
A F T E R
.
.
.
Ánh trời màu vàng trộn lẫn sắc cam bởi hoàng hôn sắp lặn đi cho cuối ngày. Mọi người đều rải bước trên con đường để quay về chốn nhà thân quen của mình, ai ai cũng mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả của mình.
Tại một căn phòng nhỏ bé giữa hàng ngàn căn hộ đặt xát vách nhau, có hai người con gái, một lớn một nhỏ, cả hai ngồi đối diện nhau làm những câu hỏi có trong các bài tập về nhà mà mấy thầy cô giao trên trường.
"Em ghét cái bà cô Choi này ghê! Dạy chả được bao nhiêu mà cho cả đống bài tập! Bài nào bài nấy đều khó như gì ấy" Seulgi rít lên, gục đầu xuống bàn.
Cô gái đối diện ngước lên nhìn người phía trước mình đang cằn nhằn, chị mỉm cười "Biết sao được. Tính bả là thế, có ai trong trường ưa được bả đâu."
"Em thề em với chị nếu em là hiệu trưởng trường là em đã đuổi bả rồi! Người gì mà nhạt nhẽo mà còn khó nữa, như có ai ăn mất phần ăn bả vậy!" Seulgi cau mày, nghiến răng miệng không ngừng rủa.
"Giờ em nói cũng chả có ích gì đâu. Bài nào không biết, đưa đây chị coi." Joohyun chống cằm, thở dài nhìn cô gấu nhỏ bực mình kia.
Seulgi phụng phịu chỉ chỉ cái câu hỏi đáng ghét trong bài mình. Joohyun cầm lấy cuốn vở bị tẩy nát bét của người kia. Xong chị đứng lên cùng với đồ vật của mình không quên cuốn vở của con gấu nhỏ kia và ngồi bên cạnh với nó. Chị chỉ cho nó, còn con gấu thì chăm chú lắng, không sót một chữ.
Sau khi con gấu hiểu bài và bắt đầu làm, thì chị lại tiếp tục làm phần bài tập của mình. Căn phòng lại chìm vào sự yên bình, chỉ nghe được tiếng bút chì cùng tiếng ngâm nga của chú gấu nhỏ đầy vui vẻ, chị bất giác mỉm cười theo sự vui nhộn của nó.
.
.
vài phút sau
.
.
"XONG!" nó mừng rỡ đưa cuốn tập trước mặt chị, như một đứa trẻ vừa làm một việc lớn lao xong khoe thành quả cho mẹ mình vậy. Chị xoa đầu chú gấu nhỏ của mình, vừa cười vừa nói "Kang Seulgi của chị giỏi lắm!"
"Ước gì có bà cô đó vừa hiền vừa giỏi như chị là được rồi.." Seulgi chu chu cái miệng mình, dũi thẳng người ra, ngồi một chỗ đã làm các cơ của nó mệt lã quá rồi.
"Này ~ Chẳng lẽ với em một mình chị là không đủ sao mà muốn thêm một người giống chị nữa vậy?" chị trêu chọc nó.
"Không! Không! Em chỉ có mình chị thôi! Trái tim của Kang Seulgi chỉ chứa mỗi tình yêu của Bae Joohyun thôi!" nó vội vàng giải thích như sợ nếu nó chậm trễ chút là chị sẽ giận nó và cấm túc nó, bắt phải cách xa chị 10m vậy.
"Biết rồi ~ Đừng có lấn chị mà ~" chị cười trước cái vẻ mặt sắp khóc của nó. Kang Seulgi ôm chị vào lòng, khép lại khoảng cách của nó với chị. Không ai nói với ai một tiếng, chỉ muốn cảm nhận khoảng khắc này của nhau. Nó hôn lấy mái tóc đen dài rồi đến vầng trán xuống tới đôi mắt của chị tiếp là cái má khi chị phồng lên vì dỗi của mình và cuối cùng đôi môi đỏ đỏ xinh xinh của chị.
Kang Seulgi cảm thấy thật may mắn vì nó đã yêu chị. Mỗi ngày được nghe những câu nói yêu thương của chị hay những giận dỗi, trêu trọc,...đối với nó đã mãn nguyện lắm rồi. Bae Joohyun của nó rất đẹp, không có điều gì có thể miêu tả hết được vẻ đẹp của chị. Nhưng cũng chính vì vẻ đẹp của chị, đã làm chị nổi bật trước bao nhiêu người, ai ai cũng cũng bao quanh lấy chị, thèm thuồng muốn có được chị. Dù chị đã xác nhận là đã hẹn hò với nó nhưng vẫn còn nhiều người không màng đến việc đó mà chiếm lấy chị. Khi ấy, Kang Seulgi chỉ muốn chạy lại xé tan hết những con mắt mang sự thèm khát ấy dán lên người chị vậy, chỉ muốn bảo bọc chị, không cho chị ra ngoài để tránh xa những loại người đó ra. Nó biết chị còn có cuộc sống riêng của mình nữa, và chị cũng trưởng thành để tránh đi những sự việc đó, dù biết vậy nhưng Seulgi không khỏi lo cho chị.
Kang Seulgi rất yêu Bae Joohyun. Tình yêu của tên họ Kang giành cho người con gái nhà Bae rộng lớn, bao la không thể đếm xuể được. Một lần nữa lại ôm lấy thân hình nhỏ bé của chị, mùi hương ngọt lịm như quả đào bay nhẹ lên mũi nó. Ông trời quả là thiên vị cho nó mà. Cho nó gặp được chị là điều hạnh phúc nhất đời nó, còn hơn cả việc mua cho nó hàng trăm bánh Pringles.
Cảm nhận được hơi ấm của chị, làm cho bao nhiêu giác quan của nó giãn ra. Nó cứ ngửi ngửi khiến cho chị phải khúc khích cười vì nhột. Chị hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nó, nhìn nó lim dim, chuẩn bị lăn vào giấc ngủ ngon sau một ngày học trên trường đầy mệt mỏi. Chị bất giác mỉm cười vì khuôn mặt chu cheo lúc buồn ngủ của nó. Đúng là cảm giác khi ở bên người mình yêu thật yên bình.
"Này, Kang Seulgi!"
"Sao vậy thỏ con của em?"
"Chị yêu em!"
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro