Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ của văn phòng viện trưởng, ở đó có một cô gái ngồi đối diện bàn làm việc, dáng vẻ mệt mỏi.''viện trưởng...ta sao ở đây nữa rồi?"
"Uống thuốc chưa''
Cô gái cúi đầu suy nghĩ, rồi lắc đầu, Kỳ Niệm thở dài:
"Chịu 1 chút, tôi có việc"
Cô gái ậm ừ, suy nghĩ một lúc lại lên tiếng
"Nyx lại gọi tôi là Hemera"
Kỳ Niệm phì cười, xoa đầu cô:
"Hậu bối có chút kỳ lạ thì cô cố chiều đi, ai bảo cô thân thiết với họ quá"
Mãn Hoa cụp mắt suy nghĩ, thấy cũng đúng thật dgaajt đầu
"Sắp tới có thể tôi đi hơi lâu, cô có thể làm thêm 1 lần tiên tri không, Mãn Hoa?"
"Xin hãy đợi 1 chút"
Mãn Hoa nhắm mắt chìm vào thần thức của chính bản thân:


(Mình sẽ đề cập về câu chuyện của A Lạp Na Sở Diệp Mãn Hoa một chút)


Câu chuyện phải kể từ rất...rất lâu về trước
Mãn Hoa đã sống rất lâu, lâu hơn bất kỳ những vị thần nào từng có, hơn cả hỗn độn và trống rỗng
Nàng trôi dạc vô định, rất nhàm chán, ở nơi của nàng, không có thời gian hay thứ gì, chỉ có nàng.
Đến 1 ngày, Mãn Hoa vì quá chán nản, bắt đầu bện maid tóc đầy màu sắc bản thân lại, bện xong một cái, nàng lại cắt xuống thả đi, chẳng khéo tay nên chúng có hình thù khác nhau
Lúc thì có những hình tròn mềm mại, lúc là những đoạn rối tung, có cái rất dài mềm, có cái lại khô cứng
Nàng bện đi bện lại, không biết từ bao giờ, đã bện ra rất nhiều thứ
Những hình thuf kỳ lạ lăn qua lại ghép lại thành những vật khác nhau, lúc là bụi cây bụi cỏ, lúc là ngọn núi xếp chồng, lúc là đám mây
Nhưng chúng không thể dính liền với nhau
Nàng lại lấy 1 đôi mắt trên trán bản thân, cắt chúng ra thành 2
Chúng mềm ra như bột, nàng bắt đầu nặn, phỏng theo ngoại hình bản thân, lặp đi lặp lại, cho đến khi ra được 10 con người hoàn chỉnh, nhưng nhìn họ quá giống nhau, nàng không phân biệt được. Mãn Hoa lại lấy 5 cây nấm cho 5 người, 5 người còn lại nàng đặt lên5 bông hoa nhỏ
Nhưng thấy vẫn chưa đủ, Mãn Hoa cắt đi mái tóc chỉ còn những màu đen xám, người có cây nấm thì có ít nhưng bù lại nàng tặng cho người đó một sức mạnh cường tráng và khả năng hái lượm, người có mái tóc phần nhiều, nàng tặng cho sự khéo tay và sự tinh ý
Khi đặt họ xuống, họ có thể đi lại, tò mò nhìn xung quanh, nàng lại lấy máu ở tay trái của bản thân, nhỏ từng giọt xuống, lấp đầy những chỗ trống còn lại trên mảnh đất, sau đó chungs fhanhf biển, ngón phải nhỏ xuống những nơi hẹp hơn sâu hơn, tạo thành sông và nước ngầm
Nàng nhìn họ hoạt động, cảm thấy vẫn thiếu, rồi lại đưa họ thêm một ít da thịt của bản thân, khi tiếp xúc với đất, chúng hoá thành những cục bột, hai con người trong 5 con người hiểu ý, bắt đầu đắp nặn, người phụ nữ đắp lên những con vật có thể thở dưới nước và những con vật bay trên trời, người đàn ông lại đắp những con vật trên bờ và những con côn trungf hình thù kỳ lạ đặc sắc
Mỗi lần xong một loài, nàng sẽ tô điểm lên chúng những màu sắc khác nhau.
Vì là giống loài do chính tttay bản thân tạo nên, nàng ban tặng cho mỗi người những món quà khác nhau. Trong 5 người đàn ông nhận được: khả năng săn mồi, đúc vật dụng từ đá và đồng, trừ tà, sử dụng vũ khí và âm nhạc. 5 người phụ nữ lần lượt nhận được tài năng: thủ công, sinh sản, nông nghiệp, phép thuật và bền bỉ
Khi thế gian đã đầy đủ, vạn vật ssinh sôi. Hậu duệ lớp lớp của muôn loài cứ nối tiếp nhau
Mãn Hoa vì không có tên, nên nàng đã hỏi ý những đứa con của mình, sau khi bàn rất lâu, Nàng mới có cái tên là A Lạp Na Sở Diệp Mãn Hoa
Trong rất rất nhiều thiên niên kỷ sau đó, Mãn Hoa dõi theo những đứa con của mình
Lúc này cũng có rất nhiều vị thần cuẩ thần thoại khác xuất hiện, Mãn Hoa tuy ít khii tiếp cận họ nhưng nắm rõ về họ
Mọi thứ tưởng chừng sẽ yên bình, cho đến khi sương mù xuất hiện ở nơi của tộc La Mãn Thiên
Mãn Hoa đã giằng co suuoor nhiều thiên niên kỷ với chúng, nhưng cuối cùng cũng không thắng được, cho đến khi trở thành linh hồn chỉ có thêr trơ mắt nhìn mọi thứ sụp đổ. Mãn Hoa đã nghĩ tới việc cảnh báo cho các vị thần, nhưng lại rất ít thần minh chịu tin nàng, nói cho cùng, nàng thậm chí không khác gì một người xa lạ với họ, ai thèm tin chứ.
Chỉ có đại Hạ thật sự tin
Sau khi hoàn thành việc cảnh báo, nàng đã được phong đô đại đế trợ giúp bước vào luân hồi nuôi dưỡng lại thần hồn
Nhưng lục đạo luân hồi lại không chứa đựng nổi pháp tắc của nàng, Mãn Hoa đành nghĩ tới nhập vào một linh thú
Mãn Hoa đã không có nhiều ký ức sau khi nhập vào linh thú tên thao thiết. Chỉ nhớ sau 1 lần ngủ say. Tỉnh lại, nàng đã xuất hiện ở nơi xa lạ. "Bệnh Viện Tâm thần Chư THẦN"
Tới đây, Mãn Hoa là bệnh nhân có tinh thần tạm ổn định nhất và ít khi phát điên nên lúc có viện trưởng thì đôi khi cũng hoạt động như một trợ lý của viện trưởng

Hồ sơ như sau

Cảnh giới: nửa bước Đỉnh cấp Chí Cao Thần CảnhThần Vị:
Nữ thần nguyên sơ

Bệnh lý: Rối loạn sau sang chấn (sau khi chứng kiến những "đứa con" và thế giới bản thân tạo ra bị huỷ diệt) khi lên cơn sẽ hoảng loạn và bắt đầu đánh bất kỳ thứ gì hoặc chính bản thân, ác mộng dai dẳng
Bản nguyên: Bản nguyên sáng tạo
Thần Khư: [Vạn Vật Khởi Nguyên]Tiến độ điều trị hiện tại: 0,0%
Khả Năng: [Thiên địa Vĩnh Hằng], [Tái Sinh], [Tinh Tri], [Dịch Hoán Chi Nghĩa], [Khử Linh], [Ngự Tịch Song Tri], [Tinh Sinh Hoá Thể], [Pháp thuật], [Xuyên Thấu], [Dịch chuyển]


Sau một lúc, Vãn Hoa chậm rãi mở mắt, Kỳ Niệm chờ mong hỏi:
"sao rồi?"
Vãn Hoa suy nghĩ một lúc, rồi mở lời:
"Cô cứ đi đi, tôi sẽ trông chừng bệnh viện"
"Ừ,nhờ cả vàoo cô"
Sau khi Kỳ Niệm đã đi, Mãn Hoa đứng dậy, bước từng bước qua những hành lang dài của bệnh viện, im lặng, trống trải:
"Thật là, chán mà"
Mãn Hoa dùng pháp thuật nhìn xuyên qua những cánh cửa, đảm bảo họ vẫn ổn trong phòng, cô bước về căn phòng đánh số hiệu 000 của mình:
"Có lẽ sẽ là giấc ngủ dài"
Cô lầm bầm khi nằm lên giường, dù sao nếu bệnh viện có nguy hiểm gì cô sẽ biết ngay, không phải lo lắng
_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro