Chương 6: Đến và đi
"Có những người đến để ở lại, nhưng cũng có những người đến chỉ để rồi đi."
Chúng ta là những kẻ lữ hành trên chuyến tàu mang tên cuộc đời, không ai biết trước mình sẽ dừng lại ở đâu, cũng chẳng thể đoán được ai sẽ cùng ta đi đến cuối hành trình.
Có những cuộc gặp gỡ nhẹ như cơn gió thoảng, chạm vào ta rồi biến mất trước khi kịp nắm giữ. Có những cuộc chia ly không báo trước, như một buổi chiều mưa bất chợt, ta ngỡ mình vẫn còn thời gian, nhưng ngoảnh lại đã chẳng còn ai bên cạnh.
Và cứ thế, người đến rồi đi, như một quy luật tất yếu. Nhưng thôi nào, nếu ai cũng ở lại, chắc chắn thế giới này sẽ chật ních mất!
Tôi từng nghĩ rằng những người quan trọng nhất trong đời sẽ ở lại mãi mãi. Nhưng rồi, tôi học được rằng ngay cả những mối quan hệ bền chặt nhất cũng có thể mờ nhạt dần theo năm tháng. Và nếu có ai đó vẫn kiên trì bám trụ, rất có thể tôi đang nợ họ tiền...!
Có những người rời đi trong lặng lẽ, không một lời từ biệt, không một dấu vết. Ta giật mình nhận ra, đã bao lâu rồi không còn nghe giọng họ, không còn hỏi han nhau như trước. Những cuộc trò chuyện từng dài đến thâu đêm, giờ đây chỉ còn là vài câu chào hỏi gượng gạo như hai người xa lạ cùng chen chúc trên xe buýt giờ cao điểm.
Cũng có những người ra đi trong một cơn bão—ồn ào, dữ dội, để lại những vết thương chẳng dễ gì nguôi ngoai. Nhưng ngay cả những cơn bão mạnh nhất cũng sẽ tan, và khi ta nhìn lại, chỉ còn những mảng trời xám xịt đọng trong ký ức... hoặc một loạt tin nhắn dài ngoằng mà cả hai đều ngại đọc lại.
Ta có thể níu kéo, có thể cố gắng chống lại sự đổi thay. Nhưng có những bàn tay dù ta có nắm chặt đến đâu, cũng không thể giữ lại được. Nếu ai đó thực sự muốn đi, hãy tiễn họ bằng một nụ cười. Hoặc ít nhất, bằng một cú vẫy tay cho đỡ ngại.
Tôi từng gặp một bà lão hay ngồi bên hiên nhà, tay phe phẩy quạt nan, mắt nhìn xa xăm như đang đợi ai đó. Bà có dáng vẻ thanh thản, như thể đã quen với việc chờ đợi. Mái tóc bạc vấn gọn sau gáy, đôi bàn tay gầy guộc khẽ chạm vào từng làn gió nhẹ, như thể chạm vào ký ức xa xôi nào đó.
Tôi hỏi:
— Bà đang chờ ai sao?
Bà cười, nheo mắt nhìn ánh nắng hắt qua tán cây:
— Chờ những người từng nói rằng sẽ không bao giờ rời đi.
Có lẽ bà đã quen với sự vắng lặng của những cuộc chia ly, nhưng chưa bao giờ thôi hy vọng. Có những người dù không còn ở cạnh ta, nhưng vẫn mãi hiện hữu trong lòng. Những bước chân đã đi xa, nhưng vẫn để lại những dấu vết không thể xóa nhòa.
Tôi ngồi cạnh bà một lúc lâu, không nói gì. Chỉ đơn giản là ở đó, trong buổi chiều lộng gió, nghe những chiếc lá xào xạc rơi xuống sân.
Có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng như định mệnh, nhưng hóa ra chỉ là một lần chạm mặt ngắn ngủi trong dòng đời tấp nập. Có những lời hứa nghe như vĩnh cửu, nhưng rồi cũng tan biến như bọt sóng trên mặt biển. Và có những người cứ đi đi về về như con lắc đồng hồ, khiến ta băn khoăn không biết rốt cuộc họ có thực sự muốn ở lại hay chỉ đang chờ giờ ăn miễn phí.
Cuộc đời là những vòng tròn giao nhau, có người bước vào, có người rời đi, và có người chỉ lướt qua rồi biến mất mãi mãi. Chúng ta không thể giữ tất cả mọi người lại bên mình, cũng như không thể ngăn cản bản thân khỏi những nỗi đau chia xa. Nhưng ít ra, ta có thể học cách vẫy tay thật chuyên nghiệp.
Nhưng liệu có phải ai ra đi cũng để lại tiếc nuối? Hay đôi khi, việc một người rời đi lại là một điều cần thiết?
Có những mối quan hệ tồn tại chỉ để dạy ta một bài học, để giúp ta trưởng thành, để cho ta hiểu rằng không phải ai cũng thuộc về nhau. Có những người bước vào cuộc đời ta chỉ để giúp ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, rồi họ rời đi khi nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. Hoặc họ ở lại, nhưng ta lại ước họ đi sớm hơn một chút.
"Người đến, mang theo những ký ức đẹp. Người đi, để lại những khoảng trống không dễ lấp đầy. Người cứ mãi lởn vởn quanh ta, chắc chắn là đang có ý đồ gì đó."
Ta có thể buồn, có thể tiếc nuối, có thể tự hỏi mình đã làm gì sai. Nhưng sau tất cả, ta học cách chấp nhận.
Rằng ai đến cũng có lý do, ai đi cũng có hành trình riêng. Rằng cuộc đời này không hề dừng lại vì một ai đó rời xa. Và rằng dù thế nào đi nữa, ta vẫn sẽ tiếp tục bước đi, vẫn sẽ gặp những con người mới, vẫn sẽ mở lòng với những mối quan hệ mới, dù biết rằng một ngày nào đó, có thể họ cũng sẽ rời đi.
Bởi vì đó chính là quy luật của cuộc đời: Đến và Đi. Và đôi khi, chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng mình không phải người cuối cùng trả tiền trong bữa ăn chia tay.
Chúng ta có thể nhìn lại những ngày tháng cũ, nhặt nhạnh những ký ức rơi rớt dọc đường đời, nhưng ta không thể quay lại để thay đổi điều gì. Đôi khi, điều tốt nhất ta có thể làm là biết ơn những gì đã có, trân trọng những gì đang còn, và sẵn sàng đón nhận những điều sắp đến.
Cuộc đời là một dòng chảy không ngừng, và chúng ta là những hạt cát trôi theo dòng chảy ấy. Dù có muốn hay không, mọi thứ vẫn sẽ đổi thay, con người vẫn sẽ đến rồi đi, và chúng ta vẫn phải tiếp tục hành trình của riêng mình.
"Có những người bước vào đời ta như ánh sáng, soi rọi một đoạn đường rồi biến mất. Có những người ở lại như bóng tối, khiến ta mãi mãi không quên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro