Chương 2
Vương Nhất Bác giảm tốc độ, đi từ từ để thưởng thức trò vui. Quả nhiên nghe cậu nhắc nhở, có kẻ thông minh quay về lấy xe. Vương Nhất Bác lắc đầu đầy thất vọng. Xem ra trò vui sắp kết thúc rồi, cậu quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.
Đúng lúc này, xe Vương Nhất Bác đi ngang qua hai người bỏ chạy. Trong khi cậu chưa kịp nhấn ga, một người thuận tay nắm lấy cửa xe cậu bay người nhảy trong rồi kéo người còn lại leo lên xe.
"Mau tăng tốc đi, nếu cậu không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên". Một tràng tiếng Anh lưu loát từ phía sau vọng đến.
Vương Nhất Bác không thèm quay đầu, cậu vẫn từ tốn lái xe. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, máu không ngừng chảy từ trên trán xuống. Người mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn. Mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.
Lúc này, người mắt xanh thấy Vương Nhất Bác vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đuổi theo bắt kịp ngay. Anh ta vội vàng huých người bên cạnh: "Cậu kéo cậu ấy đi, để tớ lái cho".
Người tóc đen nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Vương Nhất Bác: "Làm phiền cậu, chúng tôi bây giờ cần cắt đuôi những người ở phía sau. Nếu cậu không thể phóng nhanh, thì để chúng tôi lái xe. Cậu yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu".
Vương Nhất Bác nghe người này nói với cậu bằng tiếng Trung nói với cậu, liền nhếch mép: "Tôi không thích người khác lái xe của tôi".
"Shit, vậy cậu mau lái nhanh lên". Người mắt xanh nghe Vương Nhất Bác đáp lời, vừa cuống cuồng nhìn về phía sau vừa nói câu tiếng Trung khá chuẩn.
"Thằng kia, mau dừng xe lại, nghe thấy gì chưa?"
"Đồ khốn khiếp, tôi mà tóm được, cậu sẽ chết trong tay tôi. Dám cho chúng nó lên xe".
Vương Nhất Bác còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Gương mặt Vương Nhất Bác bỗng trở nên lạnh lùng, cậu liếc nhìn vào gương chiếu hậu: "Bám chắc vào". Vương Nhất Bác nhấn ga, chiếc xe màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển.
"Phía trước là có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, cậu hãy chú ý". Nghe những lời thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp từ miệng người mắt xanh, Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười.
"Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày chạy đi đâu", kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi.
Vương Nhất Bác vừa nghe thấy, miệng cậu nở nụ cười hưng phấn. Cậu vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ.
"Cậu điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi. Có phải cậu muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá không. Mau giảm tốc độ!". Người mắt xanh hoảng hốt khi thấy Vương Nhất Bác không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta. Anh ta hét lớn, cặp mắt vằn lên tia máu. Vương Nhất Bác quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, cậu quát: "Im miệng". Người tóc đen nãy giờ không lên tiếng kéo áo người mắt xanh lắc đầu. Tuy nhiên, khi nhìn về khung cảnh trời biển ở phía trước, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt. Đội xe phía sau tích cực gia tăng tốc độ. Bọn chúng quả nhiên rất tức giận. Vì vậy khi thấy Vương Nhất Bác tăng tốc, chúng cũng tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, Vương Nhất Bác bất giác nở nụ cười lạnh lùng.
Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe Ferrari quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít. Ngay đến đầu đoạn cua, Vương Nhất Bác đã bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.
Cùng lúc đó, đám xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm. Không ngờ đến hành động quay xe của cậu, chiếc xe đi đầu theo quán tính phanh gấp, khiến những chiếc xe đang phóng tốc độ rất cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe phía trước. Mấy chiếc xe sang trọng bẹp dúm trong chốc lát, may mà bọn chúng đều là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.
"Hahaha, chúc chúng mày gặp may mắn". Nhìn thấy đám người nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng.
Qua đó một đoạn, Vương Nhất Bác lại giảm tốc độ đi thong thả, một tay cậu cầm bánh lái, một tay cậu vắt lên cửa xe. Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cậu. Coi như đây là bài học giành cho kẻ không tôn trọng người khác.
"Giỏi thật, giỏi thật đấy, không ngờ kỹ thuật của cậu tốt như vậy, gần bằng tôi rồi. À đúng rồi, tên tiếng Trung của tôi là Trần Vân, còn cậu ấy tên là Hải Sâm". Người mắt xanh, à không, Trần Vân lúc này nhảy lên phía trước, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hưng phấn.
Vương Nhất Bác nhếch môi: "Xuống xe". Nói xong cậu đạp phanh dừng xe lại. Cậu còn phải đi mua xì dầu nữa.
Trần Vân trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác. Ở đây là đường bờ biển không một bóng người. Nếu đi bộ quay về thành phố không biết một ngày có tới nơi? Anh ta có cảm giác người bên cạnh tính tình phóng khoáng, không ngờ định bỏ rơi anh ta ở nơi này. Cậu không nhìn thấy anh và Hải Sâm đang bị thương sao?
Trần Vân vừa định lên tiếng, Hải Sâm ngồi sau liền kéo anh ta xuống xe. Hải Sâm đặt một tấm danh thiếp vào xe cậu: "Cám ơn cậu, đây là số điện thoại của tôi. Sau này cậu cần giúp gì thì cứ mở miệng. Việc chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hai người, thấy hai người có vẻ mặt thành khẩn. Anh chàng tóc đen nói một tràng giang đại hải mà chẳng đúng trọng tâm gì cả, Vương Nhất Bác đành giơ tay: "Trả tiền cho tôi, một ngàn".
Hải Sâm và Trần Vân ngắn mặt. Lẽ nào cậu lái xe cao cấp như vậy lại đòi họ tiền quá giang. Hơn nữa, một lời hứa của họ lẽ nào không đáng giá một ngàn. Trần Vân lầm lì rút ví tiền, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác giơ tay kẹp lấy tờ một ngàn, rồi trả lại tấm danh thiếp. Cậu không nói một lời nào, rồ ga phóng đi mất, để mặc hai người máu me be bét nhìn nhau lắc đầu.
"Ôi, đói bụng quá", Vương Nhất Bác nhăn mặt xách cái túi đi vào nhà. Đói chết đi được, cậu phải đảo một vòng quanh San Francisco mới mua được chai xì dầu của quê hương.
Vừa vào nhà, nhìn những người ngồi ở phòng khách, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán thế giới này quả là nhỏ bé. Ngoài anh chàng điển trai tên Tuấn Nam, trong phòng khách xuất hiện thêm hai người băng bó đầy đầu, chính là hai người cậu gặp trên đường.
Tuyên Lộ thấy Vương Nhất Bác về, liền đi ra đỡ túi đồ trên tay cậu: "Sao em về muộn thế? Bây giờ mấy giờ rồi? Bữa trưa qua từ đời nào rồi"
Vương Nhất Bác nói với giọng mệt mỏi: "Chị có biết xì dầu khó mua lắm không?"
Tuyên Lộ hơi sững người: "Chị quên không nói cho em biết ở đâu có bán".
Vương Nhất Bác khóc dở mếu dở. Nếu không phải Tuyên Lộ nấu ăn rất ngon, cậu sẽ dọn ra khỏi nhà ngay. Tuy nhiên, dạ dày của cậu không có sức đề kháng với mấy thứ gọi là mỹ vị. Ai bảo đường đi vào trái tim người đàn ông thông qua dạ dày chứ.
"Hi! chúng ta lại gặp nhau rồi". Trần Vân nằm trên ghế sofa vừa ăn hoa quả vừa huýt sáo cười tươi với cậu.
Vương Nhất Bác đảo mắt về phía Trần Vân. Anh chàng này sau khi lau rửa sạch sẽ còn ra bộ dạng con người. Cậu gật đầu với anh ta rồi đi về phía anh ta giơ tay: "Một ngàn sáu trăm đồng".
Trần Vân giật mình: "Gì cơ?"
"Còn gì nữa, tiền rửa xe không đủ. Lẽ nào bắt tôi tự bỏ tiền túi ra ư?" Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Trần Vân. Con người này đúng là chậm hiểu. Máu của họ chảy xuống xe cậu, lẽ nào cậu không đem xe đi rửa? Rửa xe ở San Francisco quá đắt. Vương Nhất Bác tưởng chỉ tầm một ngàn nên cậu đòi họ chừng đó, không ngờ mất nhiều tiền hơn cậu tưởng. May mà cậu tình cờ gặp lại họ ở nơi này.
Trần Vân nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt hết nói nổi. Hóa ra cậu đòi tiền để đi rửa xe? Đúng là ngất. Anh ta từ từ rút tiền trong ví trả Vương Nhất Bác.
"Nghe nói cậu lái xe rất giỏi", phía sau có tiếng nói đầy sự hứng thú. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, Tuấn Nam ngồi tựa vào ghế sofa, tay xoay xoay ly rượu vang. Anh ta nở nụ cười nửa chính nửa tà với cậu, còn người phụ nữ đi cùng anh ta không biết biến đâu mất tiêu.
Vương Nhất Bác liếc qua Tuấn Nam, rồi quay lại nhìn Trần Vân và Hải Sâm. Trần Vân lên tiếng: "Cậu lái giỏi mà, tôi chỉ nói theo sự thật thôi".
Vương Nhất Bác nhìn qua người Hải Sâm, chiếc bàn ăn sau lưng anh ta bày sẵn nhiều món ăn, trong đó có món sườn xào chua ngọt cậu rất thích. Đĩa thức ăn thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác trong chốc lát, khiến cậu càng cảm thấy đói bụng hơn. Cậu không để ý đến mấy họ nữa, cậu phất tay "Đua xe có gì ghê gớm" rồi lao đến bàn ăn như con sói bị bỏ đói nhìn thấy bầy cừu non.
"Đi rửa tay", Tuyên Lộ đứng bên cạnh bàn ăn vội nhắc cậu: "Bọn chị chưa ăn đâu, ngồi đợi em về đấy. Mau đi rửa tay nhanh lên. Chị còn nấu món tôm hấp rượu, món cua rang em thích...", Tuyên Lộ chưa dứt lời, Vương Nhất Bác đã biến mất.
"Còn món thịt Đông ba nữa...", Tuyên Lộ vừa nói xong, cậu liền ngồi chễm chệ ở bàn ăn, tay cầm con cua đưa lên miệng gặm ngon lành. Ba người đứng bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, như thể họ gặp một người mà họ tưởng là thanh cao nhưng hóa ra cũng chỉ là kẻ phàm tục.
"Này Tuyên Lộ, cô làm sao vậy?" Trần Vân nhìn Tuyên Lộ bằng ánh mắt phẫn nộ. Đôi đũa trong tay anh ta dừng ở không trung, con tôm ở đầu đũa bị chặn lại.
Tuyên Lộ vừa gắp đồ ăn vào bát Vương Nhất Bác, vừa cười nói: "Đây là món em ấy thích ăn nhất. Lẽ nào anh không muốn ân nhân cứu mạng của anh ăn nhiều một chút?"
Trần Vân cau mày. Đây cũng là món anh ta thích ăn. Lâu lắm Tuyên Lộ mới làm món này, thế mà anh ta không được thưởng thức, có phải quá đáng lắm không. Nhưng lý do Tuyên Lộ đưa ra, anh ta không thể phản bác. Anh ta đành phải chuyển sang đĩa rau xanh bên cạnh.
" Vương Nhất Bác, ăn món này đi. Đây là món cậu thích còn gì", Hải Sâm gắp miếng tôm vào bát Vương Nhất Bác.
"Món này mùi vị ngon quá, do tôi mua đấy. Cậu thử nếm xem có ngon không?" Trần Vân gắp một miếng thịt Đông ba.
"Món này ngon... Vương Nhất Bác ...".
Bát của Vương Nhất Bác bỗng chốc chất thức ăn đầy như núi. Cậu không ngẩng đầu cũng biết mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào. Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn đống thức ăn dưới tay. Tuy đây là những món cậu thích, nhưng không có nghĩa cậu tham ăn như lợn. Nghĩ ngợi một hồi, cậu ngẩng đầu cất giọng nhẹ nhàng với Tuyên Lộ: "Em muốn gói đồ mang về".
Tuyên Lộ lắc đầu bất lực. Vương Nhất Bác tuy sống ở bên cạnh nhưng hầu như ở nhà cô cả ngày, ba bữa cũng ăn cơm ở đây. Gói đồ gì chứ, ăn không nổi nữa thì nói thẳng ra. Đúng là chỉ có Vương Nhất Bác mới nghĩ ra câu đó.
Trần Vân ngồi bên cạnh cười lớn, giơ đũa sang bát cậu: "Gói về làm gì. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm. Đồ ăn để nguội không ngon nữa, tôi sẽ giải quyết giúp cậu".
Vương Nhất Bác còn chưa đáp lời, Tuyên Lộ đã giơ tay gắp miếng thức ăn trên đũa Trần Vân bỏ vào miệng, khiến Trần Vân tím mặt.
"Anh bạn, cậu cũng biết hôm nay cậu phạm phải lỗi gì. Cậu có thể ăn bữa cơm của Tuyên Lộ coi như cậu có bản lĩnh rồi". Tuấn Nam ngồi bên cạnh xem trò vui. Anh ta nhấp ly rượu vang rồi tựa vào thành ghế nhìn Trần Vân. Rõ ràng Tuyên Lộ đang tức anh ta mà anh ta vẫn không nhận ra. Không hiểu đầu óc Trần Vân để đâu nữa. Tuấn Nam lắc đầu, không biết tại sao anh ta lại có người bạn như Trần Vân.
Trần Vân uể oải buông đũa xuống bàn: "Tại chúng động đến tôi, có phải tôi gây chuyện với chúng đâu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả".
Tuyên Lộ nghe xong cau mày: "Không phải lỗi của anh? Nếu không phải do anh khơi mào, kẻ khác tìm anh trả thù sao? Anh nói mình có khả năng giải quyết. Giải quyết kiểu gì? Nếu hôm nay không phải Hải Sâm đi cùng anh, không may mắn gặp được Vương Nhất Bác. Hai anh chết lúc nào cũng chẳng ai biết. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi..."
Vương Nhất Bác nghe Tuyên Lộ cằn nhằn một hồi. Cậu không có hứng thú tham gia vào chuyện của người khác. Vì vậy cậu mượn cớ đi rửa tay đứng dậy ra về. Có lúc biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt, cậu hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Trên bàn ăn, Tuyên Lộ tiếp tục giáo huấn Trần Vân. Tuấn Nam ngồi lặng im lắng nghe. Khi thấy Vương Nhất Bác bỏ đi, ánh mắt anh ta thẫm lại, cứ dõi theo hình bóng cậu.
"A Tuyên Lộ! Cô nói nhiều đến mức Vương Nhất Bác bỏ về rồi kìa". Thấy cậu đi khỏi, Trần Vân đem cậu ra làm bia đỡ đạn. Bấy giờ Tuyên Lộ mới nhìn ra cửa. Cô cảm thấy hơi áy náy nên vội đứng dậy.
"Cậu ấy chỉ là không muốn thân thiết với chúng ta mà thôi". Tuấn Nam xoay ly rượu trong tay. Cậu ấy quả là biết giữ chừng mừc, đến mức đáng ghét.
Mãi khi trời chạng vạng tối Vương Nhất Bác mới quay về. Tuyên Lộ đứng trong sân nhìn thấy chiếc xe mui trần Ferrari nổi bật phóng đến, tài xế là một người đẹp cổ điển. Vương Nhất Bác mặc bộ quần áo bó sát người không tay. Tuyên Lộ bất giác sờ trán. Mặc đồ theo phong cách đó lái xe mui trần, cũng chỉ Vương Nhất Bác dám làm.
" Vương Nhất Bác, ngày mai có giờ của giáo sư Hwak. Em đừng đến muộn nhé. Giáo sư Hwak nghiêm lắm đấy, cẩn thận ông ấy không cho em đỗ". Tuyên Lộ đợi Vương Nhất Bác về chỉ để nhắc nhở điều này. Tuy tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng Tuyên Lộ thật khó tưởng tượng, nếu không có cô, cậu trượt khỏi đường ray đến mức nào.
Vương Nhất Bác nhún vai ra vẻ biết rồi, dù cậu cũng không hề có ấn tượng, thế nào là giáo sư, người đó làm công việc gì, đầu óc cậu hoàn toàn không có khái niệm. Để bù đắp việc bản thân không được học hành đến nơi đến chốn, Vương Nhất Bác đã lợi dụng chân lý vĩnh hằng của người đời, đó là tiền bạc. Bỏ ra một khoản tiền lớn, cậu thành công trong việc trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng sau khi tùy tiện đăng ký vào chuyên ngành y khoa, đầu óc cậu quay cuồng trong mỗi giờ học. Vì vậy, cậu hoàn toàn từ bỏ ý định học hành tử tế.
Sáng sớm hôm sau, cửa nhà Vương Nhất Bác có tiếng chuông réo inh ỏi. Tối qua xem tivi đến nửa đêm, cậu quả thực khó lòng tỉnh dậy nổi. Mặc kệ tiếng chuông kêu, cậu chui đầu vào chăn ngủ tiếp.
"A....a...a", chuông kêu suốt nửa tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không chịu nổi nhổm dậy ấn công tắc mở cửa trên đầu giường.
"Chị biết ngay em lại ngủ nướng mà, mau dậy đi thôi, sắp muộn giờ rồi. Nhanh lên, đến lớp ứng phó cũng được. Ông ấy có nhiều tiết học đâu. Lúc khác em ngủ không sao nhưng hôm nay nhất định phải đi". Tuyên Lộ liếc nhìn phòng khách đồ đạc vất bừa bãi. Cô cảm thấy may mắn là mình tương đối hiểu cậu em này.
"Em không đi, không đỗ thì thôi". Vương Nhất Bác quyết định đi học là vì cậu nghĩ việc học hành thú vị. Bị gò bó theo kiểu này thì chán chết. Tuy học vấn của cậu không cao nhưng không có nghĩa là, cậu nhất định phải tốt nghiệp đại học mới có thể kiếm miếng cơm manh áo.
"Trưa nay về chị sẽ nấu món vịt om tương, cánh gà nước, ốc xào, xách bò hầm, rau cải..." Tuyên Lộ thấy Vương Nhất Bác không để ý đến mình, cô cũng không tỏ ra tức giận, liền ngồi xuống đầu giường giơ ngón tay ra đếm.
"Rau cải xào nữa".
Tuyên Lộ nhìn bộ dạng lờ đờ của cậu, cười nói: "Được thôi, em mau dậy đi".
Vương Nhất Bác cúi xuống thở dài. Cái miệng làm khổ cái thân không phải là chuyện hay ho gì. Đáng tiếc đây là tử huyệt duy nhất của cậu. Sống trên giang hồ bao nhiêu năm, tay nghề của Tuyên Lộ hợp khẩu vị của cậu nhất. Đúng là ông trời biết cách trêu ngươi mà.
Mang theo sự phẫn nộ với ông giáo sư Hawk gì đó, Vương Nhất Bác chở Tuyên Lộ phóng bạt mạng tới trường, khiến Tuyên Lộ ngồi trên xe mặt xám ngoét như một xác chết.
"Hi, đây không phải là Tuyên Lộ sao? Cậu lại đổi xe mới rồi à. Đẹp thật đấy, là loại mới nhất đúng không?" Tuyên Lộ lảo đảo bước xuống xe. Vừa có cảm giác như chết đi sống lại, đằng sau cô vọng đến tiếng chào hỏi. Mấy anh chàng mắt xanh tóc vàng khá đẹp trai bước tới.
Tuyên Lộ hơi cau mày lùi lại một bước tựa vào cửa xe. Mấy anh chàng này là con trai nhà giàu có tiếng ở trường. Tuy nhiên, Tuyên Lộ chẳng hơi sức đâu để ý. Ngôi trường này tương đối có tiếng tăm, người nhiều tiền như lá rụng mùa thu.
Mấy anh chàng tiến lại gần, Tuyên Lộ bất giác quay đầu cầu cứu Vương Nhất Bác. Cô há hốc mồm khi nhìn thấy Vương Nhất Bác gục đầu ngủ ngon lành trên tay lái, giống như cậu vừa lái xe trong cơn mộng du. Tuyên Lộ chỉ cảm thấy lạnh toát người. Cô mặc kệ đám con trai, bước tới mở cửa túm áo Vương Nhất Bác hét lớn, khiến đám con trai đứng ngây người.
"Lần sau không cho phép em lái xe nữa, nguy hiểm quá...""Chị thấy bán quách xe đi cho xong..."
"Em lái xe kiểu gì thế..."
Tuyên Lộ cằn nhằn một hồi rồi đi vào giảng đường. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đứng dậy ra khỏi xe. Cậu chẳng cần biết đây là giờ giảng bài của giáo sư Hwak, đi thẳng vào giảng đường đang im phăng phắc, ném chiếc chìa khóa xe cho Tuyên Lộ. Kệ chị ta muốn làm gì thì làm, bán cũng được, tự lái cũng xong. Sau đó, cậu hiên ngang đi ra ngoài dưới con mắt trợn ngược trợn xuôi của tất cả mọi người.
Lúc này, Vương Nhất Bác tỉnh táo hẳn. Cậu cảm thấy bản thân đúng là có sức nhẫn nại. Tuyên Lộ luôn chỉ tay năm ngón bắt cậu phải thế này thế kia, vậy mà cậu có thể chịu đựng lâu như vậy. Hơn thế, cậu còn chuẩn bị chịu đựng thêm một thời gian. Có thể thấy sức hút của các món ăn đối với cậu là vô cùng lớn.
Vương Nhất Bác một mình đi ra ngoài đường. Lâu rồi cậu mới có dịp đi bộ như thế này, cảm giác cũng không tồi.
Lúc Vương Nhất Bác ở quảng trường làm người mẫu vẽ tranh, đằng sau cậu bỗng có tiếng nói: " Tuyên Lộ đang tìm cậu đấy".
Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy Tuấn Nam đứng cách cậu không xa. Mấy cô gái đi qua đều liếc nhìn anh ta với ánh mắt thèm muốn. Tuấn Nam vẫn nở nụ cười gợi cảm trên môi, không hề để ý đến xung quanh, dường như anh ta đã quen thuộc với cảnh tượng này.
"Tìm tôi?" Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Tuyên Lộ tìm cậu làm gì nữa? Xe đã giao cho chị giải quyết rồi. Lẽ nào cần cậu đi gặp người mua hay sao? Sắp đến bữa trưa rồi. Nghĩ tới bàn ăn đầy ắp các món, Vương Nhất Bác cảm thấy phấn chấn hẳn.
Nhìn Vương Nhất Bác quay đầu đi, tiếp tục tập trung để người họa sỹ đường phố vẽ chân dung cậu, Tuấn Nam cười nhếch mép. Anh ta quay sang người bên cạnh nói câu gì đó rồi một mình đi về phía cậu. Anh ta cúi người xuống chiếc ghế Vương Nhất Bác đang ngồi, ghé sát vào tai cậu: "Không hỏi cô ấy tìm cậu làm gì sao?"
Vương Nhất Bác không hề để ý đến tư thế mờ ám của hắn, cậu vẫn nhìn về phía trước, cười nhạt: "Chắc gọi tôi về ăn cơm".
Tuấn Nam nghe xong cười lớn. Gương mặt của anh ta mang chút tà khí rất quyến rũ, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Người đẹp đi cùng Tuấn Nam nhăn nhó tiến lại gần, kéo tay anh ta: "Anh, đi thôi".
Tuấn Nam nghiêm mặt. Anh ta quay sang vuốt nhẹ tóc cô gái : "Anh không thích những người không nghe lời". Cô gái vội vàng lên tiếng: "Em không có".
Tuấn Nam mỉm cười. Người đẹp nóng bỏng kia lặng lẽ đi về chỗ cũ đứng chờ.
Có mấy người lạ mặt tiến đến bắt chuyện với Tuấn Nam. Anh ta không hề có hứng thú nhưng ra sức thể hiện sức hút trước người dám coi thường anh ta, Tuấn Nam tươi cười tươi họ rồi từ chối một cách lịch sự.
Tuấn Nam cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, cậu vẫn coi hắn như không khí. Tuấn Nam nhìn cậu chăm chú hồi lâu, anh ta hơi nghiến răng: " Tuyên Lộ nói cậu tức giận bỏ đi, cô ấy sắp khóc đến nơi rồi".
Vương Nhất Bác nghe xong ngẩng đầu nhìn Tuấn Nam. Anh ta có ý gì? Sao cậu không biết bản thân tức giận lúc nào nhỉ?
Tuấn Nam thấy Vương Nhất Bác lần đầu tiên biểu lộ vẻ mặt khác vẻ bình thản thường trực với anh ta, trong lòng anh ta dễ chịu vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro