
Chương không tồn tại<2>
Bệnh viện có một sân rộng để bệnh nhân tập thể dục và hít thở không khí trong lành. Nhờ Lee Seolhwa và Aileen khẳng định rằng việc ra ngoài sẽ tốt cho anh, Kim Dokja cũng có thể sử dụng không gian được chỉ định, mặc dù bạn bè đã giam giữ anh ở phòng khá nhiều trong thời gian còn lại.
Anh nhìn đài phun nước nơi những chú cá koi đủ màu sắc đang bơi lội vui vẻ, những bệnh nhân khác cũng được tận hưởng khung cảnh thư giãn như anh.
Anh đã biết điều đó sau khi xem dòng thế giới này được coi là Giấc mơ cổ xưa nhất, nhưng vẫn thật đáng kinh ngạc khi thấy thế giới trở nên yên bình như thế nào sau một vài năm kể từ khi kết thúc các kịch bản.
“Kim Dokja.”
Anh quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói không thể nhầm lẫn của Yoo Joonghyuk.
“Chúng ta đi bộ đi.”
Không đợi câu trả lời, tên khốn mặt cá mola ấy tỏ ra kiêu ngạo như mọi khi quay người và bắt đầu bước đi, chỉ có bước đi chậm rãi của con người đó cho đối phương biết rằng hắn đang đợi.
Kim Dokja theo người đàn ông cao hơn mình đi qua con đường trải nhựa dẫn họ đến khu vườn.
Tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót, tiếng ong vo ve, tiếng người nói chuyện với nhau. Mọi âm thanh ngoại trừ giọng nói của Yoo Joonghyuk đều vang lên. Thật bất ngờ, vì hình như hắn có điều gì muốn nói. Bất chấp vẻ ngoài thường ngày của đối phương, Kim Dokja cũng nhận thấy mình không thể đề cập đến chủ đề này.
Anh âm thầm tránh mặt tên nhân vật chính nào đó kể từ khi quay trở lại, và anh biết rằng người kia cũng nhận thấy điều này. Đáng khen ngợi là Yoo Joonghyuk đã để anh yên cho đến tận bây giờ. Cả hai đều thì thầm khi có những người khác ở đó, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, nhưng không có gì hơn cả. Họ sẽ không gặp gỡ hay thảo luận nếu ở một mình, như thể có một quy tắc chưa được nói ra đang âm thầm chen giữa họ.
Tuy nhiên bây giờ thì không.
“Việc xây dựng diễn ra như thế nào? Heewon-ssi đã cho tôi xem một số bức ảnh cách đây không lâu, tôi biết mọi người đang giữ tôi ở đây cho đến khi ngôi nhà hoàn thành.” Kim Dokja đặt câu hỏi sau khi không tìm được câu nào hay hơn.
Yoo Joonghyuk chỉ ậm ừ mà không thèm phủ nhận lời buộc tội.
"Nó tiến triển tốt. Vị trí cũng hẻo lánh và khá yên tĩnh nên bọn trẻ sẽ không làm phiền ai.”
…Tất nhiên, việc dành nhiều không gian cho những người mạnh nhất ở thế giới mới là một ý tưởng hay. Có vẻ như tổ nhóm này chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu lớn nào từ chính quyền, ngoại trừ lần duy nhất họ suýt phá hủy một viện bảo tàng và đánh cắp một chiếc rương. Vì vậy, như một phần thưởng muộn màng cho việc cứu thế giới, Anna Croft và các thành viên khác trong bang đã lo việc xây dựng một căn nhà lớn mà Kim Dokja và những người đồng đội mơ ước. Bây giờ anh đã trở lại, cuối cùng thì họ cũng sẽ xây dựng nó.
Vì tất cả những người bị áp chế sẽ ở cùng một nơi, nên địa điểm được chọn có tính đến sự an toàn của dân thường.
Bản thân ngôi nhà do các thành viên trong nhóm thiết kế và khi cho xem những bức ảnh về nó, suy nghĩ đầu tiên của Kim Dokja là khó có thể gọi nó là một ngôi nhà. Nó rất lớn .
“Chà, thật tốt khi có thể chơi mà không cần nương tay.”
Bây giờ hệ thống đã quay trở lại thế giới này, không ai biết con người sẽ có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh trước đây của mình. Không ai muốn một hạm đội rồng hay quân đoàn ma được triệu hồi ngay giữa Seoul.
“Cậu cũng không thích những nơi đông người.” Yoo Joonghyuk nhắc nhở anh.
Quả thực, anh chưa bao giờ làm vậy. Bức tường thứ tư đóng một vai trò quan trọng trong phong thái điềm tĩnh của anh trước các chòm sao, nhưng một số tổn thương từ thời thơ ấu khi các phóng viên hỏi về cha và mẹ anh vẫn còn đó.
Nhưng gì thế này…? Có phải con cá thái dương đó thực sự đang cố gắng thể hiện sự đồng cảm với anh hay không? Chứ như mọi khi là hắn sẽ nghĩ những chuyện như thế là thảm hại rồi cơ?
“Anh đang cố gắng kiếm điểm thông cảm à?” Kim Dokja bông đùa để làm dịu bầu không khí.
"…Cái gì?" Đối phương dừng bước, vẻ mặt ngơ ngác nhìn lại anh.
“Anh không cần phải giả vờ, Yoo Joonghyuk. Bây giờ anh không thể đến Murim, cách duy nhất để có thể nếm lại những chiếc bánh bao đó là thông qua tôi. Anh đã học được công thức đó trong những lần hồi quy về sau nhưng lại đánh mất những ký ức đó, phải không? Trong khi đó tôi đã được dạy cách làm từ không ai khác chính là Yoo Joonghyuk ở vòng 999.”
"Cậu…"
Kim Dokja nở một nụ cười tự mãn điên cuồng khi nhìn thấy lông mày của Yoo Joonghyuk co giật khó chịu.
“Tốt nhất là anh nên tử tế với tôi nếu muốn một ít, Joonghyuk-ah.”
“Tôi không cần.”, câu trả lời bất ngờ vang lên. “Tôi biết [999] đã nói gì với cậu sau khi đọc tiểu thuyết của Han Sooyoung.”
Trái tim Kim Dokja thắt lại trước những lời nói đó, chủ đề mà anh luôn tránh né cho đến tận bây giờ đập thẳng vào mặt anh.
"...Phải. Nhưng cô ấy đã không ghi lại tất cả những chi tiết mà anh ta đã hướng dẫn cho tôi, nên ngay cả bây giờ…” anh không thể nói hết những lời đó, tâm trạng đùa giỡn đã biến mất.
“Tại sao anh lại đưa tôi đến đây, Yoo Joonghyuk?”, thay vào đó anh hỏi người kia một câu như vậy.
Người đàn ông cao lớn hơn giật mình. Hắn biết Kim Dokja đang nói về lý do tại sao họ lại đi bộ cùng nhau ngày hôm nay, nhưng nhớ lại tất cả những sự kiện xảy ra gần đây, lời nói của đối phương có thể có thêm một nghĩa khác.
Tại sao anh lại đưa tôi trở về đây?
“…Tại sao anh lại viết ra những câu chữ đó?”
Một câu hỏi mơ hồ nhưng đủ để Yoo Joonghyuk hiểu được.
“Toàn tri độc giả” được viết bởi Han Sooyoung bằng cách sử dụng Dự đoán Đạo văn và ký ức của bất cứ ai biết Kim Dokja. Ở những chương sau, khi anh phá vỡ linh hồn của mình, câu chuyện chuyển từ góc nhìn của Kim Dokja sang góc nhìn của người khác.
Han Sooyoung không thể biết chuyện gì đang xảy ra với Yoo Joonghyuk ngoài không gian, nên mặc dù cô ấy có bảo hắn hãy viết ra quan điểm của riêng mình về các sự kiện, nhưng trong trường hợp bình thường, hắn sẽ không đưa nhiều chi tiết vào phần của mình.
Yoo Joonghyuk là người ghét bị làm phiền khi không cần thiết hoặc phải giải thích hành động của mình cho người khác. Đó là lý do tại sao sự tức giận của hắn sẽ bị thử thách mỗi khi Kim Dokja nói về "Cách sinh tồn" và "Yoo Joonghyuk" trong truyện. Hắn không muốn trở thành nhân vật chính của một câu chuyện tào lao nào đó, để những người khác được thoải mái đọc về mình.
Mặc dù vậy, "Toàn tri độc giả” bao gồm những câu văn không thể được viết bởi ai khác ngoài Yoo Joonghyuk. Những suy nghĩ và cảm xúc không giống như lời hắn nói ra đã được chuyển thành lời thoại trong tiểu thuyết của Han Sooyoung. Không có lý do logic nào để con người này làm điều gì đó như thế. Ngoại trừ một điều.
“Tôi muốn cậu đọc chúng.” câu trả lời được hồi đáp bằng một giọng trầm thấp.
Những câu chữ từ câu chuyện họ cùng nhau chia sẻ lặng lẽ trôi nổi giữa cả hai, không câu nào cất lên thành tiếng, nhưng cũng không câu nào bị lãng quên. Những câu chữ mà Yoo Joonghyuk viết ra dành cho độc giả Kim Dokja.
“ Ngày thứ 58 trôi dạt. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu trên cửa sổ chiếc tàu, Yoo Joonghyuk nhớ lại câu hỏi đã bị lãng quên.
– Trong một thế giới mà các kịch bản đã kết thúc, cậu nên làm gì để sống tiếp?
“ Một tên ngốc như thế chắc biết câu trả lời, hắn nghĩ vậy. Nếu đó là Kim Dokja thì lẽ ra anh phải biết về Yoo Joonghyuk nhiều hơn Yoo Joonghyuk biết về bản thân mình. Đó là những gì hắn nghĩ.”
“Ngày thứ 102 trôi dạt. Yoo Joonghyuk bắt đầu đọc tiểu thuyết của Han Sooyoung . Hắn nghĩ rằng bằng cách đọc nó, hắn có thể chống chọi với thời gian qua cách nào đó.”
“ Trong khi đọc về câu chuyện của Kim Dokja, hắn bắt đầu nuôi dưỡng một chút mong đợi. Hắn nghĩ rằng Kim Dokja trong câu chuyện này sẽ có thể trả lời câu hỏi của mình.”
“… hắn chăm chú đọc về cuộc đời của Kim Dokja.”
“ Đối với hắn, hình ảnh Kim Dokja không dựa vào gì khác ngoài "Cách sinh tồn" để tồn tại được coi là người ngoài hành tinh. Hắn đã đọc nhiều lần nhưng vẫn không hiểu rõ lắm. Làm sao một câu chuyện đơn giản như thế này có thể chống đỡ được một cuộc đời?”
“ Dần dần, Yoo Joonghyuk đã quen với việc đọc tiểu thuyết.
Hắn thậm chí còn tìm thấy một số đoạn mà mình thích đọc đi đọc lại.”
“ Ngày trôi dạt thứ 155. Khi mở mắt ra, hắn vẫn chỉ có một mình. Yoo Joonghyuk ngồi đó ngơ ngác bắt đầu đọc lại cuốn tiểu thuyết.”
“ Hắn tiếp tục đọc câu chuyện này một mình, và… và hắn lại đọc câu chuyện.”
“ Ngày trôi dạt thứ 279. Cuối cùng hắn cũng hiểu được Kim Dokja một chút.”
“ Kim Dokja trong tiểu thuyết đã nói điều này. ⸢ Đó là lý do tại sao anh nên đọc nó cho đến cuối, anh biết đấy.⸥ Đọc một câu chuyện cho đến hết có nghĩa là gì? Dù không thể hiểu hết nhưng Yoo Joonghyuk vẫn chọn nghe theo lời khuyên đó ”
Tại sao, Kim Dokja không thể hiểu được. Việc Yoo Joonghyuk đọc nó đã đủ tệ rồi. Vậy chính xác thì tại sao hắn lại cho rằng Kim Dokja cần phải biết điều đó?
Anh chỉ có thể hy vọng câu chuyện không ảnh hưởng quá nhiều đến Yoo Joonghyuk. Có lẽ hắn không thích nó và chỉ đọc khi không có việc gì tốt hơn để làm. Hoặc có lẽ ngay cả khi hắn có đọc câu chuyện được nhiều lần, Kim Dokja đã hy vọng – cầu nguyện rằng Yoo Joonghyuk không hiểu nổi chúng.
Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau trong phòng bệnh, anh đã biết rằng không lời cầu nguyện nào của mình được lắng nghe, và nhân vật chính giờ đây có thể hiểu anh ở một mức độ không ai khác ngoài [Bức tường thứ 4] từng đạt tới.
Kim Dokja nhìn thấy khuôn mặt của đối phương rồi lập tức xấu hổ lùi lại, cảm thấy trần trụi trước đôi mắt đen sâu thẳm đó. Anh chửi rủa Han Sooyoung vì đã đưa tất cả những thông tin riêng tư mà mình từng nói với cô vào cuốn tiểu thuyết đó, mở ra cho người nào đó đọc được. Anh biết bây giờ tỏ ra bình tĩnh cũng chẳng ích gì. Yoo Joonghyuk biết chính xác cảm xúc của anh là gì.
Có thể không công bằng khi Kim Dokja bực bội vì đã hắn đã đọc về cuộc đời anh, còn anh là người đầu tiên đọc về Yoo Joonghyuk, nhưng “Cách sinh tồn”" không chứa đựng được cảm xúc của nhân vật chính dành cho độc giả, chết tiệt.
Anh mong đợi Yoo Joonghyuk sẽ đưa ra lời từ chối rõ ràng, ai biết được, thậm chí có thể dùng điều này để tống tiền anh, nhưng những gì đã xảy ra lại… chẳng có gì cả. Kim Dokja tránh ở riêng với hắn và Yoo Joonghyuk chỉ đơn giản là làm theo.
Không sao đâu, anh nghĩ vậy, bất chấp nỗi cay đắng trong lòng. Nếu cả hai đều phớt lờ thì mọi chuyện sẽ giống như trước đây. Như thể không có chuyện gì xảy ra… Như thể Yoo Joonghyuk không hiểu ý hắn đối với Kim Dokja.
Nhưng mà, tại sao họ lại ở đây? Tên khốn này, hắn từ chỗ giả vờ không biết chuyển sang chọc ghẹo anh sao? Không, nếu Yoo Joonghyuk chỉ muốn phớt lờ thì hắn đã không viết ra vô số lần đọc Toàn tri độc giả cho Kim Dokja xem. Hắn muốn anh biết rằng hắn hiểu ra. Nhưng… nhưng tại sao?
“Chúng ta định sẽ nói chuyện này sau, nhưng vì cậu đã hỏi nên tôi có thể nói ngay bây giờ.”, Kẻ được gọi là đồ khốn nạn lên tiếng.
Tốt bụng làm sao, vậy là hắn muốn đợi Kim Dokja khỏe lại rồi mới từ chối? Chết tiệt, Bức tường thứ tư ở đâu vậy khi anh đang cần cậu ta hả?
“Kim Dokja.”, đó là một tông giọng cảnh báo. “Tôi sẽ nói tất cả những gì cần nói, vì vậy cậu hãy ở lại và lắng nghe cho đến cuối cùng.”
Yoo Joonghyuk không cần phải nói với anh điều đó. Không cần phải tỏ ra như thể sẽ bóp cổ anh nếu anh rời đi, vì Kim Dokja đã bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động. Có lẽ là vì một phần trong anh muốn nghe những lời của Yoo Joonghyuk. Dù có đau đớn, dù có bị tổn thương, có lẽ một kết luận tồi tệ vẫn tốt hơn là không biết suy nghĩ của đối phương.
Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, Kim Dokja vẫn là Kim Dokja. Đồ ngốc xít này luôn cố gắng trốn tránh mọi việc, ngay cả khi bản thân không thể rời khỏi hiện trường.
“Tôi không cần. Tôi đã biết anh thích Lee Seolhwa.”
"Làm sao. Có phải vì cậu đã đọc câu chuyện đó không?”
Kim Dokja cứng người khi nhớ lại những lời kkoma [999] từng nói với mình. " Cậu vẫn tin rằng bản thân cậu có thể hiểu ai đó chỉ qua vài dòng văn bản trong vài chương hả?"
Nhưng mà.
“Tôi biết điều đó vì tôi đã chứng kiến cuộc đời của anh ở lượt thứ 0.”
Nhưng điểm khác biệt là cả hai đều dành thời gian cho nhau. Họ không chỉ đơn giản là những nhân vật. Họ là đồng đội của nhau.
Yoo Joonghyuk nhìn anh, kiểm tra kỹ lưỡng từng cử động trước khi mở miệng lần nữa.
“Lee Seolhwa là một người tốt. Ngay cả khi những tình huống đó không bao giờ xảy ra, nếu chúng tôi gặp nhau, chắc chắn chúng tôi sẽ thân nhau hơn. Có lẽ tôi thậm chí còn muốn hẹn hò với cô ấy.”
"Vậy thì-"
“Nhưng cô ấy sẽ không chấp nhận tôi.”
Kim Dokja cuối cùng cũng im bặt, quá sốc trước sự tự tin trong lời nói của Yoo Joonghyuk. Đôi mắt anh run rẩy khi nhìn người kia.
“Kim Dokja, con người là sinh vật yếu đuối luôn cần một ai đó để dựa vào. Không phải ai cũng biết trước tương lai hay có “Bức tường thứ tư” để ngăn chặn tổn thương tinh thần. Trong tình huống như kịch bản xuất hiện, tất cả những gì họ biết là những điều khủng khiếp đang xảy ra xung quanh họ. Không bao giờ biết liệu họ sẽ là nạn nhân tiếp theo, ai sẽ phản bội họ hay khi nào họ sẽ chết. Và không ai biết khi nào địa ngục sẽ dừng lại, dù ngay từ đầu nó có kết thúc hay không.”
Vẻ mặt của Yoo Joonghyuk thật khó đoán, và Kim Dokja một lần nữa nhớ lại người trước mặt anh đã thay đổi biết bao sau khoảng thời gian họ xa nhau. Hắn không phải là "Yoo Joonghyuk" luôn giết người theo ý thích, hay con cá thái dương với chứng khó kiểm soát cơn nóng giận mà anh đã gặp từ lâu.
Không, Yoo Joonghyuk này có phần gần giống với "Mưu phản Bí mật" hơn. Điều này là bình thường, vì cả hai đều trải qua vô số năm trong không gian, đi xuyên qua nhiều thế giới, nhìn thấy vô số người và kịch bản. Sự khác biệt là Yoo Joonghyuk này có mục đích trong đầu và quyết tâm của hắn chỉ được củng cố, trong khi "Mưu phản bí mật" không có gì ngoài những thất bại trong quá khứ và đánh mất chính mình theo thời gian.
Người trước mặt anh… bình tĩnh hơn. Thậm chí còn khôn ngoan hơn - tuy nhiên đây không phải là từ mà Kim Dokja sẽ sử dụng trước mặt đối phương.
“Trong một thế giới như vậy” Yoo Joonghyuk tiếp tục. “Mọi người hoặc tìm được chỗ dựa tinh thần hoặc phát điên. Ai đó có thể tìm thấy một vị thần để cầu nguyện. Một người khác có thể tìm thấy mục đích như trả thù người đã đối xử tệ với mình. Ai đó, bất cứ ai có thể được sử dụng để ngăn chặn sự hủy diệt đang gia tăng trong đầu họ.”
Lee Jihye, người muốn trở thành Yoo Joonghyuk, hình mẫu của cô trong cuộc sống. Kim Namwoon muốn Lee Jihye yêu mình vì điều đó có nghĩa là cậu đã vượt qua Yoo Joonghyuk. Người lính Lee Hyunsung luôn muốn tuân theo và lắng nghe từng mệnh lệnh mà lãnh đạo Yoo Joonghyuk của mình đưa ra. Anna Croft, người muốn giết tất cả các Chòm sao đã phá hủy ngôi nhà của cô, những người phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện đã xảy ra.
“Như tôi đã nói, ngay cả trong thế giới bình thường, tôi và Lee Seolhwa cũng rất thân thiết. Nhưng hãy nói cho tôi biết đi, Kim Dokja, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi gặp nhau trong một thế giới tan vỡ và bị hủy diệt, khi cả hai đều cần ai đó để nương tựa?”
“Nhưng, nhưng anh vừa nói đấy! Rằng thậm chí nếu thế giới có yên ổn thì anh cũng sẽ-”
Kim Dokja ngừng lại, anh đã nhận ra câu trả lời.
Bị cha mẹ bỏ rơi, một ngày nọ đột nhiên xuất hiện trên thế giới, không có ký ức hay người để nương tựa. Một mình, vật lộn để tạo dựng tên tuổi cho bản thân và cuối cùng khi đã đạt được thành công, một đứa trẻ xuất hiện trước cửa nhà. Bị bỏ rơi như hắn, các đứa em của hắn chợt xuất hiện, như thể cả thế giới muốn cười nhạo hắn. Dù có tốn bao nhiêu tiền cho các công ty thám tử, hắn vẫn không tìm được gì. Không người thân, không cha mẹ, không ai cả. Đây là quá khứ đã được tạo ra cho hắn.
Các kịch bản đã khiến Yoo Joonghyuk thất vọng hơn bao giờ hết, nhưng điều đó không có nghĩa ban đầu hắn là một người bình thường.
Như thể đọc được suy nghĩ của Kim Dokja, hắn mỉm cười.
“Không như tôi, trong một thế giới không có kịch bản, Lee Seolhwa sẽ có một cuộc sống bình thường. Chúng tôi sẽ là bạn tốt nếu gặp nhau, nhưng cô ấy sẽ không cần tôi.”
“…”
Đó là một nỗi đau khác với những gì anh mong đợi, và Kim Dokja muốn nói điều gì đó để đáp lại, nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng anh. Bởi vì anh sẽ nói dối nếu cố gắng phủ nhận bất cứ điều gì. Điều duy nhất anh có thể làm là tự hỏi bản thân, Yoo Joonghyuk đang muốn nói điều gì.
“Khi gặp cậu, tôi đã tưởng rằng cậu sẽ chết bên trong bụng con ngư long đó. Nhưng cậu đã sống sót trở lại và kể từ đó cứ tiếp tục vượt quá sự mong đợi của tôi. Một biến số không xác định, một nhà tiên tri, một kẻ nói dối, đồng đội của tôi. Cậu là tất cả những điều đó, vừa là mối đe dọa vừa là điều cần thiết. Tôi đã không tin tưởng cậu, nhưng thời gian trôi qua, cậu đã chết như một kẻ ngốc để cứu những người khác, kể cả tôi. Lần nào cậu cũng quay trở lại, và nơi tôi đã thất bại rất nhiều lần thì cậu đã thành công, ngay cả khi đối mặt với những mối đe dọa tồi tệ nhất có thể xảy ra.”
Yoo Joonghyuk nhìn vào cánh tay đầy sẹo của mình. Bao gồm nhiều bằng chứng về các trận chiến hơn mức người ta có thể đếm được.
“Đó là lúc tôi nghĩ rằng việc tôi còn sống hay không cũng không thành vấn đề. Mục đích duy nhất của tôi là đi đến cuối kịch bản. Là người hồi quy duy nhất, người duy nhất giữ được ký ức của mình, tôi nghĩ rằng đây là điều chỉ mình tôi có thể làm được.”
Cuộc sống không có mục đích của hắn đã đạt được một mục đích, nghĩ rằng sẽ tìm thấy câu trả lời mà hắn tìm kiếm ở cuối con đường của mình.
“Nhưng tôi đã nhầm. Cho dù không phải tôi thì cũng sẽ còn có cậu, người giải quyết mọi việc nhanh chóng và hiệu quả hơn tôi. Tất cả những nỗ lực lâu dài của tôi đều vô ích.”
“Anh biết đó không phải là-”
“Nhưng tôi đã không làm vậy. Tại thời điểm đó. Khi chúng ta vượt qua thử thách cuối cùng của Lâu đài bóng tối, tôi đã muốn chết, vì tôi coi đó là cách duy nhất để có thể giúp thế giới này tiến lên. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, cậu vẫn cứu sống tôi. Mặc dù thế giới vẫn tiếp tục tồn tại mà không có tôi, nhưng cậu không cho phép tôi hồi quy, và tôi buộc phải nhìn thấy kết luận mà cậu đã cố gắng rất nhiều để đạt được. Đó là lý do tại sao tôi đã quen với việc dõi theo cậu. Nếu là tên ngốc đó thì cậu ta có thể làm được. Nếu là Kim Dokja, cậu ấy sẽ giải được câu đố.”
Vẻ cau mày trên khuôn mặt anh cho Kim Dokja biết rằng đó không phải là những kỷ niệm dễ chịu.
“Tất cả những gì tôi phải làm là chiến đấu bên cạnh cậu, để giúp cậu không chết. Bằng cách đó, cậu chắc chắn sẽ làm được điều mà tôi không thể. Đó là những gì tôi nghĩ. Khi chúng ta chiến thắng và thế giới được cứu… tôi nhận ra rằng mình chưa đạt được kết thúc nào cả. Đó chỉ là sự khởi đầu. Cuối cùng tôi đã được giải thoát. Đó là lúc cuộc sống của tôi bắt đầu và tôi nhận ra rằng mình không biết phải sống như thế nào. Cậu có nhớ câu hỏi của tôi không, Kim Dokja?”
"...Tôi có."
Trong một thế giới mà những kịch bản đã kết thúc, cậu nên làm gì để sống tiếp?
“Tôi đi tìm cậu vì tôi cần cậu. Giống như cách cậu dẫn dắt tôi qua các kịch bản, tôi cần sự giúp đỡ của cậu một lần nữa. Nói cho tôi biết đi, cậu nghĩ gì về điều này?”
Anh trả lời không chút do dự.
“Đó là một nỗi ám ảnh không lành mạnh. Anh chưa bao giờ hiểu cách sống cuộc sống của chính mình nên trông cậy vào người mà anh cho là toàn năng sẽ cho anh biết phải làm gì. Để biến anh thành một con rối.”
Yoo Joonghyuk mỉm cười. Đối với Kim Dokja, đây vẫn là một cảnh tượng kỳ lạ khi nhìn thấy hắn trông thật tự do.
“Quả thực đó là một cách nghĩ sai lầm. Tôi rời trái đất và đi xuyên qua các chiều không gian để truyền bá tập tiểu thuyết và đánh thức cậu - chính cậu, người đã có câu trả lời mà tôi mong muốn. Trước khi kết thúc cuộc hành trình của mình, tôi bắt đầu đọc về cuộc đời của cậu và nghĩ rằng câu trả lời sẽ nằm trong những câu văn đó.”
"Anh đã tìm ra nó chưa?"
"Rồi. Tôi đọc đi đọc lại và cuối cùng cũng hiểu rằng một kẻ ngốc như cậu không biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Không đời nào cậu biết tôi nên sống như thế nào trong một thế giới không có kịch bản, bởi vì chính cậu là người không thể sống thiếu chúng.”
Một âm thanh nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng Kim Dokja trước câu trả lời bất ngờ. Đó là tiếng cười. Anh không thể biết mình đang làm biểu cảm gì, và anh hy vọng Yoo Joonghyuk không thể nhìn thấy cơ thể anh đang run rẩy. Tất nhiên, không có thứ gì có thể thoát khỏi con ngươi đen láy đang theo dõi anh.
Anh thực sự không biết từ giờ trở đi mình nên làm gì. Sống tiếp vì tất cả bạn bè của anh đều muốn như vậy. Anh sẽ có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc bên họ trong tương lai, nhưng chỉ có vậy thôi sao? Liệu anh có phụ thuộc vào họ như một con đỉa không? Anh nên làm gì với cuộc sống của chính mình ? Quay lại Mino Soft? Sống như trước khi "Cách sinh tồn" trở thành hiện thực?
Giống như một kẻ ăn bám, trước đây anh sống dựa vào nỗi đau khổ của "Yoo Joonghyuk" trong tiểu thuyết, nhưng anh không thể làm điều đó nữa. Anh không muốn điều đó nữa.
Giống như anh, Yoo Joonghyuk dựa vào "Kim Dokja" trong câu chuyện để tìm ra câu trả lời, nhưng hắn nhận ra rằng chỉ có chính mình mới có thể tìm ra chúng. Hắn không muốn câu trả lời của người khác nữa.
Vậy là họ đã ở đó. Hai độc giả. Hai nhân vật chính. Làm sao họ có thể sống trong một thế giới không có trong tiểu thuyết?
"Rồi sao? Anh đang cố nói điều gì vậy?" Kim Dokja hỏi với nụ cười mỉa mai. “Anh và Lee Seolhwa lẽ ra có thể sống tốt với nhau khi mọi chuyện đã kết thúc. Tại sao anh lại kết thúc cuộc hành trình của mình khi biết rằng sẽ không có câu trả lời ở cuối đó? Cảm thấy tồi tệ cho những người còn lại trong nhóm? Anh có thể chỉ nói với họ-”
“Kim Dokja. Dường như cậu đã quên rằng tôi đã chọn cậu từ lâu rồi.”
"..."
“Tôi đã hoàn thành việc truyền bá cuốn tiểu thuyết của Han Sooyoung mặc dù không cần câu trả lời nào từ cậu nữa, bởi vì trong suốt thời gian đi từ thế giới này sang thế giới khác, tôi đã tự mình tìm ra câu trả lời.”
"..."
“Câu trả lời giống như cách đây rất lâu, khi cậu giúp tôi đạt được cuộc sống hoàn hảo và tôi đã từ bỏ tất cả để tìm ra cậu là ai. Để gặp cậu. Có một lần tôi có được mọi thứ mình mong muốn nhưng lại chọn con đường khác, vì con đường tôi đi đã thiếu mất một người nào đó.”
Cộp… Cộp… Cộp. Yoo Joonghyuk bước đến gần anh hơn.
Kim Dokja tự hỏi lúc này mình đang thể hiện biểu cảm gì. Anh không thể biết được câu trả lời vì đầu óc anh đang hỗn loạn, nhưng nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của tên khốn đó nói với anh rằng đó có lẽ là một điều đáng xấu hổ.
“Tôi đã mất quá nhiều thời gian để hiểu được điều đó. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được nếu không có cuốn tiểu thuyết của Han Sooyoung.”
Sau khi đọc đi đọc lại Toàn tri độc giả, Yoo Joonghyuk cuối cùng đã hiểu rằng điều hắn muốn không phải đến từ Kim Dokja, mà là chính Kim Dokja.
"Anh bị ngốc à? Có cảm giác như vậy đối với một người đàn ông đã chết… Anh là cái thứ gì vậy, một tên mắc hội chứng ái tử thi à?”
Phớt lờ lời chế nhạo, Yoo Joonghyuk tiến lại gần anh cho đến khi khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch.
“ Cậu đang sống và còn thở trước mặt tôi, phải không?”
Mọi phản ứng tiếp theo đều bị ngăn lại khi đôi môi họ chạm nhẹ vào nhau. Một tay vòng qua vòng eo thon gọn của Kim Dokja, giữ anh đứng yên, trong khi tay kia vòng ra sau đầu anh, kéo anh vào nụ hôn sâu hơn.
Đến khi tách nhau ra, một sợi chỉ bạc vẫn còn nối liền giữa hai cánh môi, Kim Dokja ngây thơ liếm nó đi mà không hề hay biết về tác dụng đối với người đối diện.
“Anh…” anh nói, cố gắng lấy lại hơi thở sau cuộc xâm lược của Yoo Joonghyuk. “Anh thực sự muốn những chiếc bánh bao đó, phải không?”
Nhân vật chính chuẩn bị công cuộc đưa anh trở lại về với đất mẹ.
“Kim Dok-”
Hắn chưa kịp hoàn thành lời nguyền rủa của mình thì Kim Dokja đã vòng tay qua cổ Yoo Joonghyuk, kéo hắn vào một nụ hôn khác.
Anh không thể hiểu tại sao Yoo Joonghyuk lại nói với anh tất cả những điều đó, tại sao cuối cùng lại chọn anh. Anh không biết mình nên tiếp tục sống như thế nào trong một thế giới không có kịch bản, cũng không biết mối quan hệ này sẽ đưa họ đến kết cục như thế nào. Nhưng những câu hỏi này cứ để sau vậy.
Có lẽ lần này anh sẽ lắng nghe, sẽ không nghĩ đến điều gì khác ngoài những gì trước mắt.
***
Một khoảng thời gian sau, việc xây dựng cuối cùng cũng kết thúc. Kim Dokja rời khỏi phòng bệnh, đi về phía nơi mà anh và cả gia đình sẽ chung sống kể từ bây giờ.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
End.
☆Góc đề cử:
Bạn nào thích orv trong vũ trụ showbiz thì có thể tìm đọc "Imaginary Truths" của Mythril(fantacination) trên web AO3 nhé.
Tuy hố đang đào dở có 15 chap, lần cuối cạp nhật là từ t2 năm ngoái nhưng đọc siêu bánh cuốn. Như kiểu đc xem 1 bộ kdrama giới giải trí ý.
Anh kim nhà ta chuyên đóng vai phụ trong suốt 10 năm với đủ loại nhân vật thể loại phim, bồi dưỡng cho mình kỹ năng hộc máu sao cho nghệ với tài đánh đấm cũng khá ổn. Tất nhiên là phải có màn đụng độ với diễn viên siêu hot lúc bấy giờ là yjh để về sau hợp tác chung trong 1 dự án chuyển thể phim cổ trang cấp S++, các mqh kimcom trong đây cũng được tác giả khai thác phát triển rất tốt, plot cực ổn,... nói chung là hấp dẫn mình đến nỗi nửa tháng mò vào một lần xem có chap mới chưa.
Có hơi thất đức khi kéo thêm người vào con fic chưa hoàn và có thể drop mất tiêu, nhưng mà nó hay thật mấy chị ạ! Lọt hố cùng em đi, cùng em chờ tác giả bón thêm hàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro