
MH2: Chủ tịch x Minh tinh P4
[Hoá giải hiểu lầm, tỏ tình, chơi vú phun nước, liếm lồn, đụ tử cung]
Tiêu Ngọc mơ màng tỉnh lại, bên tai là tiếng nước nhỏ giọt rất khẽ, mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc trong khoang mũi. Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra vài ba lần mới dần quen với ánh sáng
"Diễn viên Tiêu, anh tỉnh rồi hả? Anh có cảm thấy đau ở đâu không?"
Tiêu Ngọc thấy Cao Minh Nguyệt đang hoảng hốt nhìn cậu, tay áo trái của cô còn xắn đến vai, cằm và cổ tay đều có vết băng bó
"Vụ tai nạn... Cô không sao chứ? Haha không ngờ cuối cùng lại gặp nhau ở đây"
Tiêu Ngọc cười ngượng ngùng, còn định đi đưa USB xong tiện sẽ ghé qua bệnh viện thăm thư ký Cao.
"Giờ này mà anh còn nói đùa được"
"À tôi bị sao....."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị thô bạo kéo ra ngay lúc Tiêu Ngọc muốn hỏi nguyên nhân mình bị ngất, cậu giật mình quay lại.
Thời Vũ đứng trước cửa, đời này Tiêu Ngọc chưa từng thấy hắn chật vật như vậy bao giờ. Áo vest mở toang, cà vạt xộc xệch, quần dính vết bẩn, còn đang không ngừng thở gấp. Hắn bước về phía giường bệnh của Tiêu Ngọc, Cao Minh Nguyệt hiểu ý đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại.
Cao Minh Nguyệt thấy Vương Đình Đình đứng ngoài cửa phòng bệnh mặt tái mét
"Sao thế?"
Cao Minh Nguyệt hỏi, Vương Đình Đình run rẩy nhìn cô, vẫn chưa hoàn hồn
"Thư ký Cao huhuuhuuhu"
Vương Đình Đình oà khóc nhào vào người Cao Minh Nguyệt. Cao Minh Nguyệt bị bất ngờ suýt xoa một tiếng, Vương Đình Đình không để ý đè vào vết thương trên tay cô. Phải một lúc sau mới an ủi được Vương Đình Đình, hai người cùng ngồi xuống ghế cạnh phòng bệnh của Tiêu Ngọc.
Trong phòng, Thời Vũ đỡ Tiêu Ngọc ngồi dậy, lại đặt gối sau lưng để cậu ngồi cho thoải mái. Tiêu Ngọc rất muốn hỏi bộ dạng này của Thời Vũ là sao, nhưng cậu vẫn chưa kịp hỏi thì Thời Vũ đã lên tiếng trước
"Lớn như vậy rồi mà còn để đói đến tụt huyết áp là sao hả? Là tôi để em phải đói ăn ư?"
Tiêu Ngọc bị mắng đột nhiên thấy hơi tủi thân, cậu cúi đầu không nói gì. Thời Vũ thấy cậu im lặng nắm góc chăn thì cũng dịu giọng lại
"Xin lỗi em, cũng là lỗi do tôi, sáng nay đã vội vàng rời đi. Tôi có nghe nói rồi, em đến công ty để đưa đồ. Tôi có nhờ người mua cháo nấm mà em thích ăn nhất đây rồi, em ăn một chút được không?"
Thời Vũ dịu dàng đưa muỗng cháo đến bên miệng Tiêu Ngọc nhưng cậu không mở miệng, cũng không thèm ngẩng đầu lên. Thời Vũ đành lấy tay nâng cằm Tiêu Ngọc lên, chợt hắn hoảng hốt khi thấy gương mặt của cậu.
Hai mắt Tiêu Ngọc rưng rưng ầng ậc nước, mũi đỏ bừng, lúc hắn dùng tay nâng cằm cậu lên, một giọt nước mắt trượt xuống sượt qua tay hắn, nóng ấm. Thời Vũ hoảng hốt đặt bát cháo sang bên tủ đầu giường, tiến lại gần ôm lấy Tiêu Ngọc
"Sao thế? Sao em lại khóc? Là do anh đã nặng lời với em à? Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Tiêu Tiêu không khóc nữa được không?"
Thời Vũ ôm chặt lấy cậu an ủi, Tiêu Ngọc lại muốn đẩy hắn ra. Cậu nức nở trong vòng tay của Thời Vũ
"Tại sao anh lại quan tâm em như vậy? Tiêu Vân về rồi... Hức... Em còn giá trị gì với anh nữa?"
Thời Vũ nghe chẳng hiểu mô tê gì? Sao tự nhiên Tiêu Ngọc lại nhắc đến Tiêu Vân? Em gái cậu thì liên quan gì?
Thời Vũ đang muốn lui lại để hỏi cậu cho ra nhẽ thì Tiêu Ngọc lại ôm chặt vai hắn không buông. Tiêu Ngọc quyết định rồi, từ bé đến lớn, chuyện gì cậu cũng có thể nhường cho em gái, chỉ riêng Thời Vũ là không được.
Cậu muốn sống vì mình một lần, muốn tranh đấu một lần vì chính bản thân mình. Nếu Thời Vũ không chọn cậu, cậu cũng có thể thoả mãn với hai năm trộm được này, sẽ trở về đúng vị trí của mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc như được tiếp thêm máu, cậu buông Thời Vũ ra, hai tay nâng khuôn mặt ngơ ngác của Thời Vũ lên
"Em thích anh, Thời Vũ. Em biết anh thích Tiêu Vân nhưng em vẫn tham lam ở bên cạnh anh, dù giờ đây Tiêu Vân đã trở về rồi nhưng em....."
"Khoan"
Thời Vũ chặn lại miệng cậu bằng một nụ hôn, hắn đưa lưỡi cạy mở khoang miệng của Tiêu Ngọc, cuốn lấy lưỡi cậu triền miên. Mãi cho đến khi Tiêu Ngọc không thở nổi, người mềm nhũn dựa hẳn vào đầu giường, Thời Vũ mới tạm thời buông ra.
Hắn đưa hai tay lên lau nước mắt trên mặt cậu, từ tốn nói
"Ai bảo với em anh thích Tiêu Vân?"
Lần này đến lượt Tiêu Ngọc nghệt ra. Thời Vũ nói tiếp
"Người anh thích luôn luôn là em. Tiêu Ngọc, từ đầu đến cuối vẫn luôn là em."
Thời Vũ gạt tóc mai rối tung của Tiêu Ngọc ra sau tai cậu
"Vậy ra Tạ Ngữ Yên chính là Tiêu Vân? Chẳng trách hôm nay cô ta lại đuổi theo anh đến tận cửa, liên tục nói nhảm cái gì mà người anh thích là cô ta?"
Tiêu Ngọc vẫn chưa thể tin vào sự thật Thời Vũ vừa mới tỏ tình với cậu, đôi mắt vẫn mở lớn nhìn Thời Vũ. Hắn nhìn cậu ngơ ngác thì bật cười, tiến lại gần hôn lên trán cậu một cái
"Đợi em khoẻ lại, anh dẫn em đi gặp một người, giờ thì ăn hết bát cháo này đi."
Tiêu Ngọc chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, lại ăn thêm một quả quýt do chủ tịch Thời tự tay bóc cho.
***
Năm ngày sau, Tiêu Ngọc ngồi ở phòng Vip trên tầng 6 của nhà hàng Diamond. Cậu vừa tan làm thì nhận được tin nhắn của Thời Vũ, bảo cậu đến đây.
Có lẽ là gặp người mà lần trước Thời Vũ đã nói với cậu. Ba hôm trước cậu được ra viện, Vương Đình Đình đến thu xếp đồ đạc đón cậu về.
Ngồi trên xe cậu mới được cô ấy kể chi tiết về ngày cậu ngất đi. Lúc đó Vương Đình Đình là người đưa cậu vào viện. Cô ấy nhờ thư ký Cao trông cậu rồi lập tức quay trở lại công ty.
USB cô đã gửi lại trước đó rồi nên buổi họp của Thời Vũ diễn ra rất suôn sẻ. Vương Đình Đình trở lại đúng lúc Thời Vũ bước ra khỏi phòng họp, cô đang đắn đo không biết có nên nói chuyện Tiêu Ngọc bị ngất cho hắn không thì Thời Vũ đã mở miệng hỏi cô đi đâu mà giờ mới về trước.
Vương Đình Đình đành kể hết chuyện vừa xảy ra, nào ngờ Thời Vũ còn chưa nghe cô nói hết câu đã vội vã hỏi bệnh viện nào.
Cô vừa dứt lời thì thấy Tạ Ngữ Yên cũng đi từ trong phòng họp ra, mắt cô ta sáng lên, bổ nhào đến cạnh Thời Vũ. Tạ Ngữ Yên liên tục nói gì mà chủ tịch Thời thích cô ta, muốn kéo chủ tịch Thời đi ăn.
Thời Vũ lạnh lùng quay đi, Tạ Ngữ Yên lại bám dai như đỉa, không ngừng dính lấy hắn. Thời Vũ đang vội đi xem tình hình của Tiêu Ngọc, muốn rời đi lại bị Tạ Ngữ Yên nắm lấy áo kéo lại, hắn tức giận quay qua đưa tay bóp lấy cổ Tạ Ngữ Yên ấn lên tường.
Tạ Ngữ Yên hoảng sợ nhìn Thời Vũ, Vương Đình Đình cũng một phen khiếp hồn khiếp vía
"Còn léo nhéo nữa thì dự án lần này không hợp tác nữa cũng được"
Nói rồi Thời Vũ thả lỏng tay, vội vã rời đi. Mà đây cũng là lí do tại sao hôm đó ở viện Vương Đình Đình lại tái mét như vậy, cô thực sự chưa thấy chủ tịch nhà mình tức giận đến như vậy bao giờ, bình thường đều là lành lạnh, không vui cũng chẳng giận, đối xử với nhân viên cũng rất hoà nhã.
Lúc nghe được chuyện này, Tiêu Ngọc ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhảy nhót không kiềm được sự vui vẻ. Thời Vũ lo lắng cho cậu đến mức mất kiểm soát như vậy...
Đang nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng ăn bật mở. Thời Vũ bước vào trước, đằng sau hắn còn một người phụ nữ nữa.
Cô mặc một bộ váy màu xanh đậm ôm sát cơ thể, tóc dài uốn xoăn xoã tung, trông vô cùng gợi cảm. Vừa vào cửa, người phụ nữ đã bỏ kính xuống lao đến bên Tiêu Ngọc, nâng mặt cậu lên
"Chao ôi, đúng là bé cưng nè. Chắc cũng phải gần hai chục năm không gặp cưng, sao hả? Còn nhớ chị không?"
Tiêu Ngọc mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mặt, lại quay sang nhìn Thời Vũ cầu cứu. Thời Vũ gạt tay người phụ nữ ra, ngồi xuống cạnh Tiêu Ngọc
"Đừng có cưng này cưng kia, không phải thứ mà cậu có thể tùy tiện gọi đâu, Điền Giai"
"Keo kiệt thế nhỉ? Tôi với em ấy còn biết nhau trước cả cậu đó"
Điền Giai bĩu môi, rồi lại hớn hở quay sang Tiêu Ngọc
"Không nhớ chị thật hả? Chị là Điền Giai nè"
Nhà họ Điền? Tiêu Ngọc rốt cuộc cũng thấy quen quen, hình như bố cậu từng làm tài xế cho nhà họ Điền trong khoảng thời gian cậu học cấp một. Thời Vũ tiếp lời Điền Giai, giải đáp nghi hoặc trong lòng cậu
"Bố em từng là tài xế của nhà họ Điền trước khi họ chuyển ra nước ngoài. Sinh nhật lần thứ mười một của Điền Giai anh cũng có mặt. Ở đó, anh gặp một bé gái vô cùng xinh xắn, mắt to, da trắng, còn mặc một chiếc váy màu xanh nhạt."
Tiêu Ngọc đỏ mặt như nhớ ra gì đó, giọng Thời Vũ vẫn đều đều vang lên
"Anh có đi hỏi người làm về cô bé đó, ai cũng bảo có lẽ là con gái của tài xế Tiêu, sau này nhà họ Điền ra nước ngoài, tài xế Tiêu cũng nghỉ việc, anh đã đi tìm con gái của họ rất lâu đấy. Mãi cho đến khi Điền Giai vô tình biết chuyện này"
"Là chị nói cho hắn ta đó. Tên ngốc này từng ấy năm cũng không thèm hỏi chị một tiếng. Chiếc váy em mặc là của chị đây chứ ai nữa"
Ngày đó bố của Tiêu Ngọc bị quản gia gọi đi phụ giúp bê đồ trang trí cho tiệc sinh nhật của tiểu thư, đành để lại cậu lại, đợi lát nữa xong việc sẽ đưa cậu về. Điền Giai tình cờ thấy Tiêu Ngọc tự chơi ở sau vườn nên gọi cậu lên phòng nào là trang điểm, nào là lấy váy cho cậu mặc.
Điền Giai dù chỉ mới là một đứa trẻ nhưng cốt cách tiểu thư không thua một ai, Tiêu Ngọc nhìn cũng biết không phải là người mình có thể chọc, đành phải ngoan ngoãn làm theo lời cô bé.
Thế mới nên cơ sự những chuyện sau này. Điền Giai biết Tiêu Vân nhưng không biết Tiêu Ngọc vì cũng chỉ gặp một lần duy nhất ấy, thành thử khi Thời Vũ hỏi, cô cũng chỉ nói là anh trai của Tiêu Vân. Do vậy lần đầu tiên Thời Vũ gặp Tiêu Ngọc đã hỏi cậu có phải anh trai của Tiêu Vân không.
Điều này vô tình khiến Tiêu Ngọc nghĩ người Thời Vũ tìm là em gái mình, Tiêu Vân. Cũng tại Thời Vũ không nói rõ ràng với Tiêu Ngọc, hai người lại lên giường trong tình cảnh khá khó nói, thành ra sai lại càng thêm sai, hiểu nhầm nối tiếp hiểu nhầm.
Điền Giai nghe Thời Vũ kể chuyện hai người thì cười gần chết, thiếu điều muốn bổ não Thời Vũ ra xem 3 năm qua hắn còn chần chờ cái gì. Thích người ta 16 năm mà không dám nói, Điền Giai không ngờ ông bạn thân lại nhát gan đến vậy.
Điền Giai thoả mãn ăn xong bữa cơm, không thèm để ý đến vẻ mặt đen thui của Thời Vũ, đưa tay quàng lấy cổ của Tiêu Ngọc cười ha hả
"Nếu Thời Vũ không đối xử tốt với em thì cứ đến tìm chị, gu chị vẫn không thay đổi đâu, vẫn thích những thứ xinh đẹp như cưng lắm đó nha"
Điền Giai thách thức nhìn Thời Vũ, đắc ý mở cửa ngồi vào xe nổ máy rời đi. Thời Vũ lắc đầu
"Cái tính cách ngông nghênh khó ưa vẫn như vậy"
Tiêu Ngọc bấy giờ mới hơi nghiêng đầu nhìn Thời Vũ, cậu ghé vào tai hắn nói nhỏ
"Anh ơi, em muốn về nhà"
Về nhà để nói rõ hết mọi chuyện.
***
Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm. Khi Tiêu Ngọc đi ra thì thấy Thời Vũ đang ngồi dựa vào sofa xem thời sự, cậu bước lại gần, Thời Vũ vòng qua eo cậu. Tiêu Ngọc thuận thế ngã vào vòng tay hắn.
Thời Vũ đưa miếng dưa hấu đã gọt sẵn đến bên miệng cậu
"Ăn đi, dưa hấu em thích đó"
Thời Vũ luôn biết cậu thích gì. Tiêu Ngọc há miệng cắn miếng dưa hấu trên tay Thời Vũ, nước dưa chảy dọc xuống tay hắn. Tiêu Ngọc nuốt miếng dưa hấu rồi đưa lưỡi liếm theo vệt nước trên ngón tay, liếm rồi lại ngậm toàn bộ hai ngón tay vào miệng bú mút.
Thời Vũ bị cậu khiêu khích đến dưới háng dựng lên. Tiêu Ngọc mút hai ngón tay của hắn, Thời Vũ hơi cong ngón tay chạm vào cuống lưỡi của cậu, không ngừng đùa giỡn cái lưỡi xinh xắn.
Được một lúc, Tiêu Ngọc lại nhả tay hắn ra, cậu ôm lấy Thời Vũ, vùi đầu vào hõm cổ hắn, nghẹn ngào nói
"Anh ơi, em yêu anh lắm. Thời Vũ, anh chỉ có mỗi mình em thôi được không? Anh có... yêu em không?"
Tiêu Ngọc bất an hồi hộp chờ đợi câu trả lời, Thời Vũ đưa tay nắm lấy cằm cậu ép cậu nhìn vào mắt mình
"Tiêu Ngọc, em nghe cho kĩ đây. Thời Vũ anh từ năm 11 tuổi thấy em ở bữa tiệc đó đã luôn luôn yêu em. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một mình em, đời này sẽ chỉ có một mình em."
Tiêu Ngọc thấy tay mình hơi lành lạnh, nhìn xuống đã thấy một chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón áp út của cậu tự bao giờ
"Tiêu Ngọc, anh đã đợi em 16 năm rồi, kết hôn với anh đi, ở bên anh mãi mãi"
Tiêu Ngọc nghĩ mình đang mơ, thì ra đây là cảm giác hạnh phúc khi được đáp lại. Bao lâu nay cậu luôn chạy theo người khác, để rồi luôn là người bị bỏ rơi, cuối cùng cũng có người ở lại vì cậu.
Thời Vũ không đành lòng nhìn cậu rơi nước mắt, những cái hôn vụn vặt trải khắp từ mắt, mũi, miệng lại rơi xuống cổ cậu. Thời Vũ hôn cổ cậu, lúc đầu chỉ là những cái hôn thật nhẹ, dần dần dùng sức hơn, mút ra những dấu đỏ sẫm.
Tiêu Ngọc rên rỉ nằm vật ra ghế sofa, Thời Vũ đè lên người cậu, hai chân bị hắn giữ chặt. Cổ và ngực là hai nơi nhạy cảm nhất trên cổ cậu. Yết hầu bị Thời Vũ ngậm vào miệng làm cậu nhạy cảm cong người
"Ha... Ức... Anh ơi.."
Thời Vũ cởi dây áo ngủ của cậu. Ở nhà, Tiêu Ngọc thích mặc kiểu áo rộng rãi thoải mái chỉ buộc một dây ở eo, điều này vô tình khiến Thời Vũ chỉ cần kéo một cái là áo ngủ tự trượt xuống khỏi người Tiêu Ngọc, lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng hai điểm đỏ sẫm nhô lên trước ngực.
"Em gọi anh là gì cơ?"
Thời Vũ rời cần cổ đã đầy dấu hôn loang lổ của cậu, chuyển rời dần xuống lồng ngực, hắn ngậm một bên vú vào miệng. Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp bầu ngực, khi thì hút lấy khi lại nhả ra cắn nhẹ, núm vú còn lại cũng được bàn tay khác xoa nắn.
"Hửm? Bé cưng gọi anh là gì?"
Thời Vũ nắm lấy tay Tiêu Ngọc đưa đến miệng hôn, bấy giờ cậu mới để ý thấy tay hắn cũng có một chiếc nhẫn y hệt. Tiêu Ngọc đỏ mặt, há miệng mấy lần mới thốt ra được một tiếng ngắt quãng
"Ch..... Chồng ơi?"
"Ừm, chồng đây. Vợ anh đáng yêu quá"
Tiêu Ngọc nói xong thì mặt đỏ như quả cà chua, lấy hai tay che mặt lại không dám nhìn hắn. Thời Vũ gỡ tay câu ra, lại hôn lên đôi môi xinh xắn, hôn cho Tiêu Ngọc hoa mắt chóng mặt mới buông ra. Hắn lại cúi xuống mút lấy đầu vú của cậu
"Có khi nào em nghĩ bị tôi chơi đến phun sữa tung toé không?"
Tiêu Ngọc nghe hắn nói, trong đầu tưởng tượng cảnh bị hắn chơi vú đến chảy sữa, người vô thức cong lên, càng ưỡn cao vú đĩ cho hắn chơi. Hai đầu vú sưng cứng không ngừng mời gọi
"Mút nữa đi... Anh ơi... A chồng..... Sướng... Nữa... Ha...a... Em muốn phun sữa cho chồng... Ha... Uống... Sữa của em... Aaa... Ha"
Chân Tiêu Ngọc co quắp vì sướng, thân dưới vặn vẹo liên tục. Bàn tay to rộng của Thời Vũ lướt trên tấm lưng mượt mà của cậu. Hai vú bị chơi đến tê dại, cơn sướng không ngừng truyền đến làm mắt Tiêu Ngọc dại đi, chỉ biết ưỡn ngực phối hợp với hắn.
Cậu nhìn lên trần nhà, hai tay ôm lấy cổ Thời Vũ, chân dang rộng, nghênh đón khoái cảm lên đỉnh đầu tiên. Thời Vũ tạm tha cho hai viên ngọc trước ngực Tiêu Ngọc, hắn ngồi dậy thưởng thức mỹ cảnh trước mặt.
Tiêu Ngọc nức nở vùi mặt vào gối sofa thở hổn hển, cổ và ngực đỏ ửng chi chít dấu hôn, hai đầu vú thảm thương dựng đứng run rẩy trong không khí. Bụng cậu phập phồng, phía dưới cặc nhỏ cương cứng rỉ nước, lỗ lồn vừa lên đỉnh tham lam đóng mở.
Thời Vũ cười trầm thấp ghé vào tai cậu
"Vợ yêu không mặc quần lót đã vội chạy ra đây gặp chồng sao? Có phải muốn quyến rũ anh, để anh chết trên người em em mới vừa lòng hả? Cái đồ đĩ nứng này"
Tiêu Ngọc nghe hắn nói vậy thì mở mắt ngồi dậy, cậu kéo lấy tay hắn đặt lên lồn non
"Chồng ơi... Em muốn chồng... Địt vào... Chơi chết lồn dâm của đĩ nứng... Đĩ nứng chỉ cho mình anh chơi..."
Thời Vũ thoả mãn yêu cầu của cậu, bàn tay sờ đến phần háng đã ướt nhẹp của cậu, cách một lớp vải nhẹ nhàng ma sát. Tiêu Ngọc không nhịn được ngửa cổ rên rỉ, eo đung đưa cọ vào tay Thời Vũ. Hột le sưng cứng thỉnh thoảng bị cọ trúng làm cậu rùng mình co quắp hai chân, bên trong lại càng ngứa.
Chơi chán rồi, Thời Vũ mới nhấc chân cậu lên, tụt quần cậu xuống, quả nhiên không có mặc quần lót. Nhìn con cặc cương cứng và lỗ lồn chảy nước của cậu, Thời Vũ xấu xa hỏi
"Muốn anh liếm chỗ nào cho em? Cặc nhỏ hay lồn dâm? Chỉ được chọn một thôi"
"Aaaa... Lồn dâm... Dâm đãng... Muốn được liếm... Aa... Chồng ơi... Liếm cho em... Nứng... Á"
Thời Vũ không đợi Tiêu Ngọc nói hết câu đã banh hai chân cậu ra, miệng gấp gáp mút lấy lồn non. Đầu lưỡi to dày nóng ấm không ngừng liếm láp tầng thịt nhảy cảm trong lồn cậu. Tiêu Ngọc cảm thấy giữa hai chân nóng vô cùng, hai chân cậu dang rộng hùa theo Thời Vũ. Tiếng hôn, tiếng nước vang vọng trong không gian rộng lớn của phòng khách.
Thời Vũ vừa liếm vừa đưa tay sục cặc cho cậu, tay còn lại không ngừng chọc ngoáy lỗ lồn của cậu. Hắn há miệng ngậm lấy hột le day cắn, Tiêu Ngọc rên rỉ cao vút, hai tay bấu chặt vào thành ghế sofa, lồn ưỡn cao phun nước khắp mặt Thời Vũ, con cặc nhỏ phía trước cũng bắn ra một dòng tinh dịch.
Tiêu Ngọc nằm bẹp trên ghế sau cơn cực khoái, mắt đờ ra nhìn vào khoảng không trước mặt. Thời Vũ vẫn nhẹ nhàng liếm láp lồn cậu, uống hết nước dâm của cậu vào bụng, Tiêu Ngọc rên rỉ
"Đừng.... Ha... Đừng trêu em nữa... Không chịu nổi..... Mau đút vào đi... A... Chồng ơi..."
Thời Vũ liếm đủ rồi mới ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cậu, hắn đưa tay nhấc Tiêu Ngọc dậy, để cậu ngồi lên đùi mình. Thời Vũ lại cúi xuống hôn cậu, nhẹ nhàng liếm mút lấy cánh môi thơm tho, Tiêu Ngọc đê mê chìm đắm trong sự dịu dàng của Thời Vũ.
Thời Vũ cũng cảm nhận được sự quyến luyến của Tiêu Ngọc, hắn hơi lùi lại, Tiêu Ngọc đã lập tức ôm lấy cổ hắn dán lên. Hai người triền miên hôn nhau gần 10 phút, môi Tiêu Ngọc bị liếm mút đến sưng lên.
"Thích không?"
Thời Vũ xoa xoa cái đầu nho nhỏ đang dụi vào cổ hắn, trầm giọng hỏi
"Thích... Thích lắm ạ... Muốn hôn... nữa"
Trước đây hai người mỗi lần gặp nhau đều lao vào làm làm làm, Thời Vũ và Tiêu Ngọc rất ít khi âu yếm nhau, cậu thì nghĩ hắn không thích mình nên cũng chẳng dám đòi hỏi. Thời Vũ xót xa nâng mặt cậu lên, lại dịu dàng hôn xuống.
Tiêu Ngọc bị hôn đến mềm người, Thời Vũ luồn hai tay xuống qua mông cậu, bế bổng cả người cậu lên. Thời Vũ vội đến mức chẳng thèm bế cậu lên phòng ngủ chính ở tầng hai, đạp tung cửa phòng ngủ phụ ở tầng một tiến vào.
Trước đây thỉnh thoảng đi làm về muộn mà không muốn làm phiền đến Tiêu Ngọc thì hắn sẽ ngủ ở đây. Nhưng có một chuyện mà Thời Vũ không biết, mỗi lần như vậy, Tiêu Ngọc sẽ luôn rón rén xuống tầng đứng trước cửa phòng ngủ phụ rất lâu. Cậu không biết mình đang chờ đợi cái gì, chờ hắn đột nhiên mở cửa, thấy cậu còn chưa ngủ sẽ lên ngủ với cậu sao?
Thời Vũ thấy cậu phân tâm, hơi tách môi cậu ra, đặt cậu lên giường lại nặng nề đè xuống
"Đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì, chỉ là một số chuyện cũ không quan trọng thôi"
Thời Vũ nghe vậy chống tay lên, nghiêm túc nhìn cậu
"Tiêu Ngọc, không quan tâm trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi anh sẽ khiến em hạnh phúc, mỗi một kí ức, mỗi một khoảnh khắc sau này khi em nhớ lại sẽ chỉ ngập tràn tiếng cười và niềm vui."
Thời Vũ nói, hắn cầm lấy tay Tiêu Ngọc đặt lên tim mình
"Tiêu Ngọc, anh yêu em"
Tiêu Ngọc cảm nhận tiếng tim đập vững chãi trong lồng ngực của Thời Vũ, mặt cậu hơi đỏ lên
"Em... Em cũng yêu anh"
Hai người đang ngọt ngào thì chân Tiêu Ngọc bỗng chạm phải thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng. Cậu hoảng hốt nhìn xuống, Thời Vũ xấu xa hôn lên tai cậu một cái
"Thứ này cũng gấp gáp muốn bày tỏ tình cảm với em này"
Tiêu Ngọc nghe mà mềm nhũn, lỗ lồn lại không nhịn được mà chảy một lượng lớn nước dâm. Cậu chủ động khéo khoá quần Thời Vũ xuống, con cặc gân guốc cương cứng bật ra đập vào tay cậu, Tiêu Ngọc đỏ bừng muốn ngậm nó vào miệng nhưng Thời Vũ đã chặn cậu lại.
"Để sau đi, tuy rằng miệng nhỏ mút mát cũng rất sướng, nhưng giờ anh thực sự không nhịn được, chỉ muốn đâm ngay vào cái lỗ lồn ướt đẫm kia thôi"
Tiêu Ngọc nghe lời nằm xuống dùng tay banh hai mép lồn sang hai bên, thịt lồn ngứa ngáy co rút không ngừng, Thời Vũ sầm mặt nhìn chằm chằm
"Mèo con dâm đãng, có phải phía dưới rất ngứa không? Mau cầu xin tôi địt em"
"Chồng ơi... Muốn... Muốn anh địt vào.... Chơi nát lỗ nhỏ... Hưmm... Bắn đầy tinh dịch... Ngập lỗ lồn....Cho em...aaa"
"Ha..... Nứng hết cả cặc.... Lập tức cho em đây"
"Aaaa... Vào rồi... Sâu... Hưm... Nữa.... Aaa... Không muốn.... Nữa....a...ha"
Thời Vũ dập hông, giã cho Tiêu Ngọc rên la không ngừng. Hai chân cậu mở lớn, phê đến trợn mắt. Cặc nhỏ phía trước chẳng bao lâu lại bắn ra một dòng tinh dịch loãng, thịt lồn xoắn chặt lấy dương vật của Thời Vũ.
Hắn đè hẳn lên người cậu, miệng ngậm lấy một bên vú sưng đỏ không ngừng bú mút, tay giữ chặt eo cậu. Tiêu Ngọc cảm giác không còn là chính mình nữa, sướng đến muốn bay lên, hai tay ôm chặt lấy bả vai Thời Vũ, mặc hắn liên tục chọc thúc ngày càng sâu.
Thời Vũ chợt xoay người nằm nghiêng ra sau cậu, hắn ôm lấy eo cậu đâm chọc mãnh liệt từ phía sau. Miệng dán lên cần cổ trắng ngần của cậu, không ngừng bú liếm gặm cắn. Từ góc độ này, Tiêu Ngọc có thể nhìn thấy bụng mình bị cặc lớn đâm vào đến gồ lên, theo chuyển động của hắn mà ra ra vào vào.
Kích thích thị giác mang đến cho Tiêu Ngọc càng nhiều khoái cảm hơn. Thời Vũ quay đầu cậu lại, mút lấy đôi môi nhỏ đang nức nở, thân dưới dập vừa nhanh vừa mạnh, Tiêu Ngọc phối hợp ưỡn mông cho hắn chơi. Cậu đã hoàn toàn bị tri phối trong khoái cảm mà Thời Vũ mang lại.
"Hức.... Ha.... Muốn.... Nữa... Sướng... A ha..... Địt em...."
"Tử cung có muốn bị địt không? Đĩ nứng... Ha... Tích cực mút mát như vậy, có phải muốn hút khô anh không?"
Thời Vũ vòng tay ôm lấy bầu ngực nhạy cảm của Tiêu Ngọc mà xoa nắn. Tiêu Ngọc sướng phê tê tái, chìm đắm trong niềm vui sướng bị chịch lồn chơi vú.
"Thật muốn biết nếu em có con của chúng ta, chỗ này có phải sẽ có sữa không? Đến lúc đó cũng để cho anh uống được không?"
Con mình mà cũng tranh, Tiêu Ngọc nghĩ thầm, nếu hai người có con không biết đứa bé sẽ giống hắn hơn hay giống cậu hơn. Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc càng rên rỉ lợi hại hơn
"Xin anh... A... Bắn hết vào... Muốn... Sinh con cho anh... Tiêu Tiêu muốn sinh con cho anh....aaaaa"
"Nứng lồn!"
Thời Vũ quát khẽ một tiếng, con cặc không ngừng ra vào lỗ lồn đói khát của Tiêu Ngọc, mạnh mẽ chọc đến miệng tử cung. Tiêu Ngọc sướng không chịu được run rẩy phun nước dâm dưới ướt đẫm quy đầu của Thời Vũ, phê đến co giật.
Hắn ôm chặt lấy thân thể mượt mà của cậu vào lồng ngực, nhanh chóng đâm rút thêm hai chục phát rồi ưỡn hông bắn từng dòng tinh dịch nóng hổi vào tử cung Tiêu Ngọc. Cậu cong eo nhận lấy toàn bộ tinh hoa của Thời Vũ, phía dưới nóng bỏng cho thấy giây phút này chân thật đến nhường nào.
Phải mất một lúc sau hai người mới tỉnh táo hơn chút, Thời Vũ nhẹ nhàng rút gậy thịt hơi mềm xuống ra khỏi cơ thể của Tiêu Ngọc, tinh dịch không có gì chặn lại lũ lượt chảy ra khỏi miệng lồn.
Thời Vũ định lấy khăn lau cho cậu, lại nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng này, con cặc dưới thân nhanh chóng cứng ngắc dựng dậy. Hắn cười khổ nhìn Tiêu Ngọc, cậu ngồi dậy ôm lấy cổ hắn
"Làm thêm lần nữa đi, như vậy mới nhanh chóng mang thai con của anh được"
Thời Vũ nghe xong quả thực lập tức hoá thú, hắn nghĩ có thể mình sẽ bị con hồ ly Tiêu Ngọc này quyến rũ đến chết trên giường mất. Mặc kệ tất cả mà lao vào bắt đầu một vòng vận động mới. Hai người lăn lộn đến gần 3 giờ sáng mới đi ngủ, Tiêu Ngọc để nguyên con cặc đã mềm đi chặn ở lỗ lồn, như quyết tâm mang thai con của Thời Vũ bằng được.
Hai người ngủ thẳng đến tận trưa hôm sau. Tiêu Ngọc uể oải mở mắt, ngoài dự kiến thấy Thời Vũ vẫn đang ngủ say bên cạnh cậu.
Thời Vũ khi ngủ mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, tóc đen rũ xuống trán khiến hắn như trẻ ra mấy tuổi. Tiêu Ngọc ngắm nhìn hắn một lúc, không nhịn được dán sát lại hôn lên môi hắn một cái thật nhẹ.
Cậu hôn trộm người ta xong lại thấy ngại ngùng, Tiêu Ngọc nhấc tay Thời Vũ lên chui vào ngực hắn, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ rúc vào sâu hơn. Ở một góc khác mà Tiêu Ngọc không nhìn thấy, Thời Vũ khẽ cong khoé môi cười, tay vốn đang gác hờ trên eo cậu siết lại chặt hơn.
[End]
----------------------------------------
Một chương dài gấp đôi những chương còn lại. Viết thì chậm mà còn bị hai con phim Nghịch Ái và Thèm Muốn quyến rũ hết cả thời gian luôn 👉👈
Viết được hai cái truyện bọ đã thấy muốn hết ý tưởng, hết động lực 😞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro