05
5.
Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt ra đã thấy Taehyung đang nhìn chằm chằm mình.
Thấy tôi mở mắt, anh cũng không đứng dậy, hai chúng tôi cứ thế nằm nhìn nhau.
Ánh mắt anh trông hơi khác trước.
Chắc do chưa tỉnh rượu.
Tôi đành mở miệng trước: "Giám đốc, vốn tôi định ra sofa ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất..."
Anh vừa nghe thế liền đứng bật dậy, khôi phục trạng thái lạnh lùng như băng tuyết thường ngày.
"Ừm, tối qua tôi..."
Tôi ngồi dậy liên tục lắc đầu: "Không làm gì hết! Anh xem, quần áo vẫn mặc nghiêm chỉnh nè!"
Anh sầm mặt.
Đây là trạng thái thường thấy lúc anh chuẩn bị mắng người.
Tôi có làm gì đâu! Đừng mắng tôi mà!
Thôi, chuồn trước rồi tính.
"Giám đốc, em đi rót cho anh cốc nước nhé."
Nói rồi tôi đưa tay nhặt cốc rơi trên thảm lên chạy ra ngoài.
"Kim Jisoo, em có đồng ý làm bạn gái anh không? Nếu em không muốn, anh sẽ đổi một cách thức khác để chịu trách nhiệm với em."
Ly thủy tinh trên tay tôi rơi xuống đất theo tiếng anh, choang một cái vỡ vụn trước mũi chân tôi.
Tiếng vang như thể tiếng pháo hoa đang nổ tung trong lòng tôi.
6.
Đây chính là khung cảnh có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.
Sao tôi lại không muốn chứ, tôi thích chết đi được.
Đáng tiếc, sau khi pháo hoa lụi tàn sẽ chỉ còn lại khoảng không tối tăm.
Anh đâu cần chịu trách nhiệm.
"Giám đốc Kim, anh không làm gì em hết, anh không cần làm thế đâu."
Anh đáp lại lời vừa rồi bằng cách chạy tới cạnh tôi: "Không phản đối có nghĩa là đồng ý."
Hả?
Câu vừa rồi của tôi không phải đang phản đối à?
Hiểu rồi.
Với anh thì lời vừa rồi của tôi không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.
Dựa theo những gì anh nói trong buổi họp hôm trước thì những câu trả lời không đánh vào trọng tâm anh cần đề cập thì sẽ bị anh coi như gió thoảng qua tai.
Câu vừa rồi, anh cũng coi như thế.
Anh đưa tay cản trước người tôi, kéo người lui về sau mấy bước.
"Để anh dọn chỗ thủy tinh vỡ này đã, sau đó chúng ta bàn chuyện tiếp."
Hai tay kia dùng để thu dọn mảnh thủy tinh vỡ ư?
Trước khi anh kịp tiến thêm bước nữa, tôi vội túm lấy cánh tay anh.
"Giám đốc, để em dọn cho! Anh đừng làm tay bị thương!"
Anh cúi đầu, cau mày nhìn tay tôi đang víu lấy khuỷu tay anh.
Cũng phải thôi, anh sao có thể thích tôi chạm vào mình.
Tôi nhanh chóng buông tay, cánh tay vội vươn ra với ra đằng sau.
Anh cầm tay tôi giơ lên để ngang tầm mắt, nói: "Chẳng lẽ em thu dọn thì sẽ không làm tay bị thương à? Đừng gọi anh là giám đốc, gọi tên là được, hoặc không em thích thì gọi bằng biệt danh cũng được luôn."
Cứu tôi với!
"Tại... Tại em có kinh nghiệm trong việc thu dọn mảnh thủy tinh ấy, bình thường em hay làm vỡ cốc lắm."
Tôi nói dối kiểu gì thế này?
Anh hừ lạnh: "Có kinh nghiệm sẽ không mắc lỗi à? Kinh nghiệm của em trong công việc còn nhiều hơn kinh nghiệm dọn ly vỡ đấy."
Tôi: Xin anh đừng nói nữa.
Với cả, đây là chuyện có thể đem ra so sánh à?
Cuối cùng, người dọn vẫn là anh.
Cũng may là ly vỡ không bị nhiều vụn thủy tinh.
"Được rồi, bàn chuyện tiếp theo thôi."
"À vâng."
Anh bất ngờ ôm ngang người tôi lên, hai chân rời mặt đất quá đột ngột khiến tôi chỉ biết bấu chặt lấy cổ anh.
Gương mặt lạnh như băng của anh thoáng ửng đỏ.
Tôi thì sao?
Từ cổ hất lên nóng chả khác nào núi lửa phun trào.
"Anh không yên tâm, sợ dưới sàn vẫn còn mảnh vụn."
Có khi nào tại... tôi không đi dép không?
Anh thả tôi xuống mép giường.
"Giờ chúng ta nói chuyện công khai. Em chọn chỗ đi, anh sẽ mời mọi người ăn một bữa. Còn nếu em muốn đăng ảnh lên vòng bạn bè, thì trước tiên chúng ta chụp một bức."
Anh đi theo đúng quy trình quá nhỉ?
"Giám đốc... có thể giữ bí mật trước không ạ?"
"Lý do?"
Anh cau mày, giọng lạnh hẳn, nghe phát làm tôi căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro