Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Cùng nhau hành động

Edit: Raury

.

.

Hai con người chuẩn bị lưu lạc thiên nhai đồng loạt dừng bước.

Thành Ngự cụp mắt xuống không nói gì, Thời Tần thì cãi nhau với hệ thống trong đầu.

Thật ra từ lúc Thời Tần nảy lên ý tưởng bắt cóc nam chính, anh đã bàn bạc kỹ lưỡng với hệ thống, hệ thống cam chịu bị tra tấn trong phòng thí nghiệm tương đương với trải qua thực chiến ở bên ngoài, dù sao đều là giúp nam chính tôi luyện đến mãn cấp, như vậy phần cốt truyện tiếp sau đó mới có thể tiến hiện được.

Vậy nên căn cứ vào tính toán của hệ thống, dưới tình huống nam chính đã kế thừa bàn tay vàng, việc bắt cóc nam chính đối với chủ tuyến mà nói không có ảnh hưởng lớn, chỉ cần cẩn thận đừng để hắn chết là được, chỉ một Người thức tỉnh trốn thoát, không đến mức khiến căn cứ đuổi cùng giết tận, cho nên Thời Tần mới lớn mật thực thi kế hoạch này.

Nhưng anh lại quên mất chuyện vợ của nam chính.

Thân phận nữ chính số một của Bạch Tiêu rất phiền toái, dù Thời Tần muốn đổi vợ cho Thành Ngự, nhưng thân phận và địa vị của Bạch Tiêu liên quan rất nhiều đến cốt truyện chính, nhất là liên quan đến Thời Tần, bởi vì để vắc-xin được nghiên cứu và chế tạo ra, sự tốn tại của cô ấy rất quan trọng.

Hơn nữa, cô nàng còn là con gái duy nhất của người quản lí căn cứ Bạch Lang - căn cứ có tốc độ phát triển tốt nhất hiện tại, Thời Tần hiểu vì sao hệ thống đưa ra cảnh báo như thế. Nếu Bạch Tiêu và Thánh Binh đoàn bị xóa sổ ở đây, vậy tin tức truyền về căn cứ sẽ thế nào?

Chắc chắn sẽ bị hiểu lầm thành Thời Tần cùng với Người thức tỉnh Thành Ngự, kết hợp với Nhạc Lương giết sạch người của căn cứ, vì định kiến đối với Người thức tỉnh, cho nên Thành Ngự trở thành tội phạm bị truy nã gắt gao nhất, quản lí Bạch chắc chắn sẽ lợi dụng đặc quyền của bà ta, liên kết với các căn cứ khác để săn lùng Thành Ngự.

Thành Ngự vừa trở thành Người thức tỉnh, chưa có đủ năng lực. . . . . Chưa nói đến tỷ lệ sống sót, trong tình huống đó rất khó đảm bảo Thành Ngự không hắc hóa, không thành mỹ cường thảm cũng khó.

Nghĩ đến đây, Thời Tần không khỏi run rẩy, bị cả đại lục đuổi giết, anh và Thành Ngự không chống đỡ nổi.

Nhưng Thời Tần cảm thấy không phục, 【 Nếu dựa theo tính toán của hệ thống, bọn tao phải bảo vệ Bạch Tiêu an toàn mọi lúc, vậy còn chơi cái rắm gì nữa! 】

【 Trong nguyên tác, nữ chính Bạch Tiêu lúc này hẳn đã trở về căn cứ, cho đến trước khi nam chính Thành Ngự tàn sát căn cứ, cô ta luôn làm việc trong căn cứ, cho nên tuyệt đối an toàn. 】

Thời Tần: . . . . . .Nói cách khác là do một tay anh tạo nghiệp, khiến nữ chính kinh qua kiếp nạn này?

Nhưng lời của hệ thống khiến anh yên tâm, chỉ cần cứu nữ chính lần này, sau đó họ không cần quản nữa.

Thời Tần rối rắm, theo lời nhắc của hệ thống, anh phải quay trở lại cứu người . . . . . Những người đó toàn quân bị diệt, bọn anh trở về liệu sẽ cứu được ai, dù nam chủ có hào quang nhân vật chính cũng không thể bất tử.

Thời Tần liếc nhìn Thành Ngự, thấy vẻ mặt hắn liền biết ngay hắn đang do dự, bằng không đã sớm đi rồi.

Những người đó tuy rằng đáng giận, nhưng là rốt cuộc vẫn là người của căn cứ Bạch Lang, ở đó có anh em bạn bè lớn lên cùng hắn, bắt hắn thấy chết không cứu, hắn khó mà làm được. Bây giờ Thành Ngự nhận được thân phận Người thức tỉnh, không đồng nghĩa với việc hắn cắt đứt thân phận con người của mình.

Thành Ngự đột nhiên quay đầu nhìn Thời Tần.

Hai ngươi nghiêm túc nhìn nhau, Thành Ngự nhìn chằm chằm Thời Tần, giống như không biết nên mở lời như thế nào.

Thời Tần đột nhiên gật đầu nói: "Đi thôi."

Thành Ngự vẻ mặt kinh ngạc.

Thời Tần trực tiếp kéo Thành Ngự trở về."Đi xem, không nắm chắc chúng ta cũng đừng phí công vô ích, nếu có thể cứu được, xem như cho anh cơ hội để chứng minh, để những kẻ kiêu ngạo ở Thánh Binh đoàn thấy được rằng, Người thức tỉnh không phải là ác ma, mà là người hùng cứu mạng bọn họ, nhân cơ hội này mở ra một con đường tương lai cho nhân loại và Người thức tỉnh."

Thành Ngự đi phía sau, thấy Thời Tần kéo tay mình, hắn hơi sững sờ, cuối cùng không nhịn được nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đó.

Đi được một lúc, Thời Tần đột nhiên dừng lại, buông tay ra, Thành Ngự cảm thấy tay mình trống rỗng khó chịu, suýt thì chạm vào Thời Tần.

"Làm sao vậy?"

Thời Tần quay đầu lại nghiêm túc nói: "Nói thì nói vậy, nhưng nếu ta thực sự cứu được người nào đó, chúng ta phải chạy ngay lập tức, dù họ đối xử tốt với anh, anh cũng không được dễ dàng quay đầu lại, có câu. . . . . . Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng. Cho dù Bạch Tiêu có khóc lóc van xin thế nào, cũng không được mềm lòng."

Thành Ngự vẻ mặt không rõ nhìn anh.

"Tôi nghiêm túc đó."

Thành Ngự gật gật đầu, "Nghe cậu."

Nhìn thấy phản ứng của Thành Ngự, Thời Tần cảm thấy nhẹ nhõm, anh sợ mình nói nhiều quá khiến Thành Ngự cảm thấy mềm lòng, quay trở về thì sẽ thật phiền toái, phải biết rằng sự đen tối và xấu xa trong bản chất con người đôi khi không nằm ở cá nhân, mà nằm ở sự phục tùng mù quáng của quần chúng, trong nguyên tác, Thành Ngự đạt được những thành tựu to lớn trong căn cứ, muốn chứng minh Người thức tỉnh có thể là người tốt, nhưng kết cục vẫn không thay đổi.

Có thể cứu người, cứu xong liền chạy đi, chân tướng còn chưa phơi bày, cục diện thế giới vẫn chưa thay đổi, nhất định không được quay về chịu ngược.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thời Tần, Thành Ngự suy nghĩ: chẳng lẽ cậu ấy hiểu lầm mình nghe thấy lời cầu cứu của Bạch Tiêu nên mới quay về, thật ra nếu đổi thành người khác hắn vẫn sẽ như vậy, hắn có nên giải thích không? Thôi quên đi, kì kì quái quái, cũng chẳng có gì đặc biệt để giải thích.

Hai người lặng lẽ lẻn đến cạnh ngôi nhà, những người đó không biết họ đã rời đi, để sau này có thể thuận lợi trốn thoát mà không khiến họ nghi ngờ, họ quyết định đeo lại thần phạt giới - đã được Thời Tần đổi thành cái vòng cổ có thể dễ dàng được tháo ra, vậy nên nó không còn tác dụng trừng phạt nữa, chỉ đơn thuần là một vật trang trí.

Đến nơi, họ trông thấy xe Thánh Binh đoàn, nhưng chỉ có năm chiếc, chiếc còn lại không thấy đâu. Khắp nơi đều là thây ma đi lang thang, bọn chúng đều ở gần ngôi nhà ở giữa, vậy nên chắc chắn có người sống ở bên trong.

Thời Tần cũng ngửi thấy mùi máu rất nồng, hẳn là trận chiến rất khốc liệt.

"Anh ở đây đợi tôi, tôi đi xem thử ở trong xe có thứ gì dùng được không." Thời Tần nói.

Thành Ngự gật đầu: "Cẩn thận."

Thời Tần xuyên qua đám thây ma, đi đến một chiếc xe, dọc trên đường đi, anh trông thấy những con thây ma khoác lên người quần áo của Thánh Binh đoàn, đồng thời nhìn thấy xương cốt vỡ tan, hoàn toàn không nhận ra ai là ai. Anh lần lượt lên từng chiếc xe, bắt đầu thu thập súng đạn, và các loại trang bị, nghĩ đến tương lai có thể dùng được liền mang đi hết.

Khi đi vào chiếc xe cuối cùng, vốn tưởng trong xe không có ai, nhưng ngay sau đó Thời Tần liền ngửi được mùi máu tươi rất nồng, truyền đến từ cốp xe, anh lập tức nuốt nước bọt. Vốn tưởng là xác chết, ai ngờ khi mở cửa ra liền nghe thấy tiếng lên đạn, Thời Tần lập tức kêu lên: "Đợi đã!"

"Thời. . . . . . Tần?"

Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Thời Tần vội vàng chạy đến, là Hoắc Tử Tuyền.

Thời Tần choáng váng, nhìn thấy cổ Hoắc Tử Tuyền đẫm máu, hẳn đã bị thây ma cắn, hoàn toàn không thể cứu được, hơn nữa Thời Tần nhớ rõ cô không có thể chất Người thức tỉnh, cô sắp biến đổi thành thây ma.

Hoắc Tử Tuyền nhìn thấy Thời Tần, cô khẽ cười nói: "Trước khi chết còn có thể nhìn thấy cậu, xem như được rửa mắt, cậu ở lại với tôi, ôm tôi, tốt nhất là hôn tôi một cái."

Nhìn thấy Hoắc Tử Tuyền vẫn không đứng đắn như thế, Thời Tần lại cảm thấy áp bức trong lòng, rõ ràng cánh tay giơ súng vừa rồi vẫn còn đương run rẩy, thà liều chết với thây ma xông vào.

Thời Tần biết Hoắc Tử Tuyền sẽ chết, nhưng không sớm như vậy.

Thời Tần cảm thấy có lỗi, dường như anh đã khiến cuộc đời Hoắc Tử Tuyền bị rút ngắn lại, vì thế anh ngồi xuống, ôm lấy Hoắc Tử Tuyền yếu ớt vào lòng, để cô thoải mái tựa vào vai mình, dành cho cô chút ấm áp cuối cùng.

"Haizz, nếu Thành Ngự ở đây cũng tốt, tiếc nuối lớn nhất của bà cô này chính là không thể khinh bạc hắn."

Thời Tần: . . . . . .Như thế nào lại cảm thấy chính mình có lỗi.

Đúng rồi, Thành Ngự, Thời Tần tìm thấy trên người Hoắc Tử Tuyền máy liên lạc, thử liên lạc với hắn, và kết nối thành công.

"Làm sao vậy? Cậu gặp nguy hiểm sao?" Thành Ngự lo lắng nói.

Hoắc Tử Tuyền nhìn Thời Tần, có chút ghen tỵ nói: "Quan hệ của các cậu tốt thật đấy. Quả nhiên. . . . . . Người tốt có hảo báo, các cậu không sao, chỉ có chúng tôi là gặp chuyện không may."

"Hoắc Tử Tuyền? Chuyện gì đã xảy ra với cô?" Giọng nói Thành Ngự lại truyền đến.

Thời Tần giải thích lại tình hình.

Thành Ngự im lặng.

"Nói gì đi chứ, yên tĩnh quá, tôi thấy khó chịu." Hoắc Tử Tuyền nói một cách khó khăn.

Thời Tần nhìn thấy dáng vẻ của cô, phỏng chừng không thể gắng gượng được bao lâu nữa.

"Vậy cô nói chuyện gì đã xảy ra đi." Thành Ngự nói.

Hoắc Tử Tuyền cười nói, "Thật nhàm chán. . . . . . Được rồi, tôi đại khái chỉ có bao nhiêu giá trị, nhưng tôi có một yêu cầu, Thời Tần có thể đồng ý với chị không?" (lúc này HTT đổi xưng hô, tự xưng là "chị")

"Chị nói đi." Thời Tần nói.

"Nếu chị biến thành thây ma, cậu phải giết chị, chị không muốn biến thành cái xác không hồn đi lang thang cắn người. Nếu chị biến thành Người thức tỉnh. . . . . . Ừm, sau này cậu đi theo chị, chị thu nhận cậu."

Thời Tần chua xót trong lòng, "Được."

Hoắc Tử Tuyền kinh ngạc nói: "Thật sự đồng ý sao, xem ra chị đây phải cố gắng trở thành Người thức tỉnh, chị biết cậu cũng thèm muốn sắc đẹp của chị mà."

Thời Tần không biết nói gì, có lẽ đối với người sắp chết, chẳng sợ trong lòng biết Người thức tỉnh đáng sợ thế nào, họ vẫn cảm thấy đây là cơ hội.

Lát sau, Hoắc Tử Tuyền kể lại chuyện đã xảy ra.

Lúc đầu Thánh Binh đoàn gặp phục kích trên sông, nhưng dù sao họ cũng là đội ngũ đã trải qua rất nhiều trận chiến, tuy đã hy sinh vài người, nhưng đa số đều thuận lợi leo lên bờ, nhưng lúc đó, một đám thây ma nhảy lên từ mặt đất bị bắn phá, bọn chúng bị đạn pháo nổ nát người, tứ chi văng tứ tung, tạo nên trật tự trong hỗn loạn.

Bỗng đột nhiên xuất hiện hai con thây ma kỳ dị, bộ dạng không giống con người, hệt như ba bốn con thây ma xoắn lại vào nhau, đầu và chân nhiều đến độ đếm không xuể, cực kỳ ghê tởm, tốc độ của chúng rất nhanh, lại còn rất mạnh, chẳng những không đánh lại chúng mà còn bị chúng tấn công xe.

Lúc này họ mới nhận ra thứ mình gặp phải chính là thây ma tiến hóa trong lời đồn, đây là điều nằm ngoài dự đoán của Thánh Binh đoàn, chiến đấu suốt mấy ngày, số đạn pháo họ tích trữ không còn nhiều, hiện tại đã lãng phí đi rất nhiều, mắt thấy tình huống không ổn, đội trưởng Cao hạ lệnh rút lui.

Lần này đội trưởng Cao yêu cầu tiểu đội bọn họ rời đi trước, còn Thánh Binh đoàn sẽ yểm trợ phía sau.

Sau đó đội ngũ rời đi, nhưng đi được một quãng đường xa, họ nghe thấy tiếng súng ngừng lại, nhưng lại không nhìn thấy Thánh Binh đoàn đuổi theo, họ mới biết có lẽ Thánh Binh đoàn đã bị diệt toàn quân. Chỉ có thể trốn chạy trong sợ hãi.

Khi bọn họ đang hoảng loạn, xe của Thánh Binh đoàn đột ngột xuất hiện, buộc tiểu đội dừng lại, thông qua cái kính chắn gió bẩn thỉu, họ nhìn thấy một thân ảnh đến gần, gõ cửa, tiểu đội ngũ thấy vậy cho rằng đối phương là người, hơn nữa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đối phương, chắc hẳn đã an toàn liền nhanh chóng mở cửa nghênh đón.

Trong nháy mắt, một lượng lớn thây ma ập vào, chúng đều là thây ma bị khống chế, không cắn mà chỉ uy hiếp bọn họ, rất nhanh sau đó phản kích hoàn toàn vô hiệu, toàn bộ bị bắt lại.

Lúc này họ mới nhìn rõ người chặn đường họ đúng là người, nhưng hóa ra lại là người thường duy nhất còn sống sót trong nhà máy.

Anh ta nhìn họ với ánh mắt tràn đầy hận thù, thậm chí lựa chọn nương tựa Nhạc Lương, lừa gạt tất cả thành viên trong đội ngũ, khiến họ bị thây ma bắt.

Cuối cùng anh ta mở cửa, lái xe đưa họ trở về.

Trong quá trình di chuyển, Hoắc Tử Tuyền cố gắng trốn thoát, kết quả bị thây ma tiến hóa bắt được, ném vào trong đàn thây ma, cô chỉ có thể gắng gượng chiến đấu khi đã bị cắn rồi chui vào trong cốp xe. Có lẽ bởi vì cô đã bị cắn, nên người thường cùng đám thấy ma bị khống chế kia đều ngó lơ cô, chỉ còn lại đám thây ma tự do đi lang thang trong khu đất trống.

Hoắc Tử Tuyền tìm cơ hội chui vào xe, đợi được Thời Tần đến.

Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình, anh mới nhận thấy mọi chuyện còn phức tạp hơn những gì anh tưởng, nhưng nó lại hoàn toàn hợp lí.

Thời Tần biết tụi thây ma đột biến, cũng chính là đám có tinh hạch màu đỏ trong đầu. Nơi này thế mà lại có tận hai con, quả là một tình huống cam go.

Đang nói chuyện, Thời Tần chợt thấy cơ thể Hoắc Tử Tuyền không ngừng co giật và bắt đầu nôn mửa, đúng lúc này, chiếc xe phát ra tiếng nổ lớn, Thời Tần hoảng sợ, tưởng rằng thây ma ngửi thấy mùi máu và sắp lao đến.

"Tôi. . . . . . lạnh quá."

Đột nhiên Hoắc Tử Tuyền trợn mắt ngoác mồm đứng dậy, đôi mắt cô sắp biến thành mắt của thây ma, cánh tay vặn vẹo mất tự nhiên giơ lên, tựa như muốn chạy ra ngoài tìm thức ăn.

Đúng lúc này một bóng người chặn đường cô, Hoắc Tử Tuyền ngẩn ra một lúc, sau đó cô trở nên kích động, đó là sự kích động của thây ma khi nhìn thấy người.

Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên gáy cô.

"Ngủ đi."

Chỉ nghe cùm cụp một tiếng, Hoắc Tử Tuyền gục đầu xuống, cả người mềm nhũn, cuối cùng ngã vào lòng Thành Ngự như cô đã hằng mong muốn.

Thời Tần ngơ ngác nhìn theo.

"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?"

"Cậu xuống tay được sao?" Thành Ngự hỏi ngược lại.

Thời Tần trong nháy mắt muốn khóc, thế mà Thành Ngự lại biết, đúng vậy, người đến từ thời bình như anh làm sao có thể xuống tay.

"Hơn nữa, nếu cô ta trở thành Người thức tỉnh, chẳng lẽ từ nay về sau cậu thật sự sẽ đi theo cô ta?"

Thời Tần: . . . . . . Có cần phải hỏi nghiêm túc tới vậy không?

Thành · vẻ mặt nghiêm túc · Ngự: "Người thức tỉnh có thể khống chế được thây ma. Cậu đã từng bị không chế, quên rồi sao?"

Sao anh nói hệt như ký kết khế ước chủ tớ thế nhỉ?

Thời Tần: "Không có quên, không có quên. Vậy nên khi đụng phải Người thức tỉnh lợi hại, nếu tui xuất hiện vấn đề gì, anh đừng lo lắng cho tui, chỉ cần cứu mạng tui là được." Không biết phải tránh cái bug hệ thống này như thế nào.

Thành Ngự không vui cau mày, "Tôi đương nhiên sẽ không để cậu bị thương." Dứt lời, hắn đặt thi thể Hoắc Tử Tuyền xuống, tháo khăn choàng trên cổ cô ra rồi phủ nó lên mặt cô, xem như là một loại tiễn biệt.

Nếu sau này có thể an toàn cứu những người khác ra, bọn họ sẽ chôn cất Hoắc Tử Tuyền tử tế. Bây giờ trước mắt là giấu kỹ thi thể của cô, kẻo bị thây ma ăn mất.

Thời Tần nhìn thấy động tác của Thành Ngự, nhịn không được nói: "Nếu. . . . . . Đoàn trưởng Cao có chút lí trí, dựa vào tình báo anh cung cấp sau đó xin thêm viện trợ mới phải. Thật ra ngay đầu vốn nên xin viện trợ từ căn cứ."

Thành Ngự xoay người đóng cốp xe lại, nói: "Bọn họ sẽ không xin thêm viện trợ."

"Do quá tự phụ sao? Chẳng phải anh ta và cấp dưới có quan hệ rất tốt sao, vẫn mạo hiểm như thế?"

Thành Ngự nhận lấy đồ Thời Tần thu thập được, cảm giác anh như muốn mang theo hết tất cả mọi thứ, chỉ có thể vừa lựa vừa giải thích cho anh: "Cậu không nhận ra cấp dưới anh ta cũng không có ý định xin viện trợ sao? Ý tưởng của họ là nhất quán, bởi vì họ biết nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết đến khi nào mới bắt được Nhạc Lương, thời gian không cho phép họ làm vậy."

Thời Tần lắc đầu bày tỏ sự khó hiểu của mình: "Nhưng còn tốt hơn là nhảy vào chỗ chết."

"Người chưa từng trải qua huấn luyện đối phó với Người thức tỉnh chỉ càng thêm vướng chân vướng tay, dâng lên mạng mình. Mà trên một chiến trường như thế, mất đi một mạng tương đương với việc gia tăng sức mạnh cho kẻ địch. Vậy nên, nhiều không bằng thiếu, vào thời khắc gia nhập vào Thánh Binh đoàn, đã xác định đường tử vong. Điều họ có thể làm chính là nắm bắt mọi cơ hội để loại bỏ những Người thức tỉnh đe dọa đến nhân loại, dù cho phải hy sinh toàn bộ. Đấy là cuộc sống hằng ngày của họ, là ý nghĩa tồn tại của họ. Vậy nên, nguy hiểm hay không không quan trọng, giống với chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, bọn họ cũng vậy."

Thời Tần nhớ lại miêu tả về Thánh Binh đoàn trong truyện, sự kiêu ngạo, dũng cảm đơn độc cùng quyết tử của họ, thực sự khác biệt với những binh đoàn khác trong căn cứ, không dùng đến khăn choàng cổ để phân biệt danh tính của mình, họ mang theo băng tay hình đầu lâu, không ghi tên tuổi, mang nghĩa tiếp nhận cái chết bất cứ lúc nào.

Thời Tần thở một hơi thật mạnh "Vốn không nên có một binh đoàn như vậy."

Thành Ngự đưa tay xoa đầu Thời Tần, "Đi thôi."

Hai người thương nghị, quyết định lẻn vào xem thử tình hình, vừa rồi khi Thành Ngự lợi dụng khe hở của mái nhà, hắn suýt chút nữa bay khỏi bờ tường, sau khi trở thành Người thức tỉnh, thể chất của hắn mạnh hơn rõ rệt, trước kia đã là nhân loại đỉnh cấp, hiện tại đã vượt qua cực hạn của nhân loại.

Hắn đứng trên nóc xe, dùng dây thừng và móc câu trực tiếp đu lên bệ cửa sổ tầng hai của biệt thự ba tầng. Động tác nhanh nhạy giống như một con báo đen khiến Thời Tần xem đến hoa cả mắt, im lặng rời đi.

Thời Tần trực tiếp xuyên qua đám thây ma, đi đến bệ cửa sổ, chờ đợi tin tức của Thành Ngự, Thành Ngự đứng trên bệ cửa sổ quan sát, khẽ nhíu mày, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.

Thời Tần tưởng hắn phát hiện điều gì đó nên liền trở nên căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy hắn nghênh ngang xông vào trong, chẳng mấy chốc dây thừng được thả xuống, Thời Tần nhanh chóng bắt lấy, muốn trèo lên một cách thật là đẹp trai.

Nhưng thật đáng tiếc, thân thể thây ma tỏ vẻ: tui đẹp trai không nỗi.

Sau một hồi lăn lộn cũng chỉ có thể cào tường ngay tại chỗ, thây ma đi ngang qua dường như đang dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc mà nhìn anh, có lẽ đang nghĩ đứa nhỏ này thật đáng thương, không biết thây ma bọn họ không thể trèo tường sao?

Cuối cùng vẫn là Thành Ngự kêu anh buộc dây thừng quanh eo mình, tràn đầy cứng cỏi mà kéo anh lên.

Quá trình rất an toàn và ổn định, có thể thấy được lực tay kinh người của Thành Ngự, nhưng Thời Tần cảm thấy rất xấu hổ, anh bị nhấc bổng lên hệt như con gà con, tôn nghiêm đàn ông trước mặt nam chủ không còn sót lại gì.

Khi đến mép cửa sổ, Thời Tần nghĩ khúc cuối mình vẫn nên tự trèo lên, kết quả Thành Ngự nhanh tay hơn, chỉ với một cánh tay trực tiếp ôm anh lên.

"Cảm. . . . . . Cảm ơn. . . . . ."

Thành Ngự giơ tay lên, kiên nhẫn tháo bỏ sợi dây thừng quấn lộn xộn quanh người Thời Tần, "Không có gì, cậu không nặng."

Thời Tần xấu hổ cúi đầu nhìn Thành Ngự bận việc bên hông mình, sâu sắc cảm thấy chính mình chẳng giúp đỡ được gì, lát nữa nhất định phải trở thành *dây đeo chân hữu dụng mới được.
(dây đeo chân 腿部挂件: còn có thể hiểu là "ôm đùi", dây trang sức đeo trên chân, giống như ôm đùi không muốn buông ra.)

"E hèm. . . . . ."

Có tiếng người! Thời Tần nhanh chóng quay đầu lại nhìn quanh phòng, ngạc nhiên vô cùng!

"Cô. . . . . . Các cô sao lại ở đây!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc tỷ tỷ logout: Không được ngủ với Thành Ngự chết không nhắm mắt, trước khi đi còn ăn một tô cơm chó, ăn không tiêu.

Bóng đèn trong phòng tỏ vẻ: Tôi không nên ở đây, vốn nên ở. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro