
Chương 32
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
94
Hôm qua sau khi Lam Khải Nhân biết được chuyện tốt của Lam Vong Cơ xong, hai mắt đen thui, suýt chút nữa đã bất tỉnh nhân sự vì tức.
Tàng Thư Các là một nơi thần thánh trang nghiêm như thế mà hai tên hỗn đản kia lại dám... Lại dám ở nơi này sản xuất hài tử?!
Lúc ấy Thanh Hành quân và Lam Hi Thần ngồi bên cạnh hắn cũng bị hành vi lớn mật của hai tên kia chấn kinh, mất một lúc lâu vẫn chưa thể tỉnh hồn lại, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Tàng Thư các, dần dần lâm vào trầm tư.
Thời điểm Ngụy Vô Tiện tới cầu học Thanh Hành quân vẫn còn đang bế quan, không biết trong tộc phát sinh chuyện gì, cũng chỉ ngẫu nhiên một lần khi Lam Khải Nhân đến thăm mới nghe ông nhắc tới một câu "Tên Ngụy Anh từ Vân Mộng đến kia ngang bướng thành tính, không biết hối cải, ta đã phạt hắn chép mấy lần gia quy, còn bảo Vong Cơ đến trông coi, để tránh phát sinh thêm chuyện gì phiền toái."
Lúc đó cũng không để ý nhiều, bây giờ lại có chuyện, thấy thế nào hai chuyện này đều không thoát khỏi liên quan, ánh mắt của Thanh Hành quân mang theo ý vị thâm trường lại dời tới trên thân Lam Khải Nhân.
Trái lại Lam Hi Thần đối với chuyện này thì khá hiểu rõ, đệ đệ của y tính tình lạnh nhạt, y cũng chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn ra một chút mánh khóe, nhưng cũng không quan trọng lắm, Ngụy Vô Tiện tới đây cầu học, dù trên mặt Lam Vong Cơ biểu cảm không khác ngày thường là bao, nhưng làm đại ca như y cũng có thể nhìn ra được đôi chút, đệ đệ của y vui vẻ hơn không ít, còn có thể ở Tàng Thư Các...
Lam Hi Thần "..."
Cũng không thể nói là vui vẻ a, thế này cũng quá lớn mật rồi...
Có điều Ngụy Vô Tiện tại sao lại tới Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ vì sao lại cùng hắn ở chung với nhau... Điểm này, hay là nên cảm tạ thúc phụ... Ngài Lam Khải Nhân Lam lão tiên sinh.
Lam Khải Nhân nghe xong, một bồn lửa giận bay thẳng lên đỉnh đầu, tức giận đến mức khiến đầu "ong ong" tác hưởng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, ông phát hiện huynh trưởng và đại chất tử đang dùng một ánh mắt gần như là quỷ dị nhìn mình chằm chằm.
Lam Khải Nhân "..."
Lam Khải Nhân hừ lạnh "Nhìn ta làm gì?"
Thanh Hành quân không biết nên nói cho Lam Khải Nhân biết về sự thật chính một tay ông thúc đẩy chuyện của nhi tử và con dâu như thế nào, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau chằm chằm không nói gì. Một lúc lâu sau, ông mới ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở "Tàng Thư Các..."
Lam Khải Nhân vung tay lên "Không nói cũng được, nhắc tới chuyện này lại làm ta càng thêm bực mình."
Thanh Hành quân quay đầu nhìn Lam Hi Thần một cái, thấy y cũng lắc đầu thở dài, càng phát giác ra người đệ đệ này của mình thật đáng thương...
95
Giờ Mão hôm sau, Lam Khải Nhân như không có chuyện gì xảy ra tới Tàng Thư Các tĩnh tâm chép Kinh Phật, nhưng mà chữ không lọt vào mắt, Phật ngữ cũng chẳng nhập vào tâm, làm không được tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh, trong lòng chứa đầy suy nghĩ rằng chờ hai tên hỗn đản kia tới đây sẽ xử lý chúng như thế nào.
Mới sáng sớm Lam Hi Thần đã bị ông tóm tới đây. Bây giờ đã là lần thứ ba y thấy thúc phụ thả bút, ngửa đầu, nhắm mắt, thở dài, đôi môi mấp máy phát ra lẻ tẻ câu chữ mơ hồ nghe giống như là tĩnh tâm chú...
Lam Hi Thần "..."
Lam Hi Thần nói "Thúc phụ."
Lam Khải Nhân mở mắt, vô lực nói "Chuyện gì?"
Lam Hi Thần hỏi "Hi Thần mạo muội, nguyện đánh một khúc Thanh tâm âm giúp thúc phụ bớt..."
Da mặt Lam Khải Nhân run run mấy lần, mở mắt, nhìn bố cảnh của Tàng Thư Các, lại nhắm mắt thêm lần nữa, khoát khoát tay, giọng nói càng thêm bất lực hơn mấy phần "Không cần... Trước tiên, tạm thời chờ hai tên kia tới, đến lúc đó nếu ngươi không ngăn được ta thì đàn cũng không muộn."
Lam Hi Thần đáp một tiếng, vẫn như cũ cùng thúc phụ nhà mình tĩnh tâm chờ đợi, nhưng một lúc lâu vẫn chưa thấy người đến, đang định xin đi tìm hai người kia thì mơ hồ nghe thấy bên ngoài Tàng Thư Các có tiếng chân bước truyền đến...
Y thăm dò, cúi đầu, rốt cuộc nhìn thấy hai người, thỏa mãn gật đầu, hai người họ khôn ngoan lanh lợi như thế, tới trước mặt Lam Khải Nhân cũng có thể chịu được một chút giáo huấn.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng...
...
Nhưng chỉ một lát sau, gương mặt của Lam Hi Thần bỗng trở nên cứng ngắc.
Đôi tiểu đạo lữ bên ngoài kia dường như đoán được mình sẽ phải đối mặt cái gì, lề mà lề mề không chịu vào, không coi ai ra gì ôm ôm ấp ấp, lại còn lớn gan suy đoán thúc phụ đại nhân nhìn thấy hai người bọn họ có thể bị tức đến ngất xỉu hay không...
Lam Hi Thần "..."
Lam Khải Nhân "..."
Lam Khải Nhân quát "Các ngươi còn muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa hả?!"
96
Trong Tàng Thư các, hai tiểu thiếu niên cúi thấp đầu chắp tay sau lưng, đứng ở trước án, chờ đợi vị trưởng bối mặt đen ngồi đối diện lên tiếng.
Lam Khải Nhân nhìn hai người nửa ngày, chỉ cảm thấy bực mình... Rất rất bực mình... Bực tới mức nhị điệt tử không bao giờ làm ông phải lo cũng không thuận mắt bằng Ngụy Vô Tiện cái tên đang mang tiểu chất tôn nhu thuận đáng yêu của ông nữa...
Tiếp tục nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, lại vẫn bực mình như cũ. Nhưng trầm mặc hồi lâu dù sao cũng nên nói dăm ba câu cho phải phép, trong lòng suy nghĩ một phen, nói "Các ngươi có biết sai?"
Lam Vong Cơ bên kia còn chưa trả lời thì Ngụy Vô Tiện lại cười tươi như hoa, giơ lên ba ngón tay cam đoan "Đã biết đã biết, chúng ta sai rồi! Cam đoan sẽ không tái phạm, Lam lão tiên sinh tha cho chúng ta đi!"
Lam Khải Nhân "..."
Lam Khải Nhân hỏi "... Ngươi sai ở đâu?"
Ngụy Vô Tiện lanh mồm lanh miệng, trong lòng nghĩ cái gì liền trực tiếp khoan khoái nói ra "Ngài chờ một chút cho ta ngẫm lại nha..."
Lam Khải Nhân "..."
Ông vỗ một chưởng xuống bàn, ấm chén uống trà đặt bên trên cũng vì thế mà rung lắc phát ra tiếng "lách cách" mấy lần, nhìn bằng một mắt cũng có thể thấy khe nứt bàn từ đầu này nhanh chóng lan đến đầu còn lại.
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ chưa từng thấy thúc phụ phản ứng như thế bao giờ, hai người đều nín hơi ngưng thần, chỉ sợ lại chọc tức Lam Khải Nhân thêm lần nữa.
Trái lại, Ngụy Vô Tiện mới vừa bị Lam Vong Cơ tay mắt lanh lẹ kéo về bên người rất chi là hồn nhiên, nhớ tới mấy ngày trước Ngu phu nhân ở trong phòng mình nổi đóa một phen kinh thiên động địa làm sao. Nếu mà đem đi so sánh, Lam Khải Nhân như này vẫn nhẹ hơn nhiều, âm thầm tán dương tính tình của Lam lão đầu này thật tốt, lại nhìn về phía huynh đệ Lam thị song bích hai người chỉ cảm thấy buồn cười, cái tay đang nắm lấy tay Lam Vong Cơ nhẹ cào cào mấy lần...
Lam Vong Cơ càng lo lắng hơn, đưa tay muốn chắn cái miệng của người này lại...
Ngụy Vô Tiện nói "Sai... Sai ở chỗ nói xấu sau lưng ngài."
Lam Vong Cơ "..."
Lam Khải Nhân đứng dậy "Ngươi còn dám nghị luận ở sau lưng người khác nữa sao?!"
Ngụy Vô Tiện giơ ngón tay út lên, ngón cái ở phía trên ngo ngoe rục rịch, cuối cùng dừng lại ở phía trên bụng, nói "Thì, sau đó cứ như vậy..."
Gân xanh trên trán Lam Khải Nhân nhảy nhót đến mức hăng hái, còn muốn nói thêm gì đó lại phát hiện nội dung câu chuyện dường như có chút gì đó sai sai...
Ông tỉnh táo lại, nhìn Ngụy Vô Tiện toát mồ hôi lạnh đang đứng ở phía đối diện...
Lam Khải Nhân nói "Không đúng..."
Ngụy Vô Tiện lắp bắp "Sao, sao lại không đúng?"
Ánh mắt của Lam Khải Nhân ở trên người hắn và Lam Vong Cơ đảo qua đảo lại vài vòng, nói "Trước hết vẫn nên nói một chút, là chuyện gì xảy ra ở Tàng Thư Các đi."
Lam Hi Thần "..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Lam Vong Cơ "..."
Chuyện này... Nói như thế nào? Chi tiết tỉ mỉ kỹ càng sao?
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro