cafe cuối phố || oneshot || jjk
" Cuộc sống cho anh gặp em "…
" Cuộc sống cho anh gặp em "…
"Cảm ơn anh, người lạ!"…
Thư tiểu thư lần đầu tiên gặp Lộ tiên sinh khi, nói: "Lộ tiên sinh, mời tới xe."Sau này, Lộ tiên sinh nói với nàng: "Thư tiểu thư, mời tới thuyền."Thư tiểu thư lần đầu tiên cùng Lộ tiên sinh cùng phòng, hỏi Lộ tiên sinh: "Ngươi bình thường nằm mơ sao?"Lộ tiên sinh trả lời: "Ngẫu nhiên hội."Thư tiểu thư nói: "Nếu ngươi đêm nay nằm mơ, nhất định phải mộng ta."Sau này, Lộ tiên sinh hàng đêm cùng nàng cùng đi vào giấc mộng.Thư tiểu thư lần đầu tiên mang Lộ tiên sinh về nhà.Lộ tiên sinh nói: "Đêm nay ngươi tới phòng ta."Thư tiểu thư vui vẻ đáp ứng, lúc này quyết định, này nam nhân nàng liêu định rồi!Không tin hắn không cảm giác.Rất nhiều năm sau, Thư tiểu thư lại thỉnh Lộ tiên sinh lên xe."Lộ tiên sinh, lên xe sao?""Thượng." Hắn nói, "Bất quá ngươi muốn trước thượng của ta thuyền."Thư tiểu thư: "Thượng hạ chiếm được sao?"Lộ tiên sinh: "Đừng nghĩ xuống dưới!"Nàng nhất gặp hắn, liền nhất định thượng hắn này chiếc thuyền. Nhân công trí năng chuyên gia cùng nàng bảo tiêu trong lúc đó truy đuổi cùng tướng tùy.Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên nghiệp giới tinh anh dốc lòng nhân sinh chuyên nhất tìnhTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Thư Anh Lộ Ngật ┃ phối hợp diễn: Judy Hứa Khác Cẩn ┃ cái khác: Báo thù quốc lộ vi hiềm nghi nhân công trí năng không người điều khiển ô tô…
Cả lớp vẫn đang học, nhưng tôi chẳng thể nào tập trung được.Những lời giảng của cô giáo như chảy qua tai tôi, còn tôi lại không thể không chú ý đến Vũ.Nó ngồi ngay bên cạnh tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nó, cảm giác gần gũi đến lạ.Tôi đang viết vào vở, nhưng đôi mắt lại không ngừng quay sang nhìn Vũ.Nó vẫn như thế, bình thản nhưng lại khiến tôi chẳng thể rời mắt.Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng trên tay mình.Lúc đầu, tôi tưởng mình chỉ mơ tưởng, nhưng không. Một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng, lướt qua tay tôi.Trần Hoàng Thiên Vũ không hề nhìn tôi, nhưng có thể cảm nhận được cái nắm tay ấy, dù chỉ là chạm nhẹ thôi.Giọng nó cất lên, mang theo sự ngọt ngào không thể chối từ:- Nguyệt Anh,đừng làm ngơ tao nữa.Tao làm gì sai mà bạn không thèm quan tâm đến tao thế?.Tôi hơi giật mình, nhưng cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.Cái kiểu làm nũng ấy của Vũ...thật sự rất khó để từ chối.- Mày lại muốn gì nữa? Tự dưng làm nũng vậy là sao?.Mắt Vũ sáng lên, nó tiến gần hơn một bước, vẫn giữ cái giọng nũng nịu ấy:- Cái gì mà "tự dưng"? Tao chỉ muốn hỏi một câu thôi mà.- Mày không thể dành chút thời gian cho tao sao?.- Không.Trần Hoàng Thiên Vũ × Vũ Hân Nguyệt Anh…
Ở thế kỉ thứ 19 nơi nước Anh xinh đẹp, có một vị hoàng thái tử tên Choi Soobin, trước khi lên ngôi, cậu đã xin vua cha cho phép bản thân đi du ngoạn khắp nơi để mở mang tầm mắt, sau đó sẽ trở về để kế vị ngai vàng quý báu. Nhưng cậu đâu có ngờ, chính sự quyết định ấy đã làm cuộc đời cậu rẽ sang một hướng khác. Yeonjun là một chàng vũ công ba lê, từng sống trong tiếng hò reo ngưỡng mộ của muôn người, là kẻ đã quen đứng dưới anh hào quang và những tràng pháo tay ròn rã, song, sau tất cả, mọi thứ bây giờ chỉ còn là vang bóng. Choi Soobin, một vị hoàng tử mà tương lai sẽ kế vị ngôi vua, ngồi trên bao sự tôn kính, sùng bái và sẽ trở thành kẻ quen với tiếng hò reo của thần dân khi bản thân xuất hiện. Hai cuộc đời tưởng chừng như chẳng liên quan gì tới nhau ấy, vậy mà quá khứ của người này và tương lai của người kia lại giống như hai đường thẳng song song và chính thực tại, nơi dinh thự cổ kính giữa chốn rừng sâu ấy lại là giao điểm, là hồi chuông đánh động trái tim của hai con người. Liệu rằng cậu chuyện tình yêu này sẽ đi tới đâu, khi một người thuộc về ngôi vàng quý báu, còn một kẻ lại thuộc về dư âm của ánh đèn sân khấu đã tắt?( chuyện không dựa trên bất kì sự kiện lịch sử thực tế nào cả)…
Ddsdxdxdxfdtrdtfchgfcfgffhgcbghgggdydysgtegeyegreyhrueueeiejiwiekscjjncjdnchdfhdf(dbdhdgfhdbfhbdhqwbqqgggqhgwqgwftwftrewtrrttrwtywyeuwysahshshsbnsnsnasnashbshdhhdfebjadvhjwqkdhqwuihqgvaexawgvuqdvgjgghghuhutyawAasdihhcds2ss111233457895vfgvfgjvgdfgvcagffbuiuerjrjjjjnjhhhgh7hvhggjghhghhiguhgghuyuyyuyuyuyuuyuyytytyfgvvvb/hhh*bhgggbg*gvggggbbyghyyyuuiookhh=gggggggvvgdhfg&4v đfhvhfhfhđùhhchjdfhuhhjdihvùuùhhhghfhfhrfrh&/4((&hbcdhcbjhdcbdhcbhjiewhuciuwdhcuhvfubviuecurfhuferghfhfbdehf=/gcbbgvcdhfbvhfbfhbh bbgvgvgvvvvvvvhgvgyvhygvcfhjvhdihuwfwffwckjhgcfifewjugjeifhurfffjjbhdffjbhrjnujfefibjifjfhrhfreugfgrudytufg65&₫&oiufgiShudbcshcnGsgdGyggftfcfcvcvcvcccfcffvffffcfdf📱📱🙂📱😄📱😇📱😇📱📱📱🤣📱📱📱📱📱😝📱🧐📱😒📱😎📱😙📱📱📱🤩📱🤩📱😖📱📱📱tvgfyyhrgfhgfyrfrgryeghgyegdygeryegyedgyegyegrgegdgedggefdgegdtgrtegdtegdtegtrtetdetdyetydteytdtetrtetrtetetefrtfeetfegfdgsvdgsvcbvbxbcvcgdgdgdfdtefdtfđtfdgèdgèdgdfcdfcfgs&₫*(((*(*(*(*(***********(*(*(*&(₫hđhdvcdcgdgdgevcgèeegehbdhhvđhbdhsbbdhsvfgvsdgdvgđgggdbcht tôi là người phápHghdvfgdvfgdfvhfbhbfhefgegdghgehbchxcbdhvcgdgfgggdgfgdgfgdgfhdgfgghdvfgdgfgdgfgdfggdgdgegdhegdyegffhegfhegfhdgfhdgfhegfhegfhdgfgdgfgdvfgdvfgefggdvfgdgdbgegdgevfgegdhegdhsgf(dhbchfb hfbvdchdbchdbchdbchdbxhbzxjhj hc7ncndbcndbchcbchxbchvccgdb nxbhdxbdxddxsdhgsxgbmshbxqhsgshwggwfshgshdhgshgdhkjdvkjhsvudhisahsGiehdvjghssdvdasghifvgjahdsvdihgdashfghjadshd huáhduhawhgsajđvđacccghádcchgkdvchgaksdchgkadscvhgksdvdkghsdavghjsđghkcxvákjvácd kgchkjvhacsdkjanssvckjgsdVhdvcjgvkcds8"=*+@èndkahjewfdaejtsgf shatkfdhjkfaewdhjkdfkhskafdhhskfdhhavsdgfdvjhfasdvdhfasjdvdfgksavdkfhgvvgvvkvchgkđffhhkvsdrfghksdrvfggvdrfggkvẻggkdrfgkvfkggđvfsggndvffvvcdffvmsdgfdsvahsefdfheda(&3₫₫(32*₫(2(&₫2&5#2+#(2&₫2()*₫8₫*)*)bhh((-(+/;₫=/(₫/₫(7&*3(9843(&)'hdrfoiheefauihaeroiugdfvsgsđfhjbvhzdbjvbhhk🙃😂😎☺️😗🙂💰🙃😉💓😗🙃☺️🙃…