Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0572: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 5

CHƯƠNG 0572: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 5

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Nhưng càng làm Tiểu Yêu im lặng là, đại nhân nhà nó còn... Tin tưởng rồi.

[...]

Được thôi, đại nhân vui vẻ là được rồi, nó không nói lời nào.

"Như vậy a." Tư Căng vì eo của mình suy nghĩ, tiếp tục nói bậy: "Nhưng hổ con của ta biết biến thành người, ngươi biết sao?"

Cùng Kỳ Uyên gật đầu, cẩn thận từng li từng tí bỏ Tư Căng xuống.

Dần dần thu nhỏ lại thân thể, hóa thành hình người.

Hình người của y rất cao, so với Tư Căng làm thủ lĩnh tộc cáo cao hơn một đầu.

Áo khoác da hổ khoác lên người, mơ hồ có thể thấy được đường eo xinh đẹp lưu loát.

Mày kiếm chạm tóc mai, mặt mày sắc bén, thuộc về tướng mạo mang chút tính công kích.

Da thịt màu mật ong chiếu vào trong ánh trăng, phảng phất vương giả trời sinh, tuấn tú bất phàm.

Y tất cung tất kính với Tư Căng, không quá tự tin: "Ta... Ta trời sinh khuôn mặt khó ưa, không được người yêu thích, làm sợ... Sợ ngài mà nói, ta lại biến... Biến trở về..."

"Không cần, rất đẹp mắt."

Tư Căng thuận miệng khen một câu, lại để cho con ngươi Thi Lâm Uyên đột nhiên mở lớn trái tim cũng nhảy ầm ầm theo.

Đây là lần đầu tiên có người... Khen y đẹp mắt.

Là lời êm tai nhất y nghe được mấy năm nay.

Sắc mặt hung thú lặng lẽ đỏ lên rồi.

Hoảng loạn che giấu khát vọng mạnh mẽ với Tư Căng trong con ngươi, khẩn trương tổ chức ngôn ngữ.

Nhưng lời còn chưa buột miệng nói ra, thì bị Tư Căng nắm chặt tay trái.

Thi Lâm Uyên chỉ cảm thấy đặc biệt nóng, theo bản năng từ nay rụt về sau một cái.

Nhưng lại không muốn quấy rối thần, lại không thể làm gì khác hơn là chịu đựng kinh hãi và ngọt ngào, chờ chỉ thị kế tiếp của Tư Căng.

"Bị thương rồi?"

Sau khi biến thành người, móng trái bị laser cắt xẻ ra, càng nhìn càng lo lắng.

Thi Lâm Uyên gật đầu, vội vàng giải thích: "Chỉ có điều không sao, ngài nếu là không yêu thích, ta có thể... Giấu tay đi, không dọa sợ ngài..."

Nói đến đây, lời của Thi Lâm Uyên đột ngột kết thúc.

Cổ họng tựa hồ bị cái gì mắc kẹt, lại không phát ra được một chút thanh âm.

Bởi vì Tư Căng cúi đầu, hôn lên tay trái hiện đầy vết thương của y.

Môi cáo rất mềm, cùng lúc, cũng là nóng hổi.

Nóng vào trái tim của Thi Lâm Uyên, khiến lửa tà cất giữ trong cơ thể y đã lâu cháy dữ dội hơn.

Y ngẩn người nhìn thần minh tuyệt đẹp trước mặt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liếm liếm môi.

Sau đó, y phát hiện, vết thương trên tay mình khôi phục như kỳ tích vậy.

Thần lực của Tư Căng ở vị diện bình thường không chịu giới hạn, có thể vì mọi người trị liệu.

Hạn chế duy nhất chính là —— cậu không cách nào thông qua thần lực chữa khỏi vết thương trên người nguyên chủ.

Thật giống như vị diện trước, cậu nhất định phải thông qua phương pháp vốn có của vị diện, tiêu độc bó xương, mới có thể khôi phục sức khỏe.

Cũng may, nguyên chủ vị diện này thân thể an khang, cũng là một nhân vật được người tôn kính.

Thi Lâm Uyên kinh ngạc, muốn nói vài câu cảm ơn với Tư Căng, lại bởi vì khẩn trương thái quá, há mồm không ra tiếng.

"Làm sao? Cảm thấy ta chiếm hời của ngươi?" Tư Căng chất vấn.

Thi Lâm Uyên khẩn trương hơn, y không muốn để cho thần minh biết sai ý, mới vừa muốn nghiến răng giải thích, thì lại thấy Tư Căng vươn tay của mình.

Nói: "Vậy ngươi chiếm trở về."

Nghe được điều này, Thi Lâm Uyên đã nói không nên lời càng nhiều lời.

Y cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí nâng tay Tư Căng lên.

Hô hấp dần dần nặng thêm, mới vừa muốn hôn lên, thì thấy Tư Căng thu tay về.

Thi Lâm Uyên cứng đờ, tâm trạng mất mát mới vừa lên, thì phát hiện Tư Căng lại thừa dịp y cúi đầu, hôn trán y.

Khẽ cười nói: "Mà thôi, ta muốn trở về tộc cáo rồi, không có thời gian."

"Muốn chiếm tiện nghi trở về mà nói, lần sau đi."

Nói, liền xoay người đi về phía nơi cư ngụ tộc cáo ngoài năm dặm.

Lúc đi tới chân núi, lại phát giác phía sau có động tĩnh.

Mắt xinh đẹp của cáo hơi hơi cong lên, lộ ra ý cười con mồi vào lưới.

Quả nhiên, đuổi theo tới đây.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro