119/ Tuyết đọng
Cùng Kaname tách ra, Luna liền ở trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đợi cho cơn sốt lui đi.
...
Luna nằm nửa ngày, rốt cuộc sốt đã lui đi không ít, chỉ là đầu còn có điểm đau.
Mặc quần áo ấm trên người, mang theo khẩu trang trên mặt, Luna quyết định ra khỏi phòng.
Nói thực ra, hiện tại cô cảm giác thật không tốt, hôm qua đến giờ căng thẳng thần kinh một khi lơi lỏng xuống, lập tức liền có loại cảm giác nhẹ nhàng.
Đi xuống phòng khách nhìn xem, cô phát hiện không một bóng người.
Bước xuống tầng trệt, Luna vừa mở cửa, bên ngoài một trận gió lạnh ù ù thổi đến làm đôi mắt cô chua xót không thôi.
Không cần thiết xem đồng hồ đo nhiệt độ, cô cũng biết bây giờ lạnh như thế nào.
Nghe âm thanh bên ngoài đình viện, Luna nhìn thấy Subaru chính là đang cật lực quét tước dọn sạch tuyết đọng, bên cạnh Iori lại là tỉ mỉ cầm công cụ sửa sang lại bồn hoa.
Đi ra xa một chút cô mới thấy Ukyo một bên chỉ đạo mọi người phân chia khu vực quét tuyết.
Nhà Asahina phòng ở rất lớn, nên các anh em đều có nhiệm vụ mà chính mình phụ trách.
Luna lập tức đi đến bên cạnh Masaomi, định bụng hỗ trợ anh ta bế Jun.
Làm anh ta thêm phiền toái khi trông nom thằng bé, Luna nghĩ đến cũng có chút ngượng ngùng.
Nề hà Jun thực không nể tình mà làm ngơ, nhìn hai tay Luna đang chuẩn bị tiếp nhận mình, đôi mắt xanh vòng vo chuyển một hồi rồi lại tiếp tục đùa nghịch cổ áo lông vũ của Masaomi.
Thấy Luna bất an đứng nơi đó, Masaomi thực lý giải mà đưa ra lời đề nghị. Một phần vì việc trông nom trẻ nhỏ với anh rất quen thuộc, mặc khác Luna đang bị ốm, để cô ấy vất vả anh lại không yên tâm.
- Không cần đâu, em đang bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi, mấy ngày này cứ để anh trông Jun.
Đã Masaomi nói như thế, Luna cũng không tiện từ chối, mặc khác đối với việc mình đang cảm lạnh, để Jun ở bên cạnh cô cũng không yên tâm.
Vì thế, căn cứ việc là một thành viên trong biệt thự Sunrise, Luna cũng xắn tay áo chờ đợi Ukyo phân công nhiệm vụ.
- Em ngồi một bên là được, không cần phải xen vào bọn họ.
Thấy bộ dạng của Luna lúc sáng thì ai còn nghĩ cần cô hỗ trợ làm việc này nọ.
Kaname rõ ràng phủ quyết lời đề nghị của cô, kỳ thật lời ngầm là đã bị bệnh thì ở yên một chỗ, đừng nhúng tay vào thêm phiền toái.
Luna thấp hô một tiếng, có lẽ đây không phải là đáp án mà cô muốn nghe. Bất quá cô còn là ngoan ngoãn nghe lời, ngồi ở bên cạnh quan sát mọi người làm việc.
Quét tước chưa được bao lâu, thế nhưng Tsubaki, Yusuke cùng Wataru đột nhiên hứng khởi ở đình viện chơi ném tuyết.
Yusuke cùng Tsubaki công kích đối phương, chẳng may khối tuyết lại rơi vào đúng ngay khu về mà Fuuto vừa quét xong, vừa mới quét tốt một khối đất trống lập tức lại bị tuyết vỡ vụn bao trùm.
Fuuto rõ ràng cực kỳ bực bội, anh ta liền vớ lên một khối tuyết ném vào người Yusuke.
Ukyo thấy tình trạng này, lập tức quát bảo ngưng lại không cần hồ nháo. Kết quả giọng nói còn không có rơi xuống, Wataru ở sau lưng, giơ một cái khối tuyết nho nhỏ ném ở trên người anh ta rồi cười ha ha chạy đi.
Ukyo vừa mới vừa há mồm tưởng nói cẩn thận một chút, một cái khối tuyết khác thật lớn bay đến trên mặt anh ta, bang một tiếng vỡ vụn.
- Tsubaki!
Ukyo tức giận, lau sạch dính ở trên mặt tuyết đọng, dùng cái xẻng trong tay sạn đầy một sạn tuyết xốc qua đi.
Trên người Tsubaki tức khắc dính đầy tuyết.
- Anh Ukyo thật quá đáng, thế nhưng khi dễ người ta! ~~
Tsubaki tỏ vẻ tội nghiệp nhìn về hướng Azusa, mong muốn đối phương sẽ hỗ trợ mình, kết quả chỉ lại nhận về một ánh mắt không đếm xỉa.
Thế là anh ta bắt đầu một trận tự thân phản kích, nắm lấy cái sạn dưới chân, nhắm ngay mọi người toàn lực nổ súng.
- Như vậy thì cùng hứng chịu cơn thịnh nộ từ Tsubaki-sama hết đi thôi!~~~
Đang đứng ngoài cuộc quan sát, Asahina Kaname rốt cuộc cũng bị trúng đòn, anh ta quả nhiên vẫn là dùng hành động để phản kích.
- Tsubaki, thật quá đáng! Chịu chết đi!
Cuộc chiến mở rộng ra hậu quả chính là ương cập vô tội.
Louis liền tính trốn đến rất xa, cũng tránh không được liên tục trúng chiêu, sạch sẽ thoải mái hình tượng lập tức bị tuyết đánh tan.
Fuuto tranh thủ Tsubaki không chú ý, bay nhanh mà bắt một bụm tuyết xoa thành viên tròn, hung hăng triều hướng anh ta ném qua đi.
Như vậy một quả cầu tuyết lớn đánh vào trên người cũng là có điểm đau.
Masaomi cảm thấy chính mình thân là đại gia trưởng, loại trường hợp này hẳn là ngăn cản một chút bọn em trai đi, vì thế chạy tiến lên.
- Mọi người đừng náo loạn...
Nói còn chưa dứt lời, Masaomi đang ôm Jun liền bị hai cái khối tuyết đồng thời tập trung. Một cái đánh vào trên mặt, tàn lưu tuyết đọng phủ trên hơn phân nửa mặt anh ta, một cái đánh trúng sau cổ thì Jun hoàn toàn hưởng trọn.
Nhìn thấy cảnh này Luna rùng mình một cái, vội vã đến xem Jun có sao hay không, chính là thứ cô nhìn đến lại là thằng bé hung hăng vỗ tay mỉm cười.
Tốt đi, quả nhiên là vô cùng cường đại.
Luna âm thầm vò tốt hai khối tuyết, hướng về phía hung thủ Tsubaki cùng Yusuke ra đòn.
Bị liên tục tập kích vài lần, Asahina Ukyo nhìn xung quanh mọi nơi, nguyên bản dọn dẹp tương đối sạch sẽ ngăn nắp đình viện, bây giờ biến thành một hồi hỗn chiến.
Tuyết đọng không có quét, ngược lại cửa lớn cùng bồn hoa đều đầy tuyết.
Asahina Ukyo bực bội không thôi, vô số gân xanh ở cái trán thình thịch mà nhảy.
- Thoạt nhìn thực vui!~~
Không biết khi nào, Hikaru xuất hiện bên cạnh Natsume.
Natsume gật đầu mỉm cười nhìn bọn họ chơi đùa.
- Đúng vậy, đã lâu không có nhìn đến cả nhà chúng ta chơi đùa hưng phấn như vậy.
Trầm ngâm khuôn mặt hồi lâu, anh ta nói tiếp.
- Tuy rằng là thực ấu trĩ!
Hikaru khóe miệng mỉm cười, ngón tay thon dài vuốt ve cằm.
- Hay là tôi cũng nên gia nhập?
Ukyo đẩy đẩy gọng kính, nghe lời nói của anh ta rõ ràng đen mặt.
- Hikaru, ở yên đó, đừng làm rộn!
- Anh hai không cần phải nghiêm túc như vậy đi!~~
Hikaru quay người, cười cợt đối với Ukyo nói.
- Xem ra, năm nay lễ giáng sinh so lúc trước còn muốn náo nhiệt hơn!
Kaname vừa rời khỏi chiến trường, lưu loát vuốt trên trán tóc mái, tươi cười cảm thán.
...
Các anh em nhà Asahina sáng sớm hồ nháo một hồi, sau khi chơi đủ họ quyết định vẫn là nên ngưng lại đem đình viện tuyết đọng quét tước thật sạch sẽ.
Lễ giáng sinh tuy rằng thật lưu hành đối với giới trẻ ở Nhật Bản, nhưng nhà Asahina kỳ thật cùng thế hệ trước giống nhau, tương đối coi trọng ngày hội truyền thống của quốc gia, cho nên trong mắt mọi người, cũng không có ai đem lễ Giáng Sinh xem đến có bao nhiêu quan trọng.
So với sắp đón mừng năm mới, lễ giáng sinh có vẻ không đủ để nói tới, nhưng cũng không ngại lấy ngày này làm cớ để được vui chơi họp mặt.
Đại loại là ngày hôm nay, cô Miwa gọi điện thoại trở về, chúc mấy đứa con trai năm mới vui sướng.
Luna đã thật lâu không có cùng cô ấy liên hệ, lúc này đây, cô Miwa đã cùng cô nói chuyện rất nhiều.
Đại loại là hỏi thăm sức khỏe, sinh hoạt có quen chưa, cùng với Jun dạo này như thế nào.
Đây là cái năm mới thứ nhất từ khi mẹ mất, Luna lần đầu tiên thu được tiền mừng tuổi cùng những lời chúc ấm áp từ một người được xem như là trưởng bối của mình.
Sau khi ăn xong cùng mọi người bữa tối, Masaomi cùng Ukyo liền đề nghị mọi người cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại ở gần biệt thự.
Nghe nói là vì ăn mừng lễ giáng sinh mà tại đó đầu tư hẳn một bức tượng đài ông già Noel khổng lồ bằng từng chuỗi đèn neon, ngoài ra người ta còn xây dựng một cây thông cao hơn mười mét.
Nghe đến đây, hầu hết các anh em đều có hứng thú để thăm viếng trung tâm thương mại.
Nếu đã quyết định, Luna mặc kệ thế nào cũng phải đi một chuyến.
Cô thay một kiện áo lông vũ, choàng thêm một chiếc khăn quàng cổ, mới vừa ra đến trước cửa liền nhìn Kaname liếc mắt một cái.
Asahina Kaname cũng không để ý đến ánh mắt của các anh em trai, làm bộ như không có việc gì đi qua cùng Luna dắt tay.
Đại khái đi vào giờ cao điểm nên người thăm viếng rất nhiều, Bọn họ phải đi theo đám đông, xuyên qua vài khu buôn bán thì mới đi vào nơi tổ chức chính thức của khu thương mại.
Nhìn xung quanh mọi nơi, các cô gái trẻ mặc áo lông vũ dày dặn nhưng thật ra không có mấy cái, lại cũng không có mang khăn quàng cổ. Cho nên xem ra ăn mặc kín quá mức như Luna lại có vẻ hơi đột ngột.
Đưa mắt nhìn về phía cây thông được dựng ở trung tâm, nó cao lớn và rực rỡ làm mọi người ở hàng phía trước đều nóng lòng muốn lại gần xem thử.
Nói vậy các thành viên trong nhà khác lúc này cũng đang ở mặt sau có cùng ý nghĩ đi.
Nếu đã tới, Luna quyết định mặc kệ thế nào, chính mình đi trước tham quan một chút đi.
Trên quảng trường khu mua sắm, đèn neon đủ mọi màu sắc làm thành từng đoạn như hình dạng của bức màn hay mảnh vải, đem toàn bộ quảng trường chiếu rọi sắc màu sặc sỡ, rực rỡ lộng lẫy, bắn ra bốn phía quang mang.
Chưa kể tới ở trên mặt đất, ông già Noel cùng đàn tuần lộc kéo xe còn thật xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Càng đừng nói tới cây thông Noel khổng lồ kia, từ trên xuống dưới không biết tổng cộng bao nhiêu đèn màu nhỏ lấp lánh.
Luna đi theo đội ngũ nhà Asahina, ở trên quảng trường ngắm cảnh vật rực rỡ trong đêm.
Dắt theo bên người cô là Kaname không ngừng ngọt ngào la liếm, cùng với Wataru làm nũng chết sống cũng muốn đuổi kịp, lấy danh nghĩa thủ hộ chị Luna để đi theo bên người cô.
Luna một chút cũng không biết Wataru từ khi nào thì dính người như vậy, hướng Kaname sử cái ánh mắt, làm cho anh ta liên tục dụ dỗ em út đi theo Masaomi.
Mấy vị thanh niên soái khí vây quanh chính mình, còn thường thường đối với mình bắt chuyện. Luna bị mọi người hướng về chính mình ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Luna trong lòng kêu khổ không thôi.
Mấy người vừa đi vừa ngoạn nháo, Tsubaki phía sau đuổi tới, ẩn nấp ở đó lộ ra hai ánh mắt nhìn lén, thực không kiên nể mà bỉu môi.
Tsubaki phiêu đến một cái ánh mắt xem thường, hầm hừ nói.
- Ôm ôm ấp ấp, thật không thể nào nói nổi.
Azusa hung hăng ở trên đầu của Tsubaki gõ một chút.
- Anh tức giận như vậy thì đừng nhìn!
- Ngu ngốc! Đừng có lớn tiếng như vậy! Anh đã sớm biết người này vào nhà chúng ta ở thì sớm muộn cũng có chuyện mà!
Tsubaki khí nghiến răng nghiến lợi nhìn Azusa.
Azusa quả thực vô lực nhìn anh trai, không phải trong nhà này rõ ràng chỉ có Tsubaki anh là lớn tiếng nhất hay sao?
- Xem, thật xinh đẹp...
Louis ôn nhu cười, cùng bên cạnh mình Luna chỉ chỉ.
Luna trợn mắt vừa thấy, chuỗi đèn bắt đầu thay đổi màu sắc, xứng với cảnh vật xung quanh, có vẻ thật lỗng lẫy.
- Đúng vậy, anh Louis.
Louis gật đầu, cười nói.
- Đi thôi, mọi người đều đang chờ chúng ta.
Fuuto thấy mọi người cố ý hay vô tình mà thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Luna xem, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn yên lặng theo phía sau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro