CHƯƠNG 0: LẬP XUÂN
Tận sâu trong một con hẻm vắng vẻ, khuất sau những tán cây tùng già cỗi, tồn tại một đạo quán biệt lập với thế giới bên ngoài. Cánh cổng gỗ đã bạc màu, trên đó treo một tấm bảng nhỏ với ba chữ "Tầm Tích Chí" ngay ngắn, thanh thoát được khắc họa bằng nét bút thư pháp, nhưng đã ngả màu do nhuốm đậm màu sắc phai nhạt của thời gian. Một dây chuông gió treo lơ lửng trên cổng, mỗi khi có cơn gió ghé thăm lại phát ra những âm thanh trong trẻo, như tiếng gọi từ cõi xa xăm.
Bên trong, con đường lát đá xanh dẫn vào đạo quán, hai bên là hàng tre mọc thẳng tắp, theo từng cơn gió nhẹ mà lay động, phát ra tiếng xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn đã từng ghé qua nơi này. Một hồ nước nhỏ nằm ngay giữa sân, phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Bề mặt nước yên tĩnh đến mức dường như không có chút gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy những ký tự kỳ lạ chợt hiện rồi biến mất trong dòng nước – như thể chứa đựng những ký ức đã bị quên lãng.
Chính điện của đạo quán là một tòa nhà gỗ đơn sơ nhưng vững chãi, mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí, mang đến cảm giác an tĩnh nhưng cũng có chút huyền bí. Trên chiếc bàn thấp trong chính điện, một chiếc đèn dầu vẫn cháy, ánh sáng mờ nhạt soi rọi những cuộn giấy cũ kỹ ghi chép về nhân duyên và ký ức của những người từng đến đây. Phía sau bức mành trúc mỏng, một bóng người thấp thoáng – chủ nhân của đạo quán, cũng là người nắm giữ chìa khóa cho những ký ức đã mất.
Bên ngoài, trời mưa lất phất, những giọt nước rơi trên mái ngói tạo thành từng tiếng tí tách đều đặn. Cây cầu gỗ nhỏ trước đạo quán phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn lồng duy nhất còn sáng trong màn đêm tĩnh mịch. Đêm nay, không khí như trầm lắng hơn mọi khi, tựa hồ đang chờ đợi một vị khách quan trọng sắp ghé thăm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro