
TO TEACH ME... MERCY?
Trên dãy Hành Lang Phán Xét, Sans đứng đó, đôi mắt nhắm lại điềm tĩnh đợi chờ con người đã giết chết hết bạn bè của cậu.
Từ phía đầu hành lang, một con người từ từ bước đến chỗ Sans, bên cạnh cô còn có một hồn ma. Tên con người đó là Frisk, và hồn ma kia là Chara. Chara nói:
- Chúng ta đã giết được hết họ rồi nhỉ? Cảm giác giết chết những người cậu yêu thương thế nào hả, bạn thân của tôi? Ô, chúng ta gần như đã giết được hết...
Frisk vẫn im lặng nhìn về phía Sans, tay phải run run nắm chặt con dao.
- Nhóc à, tôi cho cậu một cơ hội để quay lại. Nếu muốn tôi phải phá lời hứa mà tôi đã làm cho cậu, thì cứ thử bước thêm bước nữa đi..._ Sans nhìn về phía Frisk.
- Sao nào? Cậu còn đợi gì nữa? Chỉ còn phải giết " cái túi rác thích kể chuyện cười" đó nữa thôi! Nhanh lên!_ Chara nở nụ cười man rợ rồi đẩy Frisk lên phía trước. Frisk hơi do dự, nhưng cũng bước lên.
- Đây là lí do tôi không thích phải hứa với ai điều gì đấy, Tori..._ Sans thở dài_ Vậy... nếu nhóc đã muốn thế... Thì tôi sẽ đáp ứng. Lên đi tên sát nhân bẩn thỉu!_ Sans nhìn Frisk bằng ánh mắt khinh bỉ.
XOẸT!
BỤP!
Những chuỗi âm thanh chết chóc vang lên. Frisk vẫn ngoan cố RESET lại sau mỗi lần bị Sans hạ.
- Ôi thôi nào, Frisk!_ Chara tỏ ra khó chịu_ Tôi biết cậu có thể làm hay hơn được thế! Tiến lên đi! GIẾT chết hắn đi! Cậu có vẻ đang nhường hắn đấy!
Frisk vẫn im lặng cố gắng né tránh những đòn tấn công của Sans. Cô có muốn làm điều này không? Giết Toriel, Tori đã làm gì nên tội để cô giết bà ấy? Bà ấy... không phải đã giúp cô sao? Tori... bà ấy... đã tin tưởng cô...
Papyrus- cậu ấy rất thân thiện, và cũng tin tưởng cô. Cậu ấy cũng không hề nguy hiểm hay có ý muốn làm hại cô.
Lần lượt những người khác: Undyne- đội trưởng đội cận vệ Hoàng Gia, cũng đã tan biến thành cát bụi...
Mettaton- ngôi sao sáng của thế giới ngầm cũng đã thành đống sắt vụn không rõ hình dạng dưới tay cô...
Tất cả, tất cả họ... đều không có tội... "Có đáng không Frisk?"_ Cô tự hỏi bản thân mình.
BỤP!!!
Một lần nữa... là lần thứ bao nhiêu cô bại dưới tay Sans rồi? Sao cô vẫn cứ ngoan cố tìm cách giết cậu? Mặc dù... cậu đã vẫn cố tin tưởng cô đến lúc này?...
- Frisk! Tập trung vào đi! Giết hắn! GIẾT cái tên hề đó ngay cho tôi! Hắn mệt rồi! Giờ chính là lúc!_ Chara la hét bên tai Frisk.
Im lặng... Frisk vẫn cầm con dao đứng trước mặt Sans. Sans thở hồng hộc mệt mỏi, mồ hôi chảy từng giọt trên chiếc đầu xương.
- Tại sao... nhóc lại muốn làm điều này?..._ Sans hỏi.
- ..._ Frisk im lặng, đôi môi nhỏ mím chặt lại như ngăn những cảm xúc hỗn độn trong tim.
- Hah... tôi mệt mỏi với chuyện này lắm rồi... Nhóc biết không? Sao ta... không kết thúc chuyện này đi nhỉ? Tình bạn... là tuyệt nhất... đúng không?_ Sans mệt mỏi nói.
* Sans is sparing you ( Sans tha thứ cho bạn)
Trước mặt Frisk hiện ra hai bảng có dòng chữ * FIGHT* và * MERCY*
Frisk lưỡng lự trước hai lựa chọn này, cô nên tha thứ... hay cố giết Sans?
Frisk khẽ mỉm cười rồi di chuyển tay đến trước nút * MERCY*
- Ôi thôi nào! Cậu thật là ngu ngốc!_ Chara giở giọng mỉa mai khi thấy hành động của Frisk_ Ngu ngốc! Ngu ngốc! Cậu suy nghĩ đơn giản quá, bạn thân ạ! Cậu nghĩ rằng, sau bao chuyện cậu đã làm với bạn hắn, em của hắn... Cậu nghĩ là hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu như một thằng bất lực như vậy ư?
Frisk buông thõng tay, gương mặt nhỉ nhắn trở nên do dự. Chara nói đúng, Sans làm sao có thể tha thứ cho cô sau những chuyện khủng khiếp mà cô đã làm? Cô... phải làm gì?
- Oh! Có thể đấy! Có thể... hắn sẽ thật sự tha thứ cho cậu chăng? Làm sao biết được chứ? Thử đi! Hãy thử tha thứ cho hắn, lỡ hắn tha thứ cho cậu thật thì sao?_ Chara mỉm cười bí ẩn.
Frisk tươi cười rạng rỡ, có thể chứ! Chắc chắn rồi! Frisk nhanh chóng ấn lên nút * MERCY*
Con dao trên tay cô rơi xuống, hàng nước mắt ào ạt chảy ra. Frisk bật khóc như một đứa trẻ. Sans khá bất ngờ trước hành động của Frisk, cậu nghẹn ngào nói:
- Nh... nhóc à... đừng khóc như tôi bắt nạt cậu chứ!... Đừng khóc nữa mà... tôi sẽ khóc theo cậu mất...
Lại đây nào... nhóc, bắt đầu lại... được không?_ Sans dang rộng vòng tay đón chào Frisk.
Frisk vui mừng cười tươi chạy đến ôm Sans, nhưng... mọi chuyện có vẻ... không đơn giản như cô đã nghĩ...
BỤP!
XOẸT!!!
Những chiếc xương đâm thẳng vào người Frisk, linh hồn của cô vỡ ra một lần nữa...
- Chếtttttt đi nhé!!! Nhóc nghĩ ta sẽ tha thứ cho nhóc sao? Chìm vào trong cái hoang tưởng của nhóc đi!_ Sans cười chế giễu.
- Hahahahahahahahahah... thật là vui quá đi mà!_ Chara cất tiếng cười như điên dại_ Ngu ngốc! Thật sự quá ngu ngốc! Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà, bạn thân. Hắn sẽ không bao giờ có thể dễ dàng tha thứ cho cậu đâu!
Frisk xụ mặt xuống, đúng là như vậy, Sans không hề muốn tha thứ cho cô...
- Cậu chỉ còn đường giết chết hắn thôi!_ Chara mỉm cười kinh dị nhìn Frisk.
Nhưng thật sự... Frisk có muốn giết Sans không? Cô cảm thấy có lỗi với Sans, cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người... Cô đã chọn con đường GENOCIDE này rồi... liệu còn có thể quay lại?
Không muốn tiếp tục nữa! Cô thật sự không thể giết Sans.
*MERCY*
XOẸT!
*MERCY*
BÙM!!!
*MERCY*
PHẬP!!!
...
Mỗi lần Frisk quyết địng chọn *MERCY* là y như rằng cô sẽ chết một lần nữa. Cứ như thế, hết lần này đến lần khác... Mức chịu đựng của Chara đã đến giới hạn, cô khó chịu la hét:
- NGU NGỐC!!! Cậu nghĩ cậu đang làm gì hả Frisk? Cố chứng minh cho bộ xương khô đó biết rằng cậu cũng còn một phần tốt trong cậu sao? Vậy thì tiếp tục đi! Vì tôi chắc chắn rằng điều này sẽ lặp đi lặp lại mỗi lần như thế cho đến khi cậu mệt mỏi vì phải tha thứ mãi thôi! Cậu chỉ còn đường giết hắn! Hắn không bao giờ tha thứ cho cậu sau những gì cậu đã làm đâu! Đừng ngoan cố chứng minh nữa!
- Nhóc... sao cậu cứ chọn tha thứ mãi thế?... Không thấy mệt sau mỗi lần tôi giết cậu sao?
*MERCY*
Frisk người đầy thương tích tươi cười dang rộng tay nhìn Sans. Cô biết cô có thể RESET ngay bây giờ, nhưng ít nhất... cô muốn Sans tha thứ cho cô.
- Nhóc... cậu quyết tâm thật đấy... Tôi nghĩ... chắc tôi sẽ cho cậu một cơ hội!
* Sans is sparing you
Frisk mỉm cười rạng rỡ chạy tới ôm chặt Sans, nước mắt không ngừng rơi...
Làm được rồi! Sans cuối cùng đã chấp nhận tha thứ cho cô. Bây giờ cô có thể yên tâm RESET được rồi!
- Hah! Tha thứ sao? Ta không nghĩ ngươi có thể tha thứ cho Frisk, sau những chuyện mà cô ta đã làm. Dối trá! Ngươi sẽ lại giết Frisk như lần trước chứ gì?_ Chara mỉa mai cái cảnh tượng trước mắt.
Sans mặc kệ nhưng lời Chara nói, cậu khẽ mỉm cười dịu dàng với Frisk:
- Cố gắng sử dụng cơ hội này cho tốt đấy! Tôi tin cậu...
Frisk khẽ gật đầu, sau đó mọi thứ biến thành màu đen. Xuất hiện hai nút bấm *RESET* và *CONTINUED* trước mặt cô. Chara hơi giật mình nhưng vẫn tỏ ra tức giận:
- Cái gì? Cậu tha thứ cho tên xương đó ư? Sau những lần hắn đã giết cậu?
Frisk khẽ cười rồi gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn của cô để trước nút *RESET*
Chara cúi gằm mặt, khoé môi nhếch lên, cô cười như một kẻ điên dại:
- Hah... hah... hahahahahahahahah... Tuyệt lắm! Cậu định RESET để cứu cái đám mà cậu đã giết, đúng không? Rồi sau đó cậu sẽ làm gì? Xoá sổ tôi đúng chứ? Vì tôi đã sai khiến cậu giết họ mà! Đúng vậy, làm đi! Xoá sổ tôi đi! Giết tôi đi! Tôi rất muốn biết cái cảm giác bị giết nó như thế nào đấy!
Frisk tiến lại gần Chara. Cô có thể thấy, Chara đang rất cô đơn, cậu ấy chỉ cần có người bạn... ai đó thật sự hiểu và có thể cảm hoá được linh hồn đầy THÙ HẬN của Chara. Cô sẽ giúp Chara với SỰ QUYẾT TÂM của mình.
Frisk đưa bàn tay yếu ớt của mình nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Chara. Cô nở một nụ cười đáng yêu:
- Tôi không muốn xoá sổ cậu...
- Không muốn xoá sổ tôi? Hah! Nói dối! Tôi là nguyên nhân dẫn đến tất cả cái chết của bạn cậu! Không xoá sổ tôi thì tôi sẽ tiếp tục sai khiến cậu giết mọi người nữa đấy! Giết mẹ Toriel, một lần nữa! Thằng ngốc Papyrus, con robot ngu ngốc Mettaton, còn con cá Undyne nữa! Tất cả sẽ lại chết dưới tay tôi thôi!_ Chara run run nói. Thật ra, cô khá xúc động khi Frisk nói không có ý định xoá sổ cô.
Frisk nắm chặt tay Chara, cô nắm tay Chara di chuyển đến trước nút *RESET* Chara ngạc nhiên đưa mắt nhìn Frisk.
- Cậu... thực sự... không muốn xoá sổ tôi?
- Cùng làm lại từ đầu nào, Chara!_ Frisk cười.
- Cậu... không muốn... xoá sổ tôi... Cậu muốn cứu tôi ư? Nhưng... để làm gì? Tôi... không xứng đáng...
- Tôi không để ý đến chuyện đó đâu, Chara à! Nếu cậu muốn làm lại, tôi sẽ sẵn sàng cùng cậu sửa lại lỗi lầm của chúng ta!
- Frisk... cậu muốn RESET lại... để dạy mọi người... và cả tôi... SỰ KHOAN DUNG?
Frisk gật đầu, rồi ấn tay Chara lên nút *RESET*. Một ánh sáng loé lên, dần dần, Chara và Frisk dần tan thành các hạt bụi nhỏ lấp lánh, Frisk cười tươi nhìn Chara:
- Dù cậu có làm sai, mọi người vẫn sẽ cho cậu cơ hội để sửa chữa và quay lại mà...
Nước mắt của Chara khẽ rơi, cô cố nở nụ cười thân thiện với Frisk:
- Cảm ơn... và xin lỗi... Frisk...
__________END__________
Ngẫu hứng viết nên dở tệ! Mong minna góp ý giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro