
Chương 7(Đã sửa)
CHƯƠNG 7 – LEO NÚI TRONG CƠN MƯA BẤT CHỢT
Gió núi thổi nhẹ qua từng tán cây, phảng phất mùi đất ẩm quen thuộc. Cả nhóm vẫn còn ngồi rải rác trên những tảng đá lớn ở đỉnh, tay cầm những gói bánh nhỏ dì chuẩn bị từ sáng. Mùi bánh thơm chen lẫn tiếng cười của bọn trẻ khiến không khí trở nên ấm áp lạ thường. Linh ngồi sát mép vách đá, hai chân đong đưa, đôi mắt trong veo nhìn ra mặt biển rộng. Quân ngồi phía sau một chút, chống tay ra sau, dáng vẻ thảnh thơi như thể chỉ cần nhìn cô là cả thế giới đủ bình yên.
Rào… rào…
Tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên tán lá.
Minh Anh ngước mặt lên đầu tiên:
— “Ơ… mưa hả trời? Sao nãy còn nắng chang chang?”
Gia Hân bật dậy:
— “Chạy vô hang mau mau mấy đứa!”
Dì của Linh cũng hối thúc:
— “Nhanh lên con, mưa núi không đùa được đâu!”
Ngay lập tức, cả nhóm nháo nhào gom đồ. Những giọt mưa nặng nhanh chóng trút xuống, đập lên vai, lên tóc, lên balo như ai đó đổ cả thau nước từ trên đầu xuống.
Quân thấy Linh vẫn loay hoay nhét nốt gói bánh vào túi, liền nói:
— “Linh, bỏ đó đi, mưa lớn rồi!”
— “Đợi tui chút, rớt ra hết rồi…” – giọng cô cuống quýt.
Không kịp đợi, Quân giật nhẹ tay cô:
— “Đi! Ướt cảm lạnh đó!”
Bị kéo đi, Linh chỉ kịp ôm khư khư cái túi trước ngực. Cả nhóm chạy trong mưa, tiếng chân đập lên mặt đất ướt át tạo thành những âm thanh bì bõm nghe đến buồn cười.
Hang đá không xa nhưng đủ để ai nấy ướt sũng từ đầu đến chân. Khi vừa vào được bên trong, cả nhóm đồng loạt thở phào.
Minh Anh bật cười trước hình dạng của Linh:
— “Trời đất ơi Linh! Tóc bà xẹp như mèo gặp nước luôn kìa!”
Gia Hân phụ họa:
— “Nhìn giống cọng bún chín hơn á!”
Linh nguýt:
— “Hai bà thôi đi! Tui lạnh muốn chết nè!”
Quân thấy vậy liền cởi áo khoác mỏng đeo bên hông đưa cô:
— “Khoác vô đi, ướt quá cảm lạnh.”
— “Còn ông thì sao?”
— “Tui chịu được.”
Dượng đứng gần đó khẽ cười mỉm, nhìn hai đứa một cái đầy ẩn ý rồi quay sang nói với dì:
— “Tui nói rồi mà, tụi nhỏ này có gì đó lạ lạ.”
Dì chỉ gật đầu:
— “Từ hồi sáng là tôi thấy rồi.”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi ào ào. Nước từ mép đá chảy xuống tạo thành từng dòng nhỏ long lanh như dây pha lê. Gió thổi vào miệng hang mang theo hơi lạnh nhưng cũng mang đến một mùi rất riêng—mùi của núi, của rừng, của cỏ ẩm và lá mục.
Cả nhóm ngồi co ro, rồi dần dần trò chuyện rôm rả trở lại. Tiếng Minh Anh vang lên trước:
— “Ê, chiều xuống chắc trơn lắm á.”
Một bạn nam trong nhóm phụ họa:
— “Thôi miễn rớt xuống núi là được.”
Gia Hân liếc sang Linh:
— “Riêng bà này chắc không sao. Bà leo còn dữ hơn tụi con trai nữa.”
Linh bật cười:
— “Vì tui nhỏ con á, dễ né cành cây.”
Quân nói nhỏ:
— “Nhỏ con mà lì mới đúng.”
— “Ơ… Anh nói gì đó?”
— “Không, anh khen.”
Mọi người lại ồ lên trêu hai đứa. Cả hang rung lên bởi tiếng cười.
---
Sau cơn mưa — đường xuống bắt đầu
Khi mưa tạnh, mặt trời ló ra từ lớp mây xám, ánh sáng chiếu lên những chiếc lá còn đọng nước, lấp lánh như ai rắc kim tuyến khắp rừng.
Dì đứng lên:
— “Mưa ngớt rồi, tranh thủ xuống thôi con. Đường ướt nguy hiểm lắm.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, lấy đồ chuẩn bị xuống núi.
Linh vừa đứng dậy đã khom xuống buộc lại dây giày vì nó bị tuột. Cô loay hoay một chút nên bị thụt lại phía sau vài bước.
Dượng đứng nhìn Quân đang đợi Linh phía sau, gật gù:
— “Thằng nhỏ này được à nha.”
Dì cười:
— “Tôi nói rồi mà. Coi chăm Linh từng chút.”
---
Tai nạn đầu tiên — cú trượt vào bụi cọ
Đường sau mưa cực kỳ trơn. Mỗi bước chân đều như đứng trên xà phòng. Nhóm con trai đi trước, nhóm con gái theo sau, Linh đi cạnh Quân.
Một chỗ đất dốc thoai thoải, nước từ trên chảy xuống bôi trơn mặt đường thành một lớp bùn nhão. Quân vừa định bảo Linh đi sát mép thì…
“Á—!”
Linh trượt chân một cái phụp, ngã thẳng sang bên trái, đập người vào bụi cọ thân gai.
— “Linh!!” – Quân hoảng hốt.
Mọi người quay lại, ai nấy tái mặt.
Gia Hân la lên:
— “Trời ơi! Bà có sao không?”
Linh nằm bất động vài giây, cắn môi vì đau. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh:
— “Tui ổn… đau xíu thôi.”
Quân cúi xuống kiểm tra ngay:
— “Gai cọ đó, đau lắm! Để tui gỡ cho.”
Cô gật đầu, tay bấu nhẹ vào ống quần cậu để giữ thăng bằng. Quân nhẹ nhàng gỡ từng cái gai nhỏ dính trên áo cô, trên cánh tay cô.
Dượng đứng sau lắc đầu cười:
— “Con bé này y như hồi nhỏ, leo cây té hoài.”
Minh Anh lại chen vào:
— “Con gái gì mà lì dữ thần.”
Linh cười gượng:
— “Tại… chân con trượt thôi mà.”
Nhưng mặt cô vẫn nhăn lại vì chỗ vai đau.
Quân xoa nhẹ:
— “Đi chậm lại nha, nắm tay tớ đi cho chắc.”
Linh đỏ mặt nhưng vẫn chìa tay ra.
Cả nhóm phía trên la ó:
— “Ê ê! Có tay nắm tay rồi nhaaaa!”
Linh muốn độn thổ, còn Quân thì… cười.
---
Tai nạn thứ hai — cú trượt dài xuống đường xi măng
Xuống thêm một đoạn nữa, nhóm đi vào khu đường được tráng xi măng. Tưởng dễ đi hơn, ai ngờ lớp rêu xanh bám dày cộm khiến đường còn trơn hơn lúc nãy.
Minh Anh đi trước mới cảnh báo:
— “Nè nè, chỗ này trơn…”
— “A—ÁÁÁ!!”
Không kịp nói hết câu, Linh—đúng như định mệnh—trượt một phát dài cả mét, người cô gần như lao thẳng xuống dốc.
— “LINH!!!” – Cả nhóm hét lên.
Quân phản ứng nhanh như bản năng, lao theo cô. Cậu đập chân xuống đất, trượt theo quán tính, may mắn chụp được cổ tay cô đúng lúc.
Tiếng trượt dài của hai người trên mặt xi măng nghe rợn người.
Quân dùng lực kéo mạnh, ghì người cô lại.
— “Nắm chắc vào tớ!”
Linh hoảng đến mức tay run bần bật, giọng vỡ ra:
— “Tớ … tớ tưởng tớ lăn xuống thiệt rồi…”
— “Không sao đâu, tớ giữ được mà.”
Cả nhóm phía trên chạy xuống, vừa hoảng vừa thở phào.
Gia Hân đập vai Minh Anh:
— “Quay clip chưa???”
— “Quay rồi! Còn HD luôn!” – Minh Anh cười khoái chí.
Linh nghe xong muốn khóc luôn.
---
Sau cú ngã — Quân dắt Linh xuống từng bước
Vì Linh vẫn còn run, Quân quyết định đi sau lưng cô, hai tay giữ hai vai cô để cô không trượt thêm lần nữa.
— “Đi từ từ nha, đừng gấp.”
— “Mik biết rồi…”
Minh Anh trêu lớn:
— “Nhìn y như hai vợ chồng đi núi lần đầu á trời!”
Linh la lên:
— “Minh Anhhh!!”
Nhưng Quân chỉ cười khẽ.
Dượng quay lại, nói đủ lớn để cả nhóm nghe:
— “Hai đứa bây hợp nhau lắm đó.”
— “Dượng!!” – Linh hét.
Cả nhóm phá lên cười.
---
Những hình ảnh sau mưa — cảnh đẹp của núi rừng
Dọc đường xuống, trời quang dần. Nắng chiếu xuống những tán lá còn đọng nước. Gió thổi qua làm những giọt nước rơi xuống lộp bộp.
Từng chiếc lá, từng cành cây đều long lanh như được phủ bạc. Những giọt mưa đọng trên ngọn cỏ lấp lánh như hàng ngàn viên pha lê nhỏ.
Dì rút điện thoại ra quay:
— “Đẹp quá mấy đứa ơi! Nhìn kìa!”
Mọi người dừng lại, ngước nhìn.
Tiếng chim gọi nhau vọng lại giữa không trung, hòa cùng tiếng nước chảy tí tách từ trên vách đá xuống tạo thành một bản nhạc dịu dàng của núi rừng sau mưa.
Linh ngẩn ngơ nhìn trời, ánh mắt long lanh phản chiếu màu xanh của cây lá.
Quân đứng phía sau, nhìn cô… rồi bí mật đưa điện thoại lên.
Tách.
Một tấm hình chụp lén được lưu lại—Linh trong khoảnh khắc đẹp nhất: nhẹ nhàng, tinh khiết, bình yên đến lạ.
Dượng liếc sang thấy hết, khẽ nói nhỏ:
— “Chụp đẹp đó con trai.”
Quân giật mình:
— “Dượng thấy rồi hả…”
— “Thấy hết. Nhưng… giữ kỹ nha.”
Quân chỉ biết cười.
---
Cuối cùng — ai cũng xuống núi an toàn
Khi tới chân núi, cả nhóm đồng loạt ngồi phịch xuống bậc đá, thở hồng hộc.
Minh Anh xoa tim:
— “Tui tưởng hôm nay mất bà Linh luôn rồi.”
Gia Hân ôm bụng cười:
— “Nhưng may có anh Quân!”
Linh đỏ bừng mặt:
— “Hai bà im giùm đi…”
Quân chỉ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
— “Miễn cậu không sao là được.”
Một câu nói đơn giản nhưng khiến tim Linh khựng lại một nhịp.
Gió biển từ xa thổi lên, mang theo vị mằn mặn dịu dàng. Dì dượng nhìn cả nhóm, mỉm cười mãn nguyện.
Và bên cạnh đó, vài đoạn clip do dì quay lại từ trên đỉnh núi: cảnh mưa rơi trên tán cây, cảnh nhóm chạy tán loạn tìm chỗ trú, cảnh những chiếc lá rung nhẹ dưới mưa… được lưu giữ như những thước phim tuổi trẻ đẹp nhất.
Và trong số đó—có cả những đoạn khiến Linh sau này chỉ muốn độn thổ: cảnh Quân chụp tay cô giữa cú trượt trên đường rêu, cảnh cô ôm cổ tay vì đau, cảnh Quân che mưa cho cô…
Nhưng đó lại chính là những ký ức khiến trái tim cô ấm lên mỗi khi nhớ đến.
CHƯƠNG 7.1 — VỀ KHÁCH SẠN VÀ NHỮNG KHOẢNH KHẮC ÂM THẦM
Mưa chiều trên sườn núi đã bắt đầu lắng dần, nhưng con đường còn ướt và trơn nhão. Linh bước từng bước chậm rãi, còn Quân đi sát bên cạnh, tay cầm túi của Linh và thỉnh thoảng nắm tay nhẹ để chắc chắn rằng bà không trượt ngã. Những chiếc lá còn đọng giọt mưa rơi xào xạc, ánh sáng từ những tia nắng cuối ngày xuyên qua lớp mây còn sót lại, lấp lánh trên mặt đất ẩm ướt, tạo thành một khung cảnh vừa dịu dàng, vừa hồi hộp.
— Bà cẩn thận nha, đường trơn lắm đó — Quân nói, giọng vừa nghiêm túc vừa trêu chọc.
Linh gật đầu, nụ cười khẽ nở trên môi:
— Ừ… ông đừng lo, tôi đi từ từ là được.
Mỗi bước chân đều khiến Linh cảm nhận rõ sự ấm áp bên cạnh, sự chăm sóc không lời của Quân. Trong lúc đi, Quân thỉnh thoảng cúi xuống, nhặt một viên đá hoặc nhổ nhánh cây nhỏ chắn đường, ánh mắt dõi theo Linh không rời. Bà vừa thở vừa mỉm cười, lòng rộn ràng một cảm giác khó tả.
— Ôi trời, nhìn hai đứa đi cùng nhau mà như cặp đôi phim luôn! — Minh Anh thì thầm với Gia Hân, giọng vừa cười vừa trêu.
— Chớ hỏng, để tụi tui quay lại clip còn trêu bọn nó! — Gia Hân khẽ cười, mắt vẫn nhìn Linh và Quân.
Linh nghe thấy, hơi đỏ mặt, nhưng chỉ mỉm cười lúng túng, không nói gì. Bà cảm thấy vừa bối rối, vừa vui, vừa một chút tự hào. Khoảnh khắc ấy, dưới góc nhìn tác giả, là sự hòa quyện của những cảm xúc tinh tế: lo lắng, vui vẻ, ấm áp, pha chút ngượng ngùng, tất cả đều chầm chậm len lỏi vào lòng người.
---
Khi cả hai tiến gần khách sạn, Quân dừng lại trước cửa phòng Linh.
— Đây rồi, bà vào phòng nghỉ ngơi đi — Quân nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ chút nghiêm túc.
Linh cười, vừa mệt vừa nhẹ nhõm:
— Ừ… cảm ơn ông.
Quân đưa túi hành lý cho Linh, rồi khẽ nhìn bà:
— Tôi sẽ đi mua băng gạc cho bà, đường trơn như vậy, vẫn còn rắc rối lắm.
Linh thẩn thờ đứng nhìn Quân đi ra ngoài, lòng bâng khuâng. Bà không hiểu sao cậu lại tốt với mình đến vậy. Cảm giác vừa ấm áp, vừa lạ lùng, làm tim bà đập nhanh hơn.
Ngay lúc đó, từ hành lang, Minh Anh và Gia Hân giơ điện thoại, quay lại cảnh Linh và Quân vừa nói chuyện vừa cười đùa trên đường:
— Ối trời, nhìn Linh với Quân đi cùng nhau mà như phim luôn! — Minh Anh reo lên.
— Quay xong sẽ cho nhóm xem để trêu bọn nó! — Gia Hân đáp, mắt long lanh thích thú.
Linh nghe thấy, đỏ mặt, cúi đầu, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười nhẹ. Bà cảm nhận được sự quan tâm, sự theo dõi đầy tinh tế của mọi người, nhưng đồng thời cũng thấy lạ lùng và hơi bối rối.
---
Trong khi đó, Quân đã ra ngoài mua băng gạc. Không gian bên ngoài mát mẻ, hơi thở của biển hòa lẫn mùi đất ẩm sau mưa. Cậu bước nhanh, vừa cẩn thận vừa hơi hồi hộp, bởi cậu biết Linh cần nghỉ ngơi và phải được chăm sóc chu đáo.
Quay lại khách sạn, cậu cầm túi băng gạc trên tay, thấy Linh đang ngồi trên giường, thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng chiều chiếu lên tóc ướt còn sót lại từ mưa, làm Linh trông như một bức tranh sống động. Quân khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
— Đây, bà dùng băng gạc này, tay và vai còn bị gai cọ, không sao đâu.
— Ừ… cảm ơn ông… — Linh đáp, giọng vừa mệt vừa ngượng, mắt không rời cậu.
Quân gỡ từng nhánh gai còn dính trên tay Linh, cẩn thận quấn băng gạc, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc. Linh cảm giác tim mình đập nhanh, vừa sợ vừa an tâm, vừa vui lại vừa bối rối.
— Tôi bảo rồi, lần sau đi leo núi cẩn thận một chút nha. Không được tái phạm nữa — Quân nói, giọng vẫn trêu chọc nhưng ánh mắt không hề đùa.
— Ừ, tôi biết rồi… — Linh trả lời, lòng ấm áp mà nhói một cảm giác khó tả.
---
Trong khi Linh nghỉ ngơi, Quân ra ngoài hành lang, nhìn nhóm bạn còn lại đang chuẩn bị đi chơi:
— Mọi người cứ đi trước đi, đừng lo cho Linh nữa. Tôi sẽ chăm bà.
— Ừ, ông cứ yên tâm, tụi tôi biết mà! — Minh Anh hô to, rồi cả nhóm cười vang, rủ nhau đi dạo ven biển, vừa vui vừa lén nhìn Linh và Quân.
Linh nhìn Quân, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm áp, tự hỏi vì sao cậu lại quan tâm mình nhiều đến vậy. Bà thở đều, cảm giác mọi mệt mỏi dần tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp len lỏi khắp cơ thể.
Trong phòng, ánh sáng chiều chiếu vào giường, những giọt nước mưa còn sót lại từ mái hiên rơi xuống, loang lổ trên cửa sổ. Linh ngồi thẩn thờ, ngón tay khẽ vuốt nhẹ tấm băng gạc Quân vừa quấn. Bà tự nhủ: “Sao ông lại tốt với tôi như vậy…?”
Quân ngồi cạnh, im lặng một chút, sau đó giọng trầm ấm:
— Nghỉ ngơi đi, tôi ở đây mà.
Linh gật đầu, tim vẫn đập mạnh. Bà cảm nhận được sự an toàn từ bàn tay cậu, từ ánh mắt cậu, từ sự quan tâm thầm lặng nhưng sâu sắc. Khoảnh khắc ấy kéo dài, từng giây như ngừng lại, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, tiếng rì rào của lá cây sau mưa, và nhịp thở đều đặn của hai người.
---
Bên ngoài hành lang, Minh Anh và Gia Hân vừa đi vừa lén nháy điện thoại, cười khúc khích:
— Nhìn hai đứa đó, đúng là “cặp đôi trong mơ” mà, ông nhìn kìa, tay cậu nắm tay bà mà chậm rãi quá!
— Giờ mà quay clip gửi nhóm là bọn họ đỏ mặt luôn! — Gia Hân đáp.
Nhóm bạn vừa đi vừa cười, vừa rón rén để không làm phiền Linh và Quân. Không gian khách sạn yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng chiều nhẹ nhàng, bầu trời nhuộm màu vàng cam qua khung cửa, phản chiếu lên mặt nước mưa còn sót lại ngoài cửa sổ.
---
Quay trở lại phòng, Quân nhẹ nhàng đặt túi băng gạc sang một bên, nhìn Linh:
— Tôi sẽ không đi đâu cả, bà nghỉ ngơi đi.
— Ừ… tôi biết rồi… — Linh thầm nhủ, tim rung lên những nhịp lạ lùng.
Khoảnh khắc ấy, dưới góc nhìn tác giả, là một bức tranh hoàn hảo của tuổi trẻ: những bước đi chậm rãi, những ánh mắt dịu dàng, những tiếng cười khẽ, từng nhịp tim hòa cùng nhịp thở của thiên nhiên, tạo thành một cảm xúc vừa ngọt, vừa ấm, vừa hồi hộp, đầy sức sống nhưng cũng nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không nỡ quên.
CHƯƠNG 7.1 — VỀ KHÁCH SẠN VÀ NHỮNG KHOẢNH KHẮC ÂM THẦM
Mưa chiều trên sườn núi đã bắt đầu lắng dần, nhưng con đường còn ướt và trơn nhão. Linh bước từng bước chậm rãi, còn Quân đi sát bên cạnh, tay cầm túi của Linh và thỉnh thoảng nắm tay nhẹ để chắc chắn rằng bà không trượt ngã. Những chiếc lá còn đọng giọt mưa rơi xào xạc, ánh sáng từ những tia nắng cuối ngày xuyên qua lớp mây còn sót lại, lấp lánh trên mặt đất ẩm ướt, tạo thành một khung cảnh vừa dịu dàng, vừa hồi hộp.
— Bà cẩn thận nha, đường trơn lắm đó — Quân nói, giọng vừa nghiêm túc vừa trêu chọc.
Linh gật đầu, nụ cười khẽ nở trên môi:
— Ừ… ông đừng lo, tôi đi từ từ là được.
Mỗi bước chân đều khiến Linh cảm nhận rõ sự ấm áp bên cạnh, sự chăm sóc không lời của Quân. Trong lúc đi, Quân thỉnh thoảng cúi xuống, nhặt một viên đá hoặc nhổ nhánh cây nhỏ chắn đường, ánh mắt dõi theo Linh không rời. Bà vừa thở vừa mỉm cười, lòng rộn ràng một cảm giác khó tả.
— Ôi trời, nhìn hai đứa đi cùng nhau mà như cặp đôi phim luôn! — Minh Anh thì thầm với Gia Hân, giọng vừa cười vừa trêu.
— Chớ hỏng, để tụi tui quay lại clip còn trêu bọn nó! — Gia Hân khẽ cười, mắt vẫn nhìn Linh và Quân.
Linh nghe thấy, hơi đỏ mặt, nhưng chỉ mỉm cười lúng túng, không nói gì. Bà cảm thấy vừa bối rối, vừa vui, vừa một chút tự hào. Khoảnh khắc ấy, dưới góc nhìn tác giả, là sự hòa quyện của những cảm xúc tinh tế: lo lắng, vui vẻ, ấm áp, pha chút ngượng ngùng, tất cả đều chầm chậm len lỏi vào lòng người.
---
Khi cả hai tiến gần khách sạn, Quân dừng lại trước cửa phòng Linh.
— Đây rồi, bà vào phòng nghỉ ngơi đi — Quân nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ chút nghiêm túc.
Linh cười, vừa mệt vừa nhẹ nhõm:
— Ừ… cảm ơn ông.
Quân đưa túi hành lý cho Linh, rồi khẽ nhìn bà:
— Tôi sẽ đi mua băng gạc cho bà, đường trơn như vậy, vẫn còn rắc rối lắm.
Linh thẩn thờ đứng nhìn Quân đi ra ngoài, lòng bâng khuâng. Bà không hiểu sao cậu lại tốt với mình đến vậy. Cảm giác vừa ấm áp, vừa lạ lùng, làm tim bà đập nhanh hơn.
Ngay lúc đó, từ hành lang, Minh Anh và Gia Hân giơ điện thoại, quay lại cảnh Linh và Quân vừa nói chuyện vừa cười đùa trên đường:
— Ối trời, nhìn Linh với Quân đi cùng nhau mà như phim luôn! — Minh Anh reo lên.
— Quay xong sẽ cho nhóm xem để trêu bọn nó! — Gia Hân đáp, mắt long lanh thích thú.
Linh nghe thấy, đỏ mặt, cúi đầu, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười nhẹ. Bà cảm nhận được sự quan tâm, sự theo dõi đầy tinh tế của mọi người, nhưng đồng thời cũng thấy lạ lùng và hơi bối rối.
---
Trong khi đó, Quân đã ra ngoài mua băng gạc. Không gian bên ngoài mát mẻ, hơi thở của biển hòa lẫn mùi đất ẩm sau mưa. Cậu bước nhanh, vừa cẩn thận vừa hơi hồi hộp, bởi cậu biết Linh cần nghỉ ngơi và phải được chăm sóc chu đáo.
Quay lại khách sạn, cậu cầm túi băng gạc trên tay, thấy Linh đang ngồi trên giường, thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng chiều chiếu lên tóc ướt còn sót lại từ mưa, làm Linh trông như một bức tranh sống động. Quân khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
— Đây, bà dùng băng gạc này, tay và vai còn bị gai cọ, không sao đâu.
— Ừ… cảm ơn ông… — Linh đáp, giọng vừa mệt vừa ngượng, mắt không rời cậu.
Quân gỡ từng nhánh gai còn dính trên tay Linh, cẩn thận quấn băng gạc, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc. Linh cảm giác tim mình đập nhanh, vừa sợ vừa an tâm, vừa vui lại vừa bối rối.
— Tôi bảo rồi, lần sau đi leo núi cẩn thận một chút nha. Không được tái phạm nữa — Quân nói, giọng vẫn trêu chọc nhưng ánh mắt không hề đùa.
— Ừ, tôi biết rồi… — Linh trả lời, lòng ấm áp mà nhói một cảm giác khó tả.
---
Trong khi Linh nghỉ ngơi, Quân ra ngoài hành lang, nhìn nhóm bạn còn lại đang chuẩn bị đi chơi:
— Mọi người cứ đi trước đi, đừng lo cho Linh nữa. Tôi sẽ chăm bà.
— Ừ, ông cứ yên tâm, tụi tôi biết mà! — Minh Anh hô to, rồi cả nhóm cười vang, rủ nhau đi dạo ven biển, vừa vui vừa lén nhìn Linh và Quân.
Linh nhìn Quân, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm áp, tự hỏi vì sao cậu lại quan tâm mình nhiều đến vậy. Bà thở đều, cảm giác mọi mệt mỏi dần tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp len lỏi khắp cơ thể.
Trong phòng, ánh sáng chiều chiếu vào giường, những giọt nước mưa còn sót lại từ mái hiên rơi xuống, loang lổ trên cửa sổ. Linh ngồi thẩn thờ, ngón tay khẽ vuốt nhẹ tấm băng gạc Quân vừa quấn. Bà tự nhủ: “Sao ông lại tốt với tôi như vậy…?”
Quân ngồi cạnh, im lặng một chút, sau đó giọng trầm ấm:
— Nghỉ ngơi đi, tôi ở đây mà.
Linh gật đầu, tim vẫn đập mạnh. Bà cảm nhận được sự an toàn từ bàn tay cậu, từ ánh mắt cậu, từ sự quan tâm thầm lặng nhưng sâu sắc. Khoảnh khắc ấy kéo dài, từng giây như ngừng lại, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, tiếng rì rào của lá cây sau mưa, và nhịp thở đều đặn của hai người.
---
Bên ngoài hành lang, Minh Anh và Gia Hân vừa đi vừa lén nháy điện thoại, cười khúc khích:
— Nhìn hai đứa đó, đúng là “cặp đôi trong mơ” mà, ông nhìn kìa, tay cậu nắm tay bà mà chậm rãi quá!
— Giờ mà quay clip gửi nhóm là bọn họ đỏ mặt luôn! — Gia Hân đáp.
Nhóm bạn vừa đi vừa cười, vừa rón rén để không làm phiền Linh và Quân. Không gian khách sạn yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng chiều nhẹ nhàng, bầu trời nhuộm màu vàng cam qua khung cửa, phản chiếu lên mặt nước mưa còn sót lại ngoài cửa sổ.
---
Quay trở lại phòng, Quân nhẹ nhàng đặt túi băng gạc sang một bên, nhìn Linh:
— Tôi sẽ không đi đâu cả, bà nghỉ ngơi đi.
— Ừ… tôi biết rồi… — Linh thầm nhủ, tim rung lên những nhịp lạ lùng.
Khoảnh khắc ấy, dưới góc nhìn tác giả, là một bức tranh hoàn hảo của tuổi trẻ: những bước đi chậm rãi, những ánh mắt dịu dàng, những tiếng cười khẽ, từng nhịp tim hòa cùng nhịp thở của thiên nhiên, tạo thành một cảm xúc vừa ngọt, vừa ấm, vừa hồi hộp, đầy sức sống nhưng cũng nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không nỡ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro