Nhược Tâm
" Nhược tâm ( hoa hồng trắng) đại diện cho tình yêu ngây thơ, trong sáng nhưng cũng tượng trưng cho những cuộc chia ly ."…
" Nhược tâm ( hoa hồng trắng) đại diện cho tình yêu ngây thơ, trong sáng nhưng cũng tượng trưng cho những cuộc chia ly ."…
Tên: Người bạn bên kia tấm gương của tôiThể loại:Chiến tranh,Quân nhân,Hoà bình đang được hình thành,thế giới song song,1x1 Boylove-HEVăn án:Tôi là một người yêu thích thiên nhiên.Nhất là thế giới bên ngoài kia, chưa bao giờ tôi không ao ước,tiếp tục hy vọng rằng có thể bước chân đến cái thế giới bên ngoài.Tôi đã kể chuyện này với "cậu ấy"-Người ở phía bên kia tấm gương,"cậu ấy'' chỉ mỉm cười và rồi cậu ấy nói:-Vậy tớ tự hỏi liệu tớ có thể mượn cơ thể của cậu được không?…
"Cái tên vận vào người", người xưa thường nói thế. Thế nhưng với Dương Trang Đài, chị chẳng được cao sang, phú quý vận vào như cái tên chị phải mang. Cái tên của chị có lẽ cao quá, đẹp quá nên trời chẳng thương. Giống như chị, nàng của chị cũng phải khổ đau nhiều vì cái tên An Nhiên. An nhiên đâu chẳng rõ, chỉ rõ cái số nàng khổ từ bé, tới tận lúc nhắm mắt chẳng được yên. Giá mà cha mẹ chị biết câu "Đặt tên con xấu mới dễ nuôi", giá mà nàng chẳng va phải chị, chắc cũng không vướng vào mớ bòng bong tồi tàn này.___Dương Trang Đài x Trần An NhiênWarning: truyện có nhiều tình tiết đập vỡ cảm xúc của con người, SE.___Hà Nội, ngày, tháng, năm."Em, hẹn gặp lại, nhé?"…
Tất cả kiến thức trong mọi lĩnh vực không chuẩn xác 100% . Xin hãy chấp nhận và thông cảm cho tác giả. Tên các bang hội, tập đoàn, bệnh viện,... đều do tác giả bịa ra. KHÔNG HỀ CÓ Ý XÚC PHẠM BẤT KÌ CÁ NHÂN HAY TỔ CHỨC NÀOCHÚ Ý: tính cách, suy nghĩ, hành động của nhân vật 100% là tưởng tượng của tác giả. Đừng đem hình ảnh của nhân vật mà tác giả xây dựng ra so sánh với người thật bên ngoài.*và quan trọng : ĐỪNG đem truyện ra ngoài, please! Xin hãy tôn trọng công sức của tác giả.----------"Mẹ kiếp! Phạm Xuân Mạnh, mày buông tao ra.""Không! Toàn, tao xin lỗi. Tao không buông, không buông mày đâu mà."…
Hai mươi lăm năm chỉ sống mà không tồn tại. Chưa ngày nào Thanh trọn giấc ngủ. Ít nhất là sau cái này cô giã từ thầy mẹ để theo nghiệp viết. Tuy cô không cần màng gì tới chuyện tiền nong vì sau vài năm theo cái nghề viết cũng đủ kiếm ra một khoản dư dả. Nhưng cô chưa từng thấy hạnh phúc. Chưa từng có cái cảm giác sung sướng vì một ai. Ngần ấy năm đủ khiến một tâm hồn và một quả tim ngừng cảm nhận cái gọi là "tình yêu". Bao nhiêu năm con tim chết mòn khiến Thanh không nghĩ đến một ngày nó sẽ sống lại và thổn thức đến thế. Thế nhưng, cô không rung động vì một người đàn ông! Người cô thầm thương không có đôi vai rộng, không có vóc người cao, không có nét mặt cương nghị, lại càng không đảm kê sinh nhai cho gia đình của mình. Người khiến cô thổn thức kia có nét thanh tú, có cái dịu dàng, có sự khiêm nhường, có đức hạnh và hơn hết... có trái tim của Thanh.Cô yêu một người phụ nữ!Cô yêu con gái của lão Việt gian tên Quách. Người mà đáng lẽ cô phải ghét cay ghét đắng.Chết dở thật! Cô lỡ trót trao con tim mình vào ánh mắt nàng rồi.Cô yêu Nàng.Thanh yêu Giao.…
tác giả: Linh.Chỉ có trên wordpress Vườn hoa nhà mình và wattpad: Linh.vui lòng không reup với mọi lý doVăn ánTên nhân vật:+ Đình Thu Mẫn( cậu hai nhà họ Đình): 16 tuổi,( con bà lớn)+ Hứa Quốc Thiên( cậu cả nhà họ Hứa):21 tuổi ( con bà lớn)Cốt truyệnTrong căn phòng thờ trang nghiêm của nhà họ Hứa, hai chiếc bài vị đặt cạnh nhau như thể không thể tách rời. Người trong nhà đều quen thuộc với hình ảnh đó, nhưng ít ai để ý đến sự khác biệt. Chỉ có những đường nét khắc khổ trên hai chiếc bài vị dường như kể lại câu chuyện riêng, bí ẩn mà chẳng ai rõ.Mãi đến lễ mừng thọ của ông lớn Hứa, khi ánh đèn lồng đỏ treo cao, tiếng cười nói vang khắp sân, ông mới kể cho con cháu nghe câu chuyện ngày xưa. Bàn tay run run vuốt nhẹ chòm râu bạc, ánh mắt ông trầm lại khi nhìn về phía bàn thờ. Ông nói:- Hai chiếc bài vị đó, một là của Hứa Quốc Thiên, chú cả của ta. Người còn lại... là người chú cả đã thương suốt cuộc đời.Tiếng xôn xao bỗng im bặt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Người ta vẫn nghĩ họ là anh em ruột, nhưng hóa ra câu chuyện lại không hề đơn giản như thế.........…