118/ Cuối cùng một lần kiên trì
Hấp tấp rời đi, Luna mất hết sức lực mới trở lại phòng của chính mình.
Năm phút đồng hồ sau, cô đỡ trán thở dài.
Chán nản tìm thuốc cảm trong ngăn kéo tủ, lừ đừ vô lực uống xong rồi nhào vào trên giường kéo chăn đắp lại.
...
Kaname ở bên ngoài gõ cửa một chút.
- Luna, anh mang bữa ăn sáng đến cho em, anh vào đây!
Sau đó là âm thanh mở cửa vang lên.
Nhìn thấy người đến là Kaname, Luna cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà khẩn trương một chút.
So sánh với cô không bình tĩnh, thái độ của Kaname lại có vẻ thập phần tự nhiên.
Chỉ cần nghe được thanh âm này, tối hôm qua cảnh tượng lập tức lại vọt vào đầu óc. Trên mặt cô nháy mắt tái nhợt, vì thế một phen kéo qua cái chăn trùm kín mít.
Luna trải qua chuyện hôm qua, cũng không biết nói nên như thế nào tự nhiên mà đối diện với Kaname.
Kaname đi vào phòng, để cái khay thức ăn lên bàn, ngay lập tức ngồi lên mép giường của Luna.
- Luna, em thực lạnh sao?
Luna ở trong chăn nhẹ nhàng thở, cũng không có ra tiếng.
Kaname lại nói.
- Ngủ rồi sao?
Vẫn là không được đáp lời.
Vì thế, Kaname liền duỗi tay giữ chặt tấm chăn trên đầu cô kéo xuống, một bên còn nói.
- Trùm kín như vậy sẽ bị ngộp.
Luna cố níu chăn một chút làm cho Kaname không kéo được.
Vì thế, anh ta lại sử dụng thêm chút sức lực, vẫn là không kéo ra.
Kaname mở góc chăn bên dưới lên xem, sau đó liền nhìn đến hai tay Luna chính gắt gao bắt lấy chăn.
Anh không khỏi ngớ ra một chút, nguyên lai là cô ấy không có ngủ.
Như vậy sao lại...? Chẳng lẽ là không nghĩ nhìn thấy anh?
Kaname đôi mắt chợt lóe, cố ý dùng thanh âm to để nói.
- Em ngủ dậy thì ăn một chút, anh đi đây.
Nói xong anh ta đi đến bên cạnh cửa, mở cửa, tiếp đó lại nhẹ nhàng đóng lại, yên lặng không phát ra tiếng mà lại về tới mép giường ngồi xuống.
Luna nằm ở trong ổ chăn, nghe được Kaname nói rời đi, lại nghe được tiếng bước chân cùng với âm thanh khoá cửa, lúc sau liền yên lặng.
Cô yên tâm mà buông lỏng ra hai bàn tay nắm lấy chăn, trong lòng đột nhiên không thể hiểu được có điểm nhẹ nhõm.
Luna chậm rãi kéo chăn xuống, ngay sau đó mặt của Kaname liền lọt vào trong tầm mắt cô.
Luna sửng sốt một chút, tuy hơi giật mình, nhưng ngoài miệng vẫn là không có nói chuyện.
Kaname nhìn Luna, đuôi chân mày toàn là nghiền ngẫm.
- Thế nào? Thật ngạc nhiên vì anh vẫn còn ở đây sao?
Luna thu hồi ánh mắt, giãy giụa một chút, cô không quá tình nguyện mà ngồi dậy. Cô chỉ hơi nhìn Kaname liếc mắt một cái, cũng không dám nhìn thẳng, hỏi.
- Sao anh chưa đi? Là có việc gì sao?
- Em sinh bệnh? Anh mang quà giáng sinh đến cho em.
Kaname đặt hộp quà ở trên tủ, sau đó lại nhíu mày suy tư. Anh không hiểu được thái độ của Luna đây là như thế nào.
Luna nỗ lực đem ánh mắt tan rã ngắm nhìn ở đối phương, rồi sau đó cô có chút thất thần mà gọi một tiếng.
- Kaname... Cảm ơn anh. Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do hôm qua ở bên ngoài hơi lâu nên có chút cảm mạo thôi...
Luna nhìn ra là Kaname hoàn toàn không nhớ chuyện hôm qua, cô cũng giả trang như không có chuyện gì mà đứng đắn giải thích.
- Như vậy sao...?
Kaname trầm thấp nói một tiếng, dường như đáp án này cũng không phải là lời mà anh ta muốn nghe.
Kaname nghe Luna khẳng định một câu, đột nhiên duỗi tay lên cái trán cô mà sờ sờ. Sau đó, lại dùng một cái tay khác sờ cái trán của chính mình rồi mới dùng âm thanh chậm rãi nói.
- Quả nhiên là em đang nóng lên.
Luna không nghĩ tới Kaname sẽ chạm vào chính mình, lòng bàn tay hơi lạnh của anh ta làm cho cô rùng mình một cái.
Kaname nhìn đến ánh mắt của Luna mới ý thức được hành động của đối phương, lùi tay về bỏ vào túi quần, thực trầm ngâm hỏi.
- Có phải em đang có tâm sự hay không?
- Không có!
Luna thực bất đắc dĩ mà trả lời.
Sau đó cô lại nhìn về phía một cái phương hướng khác, nói.
- Anh không muốn đi phòng khách sao? Mọi người bây giờ hẳn là đều ở đó.
Kaname thật cẩn thận ở bên người Luna ngồi xuống. Liếc nhìn sắc mặt của cô, do dự nửa ngày không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn thấy thái độ của Luna, anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáng hôm nay thức dậy, anh thấy đầu mình đau muốn nức ra. Có lẽ vì nguyên nhân say rượu nên anh thật không nghĩ ra, trí nhớ tối hôm qua dường như bị khóa lại.
Không biết có phải là do sinh bệnh hay không, mà tâm tình Luna đặc biệt kém.
Thấy anh ta vài lần muốn nói lại thôi, làm cho cô có loại cảm giác bực bội nói không nên lời, vì thế cô liền không khách khí mà hỏi.
- Muốn nói cái gì liền nói đi, Kaname, ấp úng như vậy không giống tính cách của anh.
Loại thái độ mang theo gai nhọn này Kaname cũng không xa lạ, anh còn nhớ rõ lúc trước chính mình nói sai đắc tội với Fuuto, cậu ta chính là như vậy dùng tròng trắng mắt xem anh.
Lần này tình tiết lại so lần trước nghiêm trọng, anh thậm chí không biết mình làm sai cái gì... Liền bản thân anh đều cảm thấy chính mình thực hỗn loạn.
Mới hôm trước không phải còn thật vui vẻ ăn mừng giáng sinh, Luna còn tặng cho anh một món quà đặc biệt, hôm nay vừa mới đi xuống lầu lại ngoài ý muốn biết được cô ấy bị bệnh, cũng biết được tối hôm qua Luna lại là uống say rồi ở ngoài ban công trễ đến như vậy.
Nhưng mà rốt cuộc là vì sao đâu?
Biết được Luna trong đêm khuya đến bị cảm lạnh, Kaname ngẫm lại đều đau lòng cùng nghĩ đến mà sợ, tức khắc liền cũng không để tâm vì sao, tóm lại trước làm cô nguôi giận đã.
- Luna, tối hôm qua nếu như anh uống say có làm gì không phải thì xin em hãy tha lỗi cho anh, có được không?
Nghe xong Kaname đối với chuyện tối hôm qua giải thích, Luna cũng không có vội vã tỏ thái độ, bởi vì cô biết anh ta còn không biết mình phạm vào chuyện gì nữa.
Vô luận thế nào cô cũng không muốn mở miệng kể lại với Kaname về sự việc tối qua.
- Sao anh lại phải xin lỗi?
Tức khắc Kaname cảm thấy thật quẫn bách, chẳng lẽ anh nên nói với cô là bản thân cũng không biết mình phạm vào sai lầm nào hay sao?
- Anh biết mình không nên giải thích nhiều như vậy, nhưng anh biết vì anh phạm sai lầm nên em mới tức giận cũng là đương nhiên.
- Lý do của anh đầy đủ như vậy, em còn có cái gì để nói nữa đâu?
Luna nhìn vào anh ta, phát giác Kaname đang dùng ánh mắt lo âu nhìn mình, bên trong đôi mắt đó chứa nhiều tình tố phức tạp, phảng phất ở chứng minh tình cảm của Kaname là chân thành tới mức nào.
Về tình cảm Luna hẳn tin tưởng lời nói của anh ta đều là thật sự, lý trí lại hoàn toàn khó có thể tiếp thu trong lúc không tỉnh táo anh lại gọi tên cô gái khác, chỉ là...
- Em thật sự không tức giận?
Kaname vừa nghe lập tức cảm thấy không đúng, bất quá bây gì có hỏi nữa cũng vô dụng. Luna một khi không muốn nói, có dùng cách gì cũng không thể biết được.
- Anh thật sự yêu thích em sao?
Luna bỗng nhiên hỏi Kaname.
Cô cũng không biết bây giờ mình cần cái gì, hay đơn giản chỉ là một câu khẳng định từ Kaname.
Luna tuy xử sự thành thục nhưng về vấn đề tình cảm lại thật non nớt. Cô không biết Kaname có bao nhiêu phần là chân tâm, bao nhiêu lại là giả ý, bất quá đối với người này, từ đầu đến cuối cô đều là thật sự nghiêm túc.
- Đương nhiên là yêu thích em rồi, không thì tại sao lại cùng em kết giao?
Kaname vươn tay, đem Luna ôm vào trong ngực, cúi đầu, cọ cọ đôi má nhẵn nhụi của cô.
- Kaname...
Luna nhẹ giọng lẩm bẩm.
Kỳ thật một phương diện nào đó, Asahina Kaname đã vì cô an ủi khi tổn thương, Luna nghĩ, ít nhất mình muốn nỗ lực cho anh ta một cơ hội.
Mà một nguyên nhân khác, là từ lúc bắt đầu chính mình là cam tâm tình nguyện đến với anh ấy, Kaname lại đối xử với mình rất tốt, chưa có làm gì để mình phải bận tâm, bất tri bất giác, mối quan hệ này cũng kiên trì được một thời gian rồi.
Vì luyến tiếc mối quan hệ này cũng tốt, bởi vì tin tưởng Kaname cũng được, cuối cùng một lần, Luna muốn mình kiên trì đi tiếp. Liền tính là cuối cùng kết cục không tốt, từ nay về sau cùng Kaname như người xa lạ, ít nhất cô cũng không phải kẻ không chiến mà lui, cũng coi như là đối chính mình trong thời gian này nỗ lực có một cái công đạo.
Đối mặt với cặp mắt dị thường kiên định kia, hoặc phải nói là cực kì cố chấp, Kaname không tiếng động thở dài một tiếng.
Vì cái gì Luna liền không thể giống một cô gái bình thường mà đối với anh làm nũng hoặc là càng nhiều mà ỷ lại anh đâu?
Cho dù không phải là thân phận của một người bạn trai, anh cũng sẽ sắm vai tốt một người anh trai dành cho cô sự sủng ái mà.
Có chính mình ở đây, cô ấy kỳ thật có thể không cần phải kiên cường như vậy.
Trong thời gian qua, chính mình cùng cái nhà này vẫn là vô pháp cho Luna cảm giác an toàn sao? Hay là sự yêu thích của chính mình cho cô ấy thật áp lực, làm Luna không dám ỷ lại mình?
E ngại làm cho Kaname bắt đầu sinh ra ảo giác
Luna, em thật sự đối với anh một chút cảm giác cũng không có sao?
Kaname uốn gối, ở bên cạnh cô nằm đi xuống.
- Luna, anh biết thật khó tin tưởng, nhưng bản thân anh đối với em là hoàn toàn chân thật.
- Em biết.
Không biết vì sao mà khi nhìn vào Kaname, từ góc độ này nhìn chăm chú vào cặp mắt vàng kia, tựa hồ có thể cảm giác được bên trong bao trùm một tia mềm mại.
- Tuy rằng anh hay nói qua những câu làm cho em hỗn loạn, em vẫn là cảm thấy bối rối phải không? Anh kỳ thật nửa điểm đều không muốn làm em phải lo nghĩ như vậy.
Kaname rũ mắt xuống.
- Vì vậy, tin tưởng anh, có được không Luna?
"..."
Yết hầu Luna cảm thấy một mảnh khô khốc, cô muốn nói cho anh ấy "em thật muốn tin tưởng, anh không cần phải bộ dáng như bây giờ".
- Còn nhớ rõ, ngày đó anh nói với em những lời đó sao?
Nắm lại đôi tay co quắp để ở trong chăn, Luna trầm mặc một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
- Anh nhất định sẽ làm được.
Kaname chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tiến vào hai uông hồ nước đen láy, dường như dùng hết bao nhiêu kiên định để nói ra lời này.
Đầu thật nặng.
Luna lâm vào tự hỏi, liền hô hấp cũng có chút nhẹ lại...
Anh ta không biết đêm qua trong thật tâm chính mình đã nói cái gì đi, vì thế nghĩ đem những gì hôm qua làm như chưa xảy ra.
Cô cảm thấy có chút vớ vẩn, lại thật mâu thuẫn, hoảng hốt giống bị người hung hăng vạch trần sự thật.
Lại giống có người chỉ vào cái mũi mình mà cười nhạo.
"Rõ ràng nói phải tha thứ cho Kaname rồi hay sao? Không phải xem những lời thổ lộ trong mơ của anh ta nhìn như không thấy rồi hay sao? Người ta hiện tại triệt để nhận lỗi, vì cái gì bây giờ chính mình phải thất vọng, thấp thỏm?"
Thật sự là khó lòng...
- Luna?
Cảm thấy cô ấy phản ứng không quá thích hợp, Kaname chần chờ mà hô một tiếng.
Anh tựa hồ căn bản không rõ Luna đang khổ sở cái gì, nhưng anh biết cô ấy đương nhiên cũng sẽ không nói cho mình.
Nhìn chăm chú vào cặp mắt to bình tĩnh không ra hỉ nộ kia, Kaname thấy tim mình lạnh nửa nhịp.
Anh tình nguyện Luna không cần hiểu chuyện như vậy, tình nguyện cô ấy đối với anh phát hỏa, oán giận anh thậm chí là đánh anh, tình nguyện cô ủy khuất mà dùng nước mắt nước mũi thể hiện trước mặt anh, phát tiết một hồi.
Nhưng mà giờ phút này, cô đạm nhiên đến lạnh nhạt, giống như muốn cự người ngàn dặm bên ngoài. Cô ấy như vậy dễ dàng liền thông cảm cho anh, đồng thời cũng từ nay về sau cùng mình vẽ ra một đường ranh giới.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro