Mất
Hạnh phúc vốn mỏng manh như nắng
Khẽ chạm vào đã vỡ vụn trong mưa
Yêu tha thiết nhưng cũng dư thừa
Vì hai người không về chung một hướng
Giọt nước mắt bao giờ cũng mặn
Kẻ chung tình luôn phải chịu tổn thương
Một bàn tay đã muốn lơi buông
Bàn tay kia có thể nào níu giữ.
h2m 28082016
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro