
Chương 18
Chương 18
Harry về lại phòng của mình sau tiết lộ nhỏ của Snape và Snape tự hỏi tại sao ông lại ngu ngốc đến mức nói cho cậu bé biết ông cảm thấy thế nào về cậu. Giờ đây, Harry sẽ có rất ít lý do để có thể tin tưởng ông. Vài giờ sau, Harry bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm mà không nhận ra sự hiện diện của Snape.
Khi Harry bước ra, khuôn mặt của cậu đã được chà rửa đến nỗi ửng hồng, như thể cậu đã khóc và nghĩ rằng rửa mặt sẽ che giấu được sự thật. Nhưng điều đó chỉ làm cho Snape thấy rõ ràng hơn và ông ước rằng mình không phải là nguyên nhân khiến Harry đau khổ.
"Tôi muốn ông làm điều đó," Harry nói. "Tôi muốn ông thực hiện câu thần chú để lấy lại ký ức của tôi. Tôi không thể tiếp tục như thế này được, không biết một điều gì cả."
"Ngay cả khi biết điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải đối mặt với một số điều mà cậu chưa từng làm cho đến bây giờ?"
"Tôi chưa từng giết người, phải không?"
"Không. Đây là những điều đã xảy ra với cậu Harry, không phải những gì mà cậu đã làm."
"Những điều tồi tệ?"
"Phải, Harry. Chúng rất tệ. Cậu có chắc là cậu muốn làm điều này không?"
"Tôi chắc chắn. Tôi phải biết mọi thứ."
"Tốt thôi, chúng ta sẽ thử phép thuật đó vào ngày mai."
"Tại sao lại là ngày mai? Tại sao chúng ta không thể làm điều đó ngay bây giờ?"
"Ngày mai là ngày hạ chí, phép thuật sẽ tốt hơn cho câu thần chú," Snape nói dối. Điều đó không thực sự quan trọng khi ông thực hiện câu thần chú, nhưng ông cần thêm thời gian để che giấu sự thật rằng ông ấy thực sự sẽ làm điều đó.
"Ồ, được thôi," Harry trả lời. "Cảm ơn ông, Severus, vì tất cả mọi thứ." Harry kiễng chân lên và đặt một nụ hôn nhẹ lên má Snape.
Snape tự hỏi liệu cậu bé có đang nói lời cảm ơn quá dễ dàng hay không khi cuối cùng cậu có thể sẽ bị đưa vào khu giám sát đặc biệt ở bệnh viện Thánh Mungo nếu câu thần chú không hoạt động.
Khi Harry quay trở lại phòng ngủ của mình một lần nữa, Snape đưa tay sờ má mình như thể ông vẫn có thể cảm nhận được dấu vết nụ hôn của Harry trên da thịt mình.
Câu thần chú không thể thất bại được.
*
Harry đã cố gắng hết sức để ngủ vào đêm đó, nghĩ rằng cậu chỉ có thể có được một đêm ngon giấc sau khi họ thử hiện câu thần chú vào ngày hôm sau, nhưng giấc ngủ cứ mãi không đến với cậu. Cậu đã dành cả đêm chỉ để nhìn chằm chằm vào tấm màn che phía trên giường, đếm các sợi chỉ và cố gắng tự ru mình vào giấc ngủ. Cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng giấc ngủ cứ mãi trốn tránh cậu. Khi nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cậu đoán rằng trời đã sáng và quyết định thức dậy. Cậu khoác một trong những chiếc áo choàng đồng phục học sinh của mình bên ngoài lớp đồ lót, nghĩ rằng nó sẽ đủ phù hợp để che cho cậu cho đến khi cậu đi tắm và sau đó thì cậu có thể mặc quần áo vào.
Snape đang ngồi trên một trong những chiếc ghế bành, ngọn đuốc hạ xuống thấp, ôm một cuốn sách trong lòng, nhưng có vẻ như ông ấy không đọc. Ông nhìn lên khi cảm nhận được Harry. "Cậu cũng không ngủ được sao?" ông hỏi, gương mặt ông còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng. Snape mặc một chiếc quần ngủ màu đen, nhưng hoặc là ông ấy đã quên mặc áo, hoặc là ông ấy không thường mặc chúng và đôi mắt của Harry đã bị thu hút bởi bộ ngực nhợt nhạt của người đàn ông. Có một vài sợi lông xung quanh núm vú của ông ấy và một vệt mỏng dẫn từ rốn xuống sâu bên dưới lớp quần. Lưỡi của Harry dính chặt vào vòm miệng.
Dấu hiệu Hắc ám dường như còn sống động hơn trên làn da nhợt nhạt của Snape và Harry tự hỏi liệu nó có đau không khi Snape bị khắc nó lên. Xem xét những thông tin ít ỏi mà cậu biết về Voldemort bây giờ, cậu đoán rằng câu trả lời là có. Đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy Dấu hiệu Hắc ám kể từ khi cậu mất trí nhớ, nhưng Snape đã kể cho cậu nghe khi ông kể cho Harry nghe tất cả mọi thứ về Voldemort. Snape đang nhìn cậu chờ đợi và rồi cậu chợt nhớ ra mình đã được hỏi một câu hỏi. Phải mất một lúc trước khi tâm trí cậu đủ sẵn sàng để trả lời nó.
"Phải, tôi cũng không ngủ được. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mới hơn ba giờ. Cậu có muốn uống gì không?"
"Uống gì nhỉ, như sữa nóng và bánh quy?"
"Nếu cậu muốn," Snape đánh dấu một dấu trang để giữ lại vị trí mà ông ấy đang đọc và đặt cuốn sách xuống sàn bên cạnh chiếc ghế của mình.
Harry ngồi xuống sàn bên cạnh ông, kẹp hai chân dưới ông và dựa vào khuỷu tay ông, ngước nhìn Snape.
"Không, tôi chỉ muốn nói chuyện."
Snape căng thẳng, những ngón tay ông bấu chặt lấy tay ghế. "Nói chuyện? Về điều gì?"
"Về những gì mà ông đã nói. Ông cảm thấy thế nào về tôi."
"Ta biết là ta đã không nên nói với cậu điều đó mà. Chúng ta chẳng thể làm gì được đâu, Harry. Chúng ta không thể ở bên nhau và tất cả chỉ có thế thôi. Ta xin lỗi."
"Xin lỗi? Đó là tất cả những gì mà ông có thể nói sao? Trong một hơi ông đã nói với tôi rằng ông yêu tôi và tiếp theo là chúng ta không thể ở bên nhau, điều đó thật ngu ngốc!"
"Đó là luật," Snape nhẹ nhàng nói, nhưng tay ông vẫn đưa ra để vuốt ve mái tóc của Harry.
"Vậy thì, đó là một bộ luật ngu ngốc," Harry càu nhàu. Cậu nhìn vào đôi mắt đen đó và cảm thấy mình đang lơ lửng. "Tôi muốn ở bên ông," Harry thì thầm và quỳ ngay trước mặt Snape. Đôi mắt của Snape ánh lên một cách thèm thuồng và Harry biết rằng chỉ một cái đẩy và cậu có thể có được thứ mà mình muốn.
"Cậu ở với ta," Snape đáp, bàn tay đang luồn trong tóc Harry dần hạ xuống vuốt ve đôi gò má cậu, chiếc cổ của cậu và Harry không thể ngăn tiếng rên rỉ khoái cảm phát ra. Đôi mắt của Harry nhắm nghiền lại, cậu có thể cảm thấy máu của mình đang chảy khắp mọi bộ phận trên cơ thể, đặc biệt là ở bẹn và cậu di chuyển để đến gần chiếc ghế của Snape hơn, mà không thực sự ở trong đó.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình bị nhấc bổng lên và cuối cùng là nằm dài trong lòng của Snape, đầu gối của cậu ở hai bên đùi Snape, một vật cứng rắn áp vào đùi cậu. Môi Snape tìm kiếm môi cậu ấy, ông hôn Harry như thể cậu đã bị chiếm hữu, bị nuốt chửng. Bàn tay của Snape dường như ở mọi nơi cùng một lúc, trên lưng, trên tóc, trên mặt. Harry đáp trả lại bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, đẩy cơ thể mình vào trong cơ thể của Snape, cảm thấy thế giới thu nhỏ lại chỉ còn thế này, cơ thể của Snape, đôi môi của Snape và cậu không muốn bất cứ điều gì khác, chỉ cần như thế này, chỉ cần Snape.
Chẳng mấy chốc, Snape đã dứt ra khỏi nụ hôn của họ và ngồi đó, vòng tay quanh eo Harry, thở hổn hển.
"Ta xin lỗi, Harry. Đáng lẽ ta không bao giờ nên hôn cậu như thế. Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu." Snape đứng dậy, bế Harry lên và đặt Harry xuống sàn. Harry chỉ há hốc miệng nhìn ông.
Người đàn ông ấy bị điên rồi sao? Làm thế nào ông ta lại có thể dừng những gì họ đang làm chứ? Khi tất cả những gì Harry muốn làm là tiếp tục? Cậu đã cương cứng hết cả lên, cậu thấy đau và cậu cố gắng giữ lấy người đàn ông bên cạnh mình. Snape nắm lấy cánh tay cậu và giữ Harry cách xa ông ấy.
"Harry, không, chúng ta không thể. Chúng ta không thể làm điều này. Không phải như thế này."
Niềm hy vọng le lói trong lồng ngực Harry trước lời nói của ông ấy và bùng lên khi cậu nhìn thấy niềm khao khát trong đôi mắt của người đàn ông trước mặt cậu.
"Ý ông là gì?" Harry hổn hển hỏi. Cậu vẫn có thể cảm nhận được hương vị của Snape trên môi mình. Cậu muốn nhiều hơn nữa.
"Cậu không biết mình là ai, Harry. Cậu không biết ta là ai. Nếu bây giờ chúng ta nhượng bộ chuyện này, ta sẽ lợi dụng cậu. Ta không thể làm thế với cậu được."
"Ôi Chúa ơi!" Harry rên rỉ. "Làm sao ông lại có thể bị kiềm nén đến điên như vậy khi tất cả những gì tôi muốn làm là chạm vào ông, cảm nhận ông? Tôi muốn ông làm tình với tôi."
"Bây giờ thì cậu có thể nghĩ thế. Nhưng đó chỉ là kích thích tố thôi, Harry. Nếu cậu hối hận sau khi những ký ức của cậu quay trở lại thì sao? Nếu cậu không thích những ký ức về ta thì sao? Chúng ta đã ghét nhau trong một thời gian dài, cậu biết đấy."
"Tôi sẽ không hối hận đâu, Severus. Làm ơn. Tôi không thể có ít nhất một kỷ niệm đẹp về chuyện này sao? Đòi hỏi như vậy là quá nhiều sao?" Harry quay mặt về phía lò sưởi, quấn chặt chiếc áo choàng quanh người, cảm thấy nóng và rùng mình cùng một lúc. Sự cương cứng của cậu dường như không muốn biến mất. Snape không trả lời cậu ấy, nhưng Harry có thể cảm nhận được người đàn ông đang đứng cạnh mình. Harry cuộn người lại, cố gắng xoa dịu cơn đau ở dương vật của mình. "Chúa ơi, nó đau quá," cậu khàn giọng nói.
"Harry, ta xin lỗi," Snape nói, đặt một tay lên vai Harry.
Harry rũ bỏ nó. "Đừng! Đừng chạm vào tôi!" Harry chạy trốn đến nơi tôn nghiêm trong phòng ngủ của mình. Khi đến đó, cậu ngồi phịch xuống sàn, tựa đầu vào cửa, tay luồn xuống dưới lớp áo choàng và nắm chặt lấy vật cương cứng trong nắm tay. Không mất nhiều thời gian để cơn cực khoái áp đảo cậu, nước mắt chảy dài trên má cậu cùng với hạt giống bắn ra từ dương vật của cậu. Cơ thể cậu đã được thỏa mãn, nhưng Harry không thể cảm nhận điều tương tự đối với trái tim mình.
Cậu nhăn nhó nhìn vào đống nhớp nháp dính trên tay, cảm thấy buồn nôn và trống rỗng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro