rồi ôm lấy người cô.

- Thôi được rồi, đằng nào bây giờ cũng chẳng kịp nấu cơm nữa... đi ăn rồi qua đón hai đứa vậy... mà hai thằng này lạ thật, ở nhà không muốn cứ tót sang nhà người khác chơi là sao?

Biệt thự nhà Junpyo.

- Cậu tới rồi à Gaeul? May nhờ có Yi Min đến mà Jan Sun mới chịu ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo rồi đi uống thuốc nhé... - Jan Di chạy ra mở cửa cho Yi Jung và Gaeul.

- Ừ... mình cũng chuẩn bị đi đón thằng Yi Bum về, nó thích ở nhà Ji Hoo sunbae hơn thì phải...

- Hwang Bo cũng nói là thằng bé thích chơi với Hwang Yul lắm... hay cậu cho nó đi ở rể sớm đi... - JanDi bật cười.

- Mình chỉ sợ Ji Hoo sunbae không đồng ý thôi... - Gaeul cũng cười theo - mà Yi Min đâu rồi?

- Nó ở trong phòng khách ý... à mà ChaeYeon cũng đang ở đây?

- Yo... chào hai người, sang đón Yi Min hả? - Woo Bin từ trong phòng khách bước ra.

- Khiếp, sao hôm nay lại tụ tập đông đủ thế? Thiếu mỗi...

KÍNH COONG...

- Ji Hoo sunbae... ơ, phiền sunbae quá, lại phải đưa Yi Bum về... - Gaeul vội đưa tay bế Yi Bum đang ngủ ngon lành trên tay Ji Hoo.

- Không sao đâu mà... gọi điện về nhà không thấy hai người đâu, gọi sang nhà Junpyo thì nghe thấy tiếng Yi Min trong điện thoại nên anh đưa Yi Bum sang luôn...

- Thằng Yi Bum làm phiền sunbae quá... - Gaeul ngượng ngùng nói.

- Có gì mà phiền đâu? Có nó Hwang Yul cũng ngoan hơn bao nhiêu... mà Chae Yeon cũng ở đây à? - Ji Hoo cúi xuống bế cô bé lên.

- Chú Ji Hoo, anh Jun Ho không chịu chơi với cháu... - Chae Yeon khẽ đưa tay dụi mắt.

- À, thế cháu mách bố Woo Bin để xử lí Jun Ho đi nhé... nào, hay để chú vào đánh Jun Ho?

- Á... không được đâu, chú không được đánh anh Jun Ho... - Chae Yeon hốt hoảng kêu lên rồi chạy biến vào trong nhà...

- Mọi người vào nhà đi, đứng ở ngoài làm gì cho lạnh? - JanDi khẽ đẩy mọi người vào trong phòng khách. Yi Jung đang định bước tới doạ Yi Min thì đã thấy cậu chàng nằm lăn ra ghế sofa ngủ bên cạnh Jan Sun, đã thế lại còn nắm chặt tay cô bé liền bật cười:

- Cái thằng này, sao mà cơ hội thế?

- Giống anh cả thôi...

- Này này... anh đàng hoàng tử tế, chứ ai như con em, đúng là mẹ nào con nấy...

- Anh... SO Yi Jung...

Tất cả mọi người cùng bật cười, nhìn các thiên thần đáng yêu của F4 ngủ say, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp!!!

Ngủ ngon nhé... các thiên thần của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfiction