Gọi cậu là vợ nhé
Thể loại: đam mỹ học đường, nhẹ nhàng, lãng mạn, thanh xuân - chữa lành) ⸻ Từ ánh nhìn đầu tiên trong lễ bế giảng năm năm tuổi, tôi đã chẳng thể rời mắt khỏi cậu - cậu bé mặc áo đỏ, làn da trắng, đẹp đến mức khiến trái tim non nớt của tôi đập lệch một nhịp. Rồi thật tình cờ - hay là định mệnh - chúng tôi luôn học cùng lớp, lớn lên bên nhau, từ bạn học thành bạn thân, từ người bảo vệ thành... người tôi thầm thương suốt những năm dài. Trần Du - người con trai luôn âm thầm đưa tôi hộp sữa đậu kèm mảnh giấy viết tay: "Vợ uống ngon miệng nhé." Người luôn che chắn cho tôi trước bạn bè, trước cả thế giới - và cũng là người khiến tôi lần đầu biết thế nào là yêu, là nhớ, là ghen, là mong chờ từng cái nhìn lặng lẽ. Thanh xuân của tôi, đầy ắp hình bóng cậu ấy - từ sân trường rợp bóng cây đến những ngày mưa trong ký túc xá... Có cả xa cách, hiểu lầm, và nỗi đau không thể nói thành lời. Nhưng sau tất cả, vẫn là cậu - người nói khẽ vào tai tôi giữa đông lạnh: "Cậu là vợ của tôi. Không ai được phép cướp cậu khỏi tôi." ⸻ "Lớn lên cùng nhau, yêu nhau cũng thật tự nhiên." Một chuyện tình nhẹ nhàng, trong trẻo - như chính tuổi trẻ của chúng ta.…