Nồi móp úp vung méo
"Đến bây giờ em vẫn nghĩ chuyện chúng mình thành đôi là điều hoang đường. Anh thấy sao ?""Ừm, trong mơ cái gì chẳng có"…
"Đến bây giờ em vẫn nghĩ chuyện chúng mình thành đôi là điều hoang đường. Anh thấy sao ?""Ừm, trong mơ cái gì chẳng có"…
Không có thiết lập gì, có khả năng OOC, truyện viết lúc tác giả đang thấy trầm cảm nên mạch truyện lộn xộn, ưu tiên xả cảm xúc của tác giả nên dễ BE, SE…
Phong sở hữu một khả năng kỳ lạ-thôi miên người khác bằng mùi hương. Đối với anh, đó không chỉ là một năng lực, mà là một thứ vũ khí đầy sức mạnh và nguy hiểm. Trong bóng tối của những âm mưu, cậu sữ dụng năng lực này như thế nào sẽ tận dụng hay ...…
---Văn ánTôi đã từng nghĩ đời mình sẽ chỉ là một vệt đen không lối ra, bị chôn vùi trong những tiếng la mắng, những trận đòn roi, và sự im lặng đáng sợ của những bữa cơm không có mẹ.Con ngõ nhỏ nơi tôi sống chật hẹp đến mức tưởng như không thể cất giữ nổi một giấc mơ. Ấy vậy mà... nó lại đủ rộng để chứa cả một đoạn thanh xuân của tôi - đoạn thanh xuân mang tên anh.Tôi gặp anh vào một mùa hè năm ấy, khi vừa tròn mười tám tuổi. Tôi ngồi đó, bên góc tường quen thuộc, đôi tay trầy xước, ánh mắt đã không còn long lanh như trước. Anh bước đến, như tia nắng xuyên qua rặng cây, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể thực sự được sống tiếp hay không.Anh cúi xuống, khẽ đặt vào tay tôi một viên kẹo nhỏ màu hồng và chiếc khăn tay gấp gọn, thoảng hương xà phòng dịu nhẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười:"Anh tên là Minh An, vừa chuyển đến con ngõ này tháng trước."Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến trái tim tôi khẽ run. Từ hôm đó, anh hay ghé qua, hay hỏi tôi vài điều vụn vặt, hay im lặng ngồi cạnh tôi, như thể sự hiện diện của anh đã đủ để làm dịu cả một khoảng tối trong tôi.Tôi không biết mình yêu anh từ khi nào. Có lẽ là từ lúc anh lau vết máu trên tay tôi bằng chiếc khăn tay đã cũ. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ sửa lại cái bậc tam cấp trước nhà mà tôi vẫn hay vấp ngã.Tôi chỉ biết mình đã yêu anh bằng tất cả những gì còn sót lại sau bao lần đổ vỡ.Rồi chiến tranh gọi tên anh.Anh đi, để lại tôi cùng một lời dặn không rõ là hứa hẹn…
Số chương: 11 chương + 1 vĩ thanh + 1 phiên ngoại. Thể loại: trọng sinh, 1x1, anh em nuôi, ngược nữ sau ngược nam, H18+, HE vĩ thanh. (reup) Từ trước tới nay trong suy nghĩ An Bối Nhã không bao ngờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình kết thúc cuộc sống thê thảm như vậy Cô từng nghĩ bản thân có thể sẽ chết già, chết vì bậnh tật, chết vì cô đơn, cười thong dong chờ chết, nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ chết ở độ cao ba mươi nghìn feet. Cô không cho là mình lần này có khả năng sống sót, dù sao cánh máy bay đã nổ tung, hơn nữa thân máy bay cũng đang rung lắc dữ dội mà lao xuống dưới, không bất ngờ là, cô sẽ bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ, sau đó xương cốt không còn!An Bối Nhã nhắm mắt mỉm cười, đối lập với những tiếng thét kinh hoảng, tiếng gào khóc giãy giụa, cô vô cùng bình tĩnh, đôi tay đặt vào hai bên vịn ghế,thân mình an ổn dựa vào chiếc ghế da êm ái của khoang hạng nhất. Thật ra cô vốn không muốn đi chuyến bay này, nói đúng hơn là dựa theo lộ trình, cô lúc này phải hướng Paris, một lòng hướng tới những chuyện lãng mạn. Chỉ là hiện tại xem ra cô không có duyên với lãng mạn rồi. Khóe miệng mỉm cười mang theo nét tự giễu, thân máy bay lao nhanh xuống, áp suất không khí bắt đầu làm cho dạ dày cô quặn thắt khó chịu, màng tai cũng bắt đầu đau đớn.Ở giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô nghĩ đến người kia... Liệu anh có cảm thấy khổ sở trước cái chết của cô không? Không, hẳn là không đâu, anh sẽ âu yếm ôm mĩ nhân của mình, đeo nhẫn cưới cho cô ấy, sau đó cùng nhau nâng chén chúc mừng, người anh ghét rốt cục đã biến mất…
"Em chỉ có mình chị mà thôi""Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi""Đới Manh, đùa giỡn tình cảm của tôi như vậy có vui không?""Dụ Ngôn, gia đình và xã hội sẽ không chấp nhận chúng ta"Ý tưởng: Xin hãy ban cho tôi một đôi cánh-----Truyện được đăng duy nhất trên wattpad. Vui lòng không mang đi đâu khi chưa được sự cho phép của tác giả. Thân!…
Nhận làm bìa truyện, phí ảo (đôi lúc sẽ free)Nếu muốn trao đổi, xin vui lòng liên hệ Facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100073887670291…
Đây là câu truyện có thật về cuộc đời tôi.…
có chúng tôi, cùng với một cuộc tình đã kết thúc.…
Thể loại: Hiện đại, xuyên không, giả huynh muội, HE."Có người từng nói với tôi rằng có thứ không thể đợi. Nhưng tôi chẳng thể nhớ ra thứ ấy rốt cục là gì, cũng chẳng thể nhớ ai đã nói với tôi như thế... Đến khi tần ngần đứng dưới tán hoàng mai rực rỡ trước sân nhà tôi như kẻ si dại nhận ra rằng thật sự có nhiều thứ vốn dĩ không thể đợi."Phải, thật sự có nhiều thứ không thể đợi.Mai Cô làm tổn thương người bà yêu quý cô. Cái chết của bà liệu là sự trừng phạt mà ông trời giành cho cô? Cô đợi điều gì, tha thứ hay là sự dằn vặt?Rồi ngày tình mở lời yêu, cô từ chối vì mặc cảm bản thân vì cái gọi là trái tim rung động. Rốt cục cô muốn đợi ai? Chẳng đợi được ai.Tai hoạ ập xuống đầu, cô rơi từ cầu thang xuống đất, trở thành người thực vật. Cô lại đợi được gì? Bạn thân hoá xa lạ, thanh xuân mãi mãi nằm lại ở thời khắc hoa nở của cuộc đời và mối tình đầu viễn viễn không thể trả cho người.Hồn phách của cô xuyên về cổ đại cách một nghìn năm đợi ngày sống lại. Đợi phải chăng để gặp anh, Mai Hạ Du? Hoa mai đã rực nở dưới nắng vàng, anh từ từ bước vào trái tim cô. Trớ trêu thay anh lại là ca ca cùng cha khác mẹ. Có phải báo ứng cho những gì đã gây ra trong quá khứ, từ chối tình yêu làm tổn thương trái tim kẻ khác khiến cô và anh mãi mãi chẳng đi đến kết cục? Tình yêu của cô và anh liệu có thể được viết tiếp hay phải khổ sở đợi chờ? Cô sẽ từ bỏ hay điên cuồng giành lấy anh? Mời bạn đọc "Đợi một loài hoa nở" để cùng giải đáp.…
Chỉ là 1 chút tản mạn về Hà Nội, chut bâng khuân của con người trẻ song trong thành phố già Và...1 chút viết cho anhCho emCho những ngày dốc cạn lòng để bên nhau!…
Tôi rất muốn về nhà..... tôi nhớ nhà lắm..... thật nhớ…
hành trình của cô gái tên Thanh Hòa một lần khi trở về quê hương Trung Quốc thì nhặt được 1 phong bì đỏ...…
Tôi muốn được chia sẻ, được đồng cảm...…
Series oneshot nói về chuyện tình 2 cô cậu phát triển tình yêu trong thế giới cổ xưa. Đều đơn phương nhau nhưng lại lỡ vụt mất cơ hội. Tuy vậy, duyên phận đã tin tưởng và trao cho họ một sợi dây tình cảm vô hình trải dài từ hai phương trời xa lạ, liệu hai người họ sẽ nắm tay nhau bước tiếp hướng về tương lai hay chia ly không một lời từ biệt.. Chàng Petter Vann Dan hay suy nghĩ lung tung và nàng Anne Cleary luôn xoa dịu tâm hồn.Câu truyện xin được phép bắt đầu!…
"Gia Mẫn em đang ở đâu tôi rất nhớ em""Em xin lỗi tiểu cúc em phải xa chị rồi"…
Thoma chạy thật nhanh, anh dường như đã nhìn thấy người kia ở một nơi nào đó. Dòng người cứ tiếp tục, còn anh thì vẫn có gắng đi ngược lại với nó, với một tia hy vọng rằng anh sẽ gặp lại được cô. Nhưng càng cố gắng, cớ sao lại càng xa nhau hơn? "YOIMIYA" Hình bóng đó dường như không thể nghe thấy tiếng gọi của anh, cô ấy vẫn bình thản mà đi như vậy. Thoma không đành lòng, động tác giờ lại càng dứt khoát, hy vọng có thể rời ra khỏi nơi này. Thoáng bên tai là những câu chửi thề, vì hành động của anh đang dường như trở nên quá khích so với đám đông. "YOIMIYA" Anh thấy hình bóng đó khựng lại, sau đó từ từ quay ra phía sau. Khuôn mặt quen thuộc đó đang nhìn lấy anh, đôi mắt của cô tròn xoe dường như không tin vào mắt mình. Thế giới dường như đã chậm lại, giờ chỉ còn hai người họ dưới ánh đèn đường. "Anh ơi..." "Anh đây rồi, anh tìm được em rồi"…
Một cái bình thường cao trung sinh ngoài ý muốn đạt được tên là "Thâm tầng khống chế" thôi miên APP sau, đối diện lâu phòng ngủ bốn cái thể dục sinh thành hắn mục tiêu. Đi bước một thôi miên, thẳng đến cái này thể dục sinh phòng ngủ hoàn toàn biến thành gay oa, mỗi ngày dâm bò chuyện xưa......…
"Phàm Nhất Tâm, em phải nhớ rõ, cuộc đời Tống Tử Hạo anh chỉ vì một việc mà cúi đầu, đó là hôn em." "Một đời chỉ đủ để yêu một. Anh sẽ yêu em một đời, bên em một kiếp."Anh - Tống Tử Hạo, đủ lạnh lùng, đủ nhẫn tâm, đủ năng lực nắm quyền kiểm soát kinh tế trong nước ở tuổi 25, cũng thừa ôn nhu, dịu dàng và kiên nhẫn đối với cô gái nhỏ không hiểu chuyện chút nào kia. Cô - Phàm Nhất Tâm, chẳng mấy thông minh, có lúc ngờ nghệch, vô tư đến mức bóp nghẹt trái tim người khác. Tống Tử Hạo đối với cô gái vừa đáng yêu vừa đáng giận này lại một lòng một dạ, nguyện cùng cô MỘT ĐỜI MỘT KIẾP.…
ANH CÓ NGUYỆN Ý NGHE EM NÓI NHẢM CẢ ĐỜI…