Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part2. こんにちは!綺麗な次郎で~す!

Kineshi cẩn thận mở lá thư cói được gửi từ Mikazuki, cô bắt đầu đọc lại cho Taroutachi nghe. Hắn ngồi phía đối diện, không vồn vã cũng không vội vàng, chỉ chậm rãi hớp vài ngụm hồng trà nóng hổi được bày biện trước mắt. Nội dung vô cùng ngắn gọn:

"Tôi sẽ gửi cậu ta đến vào 8 giờ sáng ngày 27 tháng 1, tức vào lúc chuông bình minh của khu bên Odachi kêu. Kogitsunemaru sẽ đi cùng để đảm bảo, mong được ngài tiếp đón.
Thiên hạ ngũ kiếm
-Mikazuki Munechika-".

Nói xong, Kineshi gập thư lại, đặt lên bàn trà.

-Cũng sắp đến giờ rồi....

Còn phía Taroutachi thì chỉ chẹp miệng một cái rồi đi ra ngoài. Hắn bây giờ chỉ muốn ở một mình. Chiếu chỉ gửi đến từ một ông già lắm chuyện không bao giờ khiến hắn thoải mái. Nói vậy nhưng nếu Mikazuki đã điều thanh kiếm kia về đây, thì không ai dám phản kháng một lời. Không những vậy, Kineshi là người dễ tính, mà ở với một mình Taroutachi, một ngày nào đó cô sẽ tử vong vì buồn chán mất. Vậy nên mâu thuẫn ở chỗ Taroutachi thì ghét có người ở cùng, còn cô thì hào hứng đón người về vô cùng, chẳng phải về sau sẽ rất dễ gây mâu thuẫn nội bộ sao? Kineshi sau đó vùi đầu vào chăn suy nghĩ. Mà với suy nghĩ của một cô gái 20 tuổi, chiều ý mình là được rồi =))) mắc mớ gì phải lo cho thằng nhóc khó tính.
Kineshi sửa soạn quần áo xong lúc 8 giờ kém, nhanh chóng ra trước cổng. Trời chỉ mới chớm xuân, còn khu nhà Odachi vốn nằm trên núi nên vào buổi sáng không khí như bốc hơi. Kineshi đến bên cạnh cái giếng, vươn người kéo cái xô gỗ xoan lên. Sau đó tưới cho hàng cây anh đào trong vườn. Kineshi thích nhìn những bông hoa chớm nở, thích cái giá trời lạnh lẽo mà vẫn đầy ánh nắng. Cô nhẹ vuốt tóc, áp nó vào má và cổ để giữ ấm.

-Aa~ thật thoải mái!

Không phải giết chóc, không phải chiến đấu, thực là cuộc sống xinh đẹp. Kineshi ngồi xuống ghế đá bên vườn cát, khẽ hát một bản đồng dao nào đó, hít hà không khí trong lành. Hàng rào bỗng rung lên một tiếng mạnh, làm Kineshi giật mình mà nhìn về phía nó. Một cô bé, hay cậu bé nào đó, đang bám lên hàng rào gỗ. Người đó giơ một tay vẫy chào hào hứng, nhảy cẫng lên muốn cho cô thấy sự hiện diện.

-Cô à~~ cô hát hay quá! Hát to lên đi, hát to nữa ấy!

Kineshi cười khúc khích, tiến đến chỗ đứa nhóc, nó chỉ cao đến chừng ngực cô. Mái tóc ánh tím búi lên một cách cầu kì, trên người là cả một bộ trang phục tinh tế mà màu sắc cực kì sặc sỡ. Phía thắt lưng treo một hũ rượu nhỏ. Kineshi bất chợt nhận ra đây không phải cuộc gặp ngẫu nhiên, nhóc tì kia mang theo mình thanh kiếm dài ngang nó. Cô lặng lẽ kiễng chân, mắt kiếm tìm con Cáo "nhỏ". Nhưng tiếc thay mọi nơi đều thật vắng vẻ, không có bất kì bóng người lạ nào nơi làng núi cao này. Kineshi hất mái tóc dài sang một bên, nhún chân xuống cho cao bằng nhóc kia, mỉm cười với nó.

-Ờm, cô bé tên là gì nhỉ?

Nhóc kia chợt ngừng nhảy nhót, má phồng lên giận dỗi.

-Ai nói tôi là cô bé ?????

Là cậu bé sao? Kineshi có hơi chút bối rối, nhưng rồi lại dùng một nụ cười thật tươi để nói tiếp.

-Ô, cô nói nhầm mất! Xin lỗi nha. Cậu bé tên gì thế?

Ngay sau đó, đáp lại nụ cười của cô, cậu nhóc cười tươi như hoa, giơ ngón tay làm điệu bộ thực dễ thương..

-Là Jiroutachi Odachi!!! Thiên hạ đệ nhất kiếm!!

Kineshi phì cười, đúng là người Jiji-sama phái đến rồi. Ai mà ngờ được người mới của nhà Odachi lại dễ thương vậy chứ.

-Thật là! Nói xạo!

Jiroutachi làm mặt nghiêm túc -Nói thật luôn!

-Nghe nói Thiên hạ đệ nhất kiếm phải có một con cáo đi cùng chứ nhỉ? - Kineshi cười thầm.

-Có có! Tôi có con cáo mà, chỉ là tôi vứt nó lại giữa đường thôi! Con cáo xấu tính lắm !

-Sao lại nói thế? Kogitsunemaru mất công dẫn cậu đến mà~

Ngay lập tức, Jirou nhảy dựng lên -Tôi muốn đến gặp người tên Taroutachi mà! Vậy mà con cáo cứ bắt tôi gặp Kenysho gì đó!

Kenishi lại lần nữa bật cười, cô mở cửa hàng rào, nắm tay nhóc kia.

-Đi, tôi dẫn cậu đến gặp Taroutachi.

Jiroutachi bỗng mở to mắt, đồng tử dãn ra, miệng lắp bắp nhỏ -Cô....cô biết Taroutachi ở đâu à????

Kenishi cười hiền, gật một cái thay cho lời nói. Vậy cũng đủ làm nhóc kia nhảy cẫng lên. Jiroutachi hăng hái chạy lên trước, vui sướng kéo mạnh tay cô.

-Đi, đi nào! Đi gặp Taroutachi! Dẫn tôi đi!

-Này, cậu biết Taroutachi từ lúc nào?  Có vẻ hâm mộ Tarou-san ha! -Kenishi che miệng tủm tỉm, thầm đoán được đứa nhóc kia sẽ làm khổ Taroutachi nhiều.
Jiroutachi cười giòn tan, tay cầm kiếm vung lên miêu tả cho lời của mình - Tôi nhìn thấy Taroutachi chém người thế này nàyyyy~
Một lời hoàn toàn ngây thơ nhưng đủ để Kenishi phải ngạc nhiên.

-Cậu...không sợ cảnh giết chóc?

Jiroutachi ngưng cười, lộ cái vẻ dửng dưng ngạc nhiên hiếm thấy -Như vậy chẳng phải là khẳng định sức mạnh à? Khi tôi giết, tôi cảm thấy mạnh mẽ. Như hôm đó, Taroutachi thực ngầu quá đi~~~

Kenishi im lặng, rốt cục không phải Mikazuki tự nhiên quyết định một nhóc tì như Jiroutachi tới đây mà không có lí do. Kiểu định nghĩa việc giết và bị giết của Jirou và Tarou hoàn toàn giống nhau. Cô tự nhủ nhà Odachi đúng là như vậy, những kẻ giết người máu lạnh. Kenishi đứng trên thềm nhà, chỉ ra phía sân sau. Ở nơi mà đón ánh nắng duy nhất của ngọn núi, hàng anh đào đã nở rộ, Taroutachi đang dốc sức tập kiếm.

-Ở kia...

Jiroutachi vội vã nhìn theo, trong chốc lát bỗng nở một nụ cười vô định.

-Mạnh thật.... - Cậu buông một lời tán thưởng. Jiroutachi nhìn không dứt, quên mất sự hiện diện quý báu của Saniwa nhà Odachi. Đôi mắt hổ phách như muốn ăn tươi khung cảnh kia cùng Taroutachi.

Taroutachi kéo một nhát kiếm bằng toàn bộ sức lực, hạ sát một cành đào lớn nhất. Cậu tra kiếm vào bao, nhặt cành đó lên rồi cắm vào chậu cây lớn gần bể nước. Taroutachi hay thấy người ta làm vậy khi năm mới đến, đơn giản cậu cũng muốn tạo cho Kenishi cảm giác là có năm mới. Taroutachi thở dài, xoay người toan vào nhà. Chợt khựng lại khi nhìn thấy Jiroutachi, cậu khẽ nhấc thanh kiếm cao lên một chút, phòng bị của Tarou quá lớn khiến Jirou cũng biết ý mà không dám lại gần. Taroutachi liếc một ánh sắc lẹm vào Jiroutachi, khẽ khịt mũi một cái, hất mắt sang hướng ngược lại. Lại là một kẻ màu mè! Nhưng đúng là không thể không chú tâm, người kia chính là kẻ tóc tím hôm đó. Jiroutachi nở nụ cười tươi tắn nhất, khuôn mặt xinh đẹp kèm đôi mắt sắc bén làm ánh lên chút tàn bạo.

-こんにちは!綺麗な次郎で~す!(Xin chào! Tôi là Jirou xinh đẹp!) *

* câu nói nguyên tác trong game.

Câu đầu tiên đã khiến Taroutachi khó chịu. Câu đầu tiên đã vậy. Cậu thấy trong lòng có chút nóng nực, nhưng nếu chỉ mới vậy mà rút kiếm giết người, Taroutachi sợ mình sẽ làm bẩn sân vườn mất.

Tiếng geta của Kenishi lộp cộp trên sàn sứ, cô vòng tay ôm qua một bên vai Jiroutachi, rồi bằng cái giọng ngọt ngào dễ nghe, cô bắt đầu giới thiệu.

-Taroutachi-san, đây là em trai cậu, Jiroutachi-kun. Mong các cậu hãy đối xử tốt với nhau!

-Em trai? - Chẳng để Saniwa kết thúc câu nói, cậu ngắt lời cô bằng giọng khinh khỉnh - Chẳng có em trai nào hết. Tôi không muốn sống với một cái đuôi.

Taroutachi lạnh lùng lướt ngang qua hai người kia, vào nhà, đóng cửa. Jirou xinh đẹp? Thứ như thế, Taroutachi không cần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro