Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tịch

Dưới ánh sáng bạc lòa xòa của sân khấu, nơi tiếng vỗ tay chói lói và tiếng người reo hò vang lên như một cơn sóng không ngừng, Till đứng đó, một bóng ma giữa sự hỗn loạn. Cậu cảm thấy mình đang chìm dần vào bóng tối, như một con thuyền bị cuốn trôi vào đại dương mù mịt không lối thoát. Từng nhịp tim đập thình thịch, nhưng không có gì ở đó ngoài sự im lặng của nội tâm cậu, một nỗi cô đơn nặng trĩu như cơn mưa mùa đông. Cậu không biết chính xác khi nào mọi thứ bắt đầu trượt khỏi tầm tay, nhưng cậu biết rằng ở hiện tại, cậu chỉ là một kẻ vô hình trên sân khấu này.

Cái chết luôn hiện diện trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống này, nhưng có lẽ không ai có thể hiểu được điều đó cho đến khi nó đến gần, đến tận mức làm tan vỡ một trái tim, nhấn chìm một linh hồn. Ivan đứng trước Till, khuôn mặt quái dị với những nét mơ hồ mà cậu chưa bao giờ hiểu, đôi mắt đen láy như xoáy sâu vào hồn cậu, mang theo một sự bí ẩn mà cậu chưa bao giờ dám khám phá. Ivan lúc này như một tượng đài sống động, không hề bị lay động bởi sự hỗn loạn xung quanh. Hắn là trung tâm của mọi sự chú ý, là ngọn hải đăng mà mọi ánh mắt đều hướng tới, trong khi Till chỉ là một bóng mờ nhạt nhoà phía sau. Mỗi lần nhìn Ivan, Till cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường vô hình, không thể vượt qua, nhưng cũng không thể quay lại. Cậu biết Ivan mang đến điều gì, nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng thêm bối rối và bất lực.

Ivan bắt đầu hát, giọng hắn khàn đặc, không phải để thuyết phục ai, mà như để vẽ ra một thế giới không nơi nào có thể tìm thấy sự yên bình. Cứ từng nốt nhạc vang lên, âm thanh ấy như cắt xé không gian, như muốn hút cậu vào trong đó. Till đứng yên, đôi chân cậu như bị đóng đinh vào sàn, không thể cử động. Nhưng Till, chỉ cảm thấy mình như một bóng ma, lạc lõng giữa những âm thanh ấy, lạc lõng giữa những tiếng vỗ tay, những lời reo hò, mà không thể cất lên một lời. Cậu không còn cảm thấy sự hiện diện của chính mình nữa, chỉ là một cái bóng mờ giữa ánh sáng sân khấu rực rỡ, vô hình trước ánh nhìn của đám đông. Cậu đã đứng trên sân khấu nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy cô đơn như lúc này.

Nỗi sợ hãi lan tỏa trong từng mạch máu, vây kín tâm trí cậu, khiến mọi thứ trở nên nặng nề và mịt mờ. Cậu không biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng trái tim cậu đang thắt lại từng khúc, một nỗi đau không thể nói thành lời. Sự thất bại chưa bao giờ gần kề đến vậy. Những nốt nhạc của Ivan như bóp nghẹt hơi thở cậu, như muốn xóa sổ sự hiện diện của cậu ngay tại đây, và ngay lúc này.

Ivan, với đôi mắt sâu thẳm ấy, không hề ngừng hát. Giọng hắn vang lên, mạnh mẽ và đầy ám ảnh. Không có sự ngọt ngào nào trong lời ca, chỉ có sự thật trần trụi và sự đau đớn không thể giấu diếm. Mỗi câu hát như một nhát dao cắt vào trái tim Till, làm cho cậu cảm thấy mình không còn là mình nữa. Cậu chỉ biết nhìn Ivan, ánh mắt cậu như một lời cầu cứu, nhưng không thể thốt ra được một lời nào. Cậu đã muốn bỏ cuộc, đã muốn dừng lại, đã muốn rời xa cái sân khấu này, nhưng không thể. Đám đông vẫn không ngừng cổ vũ, vẫn không ngừng mong đợi, nhưng với Till, sự mong đợi ấy chỉ như những chiếc gai đâm vào lòng. Đôi mắt của cậu mở lớn, nhưng ánh sáng của sân khấu quá chói chang, che lấp mọi cảm xúc đang xoay tròn trong tâm trí cậu.

Có ánh mắt ấy, sâu thẳm và đen kịt, đang xuyên thấu lấy Till. Đôi mắt ấy dường như biết hết mọi điều mà Till muốn che giấu.

Đôi mắt Ivan rực lên, ánh đỏ như ngọn lửa không thể dập tắt. Đó là ngọn lửa không phải của sự chết chóc, mà là ngọn lửa của tình yêu, của một thứ cảm xúc mạnh mẽ mà Till chưa từng hiểu rõ. Đôi mắt ấy, đỏ như loài hoa mà Till không thể nhớ tên, cháy sáng trong không gian. Till cảm thấy một sức mạnh dâng lên trong cậu, như thể những ngọn lửa đó không phải bùng lên để thiêu rụi, mà chỉ âm ỉ cháy, để làm dịu đi thứ gì đó trong sâu thẳm. Nhưng cậu không nhận ra, chỉ thấy sợ hãi, nghĩ rằng mình đang bị lôi cuốn vào điều gì đó không thể kiểm soát. Những ngọn lửa ấy như muốn nuốt chửng cậu, khiến cậu không thể nào thoát ra được.

Bây giờ, không còn ai ngoài Ivan và đôi mắt ấy, những ngọn lửa đỏ rực lấp đầy không gian. Những âm thanh xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim Till đập mạnh trong lồng ngực.

Giọng hát của Ivan vẫn vang lên, không ngừng, như một dòng chảy mạnh mẽ cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Sự hiện diện của hắn, mạnh mẽ và chiếm lĩnh, khiến hắn như trung tâm của cả sân khấu, còn Till chỉ là một bóng mờ không thể so sánh. Cậu cảm thấy mình chỉ là phông nền, mờ nhạt và vô nghĩa nếu phải đối đầu với ánh sáng rực rỡ ấy.

Đến đoạn cả hai phải cất lên lời, Till chợt dừng lại.

Cậu nhìn Ivan, rồi nhìn vào đám đông, nhưng trong tâm trí chỉ có một điều duy nhất - mình không thể vượt qua được hắn.

Âm thanh của Ivan như ngọn lửa, dữ dội và tàn bạo, khiến cậu chỉ còn lại sự im lặng. Cậu biết rằng dù có cất lên, cũng chỉ là sự yếu ớt đối diện với một sức mạnh không thể đoán trước, một ngọn sóng vĩnh viễn cuốn đi mọi thứ cậu từng có.

Cái trận đấu chết tiệt này, cuối cùng tỉ số cũng chẳng thể lội ngược dòng.

Nhưng, sâu thẳm trong lòng Till, cậu biết đó không phải là lý do duy nhất. Không phải vì cậu không thể vượt qua Ivan. Không phải vì giọng hát của cậu không đủ sức mạnh. Không phải vì những nốt nhạc không thể chạm tới khán giả. Mà bởi vì-cậu không còn muốn thắng nữa.

Ngay từ giây phút đó, cậu nhận ra, mình không còn gì cả.

Không còn lý do để cất giọng hát.

Không còn mong muốn giành chiến thắng.

Không còn một ai ở phía bên kia sân khấu để cậu có thể bước đến.

Cậu từng nghĩ, dù có trải qua bao nhiêu trận chiến, dù có đổ bao nhiêu mồ hôi hay nước mắt, chỉ cần cậu còn có thể nhìn thấy Ivan, còn có thể cùng hắn tranh đấu, thì mọi thứ đều đáng giá. Nhưng bây giờ, thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy là một Ivan quá xa vời, một Ivan mà cậu không thể chạm đến.

"Mình đã thua ngay từ đầu."

Nỗi tuyệt vọng ấy ập xuống như một tấm màn đen, vây chặt lấy cậu, kéo cậu xuống một vực sâu không đáy. Đám đông xung quanh hò reo, ánh đèn sân khấu vẫn rực rỡ, nhưng Till không còn cảm nhận được gì nữa.

Giữa không gian rực cháy ấy, cậu như một kẻ đã chết.

Cậu buông bỏ.

Cậu ngừng hát.

Những ngón tay siết chặt lấy micro, nhưng giọng hát không còn vang lên nữa. Chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo nuốt lấy cậu từ bên trong. Mọi thứ cậu từng cố gắng, từng đau đớn để giành lấy - giờ đây, tất cả trở nên vô nghĩa.

"Người ấy" đã biến mất.

Và nếu không có cô ấy, thì thắng hay thua đâu còn quan trọng nữa?

Cậu cúi đầu, đôi mắt trống rỗng. Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, Ivan vẫn hát, nhưng Till thì không còn ở đó nữa. Tâm trí cậu đã trôi dạt đến một nơi nào khác, nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ điều gì ngoại trừ sự trống rỗng vô tận.

Nhưng rồi, đột ngột, Ivan im bặt.

Giọng hát đầy sức mạnh, như cơn sóng dữ dội, bỗng lặng xuống. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò của đám đông bỗng trở nên xa xăm, như một thế giới khác. Chỉ còn lại âm thanh duy nhất - tiếng mưa rơi nặng hạt, vang lên đều đặn, như một sự hiện diện không thể xóa nhòa, như một điều gì đó đang bao phủ cả không gian.

Hắn đứng đó, như một ngọn núi vững chãi, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm vào Till, đôi mắt ấy không còn là ánh sáng, mà là những vực thẳm đầy bí ẩn, như muốn hút cậu vào trong đó. Đám đông xung quanh như biến mất, chỉ còn lại khoảng không rộng lớn giữa hai con người đứng trên sân khấu. Mọi ánh sáng, âm thanh đều bị bóp nghẹt, nhường chỗ cho sự căng thẳng vô hình đang ngày càng lớn dần.

Và rồi, hắn bước về phía Till, từng bước đi vững vàng, không một chút do dự, không hề lảng tránh. Mỗi bước hắn đi như đang xóa đi mọi khoảng cách, xóa đi những bức tường mà Till đã dựng lên trong suốt thời gian qua. Till cảm nhận được

Cậu đứng đó, như một kẻ bất động, đôi chân như bị đóng chặt xuống sàn, không thể cử động, không thể nói ra lời nào. Hơi thở của Ivan gần hơn, gần hơn nữa, như mang theo một luồng khí nặng nề, đầy ám ảnh. Ivan không chỉ là đối thủ của cậu, không chỉ là một cái tên mà cậu phải vượt qua. Hắn là điều gì đó lớn hơn, vượt xa mọi thứ Till có thể định nghĩa, và điều đó khiến cậu sợ hãi hơn bất cứ điều gì.

Giữa không gian ấy, Till nhận ra rằng, có lẽ những gì Ivan mang đến không phải là sự đe dọa, mà là một thứ tình cảm không thể nói thành lời, một thứ gì đó đầy mâu thuẫn mà cậu không thể hiểu hết. Nỗi sợ hãi trong lòng cậu giờ đây không chỉ xuất phát từ thất bại, mà còn từ chính sự hiện diện của Ivan.

Rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, Ivan lao tới. Động tác của hắn nhanh đến mức Till không kịp phản ứng. Tay hắn đặt lên cổ cậu, siết chặt, như một lời cảnh báo, như muốn giữ cậu lại trong giây phút này. Till cố gắng thở, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, từng cơn nghẹt thở lan tỏa khắp cơ thể cậu, như một dòng điện chạy qua từng tế bào, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

Sự sợ hãi lạ kỳ bao trùm lấy cậu, nhưng không phải chỉ là sợ hãi, mà còn là một sự bất lực, như thể mình không thể thoát khỏi bàn tay đó. Cậu giãy giụa, nhưng không thể; bàn tay của Ivan quá mạnh mẽ, quá kiên định, không thể bị lay chuyển. Till cảm nhận được sự nóng bỏng từ lòng bàn tay ấy, như thể Ivan đang truyền cho cậu một phần cảm xúc của hắn - thứ cảm xúc dữ dội và áp đảo mà Till không bao giờ có thể chống lại.

Ivan dừng lại giữa bài hát, khi âm nhạc vẫn còn ngân lên, khi tiếng hò reo từ khán giả vẫn vang vọng khắp không gian. Hắn không tiếp tục hát, không quay lại vị trí của mình, mà bước về phía Till. Từng bước chân của Ivan khiến không khí trong khán phòng như đông cứng lại. Đám đông từ chỗ sôi động bỗng nhiên im bặt, những ánh mắt hướng về hắn, sững sờ và kinh ngạc, không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tất cả các hành động của thí sinh trong trận đấu này đều có thể ảnh hưởng đến số phiếu bầu, và việc Ivan dừng hát như một con dao cắt vào mạch căng thẳng của trận đấu.

Till đứng đó, trái tim cậu đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực. Cậu không biết mình nên làm gì. Mọi thứ như một cơn ác mộng mà cậu không thể thoát ra. Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu lên Ivan, làm đôi mắt của hắn sáng lấp lánh một cách kỳ lạ, ánh sáng ấy chứa đầy cảm xúc phức tạp mà Till không thể đọc được. Ivan đến gần hơn, hơi thở của hắn nặng nề nhưng không phải vì kiệt sức, mà vì những điều sâu kín đang trào dâng trong lòng hắn, thứ mà hắn chưa từng bộc lộ ra trước đây.

Rồi, trong một khoảnh khắc, Ivan cúi xuống, đặt môi mình lên môi Till. Nụ hôn ấy đến bất ngờ, mạnh mẽ và thô bạo, không mang theo chút ngọt ngào hay lãng mạn nào. Đó không phải là một nụ hôn của sự chiến thắng, mà là nụ hôn của sự từ bỏ. Nó mang theo tất cả những điều mà Ivan chưa bao giờ có cơ hội nói ra-sự khao khát, nỗi đau, và tình yêu mà hắn biết Till không thể hiểu.

Nụ hôn ấy không phải là sự khẳng định cho bản thân hắn, mà là một lời chúc phúc đầy tuyệt vọng dành cho Till.

Đột nhiên, Ivan vươn tay ra, bàn tay mạnh mẽ của hắn đặt lên cổ Till. Một tiếng thở hắt từ đám đông vang lên, rồi lại rơi vào im lặng chết chóc. Không ai hiểu tại sao hắn lại làm vậy. Trên màn hình lớn, số phiếu của Ivan lập tức dừng lại, không một phiếu nào được thêm vào nữa.

Ivan 70 - Till 89.

Hành động của hắn, dù chỉ là trong thoáng chốc, đã phá hủy hoàn toàn hình ảnh mà hắn đã xây dựng trong suốt trận đấu. Nhưng Ivan không quan tâm.

Bàn tay của hắn không siết chặt, không phải là để bóp nghẹt, mà như muốn giữ Till lại, như một lời cảnh báo, một sự níu kéo cuối cùng. Hắn nhìn sâu vào mắt Till, ánh nhìn vừa cương quyết, vừa chứa đựng một nỗi đau mà Till không thể hiểu. Hắn biết mình đang phá vỡ tất cả, nhưng hắn vẫn làm. Hắn không giải thích, không nói lời nào, bởi vì hắn biết những lời nói sẽ chẳng bao giờ đủ.

Khán giả chết lặng. Tất cả những tiếng cổ vũ, tiếng reo hò giờ đây chỉ còn lại những ánh mắt tròn xoe, kinh ngạc và khó hiểu. Ivan, người luôn được yêu thích, luôn được mong chờ, giờ đây lại đang phá hủy mọi thứ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Nhưng không ai nhận ra điều hắn đang làm-trừ chính hắn.

Khi Ivan buông tay khỏi cổ Till, mọi thứ như ngừng lại trong một khoảnh khắc. Ánh mắt của hắn không còn lạnh lùng hay bí ẩn, mà đầy sự cam chịu. Hắn nhìn Till, không còn vẻ thách thức nào, chỉ còn lại một sự lặng lẽ kỳ lạ. Ivan biết rõ, Till luôn khao khát được sống đúng với ước mơ của mình. Till muốn thắng, không phải vì danh tiếng, mà vì cậu đã chiến đấu cả đời để có được giây phút này.

Và Ivan, với tất cả tình yêu và sự tôn trọng dành cho Till, đã quyết định để cậu có nó.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã quyết định buông bỏ tất cả-danh tiếng, chiến thắng, và cả chính mình - chỉ để Till có thể bước tiếp trên con đường của cậu, mà không bao giờ phải nhìn lại.

Máu của Ivan lan ra khắp sàn sân khấu, chảy thành từng dòng đỏ thẫm, như những nhánh sông dữ dội tỏa ra từ một nguồn duy nhất. Nó tiến dần đến chân Till, nhuộm đỏ đôi giày trắng của cậu. Cậu nhìn xuống, toàn thân như hóa đá, ánh mắt dán chặt vào thân hình bất động của Ivan. Mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại hai người một kẻ đứng, một kẻ gục ngã, và màu đỏ ngập tràn xé tan sự lạnh lẽo của ánh đèn sân khấu.

Trên màn hình lớn phía sau, dòng chữ "TILL WINS" hiện lên chói lọi, như một lưỡi dao sắc lạnh khắc sâu vào tâm trí cậu. Ánh sáng trắng từ dòng chữ ấy chiếu xuống, phản lại dòng máu dưới chân Till, tạo thành một màu đỏ quái dị, lấp lánh và dữ tợn. Từng chữ, từng nét như được viết bằng chính máu của Ivan, bạo liệt và tàn nhẫn.

Chiến thắng này không phải của Till. Nó là cái giá mà Ivan đã trả, là những viên đạn ghim sâu vào cơ thể hắn, là những bước chân cuối cùng hắn bước về phía Till, là cái nắm tay trên cổ không phải để bóp nghẹt, mà để giữ lại một khoảnh khắc mãi mãi. Nhưng giờ đây, khi máu Ivan nhuộm lên dòng chữ ấy, nó không còn là biểu tượng của chiến thắng mà là một lời cáo buộc, một tuyên án đẫm máu.

Ánh sáng từ dòng chữ trên cao chiếu xuống, không phải là ánh sáng vinh quang, mà là sự nhấn chìm vào vực sâu của nỗi ân hận và đau đớn.

"TILL WINS."

Những ngày sau trận đấu, mọi thứ trở nên trống rỗng. Không có tiếng nhạc. Không có giọng hát. Không có tiếng cười hay những cuộc trò chuyện quen thuộc. Chỉ có im lặng, một sự im lặng lạnh lẽo và bám riết lấy Till như một cái bóng không thể xua đi.

Cậu không còn nhớ chính xác mình đã rời khỏi sân thi đấu bằng cách nào.

Những tiếng hét, tiếng vỗ tay, tiếng gọi tên cậu như một cơn bão quét qua, nhưng Till chỉ thấy mình chìm dần, chìm vào một nơi không có ánh sáng, không có đường ra. Cậu đã thắng. Hay ít nhất, bảng điểm đã tuyên bố như vậy. Nhưng cái giá mà cậu phải trả... Không. Cái giá mà Ivan phải trả - điều đó đè nặng lên ngực Till, như một tảng đá không thể nhấc đi.

Cậu không muốn nhắc lại round 6.

Không phải vì cậu không muốn.

Mà vì cậu không dám.

Hình ảnh Ivan gục xuống, đôi mắt mở to nhưng không còn ánh sáng, mái tóc bết dính mồ hôi và máu - mọi thứ ám ảnh Till đến mức mỗi khi nhắm mắt, cảnh tượng đó lại hiện lên, rõ ràng và tàn nhẫn.

Cậu không thể chạm vào cây đàn guitar của mình. Những dây đàn kim loại giờ đây chỉ như những sợi xích lạnh lẽo, sẵn sàng siết lấy cổ tay cậu mỗi khi cậu đưa tay lên. Mỗi giai điệu cậu từng yêu thích giờ trở thành những vết xước khắc sâu vào trong lồng ngực cậu.

Một buổi chiều u ám.

Till cầm trên tay cây bút chì.

Những trang giấy trước đây đầy ắp những giai điệu và lời ca giờ trở thành những mảnh hỗn loạn. Những nét vẽ nguệch ngoạc chồng lên nhau, xiêu vẹo và méo mó. Ban đầu, đó là hình ảnh của Mizi, như một thói quen cũ. Nhưng không hiểu từ lúc nào, những đường nét ấy trở thành hắn - Ivan.

Chỉ có điều... Till không thể vẽ được khuôn mặt hắn.

Cậu đã ngồi hàng giờ trước trang giấy, cố nhớ lại đôi mắt ấy, đường nét ấy, cái nhếch môi đầy thách thức và nụ cười nửa miệng quen thuộc. Nhưng càng cố, hình ảnh trong đầu cậu càng nhòe đi, như một bức tranh bị nước mưa xóa nhòa.

Có lẽ, cậu chưa bao giờ nhìn Ivan kỹ đến thế. Hoặc có lẽ, nỗi ám ảnh, cú sốc và sự dằn vặt đã cuốn trôi mọi thứ.

Cậu cố gắng đặt bút vẽ, rồi lại gạch đi tất cả. Những nét chì chồng chất lên nhau, dày đặc và rối rắm. Cứ mỗi lần cố định hình Ivan trong tâm trí, Till lại thấy tim mình đập mạnh một cách bất thường. Không phải sự hoài niệm êm dịu, mà là một cơn bão cảm xúc trộn lẫn giữa tội lỗi, sợ hãi và điều gì đó mà cậu không dám gọi tên.

Cậu viết lại bài hát của mình.

Những ca từ cũ bị xé toạc. Những giai điệu ban đầu bị xóa sạch. Thay vào đó, từng dòng từng dòng chữ hiện lên, tựa như được khắc bằng dao lên giấy. Những lời ca không còn là về ánh sáng, về giấc mơ hay niềm hy vọng. Chúng đậm đặc bóng tối, đau đớn và trống rỗng.

Mỗi nốt nhạc như một nhát dao. Mỗi câu hát như một lời sám hối.

Till không nhận ra mình đã đắm chìm trong cơn sốt của việc viết nhạc suốt bao lâu. Khi cậu ngẩng đầu lên, trời đã tối đen. Chồng giấy trên bàn cao đến mức suýt đổ. Những nét vẽ của Ivan vẫn không trọn vẹn-một đôi mắt trống rỗng, một cái bóng không có hình hài.

Cậu vò mạnh trang giấy, ném xuống sàn.

Nhưng ngày hôm sau, cậu lại nhặt lên và tiếp tục vẽ.

Một lần nữa, cậu lại ngồi trong phòng luyện tập.

Lần này, không có Ivan. Không còn ai bên cạnh cậu, tấu lên những nốt nhạc sắc bén như gai nhọn đâm sâu vào da thịt. Không còn những ánh mắt đen thẳm xuyên thấu tâm trí cậu.

Chỉ có Till.
Một mình.

Cậu cầm lấy cây guitar điện. Nhưng âm thanh không vang lên.

Không ai chờ đợi. Không có khán giả. Không có ánh đèn rọi xuống. Chỉ có bốn bức tường vây quanh cậu, trống rỗng như chính cậu lúc này. Till cảm thấy như mình đang ngồi trên một mặt kính mong manh, chỉ cần chơi một nốt nhạc, nó sẽ vỡ tan, và cậu sẽ rơi vào một khoảng không vô tận.

Nỗi sợ ấy chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ chờ đợi khoảnh khắc để trỗi dậy, để bóp nghẹt lấy cậu từ bên trong.

Những âm thanh vang lên trong đầu cậu không phải là tiếng nhạc, mà là giọng của Ivan.

"Cậu sẽ không bao giờ vượt qua tôi, Till."

Một câu nói vang vọng từ quá khứ, nhưng giờ đây, nó không còn mang ý nghĩa của sự thách thức. Nó là một sự thật tàn nhẫn.

Ivan đã bước ra khỏi cuộc đời Till, nhưng hắn vẫn ở đây. Trong từng nốt nhạc cậu viết, trong từng hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Trong từng cơn ác mộng cậu gặp mỗi khi nhắm mắt.

Till hít một hơi sâu, cố ép mình tập trung.

Cậu đặt tay lên dây đàn. Ngón tay run nhẹ.

Những âm thanh vang lên, nhưng không giống với những gì cậu từng chơi trước đây. Chúng không còn thuần khiết hay trau chuốt. Chúng đầy vết xước, đầy sự thô ráp và không hoàn hảo.

Chúng là sự giãy giụa của một tâm hồn không thể tìm thấy lối thoát.

Không ai lắng nghe. Không ai chờ đợi. Nhưng điều đó không quan trọng.

Till nhắm mắt.

Những nốt nhạc cứ thế tuôn trào, như thể cậu đang gọi một linh hồn đã mất trở về.

Cậu không biết mình đã chơi bao lâu. Khi cậu dừng lại, căn phòng vẫn trống rỗng như trước, nhưng không còn im lặng nữa. Những giai điệu vẫn lơ lửng đâu đó, dù mơ hồ nhưng không thể xóa nhòa.

Till siết chặt cây đàn trong tay.

Cậu chưa bao giờ thắng.

Cậu chỉ là kẻ sống sót sau một trận chiến mà kẻ thực sự chiến thắng đã biến mất.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính mình. Nhưng thứ cậu thấy không chỉ có cậu.

Một cái bóng.

Dù mờ nhạt, nhưng vẫn ở đó.

Till biết rõ - một phần của mình đã bị bỏ lại trong trận đấu hôm ấy, cùng với cái bóng của một người cậu không thể quên.

Có thể chơi một bài hát không, khi người duy nhất mà mình muốn chơi cùng đã không còn ở đây?

Cậu không biết.

Cậu không chắc liệu mình có muốn thử hay không.

Căn phòng vẫn im lặng, như thể đang chờ đợi một câu trả lời mà Till không thể đưa ra.

Dây đàn lạnh ngắt dưới đầu ngón tay Till.

Cậu đặt tay lên cần đàn, ấn nhẹ xuống, rồi thả ra. Những âm thanh rời rạc vang lên, không rõ ràng, không có giai điệu. Đôi mắt Till dán vào những sợi dây kim loại, nhưng cậu không thực sự nhìn chúng.

Căn phòng luyện tập yên tĩnh đến đáng sợ. Từ sau trận đấu, Till không còn chơi nhạc trước mặt bất kỳ ai. Cậu cũng không bước lên sân khấu lần nữa. Mọi thứ cứ như đã khép lại. Chỉ có căn phòng này, nơi cậu từng đắm mình trong âm nhạc, vẫn còn tồn tại. Nhưng bây giờ, ngay cả căn phòng này cũng không còn là nơi trú ẩn an toàn nữa.

Trên giá nhạc, những tờ giấy cũ vẫn còn nguyên vết tích của những nốt nhạc mà Till từng viết. Nhưng cậu không thể nhận ra chúng nữa. Chúng đầy những bóng hình của Ivan. Mỗi nốt nhạc đều mang hình hài của cậu ta. Những giai điệu mà Till từng chơi nay trở thành những vết cắt cứa sâu vào tâm trí.

Cậu nhắm mắt lại, thử một lần nữa.

Âm thanh chói tai vang lên khi dây đàn bị bấm lệch. Till giật mình, như thể vừa bị kéo ra khỏi một cơn ác mộng. Tim đập mạnh, ngực phập phồng vì hơi thở đứt quãng. Cậu đã không ngủ ngon suốt bao nhiêu ngày rồi? Mất ngủ khiến đầu óc cậu quay cuồng, khiến mọi thứ trước mắt đều mờ nhòe và méo mó. Cậu thậm chí không thể cầm chắc cây đàn.

Cậu gục đầu xuống, cảm giác trống rỗng xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Till hối hận.

Hối hận đến mức cậu không biết phải làm gì với chính mình. Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu sẽ làm gì khác đi? Nếu cậu không thắng trận đấu đó, liệu mọi thứ có thay đổi không? Nếu cậu chưa từng gặp Ivan, liệu cậu có cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?

Câu trả lời là không.

Till biết rõ. Cậu biết rằng, dù có quay lại từ đầu, cậu vẫn sẽ chọn bước lên sân khấu. Vẫn sẽ đấu với Ivan. Và vẫn sẽ mắc kẹt trong cơn ác mộng này.

Trên sàn nhà, một cánh hoa anh túc đỏ đỏ rơi xuống. Cậu không nhớ đã mang nó theo từ lúc nào, nhưng màu đỏ ấy chói mắt đến mức khiến cậu khó chịu.

Hoa anh túc đỏ như ánh mắt Ivan dành cho Till vào trận đấu ngày hôm ấy, và cũng đỏ như máu Ivan.

Mỗi đêm, Till mơ thấy những đóa anh túc đỏ rực nở đầy dưới ánh đèn sân khấu. Đỏ như những cánh hoa anh túc giấu kín camera ngầm, nhưng dưới gót giày Ivan, tất cả vỡ nát - một khoảnh khắc tàn nhẫn để giữ lại sự riêng tư cho hai người. Đỏ như máu. Đỏ như trận đấu ấy.

Cánh hoa mềm mại, nhưng mỗi khi cậu vươn tay chạm vào, chúng tan biến như tro bụi.

Till bắt đầu nhìn thấy hoa anh túc ở khắp mọi nơi.

Trên bàn luyện tập. Trong những bức ảnh chụp cũ. Ngay cả trong những ánh sáng đỏ rực của sân khấu. Cậu không biết từ khi nào chúng đã trở thành biểu tượng của Ivan, của sự mất mát, của thứ gì đó cậu không thể gọi tên.

Till siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Nhưng cơn đau đó không đủ để kéo cậu ra khỏi thực tại.

Cậu cúi người xuống, nhặt cây đàn lên một lần nữa. Ngón tay run rẩy chạm vào dây đàn, chậm rãi ấn xuống. Lần này, âm thanh vang lên rõ ràng hơn, nhưng vẫn đầy do dự. Till nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ tất cả suy nghĩ ra khỏi đầu. Cậu chỉ muốn chơi nhạc. Chỉ muốn quên đi mọi thứ.

Nhưng rồi, hình ảnh của Ivan lại hiện lên trong tâm trí cậu.

Nụ cười của cậu ta. Đôi mắt sáng lấp lánh khi chơi nhạc. Những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, tự do và cuồng nhiệt.

Till mở mắt, nhìn xuống bàn tay mình. Những ngón tay của cậu vẫn còn đó, nhưng chúng không còn cảm giác như trước nữa. Cậu không còn chắc chắn rằng mình có thể chơi nhạc theo cách cậu đã từng.

Bởi vì kể từ trận đấu đó, âm nhạc không còn là của riêng cậu nữa.

Till thả lỏng tay. Cây đàn rơi xuống, tạo nên một âm thanh trầm đục vang vọng trong căn phòng trống. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu chỉ ngồi đó, lặng im, để sự trống rỗng bao trùm lấy mình.

Và rồi, cậu nhận ra-

Không có cách nào để quay lại nữa.

Nhưng nếu không thể quay lại, Till cũng không biết mình nên đi về đâu.

Cậu ngồi bất động giữa căn phòng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Không gian này từng là thế giới của cậu. Một thế giới chỉ có Till và âm nhạc. Nhưng bây giờ, nó tràn ngập những tàn tích của một trận chiến mà cậu không chắc mình có tư cách chiến thắng.

Cậu nhắm mắt, những hồi ức ùa về.

Tiếng đàn của Ivan. Cảm giác khi chạm vào dây đàn, khi hòa mình vào giai điệu. Cơn phấn khích khi tiếng vỗ tay vang lên, khi những ánh đèn sân khấu chiếu sáng hai người họ. Khoảnh khắc Ivan quay sang nhìn cậu, ánh mắt rực cháy, như thể cả thế giới đều nằm trong những phím đàn của cậu ta.

Cậu đã từng cảm thấy như thế.

Nhưng bây giờ, chỉ còn lại sự im lặng đến ngột ngạt.

Till vươn tay về phía giá nhạc, ngón tay chạm vào những tờ giấy cũ. Cậu lật từng trang, từng dòng nhạc viết tay dần hiện ra trước mắt. Nhưng thay vì những nốt nhạc mà cậu từng viết, chúng giờ đây trông như những vệt mực loang lổ. Như thể chính cậu cũng không còn nhận ra chúng nữa.

Cậu cố gắng đọc lại những nốt nhạc đó, nhưng chẳng có gì vang lên trong đầu. Không có giai điệu, không có cảm xúc.

Chỉ có một khoảng trống đen ngòm nuốt chửng tất cả.

Till buông tay, để những tờ giấy rơi xuống sàn. Chúng bay lả tả, chậm rãi đáp xuống, giống như những cánh hoa anh túc đỏ héo úa.

Cậu tự hỏi, nếu Ivan ở đây, cậu ta sẽ nói gì?

Sẽ trách móc Till vì đã không chơi nhạc nữa? Sẽ bật cười và bảo rằng Till đang làm quá mọi chuyện lên? Hay sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ấy - ánh mắt khiến Till cảm thấy như cậu không thể nào thoát khỏi cơn ám ảnh này?

Cậu không biết.

Cậu chỉ biết rằng, bất kể cậu có làm gì đi nữa, hình bóng của Ivan vẫn sẽ mãi đeo bám cậu.

Và điều đó khiến cậu tuyệt vọng hơn bất cứ điều gì khác.

Lần này, Till không thử chơi nhạc nữa.

Cậu chỉ ngồi đó, giữa căn phòng đầy những vết tích của quá khứ.

Trên bàn, cánh hoa anh túc đỏ vẫn nằm đó, cô độc và lặng lẽ.

Till đưa tay nhặt nó lên, nhẹ nhàng xoay giữa các ngón tay. Cánh hoa mong manh đến mức chỉ cần một chút lực, nó sẽ nát vụn.

Cậu nhìn nó thật lâu.

Rồi, thật khẽ, cậu thì thầm.

"Ivan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro