CHÚNG TA ĐÃ TỪNG YÊU NHƯ THẾ
Chúng ta từng yêu nhau như thể chẳng còn ngày mai. Nhưng rồi vẫn để lạc mất nhau giữa những cái tôi, những tổn thương không tên.…
Chúng ta từng yêu nhau như thể chẳng còn ngày mai. Nhưng rồi vẫn để lạc mất nhau giữa những cái tôi, những tổn thương không tên.…
"Tớ là Hạ Nhật, cậu là Hạ Thiên. Mặt trời và bầu trời - vốn sinh ra để thuộc về nhau. Cậu là bầu trời không thể thiếu ánh sáng của tớ, còn tớ là mặt trời chỉ rực rỡ khi có cậu dang rộng bao dung."Tháng 4 mùa hạ năm ấy - tôi gặp cậu .Vẫn là hè năm ấy - tôi yêu em .Sau này, anh vẫn luôn yêu em - hạ chí của riêng anh. Hai con người sinh ra vốn thiếu thốn về tình cảm của gia đình, họ khao khát được yêu thương, được thấu hiểu, sẽ chia - để rồi họ tìm thấy nhau, 2 mảnh ghép nứt nẻ nhưng lại khít đến kỳ lạ.…
Hai người bạn quen nhau khi học cấp 3. Khi lớn lên, dần nảy sinh tình cảm. Tuy nhiên, vì số phận đưa đẩy mà họ phải trải qua nhiều thử thách gian nan. Và kết cục cuối cùng của họ là gì? Hãy cùng đợi đọc nhé! Nhớ bình chọn cho có thêm động lực viết tiếp nha ^^…
Tên truyện: Tôi thấy sông NgânTác giả: Vân Nã NguyệtThể loại: Hiện đại, vườn trường, hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử, ngọt ngào, HE.CP: Cô gái giỏi đóng kịch xinh đẹp đáng yêu x thiếu gia làm việc ngông cuồngẢnh: Tâ[email protected]ới thiệu:
một con bé nhỏ cho châu thiên, tinh hữu, vỹ hàng và nhiều tts tui pick khác…
Tên truyện: Nguyệt hướng tây hành (Ánh Trăng Hướng Về Phía Tây)Tác giả: Kim BínhEditor: VitaminoThể loại: Thanh xuân vườn trường, Hiện đại, Bình đạm hằng ngày, Ngôn tình, HENgày mở hố: 24/02/2023Văn án:Ba mẹ Trần Hề là người điếc, bọn họ đều hy vọng Trần Hề có thể nói được. "Hề" là trợ từ của giọng điệu "A", cho nên bọn họ muốn dành cho cô tất cả những điều chúc phúc tốt đẹp nhất.Lần đầu tiên Phương Nhạc gặp Trần Hề là khi ba của anh dẫn cô về nhà nhận nuôi dưỡng, khi đó anh chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: "Cách xa tôi một chút."Trần Hề: "Được thôi!"Phương Nhạc: "..."Sau này Phương Nhạc lại bày ra vẻ mặt vô cảm hỏi: "Nhà tôi bỏ đói cậu sao?" Anh nhíu mày nhìn chằm chằm eo thon chân nhỏ của Trần Hề hỏi.Trần Hề nhanh chóng hiểu ý phải duy trì khoảng cách, sau đó cô nhanh chóng gắp vội hai miếng thịt kho tàu muốn đứng dậy bỏ chạy. Phương Nhạc giơ chân giữ lấy ghế dựa của cô ý muốn ngăn cản đường không cho cô đi.Lại sau này nữa, Phương Nhạc trầm giọng nói: "Tôi đã bảo cậu cách xa tôi ra từ lâu rồi cơ mà."Trần Hề cả kinh ngồi dậy khỏi giường lấy chăn quấn chặt lấy mình, cô không thể nhịn được nữa mà duỗi chân nói: "Này anh trai, đây là phòng của em mà!""Vậy thì làm sao." Phương Nhạc nhanh chóng khóa cửa phòng ngủ lại.Ánh trăng hẳn nên di chuyển từ tây sang đông, còn anh lại vi phạm quy luật này khiến cho ánh trăng hướng về phía tây.…
Dành toàn bộ thanh xuân tuổi trẻ để chờ một người, yêu người ấy bằng cả con tim chân thành, không màng danh lợi, địa vị, quyền thế. Chỉ dám xin nguyện ước cùng người chung sống hòa hợp, nắm tay nhau hạnh phúc đến bạc đầu, nhất tâm nhất ý! Ngày đó, Diệp Linh Lan đã kiên trì đợi Phong Hải suốt 10 năm, vẫn cố chấp níu giữ cho mình chút hy vọng mỏng manh cuối cùng. Nhưng sự thật phũ phàng, họ đều mong muốn nếu có cơ hội gặp ở kiếp sau, nếu như không tồn tại bức tường khoảng cách lớn, thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ đối phương lần nữa. Trong nhịp sống xô bồ náo nhiệt, chúng ta gặp gỡ và tìm thấy nhau giữa dòng người hối hả ngược xuôi. Tiếc thay, dù ký ức qua lâu rồi, dẫu vậy cả hai lại vĩnh viễn không thể xóa được nỗi đau thấu tâm can kèm theo sự nuối tiếc dằn vặt bản thân tới hết cuộc đời.…
Có những kí ức tớ không muốn quên.…
Thanh xuân của em vốn dĩ chưa hề bắt đầu, bởi vì thiếu anh trong đó. Anh là ánh dương lớn nhất trong cuộc đời em, vì anh, em sẵn sàng làm nhiều điều điên rồ nhất.Thanh xuân của anh cũng chưa hề bắt đầu, vì trong đó thiếu đi sự ngang bướng, cứng đầu của em.Hai chúng ta tưởng như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có thể đến được với nhau, đó là đặc ân mà Thượng đế ban cho.Chả cầu mong gì hơn, ngoài việc có thể trọn đời trọn kiếp bên nhau.…
Tớ..tớ thích cậu...Không phải chỉ thích thôi đâu mà yêu cậu nữa cơCậu có đồng ý làm bạn trai tớ không?Cậu đừng tốn sức với tôi, tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ THÍCH CẬU __________ Chị??Em thích chịChị đồng ý làm bạn gái em nha??Tôi đã nói biết bao lần rồi tôi không thích cậu, mãi mãi khôngTôi thấy con bé kia cũng có vẻ chân thành với cậu đóTôi nghĩ cậu nên quen con bé đi, biết đâu lại hạnh phúcNhưng mà em...Quen tôi không có kết quả đâu, đừng mong chờ __________Anh thích emVì sao? Em chẳng có điểm nào đáng để anh thích cảVì anh cảm thấy anh cần bảo vệ và che chở emNhưng em mạnh mẽ, em có thể tự gánh vác mọi thứKhông, tất cả chỉ là vỏ bọc của em thôiAnh biết hết mà... __________ Chia tay điT...tại sao??Anh cảm thấy em thay đổi quá nhiềuChứ không phải anh thay đổi sao..?Em nói cái gì vậy? Anh làm sao mà thay đổiEm nghe cho rõ, người thay đổi chỉ có em thôiAnh không thay đổi?Vậy ai là người cập kè với con nhỏ bàn trên của anh hả? __________…
Mùa hè năm ấy đẹp thật vì tớ có cậuMùa hè năm ấy hạnh phúc thật vì tớ có cậuMùa hè năm ấy buồn thật vì tớ không còn cậuCậu chính là mùa hè của tớ…
" Cậu là tia nắng len lỏi lòng mình bão tố, là cơn mưa làm dịu tâm hồn mình rực lửa"Nguyễn Huy Tấn Khiêm - là tâm can, là dũng khí, là tất cả của mình.Nguyễn Huy Tấn Khiêm đã đem đến cho Đinh Ngọc Khánh An tất cả ánh nắng mùa hạ, tất thảy khí lạnh trời đông.Cậu là người cứu rỗi, mình là người được cứu rỗi.Mình đã từng nghĩ bản thân chỉ là người bình thường, người vô vị. Và chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ là người kể chuyện thay vì lắng nghe.Chưa từng nghĩ mình là người mít ướt.Chưa từng nghĩ mình lại vì một người mà dốc hết tâm can.Mình đã gặp được cậu và bản thân mình-người mình chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ nhận ra.Tất cả là vì ngày đông hôm ấy. Ngày có nắng, có mưa và có cậu.*T.D : mình là tác giả, mình chỉ là người bình thường. hi vọng tất cả các bé con nhà mình đều được yêu thương…
"Sau này, một ngày nào đó tớ sẽ quên mất tên cậu, quên mất hình dáng của cậu, quên mất giọng nói và nụ cười của cậu, nhưng tớ sẽ không bao giờ quên được bản thân của năm ấy đã kiên trì như thế nào, sẽ không quên những rung động đầu đời ấy."…
One shot, tản văn, truyện ngắn,... về thanh xuân, bạn bè và cả gia đình.…
Trần Mộc Nhiên không tin người ta có thể nhớ một ánh mắt lâu đến vậy. Nhưng rồi Lục Thừa Minh xuất hiện - sau Tết, sau ba năm, sau một ký ức mờ như giấc mơ, và ngồi ngay cạnh cô ở lớp 12A2.Ngày xưa, dưới một gốc anh đào gần nhà, có cậu trai đưa cô một chiếc ô. Cô không kịp hỏi tên. Cậu cũng không để lại gì ngoài một ánh nhìn lạ lùng và... một sự ấm áp thoáng qua.Ba năm sau, ánh nhìn ấy quay lại. "Có phải cậu là cô bé đứng dưới gốc cây anh đào năm đó không?"Không ai nhớ tên ai, nhưng ký ức thì chưa từng biến mất. Cả hai cứ ngỡ là trùng hợp, nhưng mọi dấu vết đều quay về chỗ cũ - những mảnh ghép khớp đến lạ thường.Giữa những lớp học, những giờ Văn lặng lẽ, những trang nhật ký chưa viết tiếp và những bản vẽ còn dang dở, Nhiên và Minh bước lại gần nhau - không vội, không rõ ràng, chỉ là... không tránh nữa. "Viết là để hiểu mình, không phải để giỏi hơn người khác.""Tớ thích cậu. Nhưng tớ không muốn mình là lý do cậu ở lại, nếu nơi cậu muốn đến là bên người khác."Một câu chuyện nhẹ như mùa xuân, nhưng đau vừa đủ để nhớ.Vì đôi khi, hạnh phúc không đến từ người đầu tiên - mà là người không bỏ mình lại.…
hihi, mik anti dk. mí bn vô ug hộ mik đk…
Câu chuyện về nữ sinh không có gì bất thường và nam đại thần con nhà người ta…
Truyện shop tự viết mong thông cảm choÁn văn: Ê linh ơi nhanh lên trễ tuyến mất "- tôi vừa chạy vừa kéo tay người bạn thân của tôi, còn bạn đang thắng mắc tôi là ai ư ? Vây đợi tôi lên được xe bus đã" May thật đấy là kịp, ta mà về muộn là bố mẹ ta chặt chân "" Mày nghĩ là ta không thế chắc "- Linh vừa thở vừa nóiVà cuối cùng sau một hồi chạy thục mạng thì 2 bọn tôi cũng kịp xe, sợ chết kiếp đi được có mấy khi đi xe bus đâu chứ, hai con gà mờ. Đến lúc lên xe rồi tôi vẫn thầm tự cảm thán bản thân, sao mà hai đứa mình giỏi vậy. Thế mà vẫn đi đi về về được. Nhưng chưa kịp vui mừng thì lại đến một kiếp nạn khác, trời ơi xe đông giã man toàn người là người, tôi với Linh chen mãi mới tìm được một chỗ dựng cột. Có mấy khi đi đâu xe cứ lắc lư mãi làm hết hồn. Mà để tôi giới thiệu luôn tôi là Ly, học sinh lớp 12 đang đi Hà Nội để tham gia hội hướng nghiệp văn vẻ là như vậy đấy thực ra là tôi đi ăn đi chơi là chính." Ly ơi mày nhìn kìa trai đẹp "- con bạn thân tôi lại tái phát bênh cũ mê trai" Mày nhìn kìa trời ơi my guuuu "" Biết rồi"" Sao mày phản ứng thờ ơ thế" - Linh nó vừa nói vừa thích thú khoác vai tôiThực ra không phải là tôi không mê zai mà rửa mắt hằng ngày bằng hình ảnh những soái ca bên Trung ròi lên không phấn kích đến mức đấy nhưng phải công nhân là cũng ưa nhìn, nhưng đính chinh lại là ở mức ưa nhìn.Cũng chả biết trời suy đất khiến kiểu gì mà tôi với Linh phải xa nhau và cuối cùng thì lại đứng bên cạnh cái ông anh mà tôi với con bé Linh vừa ngắm, bông cảm giác tủii thân làm sao, ông an…
Hãy lắng nghe tiếng nói từ con timTản_lãngmạn…
Thời không lụi tàn bắt đầu ở một tương lai xa nơi con người đã chinh phục được Thái Dương Hệ, đồng thời thiết lập nên được thêm năm Thuộc Địa Tinh mới bên ngoài Trái Đất. Nhân loại cũng đang trên đà tiếp xúc được với những nền văn minh vũ trụ đầu tiên. Nhân vật chính của câu chuyện, biệt danh Thuốc Nổ, được giới thiệu là một nghiên cứu sinh của Đại Học Greater Oceania , thức tỉnh những mối dây liên kết thần bí với lịch sử nhân loại xa xưa và bắt đầu bước lên hành trình đi tìm bản ngã của chính mình. Con đường phiêu lưu đó đã dẫn cậu chạm trán với những chủng tộc xa lạ, những tri thức vượt quá sức tưởng tượng và những kỳ quan tự nhiên của Vũ Trụ. Ở đấy, không rải sẵn hoa hồng mà thấm đẫm máu, nước mắt, sự cám dỗ, nghi ngờ, hận thù, phản bội và khổ đau. Tất cả chỉ để trả lời cho câu hỏi về bản chất thật sự của thế giới này.Truyện viết bởi tác giả Việt, mang ba tag chính: Khoa Huyễn, Mạt Thế và Bí Ẩn, ngoài ra còn có một số tag phụ: Kiếm Hiệp, Du Hành Thời Gian, Vô Hạn Lưu,... Đây là truyện chặt chẽ, có não, thế giới trong truyện được xây dựng chỉn chu, nghiêm túc và thực tiễn . Main ngầu, sử dụng cả trí óc và sức mạnh. Nvp có chiều sâu, không phải chỉ để nói mấy câu không não cho main thể hiện. Mong độc giả ủng hộ.…