Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📦 47


Sáng hôm ấy, trời lành lạnh, gió nhẹ như ve vuốt má ai. Thy Ngọc xuất hiện nơi bậc cửa với chậu cây nhỏ trong tay, ánh mắt lấp lánh như đang giấu một bí mật. "Tặng chị đó," cô nói, đặt nó lên bàn gần cửa sổ nơi Tóc Tiên vẫn hay ngồi đọc sách. Đó là một chậu hoa cẩm tú cầu nhỏ xíu, lá xanh non mỏng manh, nhưng mầm hoa thì chỉ như một cái nụ ngủ quên. Tiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi quay lại quyển sách. "Mua cái này bao nhiêu?" – câu hỏi đơn giản, lạnh lùng đúng kiểu Tóc Tiên, như mọi khi. Thy phì cười, ngồi xổm xuống bên cạnh, tay gõ nhẹ vào mép bàn – "Món quà tình cảm mà hỏi giá là kỳ nha. Với lại... em nghe người ta nói loài này nở lâu lắm. Chờ nó nở chắc cũng bằng thời gian chị chịu nói thương em đó." Câu nói đùa của Thy lửng lơ trong gió sáng, giữa tiếng ly thủy tinh khẽ va nhau từ bếp, và tiếng gió thổi qua khung cửa kính hơi mờ sương.

Tóc Tiên không trả lời, nhưng đôi mắt có thứ gì đó dịu xuống – như mặt hồ bị gió chạm qua, chỉ rất nhẹ, không ai thấy được. Cô đứng dậy đi pha cà phê, trong khi Thy ngồi lại, ngắm chậu hoa như thể đã thấy được ngày nó nở rộ trong nắng. Những ngày sau đó, chậu hoa được đặt cố định nơi ô cửa sổ hướng nắng buổi sớm. Tóc Tiên không nói gì về nó, nhưng sáng nào cũng âm thầm kéo rèm, để ánh sáng chiếu lên từng chiếc lá nhỏ. Thy cũng không đụng vào nữa – như thể giữa họ, chậu hoa trở thành một thứ cam kết vô hình, một cuộc chờ đợi không ai nhắc tên nhưng đều biết là đang diễn ra.

______________

Tóc Tiên không thích nói về quá khứ. Cô sống với hiện tại, như cách người ta sống với một vết thương chưa lành: không chạm vào, không xoáy sâu, chỉ im lặng chịu đựng. Có những buổi chiều trời chuyển mưa, căn nhà chìm vào tĩnh lặng, Thy bật nhạc khẽ khàng trong phòng, còn Tiên chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm – ánh mắt trôi vào một nơi nào đó không thuộc về hiện tại.

Nhiều năm trước, khi tình yêu còn là một điều quá mong manh với cô, Tóc Tiên từng yêu một người không giống Thy. Người đó là ánh sáng rực rỡ, là ngọn lửa bùng lên rồi tắt lịm. Mối quan hệ ấy kết thúc không có lời tiễn biệt, chỉ còn lại những đêm dài khó ngủ và nỗi ám ảnh rằng: càng gần gũi ai, càng dễ bị tổn thương. Từ đó, Tóc Tiên học cách giữ khoảng cách, học cách im lặng thay vì nói ra, học cách mạnh mẽ dù trái tim có vỡ ra từng mảnh nhỏ. Cô không muốn là người yếu đuối, càng không muốn ai thấy mình gục ngã.

Thy không biết rõ hết, chỉ từng mơ hồ nghe vài điều qua giọng kể đùa như không của Tiên trong một đêm muộn: "Chị từng tin là chỉ cần thương đủ, người ta sẽ không bỏ mình..." rồi sau đó là một khoảng lặng, kéo dài như vết nứt giữa hai mùa.

Từ ngày đó, Tóc Tiên trở thành một người luôn đúng giờ, luôn ngăn nắp, và luôn cẩn trọng với tình cảm của chính mình. Cô không cho phép bản thân quá vui, vì niềm vui dễ tan. Không cho phép quá mong đợi, vì mong đợi thường đi kèm thất vọng. Cách cô yêu Thy không ồn ào, không nồng nhiệt như mối tình đầu, nhưng lại là thứ tình cảm sâu sắc đến mức không dám đặt tên.

Chậu hoa bên cửa sổ vẫn chưa nở. Mỗi sáng Tiên vẫn rón rén tưới nước, dùng khăn lau nhẹ những chiếc lá bám bụi, như chăm sóc một điều gì đó vừa quý giá vừa mong manh. Nhưng khi Thy bước tới, cô chỉ quay mặt đi, lặng lẽ như thể tất cả chỉ là thói quen – không phải tình yêu. Và dù trong lòng luôn mong hoa sẽ nở, Tiên vẫn sợ... rằng khi nó nở, cô lại không đủ can đảm để bước về phía người đang chờ mình.

_____________

Thy không phải kiểu người dễ buồn. Ít ra là trước đây. Cô thích náo nhiệt, thích trêu ghẹo, thích thấy Tóc Tiên nhíu mày mỗi lần cô nói gì ngớ ngẩn. Nhưng dạo gần đây, cô nhận ra mình cười ít hơn, hoặc nếu có, thì cũng là kiểu cười mỏng như mặt nước, vừa đủ để người khác không hỏi han. Cô bắt đầu có thói quen quan sát Tiên từ phía sau – từ ánh mắt không chạm vào mình, từ cái chạm tay thoáng qua như sợ lỡ để lại gì đó trên da, và cả những bữa cơm mà hai người ngồi đối diện nhưng cảm giác như không cùng một bàn.

Thy không phải không cố gắng. Những buổi tối cô vòng tay ôm Tóc Tiên từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi mấy câu vu vơ: "Hôm nay chị có mệt không?", "Mai mình đi đâu đó nha?" – đều chỉ nhận lại tiếng "ừ" hoặc im lặng. Không có cự tuyệt, cũng không có hờn giận. Chỉ có khoảng cách mơ hồ, như hơi lạnh trong phòng máy lạnh mở 25 độ nhưng vẫn khiến người ta thấy trống trải.

Cô tự nhủ: "Chắc chị ấy chỉ đang mệt. Chị ấy vẫn pha cà phê cho mình mỗi sáng. Vẫn gắp đồ ăn cho mình khi ăn chung. Vẫn nhẹ tay đóng cửa phòng khi mình ngủ nướng." Nhưng đôi khi, những điều đó lại càng khiến Thy buồn hơn – bởi chúng giống như những thói quen lịch sự, hơn là một tình yêu đang sống.

Thy nhớ lại ngày đưa chậu hoa về, nhớ ánh mắt Tiên khi nhìn nó lần đầu, vừa dịu dàng vừa xa xăm. Cô không biết mình đã bắt đầu nhớ một Tóc Tiên khác – một người từng nói "em ngốc thật đó", nhưng vẫn quàng khăn cho cô trong buổi tối gió lạnh; người từng mắng "đừng ăn kem nữa", rồi lại là người mua hộp kem khác đặt sẵn trong tủ.

Tối hôm đó, sau khi Tiên đã đi ngủ, Thy ngồi một mình trong bếp, ánh đèn vàng phủ lên tay cô và chậu hoa chưa nở. Cô khẽ nói với nó – như nói với một phần mềm yếu nhất trong lòng mình: "Nếu chị ấy không còn thương mình nữa... thì hoa đừng nở. Còn nếu vẫn còn... thì nở đi. Dù chỉ một bông." Nhưng đêm đó, hoa vẫn im lìm. Và Tóc Tiên – người đang ngủ cách cô một cánh cửa – lại như xa hơn cả một thành phố.

__________

Những ngày sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra như thường. Thy dậy sớm hơn một chút, pha cà phê thay cho Tóc Tiên. Cô không nói gì, chỉ để ly trên bàn như Tiên từng làm. Tóc Tiên bước ra, hơi bất ngờ, rồi khẽ gật đầu, không hỏi han cũng không khen ngợi. Cả hai ngồi ở hai đầu bàn, cà phê nóng giữa khoảng cách đủ xa để không chạm tay nhau.

Buổi tối, thay vì rủ nhau xem phim như thói quen trước kia, Thy cắm tai nghe và cuộn tròn trên sofa, còn Tóc Tiên ngồi ở bàn làm việc, gõ bàn phím nhẹ đến mức chỉ còn âm thanh của hơi thở. Không ai nói gì sai. Không có cãi vã. Không có giận hờn. Mọi thứ vẫn yên, một sự yên ổn đến mức... không thật.

Thy bắt đầu đếm thời gian bằng những điều vụn vặt: đã ba tuần hoa chưa nở. Đã hai tuần không ôm nhau ngủ. Đã mười ngày không có tin nhắn nào khi ở xa nhau trong giờ làm. Và hôm nay, lần đầu tiên trong mấy tháng, Tóc Tiên đã quên mất món bánh mà Thy thích ăn nhất vào thứ Năm – điều tưởng chừng không thể xảy ra.

Nhưng cô không nhắc. Không trách. Chỉ lặng lẽ ăn món khác, cố nuốt cho xong, như thể vị giác cũng đang mất dần ý nghĩa khi không còn được ai quan tâm đúng cách.

Có lúc Thy tự hỏi: có phải mình đang ích kỷ không, khi đòi hỏi Tóc Tiên phải yêu như trước? Nhưng rồi lại có lúc cô thấy mình ngốc – vì sao cứ cố giữ một điều đang rơi khỏi tay, mà chẳng ai níu lại?

Tóc Tiên, trong góc riêng của mình, cũng không hề vô tâm. Cô nhận ra những thay đổi của Thy, thấy rõ sự hụt hẫng, sự im lặng không còn vô tư như ngày trước. Nhưng cô không biết phải làm gì với chính mình – với những phần ký ức cũ vẫn cứ trồi lên như cỏ dại sau mưa. Cô sợ, nếu mở lòng thêm một chút, rồi mọi thứ lại rời bỏ mình như trước. Và như bao lần khác, cô chọn cách im lặng, nghĩ rằng: "Thôi thì... miễn còn ở cạnh nhau, là được."

___________

Chiều hôm đó trời mưa. Không phải trận mưa ào ạt bất ngờ, mà là thứ mưa rơi từ từ, nhẹ như tơ, dài lê thê không dứt. Căn nhà dường như cũng trở nên nhỏ lại, ẩm và lạnh hơn thường ngày. Những giọt nước đọng trên khung cửa kính, chạy dài xuống như nét mực lem trên một trang thư chưa viết.

Tóc Tiên ngồi bên cửa sổ, vẫn là chỗ cũ, nơi có chậu hoa nhỏ đặt im lìm. Cô cầm quyển sách nhưng không lật trang nào. Mắt dõi theo mưa, nhưng thật ra chẳng thấy gì. Trong đầu cô, mọi thứ dường như đang trở nên trống rỗng một cách kỳ lạ.

Thy đã ra ngoài từ sáng sớm. Không nhắn gì. Cũng không để lại mẩu giấy nào như mọi khi. Tóc Tiên nghĩ chắc có việc đột xuất, hoặc cố tình muốn có chút không gian riêng. Cô không gọi. Không nhắn. Cũng không dám hỏi: "Em đi đâu vậy?" Vì nếu nghe câu trả lời mà không có mình trong đó, cô sợ sẽ không giấu được nét gì đó rất cũ trên mặt – thứ cảm xúc từng khiến cô vụn vỡ.

Tiếng mưa dội nhẹ trên mái nhà. Tóc Tiên ngồi lặng, đặt tay lên chậu hoa – chiếc nụ vẫn chưa bung ra. Cô khẽ thở dài. Có một nỗi mệt mỏi không thể gọi tên đang lan dần như cơn lạnh từ sàn nhà ngấm lên lòng bàn chân.

Thy về lúc trời sẩm tối. Mái tóc hơi ướt, chiếc áo khoác vướng vài vệt nước mưa. Cô bước vào nhẹ tênh, không cười, không mè nheo như mọi hôm. Chỉ nói khẽ: "Em ghé nhà con Quỳnh. Không định đi lâu vậy." Tóc Tiên gật đầu, không hỏi thêm. Cô đứng dậy, vào bếp lấy khăn lau tóc cho Thy. Động tác quen thuộc, mềm và ấm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều thấy rõ: có điều gì đó trong họ đang dần thay đổi.

Khi Tóc Tiên đưa khăn cho Thy, tay khẽ chạm tay, cả hai giật mình – không phải vì lạnh, mà vì cảm giác xa lạ đã len vào giữa làn da của hai người từng thuộc về nhau rất rõ. Thy nhìn Tiên, muốn hỏi: "Có phải chị đang rời khỏi em, dù vẫn còn ở đây?" Nhưng lời ấy mắc nghẹn đâu đó sau cổ họng. Cuối cùng, cô chỉ nói: "Mưa lạnh ghê."

Tóc Tiên gật nhẹ, quay đi, giọng khẽ đến mức gần như tan vào không khí:
— Ừ... lạnh thật.

___________

Tối hôm đó, Thy rời khỏi nhà sau bữa cơm. Không báo đi đâu. Không giải thích gì, chỉ bảo: "Em ra ngoài chút." Tóc Tiên đang rửa chén, chỉ ừ, không hỏi. Tay cô vẫn rửa đều đặn, nhưng trái tim thì khựng lại một nhịp.

Đêm xuống nhanh hơn mọi hôm. Ngoài trời không mưa, nhưng gió nổi lên, thổi mạnh qua những con hẻm dài và bảng hiệu đèn đường nhấp nháy như đang mỏi mệt.

Thy đứng trước quán cà phê cũ – nơi họ từng lần đầu nắm tay nhau. Cô không bước vào, chỉ đứng nhìn từ bên kia đường, nơi ánh đèn vàng hắt lên vỉa hè loang nước. Không ai nhận ra cô, và cô cũng không muốn ai nhìn thấy.

Thy ngồi xuống bậc thềm đá của một tiệm đóng cửa, mở điện thoại ra, rồi lại tắt màn hình. Có rất nhiều tin nhắn định gõ – "Chị còn thương em không?", "Em mệt quá", "Chị có nhớ tụi mình đã từng gần nhau cỡ nào không?" – nhưng cuối cùng, không có chữ nào được gửi đi.

Khoảng hơn 10 giờ, Tóc Tiên vẫn ngồi trong nhà, nhưng không còn đọc sách. Đèn phòng khách sáng mờ, cái sáng gượng gạo của một không gian đang thiếu người. Cô không nói ra, nhưng lòng bàn tay lạnh ngắt – kiểu lạnh không đến từ thời tiết, mà từ cảm giác bị bỏ lại.

Khi chuông cửa vang lên, không rõ là nhẹ nhõm hay lo lắng dâng lên trước. Cô mở cửa, thấy Thy đứng đó, gió thổi tóc rối, mắt mỏi và người không còn sức. Cô không trách, không hỏi. Nhưng khi định quay vào, thì nghe Thy lên tiếng – lần đầu tiên sau nhiều tuần im lặng kéo dài:

— Em không biết mình còn phải cố thêm bao lâu nữa... để hiểu chị đang nghĩ gì.

Giọng Thy không buồn, chỉ mệt. Mệt theo kiểu đã đi quá xa trên một con đường không đèn.

Tóc Tiên đứng yên. Tim cô nhói lên một nhịp rõ ràng. Cô không ngờ người luôn mạnh mẽ như Thy – cái đứa suốt ngày giỡn hớt, mè nheo, đôi khi còn "dở hơi" – lại là người phải gồng lên để hiểu và giữ lấy mối quan hệ này.

Cô bước lại, khẽ cầm tay Thy. Tay Thy lạnh, và không chủ động nắm lại. Một chút gì đó, trong giây phút ấy, rạn ra. Không vỡ, nhưng đủ để biết rằng, nếu im lặng thêm một chút nữa thôi... có lẽ sẽ không còn gì để giữ.

___________

Sáng hôm sau, trời dịu hơn mọi khi. Không có gió, cũng không mưa. Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, vẽ một vệt sáng vàng trên sàn gỗ, nơi chậu hoa cẩm tú vẫn được đặt im lìm bấy lâu nay. Tóc Tiên dậy sớm hơn thường lệ. Cô pha cà phê cho cả hai, tay vẫn thoáng run, như thể hơi ấm buổi sáng là thứ duy nhất giữ mình lại khỏi một thứ trống rỗng đang lan ra từ đêm qua.

Khi bưng ly ra đặt lên bàn, cô bỗng khựng lại. Chậu hoa nhỏ – cái nụ bé xíu từ mấy tháng trước – giờ đã hé ra một đường kẽ. Rất nhẹ. Rất mong manh. Nhưng là thật. Một sắc tím nhạt dần dần lộ ra từ lớp vỏ xanh mướt.

Cô ngồi xuống, lặng lẽ nhìn. Trong lòng không vui cũng không buồn. Chỉ là... một thứ gì đó dịu lại. Như thể vũ trụ đang thì thầm rằng: tình cảm cũng có nhịp điệu riêng, và đôi khi, nó chọn nở khi người ta bắt đầu biết sợ mất.

Thy bước ra từ phòng, mái tóc vẫn còn rối, mắt thâm quầng. Cô thấy Tiên đang nhìn chậu hoa, ánh mắt không còn vô cảm như trước.

— Hoa nở rồi à? – cô hỏi, giọng trầm.

Tóc Tiên gật đầu. Rất nhẹ.

— Em cứ tưởng... nó chết rồi.

Tiên quay sang, nhìn Thy lâu hơn thường ngày. Cô muốn nói rằng: "Chị cũng tưởng như vậy." Nhưng lời đó vẫn chưa rời được khỏi môi. Thay vào đó, cô chỉ đưa tay lên vuốt nhẹ một lọn tóc rối trên trán Thy, động tác nhỏ mà lâu rồi cô đã quên.

Thy không né tránh, cũng không nói gì thêm. Hai người ngồi lại bên nhau, giữa căn phòng vẫn yên ắng, chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy đều, và hương cà phê lặng lẽ lan ra khắp không gian.

Cánh hoa đầu tiên đã nở. Không rực rỡ. Không tràn lan. Chỉ là một dấu hiệu. Nhưng đủ để biết: mọi thứ chưa tàn. Và nếu còn đủ kiên nhẫn, có thể vẫn còn những ngày hoa rộ khắp ban công.

___________

Từ ngày cánh hoa đầu tiên hé nở, căn nhà nhỏ như có thứ gì đó đổi khác – không nhiều, không rõ ràng, nhưng đủ để nhận ra nếu ai tinh ý. Thy bắt đầu về nhà đúng giờ hơn. Những buổi tối, cô không còn giả vờ ngủ để tránh ánh mắt Tóc Tiên, cũng không bật tai nghe suốt buổi. Cô để âm nhạc mở nhẹ, kiểu những bản guitar lo-fi nền nã – không quá vui, cũng chẳng đủ buồn. Chỉ là vừa đủ để không phải nghe tiếng thở dài của chính mình.

Tóc Tiên vẫn không nói nhiều. Nhưng bàn tay cô đã bớt khép chặt khi Thy lỡ chạm vào. Ánh mắt vẫn trầm, nhưng không còn tránh đi như trước. Và một lần, khi Thy hắt xì giữa đêm, Tiên đứng dậy lặng lẽ lấy thêm mền đắp cho cô, miệng vẫn là kiểu càu nhàu quen thuộc: "Không biết giữ ấm thân gì hết." Nhưng lần này, Thy thấy ấm thật, không chỉ vì cái mền.

Có một đêm, hai người nằm cạnh nhau mà không xoay lưng lại như mọi hôm. Gần 1 giờ sáng, khi tất cả thành phố đều đã chìm vào im lặng, Thy khẽ lên tiếng:
— Chị sợ điều gì nhất trong tình yêu vậy?

Một lúc lâu, Tóc Tiên mới đáp. Giọng cô rất nhỏ, nhưng không run:
— Mất.

Câu trả lời ngắn gọn, không có hoa mỹ. Nhưng trong lòng Thy, như có thứ gì rơi xuống – không phải nỗi buồn, mà là sự nhận ra: người trước mặt cô không phải là người không yêu, mà là người từng mất, và vì thế, sợ mất thêm lần nữa.

Thy đưa tay tìm tay Tóc Tiên trong bóng tối. Cô không nắm chặt, chỉ để tay chạm tay. Cô thì thầm, như nói với chính mình:
— Em sợ im lặng. Sợ phải đoán mãi... vì đoán hoài cũng mỏi.

Tóc Tiên không trả lời. Nhưng tay cô – lần đầu tiên sau nhiều tháng – chủ động siết nhẹ lại. Rất nhẹ, nhưng chắc.

Sáng hôm sau, thêm một bông hoa nữa hé nở. Rồi chiều đến, một nụ thứ ba cũng rộ màu tím ngọt ngào. Chậu hoa nhỏ giờ đã không còn trơ trọi, mà trở nên sống động một cách lặng lẽ.

Tóc Tiên nhìn hoa, ngón tay khẽ lướt qua từng cánh mỏng. Cô quay sang Thy – đang ngồi viết gì đó vào sổ tay – rồi hỏi:
— Em vẫn đang đếm à?

Thy ngước lên, ngạc nhiên:
— Hả? Đếm gì?

Tiên nhìn thẳng vào mắt Thy, lần đầu tiên sau bao ngày không lẩn tránh:
— Số ngày tụi mình chưa nói rõ với nhau.

Thy không cười. Cô gấp cuốn sổ lại, đặt lên bàn, ngồi thẳng lưng như chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện thực sự.

— Em đếm. Nhưng giờ em không muốn đếm nữa.

— Tại sao?

— Vì hoa bắt đầu nở rồi. Em nghĩ, nếu cả hoa còn không bỏ cuộc, thì mình cũng nên thử lần nữa... nhưng lần này, không đoán nữa.

Tiên im lặng hồi lâu. Cô bước ra ban công, đứng nhìn ra khoảng trời cuối hè đang ngả màu vàng nhạt. Rồi quay vào, khẽ gật đầu:
— Ừ. Đừng đoán nữa. Nếu muốn hỏi thì hỏi. Nếu cần thì nói. Nếu giận thì cứ nói ra.

Thy bước tới gần, nhìn Tiên thật lâu như thể đang nhìn một người mới – người vừa can đảm tháo xuống lớp mặt nạ lạnh lùng đã mang quá lâu. Cô khẽ tựa đầu vào vai Tiên, không mè nheo, không giả vờ yếu đuối như trước. Chỉ đơn giản là tựa vào – như thể cuối cùng cũng tìm được một nơi để ngừng cố gắng.

Tiên không nói gì thêm. Cô vòng tay qua vai Thy, ôm chặt – lần ôm đầu tiên sau ngần ấy tháng – vừa đủ lâu để biết rằng: nếu tình yêu là một chậu hoa nở chậm, thì họ đã bắt đầu đến mùa.

____________

Từ sau hôm đó, không ai nhắc lại chuyện "đừng đoán nữa". Cũng chẳng ai vội vã đổ những lời yêu thương hay giải thích dài dòng. Nhưng giữa họ, mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng mà không cần phải gọi tên. Những bữa cơm trở nên đủ đầy hơn, dù vẫn là món cũ. Cách Tóc Tiên gắp miếng đậu hũ đúng vị Thy thích. Cách Thy rửa chén rồi lau tay xong mới chạy tới ôm Tiên từ phía sau. Không ồn ào. Nhưng là thứ bình yên mà chỉ những người đã đi qua im lặng dài ngày mới hiểu.

Chậu hoa ngoài cửa sổ không còn nở rộ theo kiểu bất ngờ. Từng ngày, từng bông nở tiếp theo – lặng lẽ và đều đặn – như đồng điệu với nhịp sống mới của cả hai. Có hôm trời mưa, gió thổi mạnh, vài cánh hoa rụng sớm. Thy nhăn mặt, tỏ ra tiếc. Nhưng Tóc Tiên chỉ chạm nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ: "Hoa nào rồi cũng rụng. Nhưng em thấy không, cây vẫn còn ở đó. Mai lại nở tiếp."

Lần đầu tiên, Thy không buồn vì một điều không còn. Cô quay sang, thấy Tiên cười nhẹ, không phải kiểu cười xã giao như xưa, mà là cười thật sự – kiểu của một người đang học lại cách tin vào điều chậm rãi.

Những cuối tuần dạo này thường là lúc cả hai cùng đi siêu thị, về nấu vài món linh tinh. Có hôm mua nhầm nước mắm quá mặn, hai người cứ cãi vã nhẹ trong bếp rồi lại cười. Tiên vẫn là người hay im khi giận, nhưng cô không còn bỏ đi như trước. Cô ngồi lại. Nghe. Và nếu cần, xin lỗi.

Thy, người từng hay đùa để trốn tránh cảm xúc, giờ cũng dần học cách thành thật hơn. Có buổi tối, cô nói: "Em biết có lúc mình nói quá nhiều, làm chị mệt. Nhưng đó là vì em sợ yên lặng giống lúc trước." Tiên ngồi kế bên, không trả lời ngay. Chỉ đưa tay xoa nhẹ bàn tay Thy, bảo: "Giờ thì chị không còn sợ yên lặng nữa. Vì có em trong đó."

Ngày cuối tháng, một bông hoa cuối cùng trong chậu nở ra. Rực rỡ nhất. Tròn trịa và đằm thắm. Không phải vì nó đẹp hơn những bông trước – mà vì nó là bông cuối. Là cái kết trọn vẹn cho một chu kỳ nở chậm, chờ đợi, và kiên nhẫn.

Thy nhìn hoa, rồi quay sang hỏi:
— Chị nghĩ... mùa sau nó còn nở nữa không?

Tiên nhìn ra khoảng trời chiều, nơi nắng đang nhạt dần xuống hàng cây:
— Không biết. Có thể có. Có thể không.

— Vậy mình trồng thêm một chậu mới không? – Thy hỏi, nửa đùa nửa thật.

Tiên gật đầu:
— Ừ. Nhưng đừng mong nó nở liền.

Thy mỉm cười. Cô hiểu. Hiểu rằng không phải tình yêu nào cũng nở đúng mùa, không phải vết thương nào cũng lành khi mình muốn. Nhưng nếu còn đủ kiên nhẫn để chờ, còn đủ dịu dàng để ở lại, thì có thể... hoa sẽ nở, lần nữa.

Căn phòng vẫn vậy. Ánh nắng vẫn lặng lẽ mỗi sáng. Nhưng giờ, ngay dưới cửa sổ, là hai chậu hoa. Một đã rộ hết. Một chỉ mới là chiếc mầm nhỏ. Như hai người đang sống trong căn nhà ấy: một đã trải qua mùa của những điều cũ, một đang bắt đầu cho những điều mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro