
Phiên ngoại 1: Nỗi khổ của Khương Sáp Kỳ
Ân Tiêu gặp lại Kim Trân Ni, khi nàng ở tháng thứ sáu của thai kỳ, đang mua sắm linh tinh trong siêu thị tiện lợi gần nhà. Nhìn Kim Trân Ni bụng vươn cao, Ân Tiêu có điểm kinh ngạc thậm chí nói không nên lời.
Nữ nhân khí tràng lạnh lẽo vì mang thai mà thay đổi nhiều lắm. Một mảnh nhu hoà đọng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Không như lúc đó thanh thanh lãnh lãnh, xa cách vạn phần. Nữ nhân tỉ mỉ chọn lựa rương hành lý dành cho hai người, mua một ít đồ lặt vặt dùng trong nhà. Kim Trân Ni xoay đầu, đối Ân Tiêu nhợt nhạt cười:
"Nhĩ hảo, Trân Ni." Ân Tiêu ngượng ngùng chào hỏi.
"Em đi một mình?"
"Ân, gần đây trong nhà thiếu đồ đến đáng thương nên em đi mua." Ân Tiêu ngừng một chút rồi nói: "Chị cũng đi một mình sao?" Ân Tiêu có rất nhiều điều muốn hỏi. Tỷ như Kim Trân Ni cưới nam nhân vẫn là nữ nhân, nếu là nữ nhân thì bụng nàng làm sao lớn. Phụ thân hài tử đâu?
"Không, tôi đi với lão công, nàng ở khu bên kia mua xe đẩy cho đứa nhỏ..." Kim Trân Ni xoa bụng lớn, nhãn thần tràn ngập ý cười.
"Hoá ra chị đi cùng với tiên sinh, chúc chị hạnh phúc, Trân Ni..." Ân Tiêu ánh mắt phức tạp hướng Kim Trân Ni bụng dò xét. Liền nghĩ chung quy trên đời không có việc gì không vật đổi sao dời. Người nhất mực nói không bao giờ yêu nam nhân cuối cùng kết hôn với nam nhân.
"Tiên sinh?"
"Ni, chị mua xong chưa, em mua xe đẩy màu xám, những màu khác vừa hết hàng." Phác Thái Anh vận một thân thoải mái áo thun màu be, quần short đen, giày thể thao trắng. Ngũ quan anh khí tuấn mỹ, cao ngất, cao ngất. Đôi con ngươi xám tro sâu thẳm, Ân Tiêu cảm thấy rất quen mắt, tựa hồ gặp người này trước đây rồi.
Kim Trân Ni gật đầu cười: "Không sao, xe dùng tốt là được." Phác Thái Anh giật lấy cái túi nhỏ trong tay Kim Trân Ni: "Để em xách cho, con có làm chị mệt không?"
"Ừm, mọi thứ đều hoàn hảo." Kim Trân Ni nhu thuận lại ngoan ngoãn nghe lời, bộ dáng kia, Ân Tiêu lần đầu tiên chứng kiến. Triệt để chấn động, cơ mặt đều cứng đờ.
"Ân Tiêu, đây là lão công của tôi, Thái Anh." Kim Trân Ni giới thiệu, câu lấy cánh tay Phác Thái Anh, vẻ mặt treo ý cười, bước ra khỏi siêu thị tiện lợi.
Người gọi Thái Anh đối Kim Trân Ni vô cùng sủng nịch. Một mực hộ nàng trong ngực. Ân Tiêu phút chốc minh bạch điều gì.
Phải rồi, phải rồi! Người kia là cái người nàng gặp gần một năm trước, bất lực gọi tên Kim Trân Ni trên đại lộ!
Nghe hai người xưng hô thân mật. Ân Tiêu đoán người gọi Thái Anh là phụ thân của hài tử trong bụng Kim Trân Ni. Với tính cách của Kim Trân Ni, sẽ không bao giờ có chuyện ăn ngoài luồng.
Nam nhân? Nực cười...
Ân Tiêu thất thần hồi lâu. Rốt cuộc vẫn không thể tin nỗi, khó bề tiêu hoá tin tức liên quan đến bạn gái cũ. Kim Trân Ni từng là cao cao tại thượng công quân a...
Các nàng bỏ đồ vào cốp xe, ghé qua Lạp Lệ Sa phòng khám tư nhân siêu âm thai nhi theo định kỳ. Lạp Lệ Sa đưa cho Kim Trân Ni xem hình ảnh siêu âm, nói:
"Hết thảy ổn định, đứa nhỏ cái mũi thật giống Trân Ni."
Phác Thái Anh tỉ mỉ nhìn hình siêu sầm nhắm mắt bào thai, nhịn không được thán: "Thật tốt, cái miệng nhỏ nhắn cũng giống."
"Con cười..." Kim Trân Ni chỉ tay, thanh âm phá lệ ôn nhu, tràn ngập mẫu tính.
"Đưa nhỏ này nhu thuận hiểu chuyện, không động, không nháo, tựa hồ sợ Ni mệt mỏi." Phác Thái Anh nắm tay nàng, trên mu bàn tay ấn xuống nhỏ vụn hôn.
"Thái Anh, về Trân Ni, ngày mai lên máy bay cẩn thận chút, tháng thứ sáu rất nhạy cảm." Lạp Lệ Sa không quên dặn dò.
"Hắc hắc, đã biết, chị khi nào thì kết hôn đây. Sa Hạ và Tử Du đã sớm chung một chỗ rồi!"
Hai tháng trước. Chu Tử Du bất chấp Chu Phát ngăn cản, cưới Sa Hạ, hôn lễ chỉ có bạn bè thân thuộc tụ hội, ngoài ra còn có Sa Hạ phụ mẫu. Phía Chu gia chỉ có mẹ nàng, Lộ Khiết tham dự. Sau lại, Sa Hạ hiếu thuận đả động đến Chu Phát tâm, nàng thường xuyên đến Chu gia biệt thự nấu ăn. Chịu khó bắt chuyện với Chu Phát.
Hắn cảm thấy, con gái cưới con dâu về nhà quả không tệ, nấu ăn ngon lại lễ phép lắng nghe hắn nói. Chu Phát dù không thể hiện ngoài mặt nhưng âm thầm thưởng thức Sa Hạ. Chu Tử Du và Sa Hạ hưởng tuần trăng mật xong, Sa Hạ ngỏ ý muốn vì nàng sinh hài tử. Các nàng vẫn vì chuyện này mà tranh cãi nhau ai sẽ là người mang thai. Rốt cuộc, Chu Tử Du thể trạng kém không thích hợp mang thai, liền chuyển hướng lên người Sa Hạ.
Ngày nào đó, Sa Hạ đang nấu ăn đột nhiên té xỉu doạ Chu Tử Du nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra. Chu Phát sốt ruột đổ mồ hôi lạnh cũng đến bệnh viện thăm Sa Hạ. Hoá ra, con dâu hắn mang thai.
Từ đó, Chu gia bốn bề trở nên ấm áp. Mọi người đều dời sự tập trung lên người Sa Hạ. Rốt cuộc, có được cháu nối dõi tông đường, Chu Phát yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Em đi xong chuyến này trở về liền tham gia hôn lễ của tôi được rồi."
"Lệ Sa, đừng để Kim tỷ chờ quá lâu."
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Sẽ không?"
Nửa năm, phía Kim gia đối Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú mối quan hệ hoà hoãn nhiều lắm. Kim Chu Trình thấy con gái cố chấp, lại thấy được Lạp Lệ Sa không ngừng trưng cầu tấm lòng chấn thành, thêm Lạp Man Gia gây sức ép. Hắn đành thỏa hiệp, chấp nhận Lạp Lệ Sa. Chỉ là chờ Kim Trí Tú hoàn thành dự án lớn của Kim gia mới có thể đường đường chính chính kết hôn.
"Thái Anh, muốn qua Kim thị xem tình hình."
"Ân, em đưa chị đến."
Ước chừng mười phút đồng hồ. Xe Phác Thái Anh đã dừng trước cổng Kim thị: "Ni, xong việc thì gọi em đến đón, em phải về nhà giải quyết đồng đồ loạn thất bát tao sau xe và dọn dẹp nhà cửa."
"Hôn một cái." Kim Trân Ni giang tay, muốn cô hôn.
Phác Thái Anh liền thuận theo nàng, hôn trụ khoé môi nàng. Nhân viên công vụ Kim thị thấy Kim Trân Ni thì sững sốt, còn có điểm nơm nớp lo sợ. Bất quá một giây sau thì họ bình tĩnh trở lại làm việc, kinh ngạc ngẩn người.
Kim đại tổng tài hôm nay cười nha. Còn cười rất tươi. Bụng nàng đã vươn cao, bọn họ đoán được phần nào nguyên nhân Kim Trân Ni vui vẻ như vậy. Tò mò không biết lão công của Kim tổng là thần thánh phương nào, khiến nàng thu liễm tính tình thành cái dạng này. Họ chỉ nghe nói, người kia làm tướng trong quân đội, cấp bậc vô cùng cao, người gặp người kính.
Như vậy không phải rất xứng đôi vừa lứa?
"Kim tổng, lâu lắm rồi mới gặp lại chị." Khương Sáp Kỳ đặt ly nước nóng trên bàn. Phác Thái Anh căn dặn thay đổi sở thích ăn uống của Kim Trân Ni khi nàng làm việc. Một số thứ như coffee tuyệt đối không thể cấp nàng uống, kể cả đồ cay nóng.
Khương Sáp Kỳ cảm thán thời gian trôi mau. Mới ngày nào, các nàng người truy ta đuổi, đấu khẩu gay gắt vô điều kiện. Hiện tại đã kết hôn, đứa nhỏ cũng sắp ra đời rồi.
"Kim tổng, nữ hài vẫn là nam hài?" Khương Sáp Kỳ hiếu kỳ hỏi.
"Nữ hài."
"A..." Khương Sáp Kỳ trong đầu suy nghĩ ra đủ loại hình dạng của đứa nhỏ. Nữ hài của Kim Trân Ni và Phác Thái Anh sẽ như thế nào đây. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ sảng chết. Hai vị mụ mụ đều xuất chúng hơn người a, luận tài lẫn dung mạo đều không ai bì nổi!!!
Đứa nhỏ này, sẽ phi thường xinh đẹp đây!!!
"Lão ba tôi đâu?"
"Chủ tịch ra ngoài ghé tiệm thú cưng rồi, dạo gần đây hắn thích Samoyed."
"Samoyed?" Kim Trân Ni nhịn không được liên tưởng tới người nào đó ngốc nghếch vẻ mặt.
"Ân, phi thường khả ái Samoyed! Chủ tịch nói, đợi con của Kim tổng lớn chút sẽ cho nàng chơi cùng Samoyed béo ú, hắn sợ đứa nhỏ một mình cô đơn."
"Ha ha, lão ba thật biết suy tính."
Khương Sáp Kỳ ngập ngừng: "Kim tổng còn có một việc..."
"Nói đi."
"Đương kim ảnh hậu năm nay Bùi Châu Hiền, nàng, nàng liên tục tìm chị, ý tứ muốn cùng Kim tổng kết giao. Nàng là đồng tính luyến ái, thấy chị trên bìa tạp chí liền tâm sinh ái mộ."
Kim Trân Ni nhíu mày, xua tay: "Tôi giao lại việc đó cho cô, hảo hảo an bài. Mục đích hôm nay tôi đến Kim thị chỉ xem một vòng thôi, không có ý định công tác, ngày mai tôi cùng Thái Anh du lịch một tháng. Về phần Bùi Châu Hiền, tôi biết cô sẽ giải quyết êm đềm."
Khương Sáp Kỳ khóc không ra nước mắt, ủy khuất bĩu môi: "Vạn lần đừng để tôi tiếp Bùi Châu Hiền, ô ô, nàng, nàng hảo kỳ quái, không ngừng đem tầm mắt phóng đãng đáng chết ném lên người tôi, còn, còn sờ mông..."
Kim Trân Ni: "..."
Kim Trân Ni dọc dãy hành lang thấy bước ra từ trong thang máy nữ nhân. Nữ nhân kia mặt mày minh diễm, son môi đỏ tươi. Tóc xoăn màu rượu đỏ buông dài tới eo, mi mục liêu nhân. Váy cũng đồng dạng màu đỏ rực tôn lên làn da trắng nõn của nàng, váy ôm sát người lộ ra đường cong duyên dáng. Nữ nhân giẫm đôi giày cao gót, hơi quay đầu nhìn Kim Trân Ni. Sau đó bước đến phòng thư ký.
Kim Trân Ni cảm thấy nữ nhân khá quen mắt, bất quá nàng không quan tâm, rút điện thoại đánh Phác Thái Anh dãy số. Nàng muốn về nhà với cô.
"Tiểu Kỳ~ Người ta lại đến~" Bùi Châu Hiền vừa vào đã dán lên người Khương Sáp Kỳ. "Có phải nữ nhân xuất hiện trên hành lang là Kim Trân Ni? Nàng mang thai, không phải em nói nàng thích nữ nhân sao?" Kim thị tổng tài, quả nhiên vô cùng tuyệt mỹ.
"Kết hôn cùng nữ nhân thì không thể mang thai a?"
"Cô! Khi nào mới chịu buông tha tôi!"
"Chán ghét, người ta vì em mới tới nha~"
"Chẳng phải cô luôn miệng nói thích Kim tổng hay sao." Khương Sáp Kỳ bất mãn. Đó chỉ là cái cớ của cô thôi!
"Nhưng bây giờ người ta yêu em, lịch trình quảng bá của tôi dày đặc như vậy, em nghĩ nguyên do khiến tôi nhàn rỗi đến đây là vì cái gì?" Bùi Châu Hiền bật cười khanh khách, đôi con ngươi thoáng nhu hoà.
"Nhưng tôi không yêu cô, giữa chúng ta không có khả năng!" Khương Sáp Kỳ phản bác.
"Tiểu Kỳ~ đừng nói những lời khiến người ta thương tâm vậy chứ. Bất quá, tôi sẽ khiến em yêu tôi."
"Cứng đầu!"
"Thân ái Tiểu Kỳ, tôi muốn mời em dùng bữa tối."
"Tôi ăn kiêng."
"Ăn kiêng cũng là ăn!" Bùi Châu Hiền quăng cho Khương Sáp Kỳ nụ hôn gió, ung thung rời khỏi không cho Khương Sáp Kỳ cơ hội khước từ. "Em đã nhận lời rồi nha, thân ái Tiểu Kỳ~"
"Nữ nhân chết bầm!" Thôi được rồi, xem như ảnh hậu ngự giá quang lâm mời tiểu dân như nàng đi ăn a. Lâu lắm...
Đây cũng là nỗi khổ riêng của nàng, nỗi khổ mang tên Bùi Châu Hiền.
Đại học! Của nàng học tỷ...
"Thái Anh đã dọn xong rồi?" Kim Trân Ni nhìn sàn nhà bóng loáng không nhiễm chút bụi, đồ đạc vật dụng đều đã lau dọn sạch sẽ, quần áo cũng được Phác Thái Anh xếp gọn vào vali. Người này, thân thủ lúc nào cũng nhanh như vậy.
"Tại sao về sớm?"
"Không nỡ để Thái Anh dọn một mình."
"Hảo lão bà, em đã hoàn thành nhiệm vụ, chị không cần nhọc công phí sức!" Phác Thái Anh giơ lên quân nhân chào, ôn nhu cười.
"Làm tốt lắm, thiếu tướng đại nhân, cấp trên rất hài lòng." Kim Trân Ni phụ họa, giơ lên quân nhân chào.
"Ngày mai chúng ta đến Maldives."
"Con nói, rất thích Maldives." Kim Trân Ni ôm Phác Thái Anh, ở bên tai cô nhỏ giọng thủ thỉ.
"Mẹ đứa nhỏ có thích hay không?" Phác Thái Anh cúi đầu, hôn trán nàng.
"Mẹ đứa nhỏ nói, yêu thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro