Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sakura Haruka có chị gái?

Nếu Sakura Haruka có chị gái.

Tác giả: Trác Khả Ân.

Hai lớp phó của lớp 1-1 nhận ra, lớp trưởng của bọn họ từ khi tham gia bữa tiệc hôm đó thì dần xuất hiện những bất thường.

Vì lúc nào Suou và Nirei cũng đồng hành cùng Sakura, có thể nói họ là người quen thuộc nhất với con mèo hai màu, thậm chí còn từng đến thăm nhà. Nên cả hai đều khá rõ về vị lớp trưởng tsundere.

Bình thường Sakura luôn đến quán của Kotoha để ăn sáng, sau đó đi thẳng đến trường, tuần tra xong thì về nhà.

Chỉ là từ ngày cậu mở lòng với cả bọn, thì Suou để ý thấy mái tóc của Sakura có đôi lúc bị rối như vừa được người nào đó xoa đầu. Trong túi áo của cậu luôn có những đồ ăn vặt nho nhỏ hoặc mấy miếng bánh quy được gói trong bọc kính. Sau trận đánh nhau ở phố đèn đỏ, con mèo hai màu của họ còn mang theo bento đi học.

Có đôi lúc, đang tuần tra nhận được tin nhắn nào đó Sakurai vội vàng chạy đi, rồi mất tích mất một lúc mới trở lại.

Ngày lời tuyên chiến được đưa ra, Kiryuu chú ý thấy miếng băng dán khá nữ tính trên mặt cậu. Mọi người tất nhiên đều thấy, ai cũng tự hỏi có phải lớp trưởng của bọn họ có bạn gái rồi hay không? Nirei nghi hoặc nên khi kết thúc buổi tập luyện, cậu chàng đã hỏi mấy cô chú trong khu phố và thu được thông tin, khiến cả lớp 1-1 vang lên chuông báo động.

Đó là Sakura hay đi mua đồ với một gái xinh đẹp mang mái tóc màu bạc, thậm chí mèo nhỏ của bọn họ còn chủ động xách đồ cho cô ấy.

Cả hai nói chuyện với nhau một hồi, cô gái kia liền giơ tay lên, lớp trưởng của họ nhanh chóng cúi đầu cho cô dễ dàng xoa mái tóc của cậu. Mấy cô chú còn cười nói, khi đó Sakura đỏ mặt ghê gớm nhưng cũng không cáu gắt hay lộ ra dáng vẻ bực dọc, còn chẳng lớn giọng nữa là.

Họ cũng xác định, những lần mà lớp trưởng đột ngột chạy đi là do cô chú trong khu phố nhắn cho cậu cô gái đó đã đến. Chuyện này do cậu nhóc hai màu nhờ bọn họ để ý, chỉ cần thấy cô xuất hiện liền nhắn cho Sakura.

Cũng vì vậy mà cả lớp 1-1 mang tâm trạng u ám, thêm một chút ghen tị tò mò với cô gái màu bạc. Tin tức cũng truyền tới năm ba, khiến cả bọn Umemiya đều mang tâm trạng không tốt cho lắm. Mèo nhà bọn họ bị người ta bắt đi, làm sao có thể vui được chứ.

Cho nên khi Mizuki đang phổ biến kế hoạch đánh Noroshi cho cả bọn, tiếng tin nhắn vang lên vừa đọc xong tin nhắn, Sakura liền vội và giơ tay nói rồi vụt một cái chạy đi.

"Tôi đi trước."

"Này..."

Còn chưa đợi Mizuki lên tiếng thì mèo đen trắng đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, mọi người nhìn nhau không biết nói gì cho phải.

Nirei ngồi bên cạnh Sakura lên tiếng nói:

"Hình như...là người ở khu phố nhắn cho cậu ấy, về việc cô gái kia đã đến."

Vừa dứt lời cả bọn đã đứng dậy đi theo con mèo nhỏ. Họ muốn biết cô gái màu bạc đó là ai, lại có thể khiến Sakura bất chấp đang bàn bạc việc quan trọng mà chạy đi.

Người được họ nhắc đến lúc này đang lo lắng, vội vàng chạy đến khu phố, cũng không phát hiện một đám người lặng lẽ chạy theo mình.

Sakura vừa đến khu phố, quả nhiên đã thấy bóng dáng quen thuộc xách theo một đống đồ, đang vui vẻ nói chuyện với cô chú bán bánh. Cậu cáu gắt quát người nọ, lo lắng trong giọng nói cũng không che giấu.

"Chị lại tự ý ra ngoài!! Không phải đã bảo đừng ra ngoài sao?! Nên có ý thức về sức khỏe của mình đi chứ!"

"Haruka! Sao em lại ở đây? Chị cũng không phải con nít. Còn nữa, em nói hôm nay có cuộc họp quan trọng trong trường mà? Bàn việc xong rồi sao?" Người con gái vui vẻ trả lời, không hề giận vì Sakura cáu gắt ngược lại dịu dàng hỏi.

"Tất nhiên là...thì-thì sao chứ! Chị đưa đây!" Cậu có chút lãng tránh nói, vươn tay giật lấy mấy bọc đồ.

Cô mỉm cười buông đồ trong tay ra để cậu nhóc cầm lấy, cũng không cố gắng tự mình xách đồ, có chút nghi hoặc nói:

"Mà này, mỗi lần chị ra ngoài mua đồ, không quá năm phút em liền chạy tới. Chắc không phải em nói với mọi người trong khu phố mấy câu như 'Khi nào thấy chị ấy thì hãy nhắn cho tôi' hay đại loại thế đâu nhỉ?"

"Đừn-đừng có đoán mò! Chị tập trung mua đồ của mình đi!"

"Không được! Em đang họp mà đúng không? Là một cuộc họp rất quan trọng mà nhỉ? Cho nên...tên nhóc nhà em mau quay về trường họp đi."

Cô lấy lại bọc đồ trên tay Sakura rồi đẩy cậu đi, tất nhiên tên nhóc nào đó không nhúc nhích còn vươn tay giành lại bọc đồ, nhanh chóng đáp trả.

"Chị quay về nhà trước. Thì em về trường."

"Tên nhóc cứng đầu! Em đã nói với bạn mình chưa?"

"N-Nói rồi."

Nghe câu trả lời của Sakura, cô gái lắc đầu mỉm cười. Tay vừa vươn lên cậu liền cúi đầu để cô dễ dàng vỗ lên đầu mình.

Giọng nói mềm mại mang theo bất đắc dĩ vang lên bên tai, giống như nhiều năm trước.

"Một lát phải xin lỗi vì đã rời đi đột ngột đó biết không?"

"B-biết rồi."

Cô cười rồi xoay người đi về phía trước, cũng không phát hiện tấm bảng nhỏ của cửa hiệu hôm nay hơi nhô ra ngoài một tí, việc này khiến cô lảo đảo khi vấp phải nó. Nirei vốn ở gần đó nấp cùng đám người, vội vàng chạy ra lo lắng lên tiếng.

"Cẩn thận!!"

Sakura vừa thấy đã mau lẹ buông đồ trong tay đỡ lấy cô gái, sau đó cau mày nhìn Nirei. Còn chưa đợi cậu nói gì thì nguyên lớp 1-1 bước tới, phía sau còn có mấy tên đàn anh năm hai và năm ba. Ý thức được họ đã theo dõi mình, cũng không biết bọn họ thấy và nghe được gì nhưng Sakura vẫn đỏ mặt quát.

"M-Mấy người làm gì ở đây!?"

"Bọn tớ..."

"Là Sakura-kun đột nhiên rời đi, bọn tớ sợ cậu xảy ra chuyện nên chạy theo." Suou vui vẻ trả lời thay cho Nirei, đôi mắt không hiểu sao có chút âm u.

"Đúng vậy nhóc cũng phải đợi tôi đồng ý đã chứ." Mizuki đẩy mắt kính nói.

Người con gái ở sau lưng Sakura nghiêng đầu, kéo vạt áo của cậu giọng nói mang theo vui vẻ.

"Là bạn của Haruka phải không?"

"C-cái này..."

"?"

Cô nghiêng đầu có chút khó hiểu, chờ đợi câu trả lời của Sakura.

Đám người Suou và Nirei quan sát cô gái trước mắt, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc buộc hờ ở phía sau, một dải băng trắng quấn trên mắt khiến cô có chút dịu dàng và mềm mại, giọng nói cũng giống như vẻ ngoài của cô.

"Haruka? Sao lại im lặng rồi. Bọn họ là bạn em mà nhỉ?"

"Đ-đúng vậy."

"Thật sao! Tốt thật!"

Cô nói rồi vui vẻ giơ tay, Sakura liếc đám người Fuurin trong khi vẫn cúi xuống để cô gái trước mắt dễ dàng xoa đầu mình.

Trong lòng cả bọn đột nhiên có chút chua, không đợi họ lên tiếng, cô đã chậm rãi lần mò bước lên, tay nhỏ quơ ra. Nirei thấy vậy liền giơ tay ra để cô bắt lấy. Chỉ thấy cô mỉm cười vui vẻ nói:

"Chị là Sakura Rin, rất vui được gặp mấy đứa. Cảm ơn vì đã chăm sóc em trai chị nhé. Làm phiền mấy đứa sau này giúp đỡ cho Haruka nhiều hơn. Mấy đứa cứ gọi chị là Rin nhé."

Mọi người còn chưa hoàn hồn từ lời giới thiệu của Rin...một đám nhìn nhau, không hiểu sau có chút ngượng ngùng cùng nhẹ nhõm.

"V-vâng ạ."

Nirei dưới ánh mắt không hiểu sao có chút lạnh của Sakura lắp bắp trả lời, mấy người còn lại cũng nhao nhao đáp lại khiến cô gái ngẩng ra một lát, sau đó nụ cười trên môi càng tươi sáng.

"Này! Chị đừng có mà khóc! Bác sĩ đã dặn..." Sakura nhìn cô có chút hoảng nói.

"Chị không có khóc...Mấy đứa còn chưa họp xong đúng không? Mau mau trở về họp đừng vì chị mà chậm trễ chuyện quan trọng."

"Rin!! Chị..."

Nghe ra bất mãn của em trai nhỏ, Rin nghiêng đầu suy nghĩ rồi vui vẻ nói:

"Chị đi theo mấy đứa về trường thì thế nào? Chị còn chưa mua xong đồ đâu. Cũng không thể để bạn em chờ chị được. Chị đến trường cùng Haruka, sau khi họp xong Haruka đi theo chị mua đồ nhé. Được không?"

"Cái-cái này..."

Sakura nhìn Umemiya có chút không biết phải làm sao, nếu để chị gái đi về trường với mình thì tất nhiên cậu an tâm nhưng...

Umemiya cảm nhận được ánh mắt của Sakura liền vui vẻ đáp:

"Được mà! Để tụi em cầm giúp chị."

"Phiền mấy đứa quá."

Tsubaki ở phía trước vừa nói chuyện vừa dẫn Rin, cô vui vẻ cười nói đi ở trước rồi nhỏ giọng hỏi:

"Haruka, không nói gì về chị đúng không?"

"Vâng ạ. Không-"

"Chị biết...em trai nhỏ không có lỗi. Chị tìm nhóc ta năm năm, nếu chị...a không nên để mấy đứa sao lãng nhỉ?"

Cô cười nói rồi mỉm cười, dáng vẻ của cô khiến Tsubaki muốn nói lại thôi. Rin nghiêng đầu lại nhỏ giọng.

"Chị muốn em trai nhỏ tự nói với mấy đứa. Nhóc ấy nói ra sẽ có ý nghĩa hơn là chị nói. Đúng không nào?"

Sakura nhìn chị gái vừa đi vừa trò chuyện với Umemiya và Tsubaki thì hơi nhẹ nhõm, cậu cúi đầu còn chưa kịp suy nghĩ thâm cái gì đã bị cả lớp 1-1 tra hỏi:

"Đó là chị cậu?"

"Ừ, chớ bọn mày tưởng là ai?"

"Vậy tại sao hôm cậu bị bệ-..."

"Im miệng! Không được cho Rin biết."

Sakura che miệng Nirei lại nhỏ giọng quát, chị gái của cậu không cần biết những việc này. Nhìn bọn họ Sakura thở dài.

"Đợi họp xong đưa chị ấy về tao sẽ nói. Không được để chị ấy biết vụ đó."

Vì vậy sau khi trở về trường bọn họ tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó, Rin thì ngồi ở cạnh Sakura nghe bọn họ nói chuyện, khoé miệng lúc nào cũng mang theo nụ cười vui vẻ.

Sakura thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cậu tưởng chị gái sẽ cảm thấy mọi người ở Fuurin là lưu manh hay gì đó nhưng có vẻ chị ấy vẫn như trước.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tsubaki và Umemiya nhanh chóng nói với Sakura hai người họ sẽ đưa Rin về nhà.

Cậu nhìn mọi người suy nghĩ trong chốc lát, kéo chị gái đến một góc không xa, còn chưa đợi Sakura lên tiếng Rin đã nói:

"Haruka có chuyện muốn nói với mọi người mà nhỉ?"

"Không có!"

"Họ đều hướng về em mà đúng không? Tiến lên một bước đi về phía họ đáp lại lòng tin và quý mến của họ. Haruka sẽ ổn thôi mà. Chị ở đây. Mọi người đều ở đây."

Cậu ngẩng đầu nhìn chị gái, rồi nhìn lớp 1-1. Rin vui vẻ lùi lại một bước dịu dàng lập lại câu nói của mình:

"Haruka có chuyện muốn nói với mọi người mà đúng không?"

"C-Có."

Cô nhẹ nhàng vươn tay chạm vào Sakura, rồi nhẹ nhàng đẩy em trai về phía trước. Lần này nương theo động tác của chị gái, cậu tiến lên xoay đầu nhìn chị. Rin mỉm cười:

"Haruka nói chuyện với họ thật tốt nhé. Không cần lo cho chị đâu, Tsubaki và Umemiya sẽ đưa chị về nhà. Hai người đó rất tốt mà đúng không?"

Cô xoay người, bàn tay mảnh khảnh chậm rãi quơ ở không trung, rất nhanh liền cảm nhận được ấm áp là Tsubaki nắm tay Rin, Umemiya ở bên cạnh xách một đống đồ.

Cả hai người họ nhìn nhau, vui vẻ hộ tống chị gái của con mèo hai màu về nhà. Sakura thì đi với lớp 1-1 đến quán Potus.

---Còn Tiếp---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro