Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~

Chương 39:

115

Chúng thiếu niên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ gò bó đã lâu, ngày nào cũng bị rau xanh nước thuốc giày vò đến mức không ra hình người, nay bỗng nhiên hội ngộ với thức ăn mặn, cái gì cũng bất chấp, mắt vừa nhìn thấy đồ ăn đã hồ ăn biển nhét, sau khi Ngụy Vô Tiện ăn đồ nhắm xong, lúc được Lam Vong Cơ đỡ về, cả đám mới phát giác có gì đó không đúng.

Mấy ngày nay Giang Trừng bị chuyện của hai người kia quấy đến nỗi tinh thần có chút không tập trung, từ nhỏ đến lớn hắn đều dựa vào triết lý thường tình mà sống mà giờ mới chỉ mấy ngày đã bị sư huynh của hắn và... Sư huynh phu đâm nát bét, mặc dù ngoài mặt thì cách xa hai người kia, nhưng rốt cuộc vẫn có chút hiếu kì, thấy Ngụy Vô Tiện lại... Không ngừng nôn mửa như hôm đó, gọi là cái gì nhỉ? Hắn nhớ kỹ mẫu thân hắn Ngu phu nhân và khuê trung mật hữu Kim phu nhân gọi hiện tượng này là... Nôn nghén?

Giang Trừng "..."

Hắn lắc đầu, hung hăng vứt hai chữ kinh khủng mình vừa nghĩ tới ra khỏi đầu, muốn đưa chuyện này về đường lối suy nghĩ như bản thân hắn đã từng, bởi vậy nhíu mày hỏi "Ngụy Vô Tiện, gần đây ngươi lại chạy tới chỗ khùng điên nào nữa hả? Mẹ đã nói rồi, không được chạy loạn, nếu giờ để thân thể có mệnh hệ gì, ngươi sẽ biết tay!"

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện "..."

Hai người nhìn vị Giang Trừng kiên quyết không chịu tiếp nhận sự thật một cái, không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư, Lam Vong Cơ muốn giải thích "Ngụy Anh cũng không ra ngoài, hắn..."

Nói được nửa câu, Ngụy Vô Tiện chọc chọc y một cái.

Lam Vong Cơ "..."

Các thiếu niên ngồi xung quanh bàn cũng nhìn về phía bọn họ, trong lòng dâng lên từng đợt hiếu kì, bởi vì sau chuyện đánh nhau bị trục xuất về nhà rồi sau đó vài ngày lại được đón về mà mấy người kia càng thêm kỳ quái, ánh mắt giao lưu ở giữa không trung, sóng ngầm phun trào, truyền cho nhau mập mờ ám hiệu câu dẫn khiến lòng người ngứa ngáy nhưng tiếc là bọn họ nhìn không hiểu gì...

Có người run giọng hỏi "Ngụy, Ngụy huynh, ngươi và Lam Vong Cơ chẳng lẽ... Chẳng lẽ..."

Tiêu... Không giấu được nữa rồi...

Chơi đùa bọn họ thời gian dài như vậy, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón lửa giận đến từ đám hồ bằng cẩu hữu.

Người kia nói tiếp "... Đi ra ngoài chơi vậy mà không dẫn chúng ta theo!"

Ngụy Vô Tiện "..."

Lam Vong Cơ "..."

Giang Trừng "... Nói đúng lắm."

116

Quả nhiên... Không thể đánh giá cao đám hồ bằng cẩu hữu này của hắn...

Ngụy Vô Tiện che mặt, một lần nữa cùng Lam Vong Cơ ngồi xuống, vừa rồi dạ dày hắn rất khó chịu, cộng thêm chơi đùa cả ngày nay nên bây giờ xác thực đói meo râu rồi. Hắn cầm đũa lên, hướng tới đĩa thịt phủ một tầng ớt cay dày đầy màu sắc mà gắp...

"Cạch!"

Vẫn chưa được sung mãn với khối thịt nhiều dầu mỡ kia, thậm chí đến sốt ớt tê cay có mùi hương đặc trưng cũng không chưa nếm được thì đã bị đôi đũa của người ngồi bên cạnh đuổi theo kẹp chặt lại.

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, mặt đối mặt với kẻ cầm đầu Lam Vong Cơ.

Nửa ngày, hắn bĩu bĩu môi "Lam Trạm, ta muốn ăn."

Lam Vong Cơ nhận thức được hắn đang mang thai, thân thể phải được che chở cẩn thận, mới vừa rồi oắt con kia còn làm ầm ĩ một trận, trêu đến người cha đang mang hắn trong mình khó chịu cực kì, vậy nên trên phương diện ăn uống cũng phải cẩn thận cho thỏa đáng, đồ ăn kia ngập dầu nhiều cay, không tốt bằng những món ăn thanh đạm.

Nghĩ như vậy, Lam Vong Cơ hết sức xem nhẹ hai giọt nước mắt sắp chảy ra từ khóe mắt của Ngụy Vô Tiện, gắp rau xanh cho hắn, thanh âm êm dịu "Ăn đi."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn miếng rau gầy gò yếu ớt trong chén, tản ra khí tức nhạt nhẽo đặc thù của Cô Tô Lam thị... Cải dầu sao? Rau xà lách hả? Hay là cải trắng? Không biết là món gì, hít hít ngửi ngửi, khóe mắt mới gạt ra nước lúc này đã rưng rưng muốn tràn, cảm giác chân thực càng để lâu càng nhiều "Lam Trạm..."

Ánh mắt của Lam Vong Cơ dời khỏi người hắn, không nhìn mới có thể hạ quyết tâm "Thân thể quan trọng." Giọng nói kia rất ngưng trọng, giống như hắn mắc phải nan y tạp chứng, không còn sống được bao lâu nữa.

Ngụy Vô Tiện "..."

117

Từ khi hai người đi lên, Nhiếp Hoài Tang liền không lên tiếng nói chuyện nữa, cơm trong chén không ngon, rượu trong ly cũng không có mùi vị, nhìn chằm chằm hai người kia, ánh mắt mập mờ không cố định đảo qua đảo lại trên bụng Ngụy Vô Tiện...

Phản ứng vừa rồi, tuyệt không sai chính là nôn nghén trong truyền thuyết không sai a, nhưng Ngụy huynh là nam tử, đây là sự thật chắc như đinh không sai, cái này... Làm sao mà mang? Không không không không đúng... Tiền đề của mang thai thế nhưng là... Trước tiên cần phải thực hành một lần Xuân... Khụ khụ! Xuân Cung a...

Bát quái chôn trong lòng khiến hắn vô cùng nóng nảy, hắn nhìn đám người ở đây một cái, giống như con mèo hạ thấp eo, đánh bạo đi tìm Giang Trừng.

Giang Trừng đang cau mày nhe răng trợn mắt mà nhìn cảnh dính nhau như keo của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chợt thấy ống tay áo bị nắm chặt, cúi đầu, phát hiện Nhiếp Hoài Tang đang ngồi xổm trên sàn, mặt mũi tràn đầy bát quái, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn rất chi là... Hèn mọn.

Giang Trừng "..."

Giang Trừng cắn răng "Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa buông tay, cẩn thận ta đạp cho một cước, ngươi bay ra ngoài liền."

Nhiếp Hoài Tang run run rẩy rẩy buông lỏng tay, nở nụ cười tươi rói, nhỏ giọng nói "Đừng đừng đừng, đừng mà Giang huynh, ta chỉ là hiếu kì, tới hỏi một chút..."

Giang Trừng nói "Hỏi cái gì?"

Nhiếp Hoài Tang xích lại gần hơn chút, nhỏ giọng nói thầm "Lam Vong Cơ và Ngụy huynh..."

Giang Trừng sắc mặt khó coi "Không phải ngươi đã biết rồi sao?"

Nhiếp Hoài Tang phất tay "Không phải chuyện này, mà là... Bọn họ thật sự..."

Giang Trừng đoán ra Nhiếp Hoài Tang muốn hỏi điều gì, sắc mặt càng ngày càng thối "... Ngươi tự đi mà hỏi!"

Nhiếp Hoài Tang "..."

Nhìn bên cạnh Ngụy Vô Tiện mọc ra một Lam Vong Cơ, Nhiếp Hoài Tang trầm mặc, lại trầm mặc, sau đó gượng cười "Ha ha ha... Giang huynh ngài đừng đùa ta như vậy chứ... Bọn họ rốt cuộc có từng lên giường hay chưa, ngài chỉ cần trả lời ta hai chữ... Không! Một chữ là được rồi!"

Giang Trừng "..."

Đúng vào lúc này, có người ngồi sau lưng Nhiếp Hoài Tang hỏi "Lên giường? Lên giường gì vậy?"

Giang Trừng "..."

Nhiếp Hoài Tang "..."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro