Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kẻ đòi mạng trong bóng tối

  Bữa cơm chiều diễn ra thật nhanh gọn. Cả Minh Khánh và bà Mun mồm mép đều dính đấy mỡ vẫn thòm thèm nhìn mấy cái đĩa sạch trơn. Bà Mun đưa mắt nhìn Minh Khánh, đôi mắt bà đầy nước trông thật đáng thương. Minh Khánh há miệng định gọi thêm một đĩa nhưng cuối cùng lại ngừng.

"Không được, bà béo quá rồi." Thế rồi hắn vội thanh toán tiền và đi ra khỏi quán. Bà Mun tức quá chui luôn vào trong chiếc gùi, không thèm nhìn mặt hắn. Minh Khánh quay trở lại gian hàng cũ. Dù sao hắn cũng trả tiền thuê đến hai ngày, không ngủ thì phí bạc.

Đột nhiên có một người chặn đường hắn. Đó là một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ, đội chiếc mũ rộng vành, tay mang kiếm. Minh Khánh sửng sốt hỏi: "Xin hỏi ngài có việc gì thế?"

Người đàn ông đưa ra một tấm lệnh bài. Bên trên có khắc ấn triện của Thẩm hình viện. Trong lệnh bài có ghi mấy hàng chũ: tên tuổi Đinh Quý, chức vụ Bộ đầu, Trực thuôc: phủ Bình doãn. Minh Khánh ngạc nhiên lắm. Phủ Bình Doãn là cơ quan chuyên trách việc xét xử án của triều đình. Không hiểu tại sao lại đến tìm mình.

Đinh Quý bộ đầu nói: "Tiên sinh, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?" Minh Khánh gật đầu. Hai người vào một quán nước ven đường. Minh Khánh nhâm nhi bát nước vối nóng hổi mà người chủ quán đưa cho hắn chờ Đinh Quý mở miệng. Nước có vị đăng đắng, thơm thơm nhưng uống vào lại thấy ngòn ngọt nơi cổ họng.

- "Tiên sinh, hồi nãy tôi có xem ngài bán tà vật..."

Nghe vậy Minh Khánh hơi cau mày. Hắn không hiểu việc bán tà vật thì liên quan gì ở đây. Đinh Quý xua tay nói: "Xin tiên sinh đừng hiểu lầm. Không có việc gì xấu cả. Tại hạ chỉ muốn nhờ tiên sinh giúp một việc."

Minh Khánh hỏi: "Tại sao lại muốn nhờ tôi?"

- "Bởi vì tôi nghe ngài nói số tà vật kia là do ngài kiếm. Hơn nữa lúc nãy tại hạ đi hỏi, mọi người đều nói phái Phổ Linh là phái trừ tà thiên ha đệ nhất."

- "Vậy thì sao?"

- "Chuyện thế này..." Đinh Quý bộ đầu bắt đầu kể. Thì ra ở Thiên Trường có một ngôi chùa lớn. Bên trong toàn là các cao tăng đắc đạo. Bởi thế hoàng hậu rất thích đến đây cúng lễ. Nhưng từ mấy tháng trước, bắt đầu có người chết. Đầu tiên là vị chủ trì của chùa có pháp hiệu là Huyền Thanh. Ban đầu mọi người cũng tưởng là chủ trì chết già, nhưng sau đám tang lại có một loạt sư thầy bị mất mạng. Lúc này, quan phủ Thiên Trường mới đến điều tra, nhưng không ra manh mối gì.

Vụ việc đến tai triều đình, nhà vua sợ hoàng hậu không vui liền sai phủ Bình doãn đến điều tra. Điều tra chả được gì, còn có thêm mấy người mất mạng. Lúc này quan đứng đầu phủ Bình Doãn là thị lang bộ Hình kiêm giáo sư Quốc sử viện Vương Đinh Hải mới bắt đầu nghĩ đến ma quái. Ông ta không dám tuyên dương mà chỉ bí mật mời người tu đạo các nơi đến giúp, nhất là những phái có truyền thống trừ ma bắt quỷ. Nghe đến đây, Minh Khánh mới vỡ lẽ. Không cần suy nghĩ, hắn đồng ý ngay.

Đinh Quý bộ đầu đưa cho hắn một tờ giấy thông hành. "Hiện tại ngôi chùa vẫn đang được đóng cửa. Đến ngày mùng năm tháng này, khi tập hợp đủ các thầy trừ tà giỏi nhất, phủ Bình Doãn mới cho mọi người vào để điều tra tiếp. Mong tiên sinh có mặt đúng ngày."

Minh Khánh gật đầu. Hai người chia tay nhau. Mấy hôm sau Minh Khánh yên tâm đi dạo chợ phiên. Lúc này vì chẳng có gì để mua bán trao đổi nữa nên hắn cũng chẳng vội vàng gì. Chợ phiên quả là một nơi rất tốt để mở rộng sự hiểu biết. Minh Khánh thậm chí còn thấy người ta bán cả những thứ ngoài sức tưởng tượng như kiểu lông Phượng hoàng, đuôi Giao long.

Đến ngày mùng bốn Minh Khánh mới chịu vác gùi đến ngôi chùa bị ma ám. Nhờ tờ giấy thông hành mà Đinh Quý bộ đầu cấp, hắn được quan phủ thu xếp vào ở trọ tại nhà dân xung quanh. Sáng ngày mùng năm, lúc Minh Khánh đến trước chùa đã thấy một đám các hòa thượng, đạo sĩ. Ai nấy đều có huôn mặt đều hồng hào trẻ trung của người đắc đạo.

Đến giờ Minh Khánh thấy thị lang bộ Hình Vương Đình Hải dẫn theo khoảng ba mươi người bắt đầu tiến vào trong chùa. Đám hòa thượng đạo sĩ cũng láo nháo theo sau. Ngôi chùa Khánh Lương nằm lưng chừng núi, hay nó đúng hơn là dựa lưng vào sát vách núi. Từ mặt đất, những người muốn lên chùa chỉ việc leo khoảng một trăm bậc thang là đến nơi. Bước qua cái cổng đá, Minh Khánh cảm nhận được sự độc đáo và khác biệt so với những ngôi chùa mà hắn đã đi qua. Kiểu kiến trúc "nội thông, ngoại bế" tạo nên vẻ u tịch, thanh vắng cho ngôi chùa được núi đồi bao bọc.

Bởi vì ngôi chùa được mang nhãn phục vụ hoàng gia, cho nên rất được quan phủ ưu ái. Kiến trúc của chùa là một trăm gian liên hoàn được xây bằng các loại vật liệu của dân trong vùng: gạch nung, ngói, tiểu sành, Minh Khánh sờ tay lên bức tường đất bao bên ngoài, cảm thấy nó còn rất mới. Đi qua con đường được lát bằng đá muối rất đẹp, Minh Khánh tiến vào khu nội tự. Lúc này, quan thị lang Vương Đình Hải đã được thủ hạ kiếm cho cái ghế ngồi ung dung uống trà dưới bóng râm, mặc cho đoàn người hòa thượng đạo sĩ tự do tìm kiếm. Ông ta hiểu rõ việc nên giao cho những người chuyên nghiệp, kẻ ngoài nghề đụng vào khéo không được gì mà còn mất mạng.

Minh Khánh lang thang trong vườn tháp. Hàng trăm ngôi tháp được xếp theo hàng lớp cẩn thận, lưu giữ xá lị, tro cốt nhục thân của các vị tăng ni. Chỉ những tăng nhân suốt đời tu thiền trong chùa mới được an táng tại trong vườn tháp. Tháp của cao tăng được thêm bình cam lộ trên đỉnh, tháp của cao ni thì gắn hình hoa sen. Minh Khánh rảo bước qua vường tháp tiến vào cánh rừng một bên chùa, đứng dưới những hàng tre cao và xanh ngắt. Từ đây hắn có thể thấy được mái nhọn cổ kính của điện thờ.

Mãi một lúc lâu sau, Minh Khánh , mới hít một hơi thật sâu để trở về với thực tại. Không gian yên tĩnh và trầm lắng, thanh tịnh của ngôi chùa làm hắn quên đi hết những lo âu phiền toái, những nhọc nhằn nguy hiểm, chỉ muốn cầm một cuốn kinh, ngồi dưới gốc cây mà đọc. Đúng là thánh địa của tu thiền có khác. Minh Khánh lắc lắc đầu đi qua cánh rừng vào bên hông ngôi chùa. Hắn tìm thấy đám người hòa thượng đạo sĩ đang đứng bàn luận trong sân. Xem ra bọn họ cũng giống hắn không tìm thấy manh mối gì. Ngôi chùa quá sạch sẽ, đến một tia âm khí cũng không có.

Bữa cơm chay buổi trưa diễn ra ngay trong sân. Lúc này Minh Khánh mới được gặp những tăng nhân còn sót lại của ngôi chùa. Nghe đâu trước khi Huyền Thanh đại sư viên tịch, trong chùa có khoảng năm mươi tăng ni phật tử tu thiền. Sau đó, những cái chết bất ngờ xảy ra, cộng thêm những người sợ hãi bỏ trốn, cuối cùng chỉ còn khoảng hai mươi vị còn ở lại. Bọn họ được quan phủ dời đến khu nhà cũ ở phía sau ngôi chùa để tránh xảy ra án mạng.

Ăn xong, Minh Khánh tiếp tục du ngoạn cho đến tận lúc trời tối mịt. Bên trong ngôi chùa, có chứa rất nhiều bản khắc gỗ của những thứ kinh văn cổ. Mỗi lần đọc hết một bức, dù không hiểu lắm nhưng Minh Khánh cảm thấy rất có ích . Đến cảnh giới hiện tại của hắn, tốc độ tu hành đã trở nên chậm chạp. Việc tìm hiểu thêm cách thức tu hành của người khác có thể giúp hắn tiến bộ nhanh hơn. Lúc Minh Khánh trở lại chỗ tập trung thì dân trong vùng đã dựng xong một dãy lều. Ngoài ra cơm canh cũng đã sẵn sàng phục vụ những cao nhân đắc đạo đến giải cứu ngôi chùa. Quan thị lang cho đốt một đống lửa to ngay giữa sân. Những tăng nhân trong chùa mặc dù không vui nhưng không thể trái lệnh.

Đêm tối đến rất nhanh. Mảnh trăng mỏng manh đầu tháng cứ lẩn khuất vào đám mây khiến đống lửa càng trở nên chói mắt. Trời vào thu bắt đầu trở lạnh. Minh Khánh vừa mặc thêm áo thì thấy bà Mun rúc vào bên cạnh. Hắn đang vuốt vuốt cái đầu tròn của bà thì có tiếng người kêu khóc: "Á á á."

Minh Khánh bật dậy chui ra khỏi lều. Hắn túm lấy tay một người lính gần đó hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Người lính sửng sốt một lúc lâu mới lắp bắp: "Có người tự nhảy vào lửa." Minh Khánh tiến vào trong đám đông. Lúc này, quan thị lang Vương Đình Hải đã sai người dùng que khều trong đống lửa, lôi ra một cái xác cháy đen. 

  Minh Khánh tiến lại gần. Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thị lang bộ Hình Vương Đình Hải. Không hiểu là do sợ hãi hay tức giận, khuôn mặt của ông ta xám xịt. Ông ta đang quát thủ hạ tiến hành khám nghiệm. Qua xem xét sơ bộ, nạn nhân là một trong số các cao nhân đắc đạo tiến vào chùa hồi sáng. Trên người bị hại không có một vết thương khác lạ nào. Đồ ăn và cả trong máu cũng không kiểm tra thấy chất độc. Thấy quan sai lắc đầu ngán ngẩm tránh ra một bên, các đaọ sĩ và hòa thượng bắt đầu vào xem xét. Kết luận cuối cùng là ông ta bị quỷ ám, mất hết thần trí. Các cao nhân cũng khuyến cáo mọi người không nên đi lại vào ban đêm bởi ngôi chùa đang có một lời nguyền, hoặc một con quỷ cực kỳ lợi hại.

Đêm đó Minh Khánh không ngủ được. Một phần vì cái chết của người nọ, một phần vì bà Mun cứ leo lên người hắn cho ấm. Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây càng khiến người ta liên tưởng đến những thứ vô hình, thậm chí những thứ người ta chưa từng thấy. Minh Khánh gạt cục thịt béo ú nặng nề trên bụng xuống, ngồi dậy. Hắn xếp bằng, hai tay để lên trên đùi, nhắm mắt niệm Tịnh Tâm Chú.

Tâm hồn thanh thản, Minh Khánh bắt đầu suy nghĩ về bí ẩn của ngôi chùa. Tại sao một một môn phái tu Thiền hùng mạnh suốt mấy trăm năm lại đột nhiên bị quỷ ám. Điều này thực sự quá vô lý. Phải chăng ngôi chùa cất dấu một bí mật nào đó, có thể nó đang trấn áp một lời nguyền hay một con quỷ nào đó mà các tăng nhân vô tình bóc mở? Và sau khi thoát ra, lời nguyền hay con quỷ đó giấu căn nguyên ở nơi nào? Hắn phải đi hỏi thăm những tăng nhân còn sống sót, muốn đọc kỹ lại lịch sử mấy trăm năm tồn tại của ngôi chùa, xem có phát hiện được gì không. Vừa bước chân xuống đất, Minh Khánh mới nhớ ra trời vẫn chưa sáng. Hắn đè nén sự rạo rực trong lòng, thấp thỏm chờ bình minh lên. Thời gian cứ trôi chầm chậm. Bóng tối vẫn trùm lên khu lều vừa dựng.

Đột nhiên Minh Khánh nghe được bước chân rất nhẹ bên ngoài. Thật kỳ lạ, giờ này ngoại trừ đám lính gác ngủ gà ngủ gật bên đống lửa, còn có ai thức và đi đi lại lại như thế. Minh Khánh vớ vội lấy cái áo khoác lên người. Hắn từ từ tụt xuống khỏi võng, rút thanh kiếm gỗ treo bên đầu xuống. Tiếng bước chân càng lúc càng xa. Minh Khánh cũng không vội vã, từ từ bước ra khỏi lều. Trời thu se se lạnh khiến hắn thấy rùng mình. Minh Khánh bước từng bước qua màn sương mỏng manh như áo lụa, tiến về phía trước.

Từ trong bóng đêm, có một bóng người màu trắng hiện ra trước mắt hắn. Y có dáng người dong dỏng cao, mái tóc xõa dài đến lưng, đôi chân để trần. Kẻ đó bước rất chậm về phía trước, dường như vẫn không biết Minh Khánh đứng cách đó không xa. Minh Khánh bước tới, hắn không hỏi, cũng không gọi người khác. Những thầy trừ tà không có sự can đảm hầu hết đã chết từ ngay khi mới vào nghề. Sự hoảng sợ đôi khi có thể giết chết thầy trừ tà một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn cả ma quỷ.

Đêm tối và bóng trắng là thứ dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một sự vô hình, về những điều mà người ta không thể hiểu nổi, Người ta sợ hãi nhưng họ cũng muốn bóc mở những thứ huyền bí đó. Những người bình thường khám phá qua trí tưởng tượng của bọn họ. Còn những thầy trừ tà, họ phải đi tới, đối diện, đôi khi chiến đấu, bọn họ tìm hiểu những thứ huyền bí bằng cả sáu giác quan, đôi khi bằng nỗi đau thể xác và tinh thần. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một thước rưỡi, mùi máu sộc vào mũi Minh Khánh. Không gian xung quanh càng lúc càng đặc quánh một vẻ kỳ bí. Minh Khánh vẫn chẳng hề do dự. Hắn hít một hơi thật sâu rồi đâm mạnh kiếm vào lưng kẻ đó.

***********************

Một tiếng thét thảm thiết vang vọng trong trời đêm. Quan thị lang bộ hình giật mình tỉnh giấc. Thấy hai tên lính gác vẫn chưa tỉnh ngủ, đang mù mờ tìm vũ khí, ông quát: "Chúng bay đâu?" Hai tên lính gác vội vã cúi đầu chắp tay: "Dạ."

- "Mau mặc quần áo cho bản quan."

Hai tên lính vội vã lấy áo khoác treo bên tường mặc vào cho quan. Quan lớn cũng không vội vã, sai một tên mang giày, một tên đốt đuốc. Cuối cùng quan đủng đỉnh ra ngoài. Bên ngoài đèn đuốc đã sáng trưng. Quan thị lang dễ dàng tìm thấy chỗ đông người. Lúc quan tiến đến, hai tên lính hô to: "Quan lớn đến." Mọi người vội vàng đứng dịch sang hai bên, nhường đường cho quan. Vương Đình Hải vuốt chòm râu ngắn cũn của mình, hài lòng đi vào giữa vòng người. Bên trong đám lính lệ đang dùng giáo chỉ vào một người đang ngồi trên đất. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, tay vẫn cầm theo một thanh kiếm gỗ dính máu. Hắn ngồi bệt trên đất, khuôn mặt bình thản đón ánh mắt của quan Thị lang. Đôi mắt sáng một cách kỳ lạ khiến quan thị lang không khỏi rùng mình.

Quan thị lang không vội thẩm vấn thủ phạm mà tiến tới bên cạnh xác chết. Mấy tên thủ hạ của quan đang khám nghiệm tử thi. Quan nhìn qua, tử thi nằm sấp trên mặt đất, vết thương sau lưng vẫn không ngừng chảy máu. Quan ho lên một cái. Mấy tên thủ hạ mới nhận ra quan lớn đã đến. Viên đội trưởng vội vàng đứng dậy, ghé vào tai quan nói nhỏ. Quan gật đầu bảo bọn chúng tiếp tục khám nghiệm, quay đầu gọi bọn lính đưa người thanh niên vào trong phòng thẩm vấn.

Vào trong phòng, quan thị lang không vội thẩm vấn ngay mà ung dung uống trà. Quan đang chờ kết quả cuối cùng của việc khám nghiệm tử thi, mặt khác quan cũng muốn quan sát kẻ bị tình nghi. Lúc này hắn đã bị đám lính bắt quỳ trên sàn nhà. Thanh kiếm gỗ cũng được đưa đi khám nghiệm. Mãi tới khi mặt trời lên cao, quan thị lang mới bắt đầu thẩm vấn. Vương Đình Hải trải qua nhiều phiên xử án bắt đầu hình thành nên khí thế, mỗi lần vỗ bàn, khuôn mặt uy nghiêm, không giận mà khiến kẻ khác run sợ.

_ "Kẻ dưới công đường mau báo tính danh?"

- "Bẩm quan lớn, tôi là Minh Khánh, xuất thân ở phủ lộ Bình An."

- "Lần này bản quan muốn tìm cao nhân đắc đạo đến để trừ tà, mày làm sao có thể lẫn vào?"

- "Bẩm quan lớn, tôi đang buôn bán ở khu chợ tu đạo ở đầm Nhất Dạ, thì có một người bộ đầu tên là Đinh Quý tới tìm. Sau đó gã nhờ tôi lên đây trợ giúp quan phủ trừ tà."

Nghe đến tên của Đinh Quý, quan thị lang hơi nhíu mày. Đây là một trong những trợ thủ đắc lực của quan. Vương Đình Hải liền gọi tên lính hầu bên cạnh lại, nói nhỏ gì đó. Tên lính hầu gật đầu vâng vâng dạ dạ chạy đi. Quan tiếp tục vỗ bàn truy hỏi tình huống đêm qua. Kẻ bị tình nghi cũng từ tốn kể lại sự việc. Vương Đình Hải điềm tĩnh lắng nghe. Hai ngón tay trỏ và giữa của quan cứ theo thói quen gõ lên bàn lộp cộp. Mãi đến khi tên lính hầu hồi nãy chạy vào trong phòng, quan mới ngẩng đầu, gọi gã tiến đến. Gã lính hầu nói nhỏ vào tai quan. Nghe xong quan gật gù, sai tên lính pha cho quan một cốc nước trà khác. Lúc này đội trưởng đội khám nghiệm cũng tiến vào. Vương Đình Hải đưa tay nhận lấy bản báo cáo mà thủ hạ cung kính đưa lên. Xem xong quan nhíu mày hỏi:

- "Người chết do não bị chảy máu sao? "

- "Vâng." Đội trưởng đội khám nghiệm trả lời một cách chắc nịch.

- "Có phải do bị ngã xuống đầu đập xuống đất không?"

- "Cái này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Lúc nạn nhân ngã xuống chỉ có vùng trán bị xây xước. rất khó phán đoán là nạn nhân đã bị thương vùng nào trước đó hay chưa?"

Quan thị lang bộ Hình lại tiếp tục gõ ngón tay trên bàn. Cuối cùng quan nói: "Người đâu, giam nghi can lại, canh giữ cẩn thận. Chờ bản quan tra kỹ sẽ xét xử tiếp."

Hai tên lính vội đỡ kẻ tình nghi lên, dẫn ra sau nhà.

Mãi đến khi hai cánh cửa gỗ đóng kín lại, Minh Khánh mới nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn không ngờ mình lại gặp phải tình huống oái oăm như thế. Đêm qua khi đâm vào cái bóng trắng, hắn cảm giác như đâm vào một khối thịt mềm nhũn. Thế rồi cái bóng ấy hét lên thảm thiết, ngã sấp xuống đất. Minh Khánh bị tiếng hét kỳ dị ấy làm choáng váng mất một lúc. Khi tỉnh dậy, hắn đã bị đám lính vây quanh tự bao giờ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro