Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Câu chuyện xoay quay cuộc sống một cô bé nhìn từ ngoài vào ai cũng nghĩ cô bé là một nàng tiểu thư, không biết làm gì, cực kì được nuông chiều, luôn được mọi người xung quanh bảo vệ, yếu đuối nhưng thực chất không phải như vậy!!!!Cô bé trải qua một cuộc sống vui có, buồn có, đau khổ có, hạnh phúc có và quen với nhữg con người lãng mạn, hài hước, có cả giả tạo ở cái tuổi còn đi học.Để biết cô bé đó rõ hơn thì hay đọc các chương nhé!!!…
chương 1: chạm mặt-RẦM! Á, đồ điện đi với chả đứng.-......-Này đâm vào người ta xong ko xin lỗi là sao hả?????-......hắn quay lưng bỏ đi ko nói đến tiếng, nó mặt nghệt ra ko nói đc đến một từ-Đúng là đồ điên, đầu óc có vấn đề....bla blu ble.....-Cô nói xong Chưa? Xong rồi thìluowts ra chỗ khác cho tôi đi.Nó xuýt vào bệnh viện vì nó bị hắn làm cho xuýt bị đột quỵ-ok, được thôinhưng phải bồi thường cho tôi-Đừng mơ. Rồi hắn quay lưng điNó bực mình hét vọng về phía hắn:-Đừng để tui gặp lại anh cái đồ vô duyên…
Khoảnh khắc ngọt ngào của Nami và Robin dưới những tán quýt.[Fic gốc đăng tại AO3 @oblivion_sonder , bản dịch Việt đăng tại Wattpad @handstieddancer . Mọi người có thể ủng hộ bằng cách Kudos/Follow tác giả trên AO3 với Vote/Follow mình trên Wattpad.]…
Tác giả: Chi U CửuVăn ánLan Sơn Quân là một cô nhi lớn lên ở Hoài Lăng, sống nhờ cơm bách gia, học được nghề giết heo, vốn định mở một lò mổ để kiếm kế sinh nhai. Nào ngờ ông trời lại đưa nàng vào một trò đùa khác.Năm mười sáu tuổi, nàng bất ngờ được đón về Trấn Quốc Công phủ ở Lạc Dương, trở thành đích thứ nữ thất lạc bên ngoài của phủ Quốc Công.Ban đầu, nàng tưởng rằng đây là phúc lành trời ban, là bù đắp cho những ngày tháng cơ cực. Nhưng mười năm sau, nàng mới nhận ra-từ một kẻ thôn dã bước vào kinh thành, hóa ra không phải phúc phận, mà là quả báo vì kiếp trước giết heo quá nhiều.Mười năm nơm nớp lấy lòng, vội vã gả đi, đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh và xem thường. Cuối cùng, nàng bị nhốt trong một viện nhỏ, không thấy ánh mặt trời, ngày ngày chịu đói khát, sống dở chết dở.Nhưng dù vậy, nàng vẫn không cam lòng.Giữa bóng tối tuyệt vọng, thứ duy nhất an ủi nàng là một quyển sách cũ nát.Ánh sáng le lói qua ô cửa sổ chưa từng đóng kín, nàng chậm rãi lê bước đến gần, nâng sách lên đọc--Đó là một cuốn bút ký, ghi chép hành trình của một thiếu niên từ sáu đến mười sáu tuổi. Trong đó có nhiệt huyết, có hoài bão, có ước vọng về một thanh kiếm sắc chờ ngày được rút khỏi vỏ.Mãi đến khi đọc đến tên người viết, nàng mới giật mình--Người ấy, chính là Úc Thanh Ngô.Hắn là kẻ khi ngày nàng đặt chân rời Lạc Dương, thì bước lên đoạn đầu đài.Vì thế, khi có cơ hội sống lại năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thanh Ngô, nàng đã coi hắn như một người bạn …
một tiểu người cá đem lòng yêu bọn họ, chấp nhận rời khỏi vòng an toàn để đến với thế giới bên ngoài. Liện cậu có hạnh phúc không..... khi yêu bọn họ..?…
Tôi viết nó bởi sự tò mò sợ hãi. Tôi viết lại những giấc mơ , những hình ảnh trong trí tưởng tượng và cả những nỗi sợ vô hình trong tôi.Những câu chuyện gần như đều không có mở đầu , không có kết thúc và toàn bộ những điều diễn ra đều bí ẩn. Nó khó hiểu , một câu hỏi hay một câu đố.Tôi không biết nhưng tôi viết nó. Vào bất cứ khi nào và ở đâu.Hãy đọc nó khi bóng tối ùa về , trong màn đêm đen đặc. Khi mọi giác quan của bạn đang nhạy cảm. Hơi thở của bạn thế nào ? Đôi mắt của bạn có sáng không ?Suỵt ! Khẽ thôi nhé. Có thứ gì đó lẫn trong đêm đen , nó , đang nhìn bạn đấy.…