Chương 25: Tạ Uyển Nhã không dễ bị bắt nạt!
Khi nàng tỉnh trời lúc này cũng đã giữa trưa. Vừa mở mắt ra , định vươn vai thì phát hiện bị ai đó ghì chặt. Quay lại thì nhìn thấy bạn thái tử nào đó đang say giấc ngon lành. Uyển Nhã hoảng hốt nhìn lại quần áo mình. Phù! May ra hắn còn có lương tâm. Không lợi dụng lúc nàng ngủ mà chiếm tiện nghi.
Kiểm tra quần áo rồi, Uyển Nhã mới ngắm nhìn lại gương mặt của tên heo kia. Chà! Hắn đúng là trời sinh đã rất đẹp trai. Nếu ở hiện đại mà có người chồng vừa giàu vừa đẹp trai lại yêu thương vợ như hắn chắc chắn chả có ai hạnh phúc được như nàng. Nhưng mà hình như, ở cổ đại này cũng chưa ai có thể hạnh phúc như nàng, nhỉ?
Nàng dơ tay, khẽ chạm vào mũi hắn thì tay bất ngờ bị giữ lại:
- Nàng chưa xin phép đã say sưa ngắm ta. Giờ còn chạm vào người ta. To gan thật.
Uyển Nhã hai mắt trợn tròn nhìn hắn:
- Chàng ... chàng dậy từ khi nào? Lại còn giả vờ ngủ!! Ai cho chàng leo lên giường ta ngủ? Tránh ra!
Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng vô ích. Hắn kéo nàng lại gần hơn , ôm chặt nàng từ phía sau.
- Chàng ... chàng làm gì thế?
Lý Khắc Minh nhắm mắt, vùi đầu vào cổ nàng:
- Nàng tốt hơn nên nằm im một chút, cho ta ôm nàng một chút. Ta còn chưa hỏi tội tại sao nàng lại để mình bị thương?
Uyển Nhã giờ mới chợt nhớ ra chuyện mình đang bị thương. Không biết giải thích thế nào đành ậm ừ:
- Ta ... ta chỉ là ...
- Không cần giải thích! Tối qua, lúc nàng dặn dò Kim Ngân ta đứng ngoài đều đã nghe cả. Lần này ta sẽ coi như không biết gì như đúng ý nàng muốn. Thế nhưng phải hứa với ta đừng khoan dung với đám nữ nhân hậu cung đó. Ta rất ghét nhìn thấy nàng bị ức hiếp. Ta lần này không thể bảo vệ cho làng... ta thật sự ...
Lời đang nói dơ, bất ngờ Uyển Nhã tươi cười, xoay người vòng tay ôm lấy hắn ngỏ lời:
- Chàng yên tâm. Ta là ai chứ? Tạ Uyển Nhã này tuyệt đối không phải người dễ ức hiếp. Đúng là lần này bị nàng ta đẩy ngã và ta có ý định giấu chàng. Nhưng như thế không có nghĩa là ta sẽ chịu đựng. Ta biết, chàng nghĩ vì ta mà chàng khổ sở. Tuy nhiên, ta đã chấp nhận làm thái tử phi của chàng thì cũng có nghĩa ta sẽ cùng chàng vượt qua mọi thứ. Và ta luôn luôn sẵn sàng đón nhận nó. Vậy nên đừng nghĩ linh tinh nữa!
Trong lòng Lý Khắc Minh tràn đầy cảm xúc ấm áp. Hắn đưa tay ôm chặt cả thế giới của mình vào tay chỉ sợ khẽ buông ra là nàng sẽ rời đi. Hắn nhất định sẽ không để ai đem nàng đi, không để ai đụng đến thế giới của hắn. Bên nàng, dù có bỏ cả ngôi vị Thái tử hắn cũng có thể làm được.
---
Mấy ngày sau đó, Lý Khắc Minh đặc biệt căn dặn Kim Ngân không cho nàng ra ngoài dù là có việc gì đi nữa. Vừa mới được thả ra ngoài chưa được bao lâu giờ lại tiếp tục bị nhốt lại, Tạ Uyển Nhã nàng đương nhiên bực bội. Hồi trước ngày còn ở hiện đại, chả bao giờ nàng ở trong nhà cả. Với lại thời đó phương tiện, internet rất nhiều, đâu có nhàm chán như ở đây. Nàng đành chờ đến lúc Kim Ngân đi ra ngoài mới dám trốn ra ngoài trong trang phục của thái giám.
Nàng cảm thấy mặc trang phục thái giám này đi lại quá là thoải mái đi. Tha hồ đi khắp nơi, làm mọi việc mà không bị dòm ngó nhắc nhở, cũng chả cần mấy cái lễ nghi rườm rà. Và thế là thái giám "Tạ Uyển Nhã" dạo chơi khắp nơi trong cung điện. Nàng đi từ phòng may vá đến phòng nấu ăn đến cả khu giặt giũ mà trước đây nàng bị phạt. Đi khắp nơi cuối cùng tính ra Ngự Hoa viên ngồi nghỉ. Đi được một đoạn thì nghe được tiếng nói chuyện từ đằng xa:
- Ngươi mang thuốc này đổ vào thức ăn của nàng ta. Sau đó , đem hoa dạ hương đặt vào phòng. Hai thứ này tác dụng với nhau tự nhiên sẽ hại nàng ta, làm nàng ta không ra khỏi cung được trong thời gian dài.
Uyển Nhã nhanh trí núp vào bụi cây nghe tiếp. Người còn lại cũng lên tiếng:
- Nhưng Trần quý phi ... thần thiếp sợ ... sợ rằng nếu bị phát hiện... cả nhà thần thiếp đến mạng sống cũng không còn .
- Ngươi đừng có hèn nhát như thế. Nếu không nhanh chóng làm nàng ta thất sủng, ngươi đến cuối đời cũng chỉ giường đơn chiếc bóng trong hậu cung này.
Nàng khẽ nhún chân ngó ra nhìn hai bóng dáng kia thì nhận ra rằng người vừa lên tiếng với Trần quý phi kia chính là Vương Kim Liên. Vậy ... lẽ nào người họ nói là .. nàng? Nếu vậy thì thật tốt nàng sẽ có sự chuẩn bị cho vụ đầu độc này.
Đúng lúc đang nghe ngóng, Uyển Nhã mất đà chân khẽ giẫm gãy cành cây làm ra tiếng động . Hai người kia đang nói dở, nghe tiếng động vội chạy ra.
- Ai đó ...?
Cả hai người đều hoảng hốt nhìn người trước mắt, đồng thanh kêu lên:
- Thái ... thái tử?
Uyển Nhã nàng đã nhắm mắt chặt chuẩn bị tâm lý cho sự việc này. Nghe đến hai từ kia bỗng giật mình mở mắt ra thì bóng dáng cao lớn của hắn từ khi nào đã bao trùm che chở cho nàng. Lúc đó tay hắn còn đang vòng ra đằng sau nắm chặt tay nàng:
- Ta đang đi bộ, bất cẩn làm cành cây gãy. Không biết có làm phiền cuộc nói chuyện của hai người không? Trần quý phi?
Trần quý phi muốn thử nhìn xem cái tên thái giám lấp ló đằng sau kia là ai nhưng vì nhìn vào ánh mắt của Lý Khắc Minh đành phải ậm ừ rồi dẫn Vương Kim Liên đang sợ hãi vì sợ kế hoạch bại lộ kia bỏ đi.
Lý Khắc Minh chờ đến khi hai người kia đi hẳn, hắn mới quay lại trừng mắt nhìn cái tên thái giám đang tỏ vẻ ngây thơ kia. Uyển Nhã thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, cả người đều bị dọa mềm ra. Nàng cúi mặt, tay dứt khẽ áo hắn, ăn năn:
- Ta xin lỗi vì không nghe lời chàng trốn ra khỏi cung. Nhưng chàng cũng nên hiểu cho ta chứ. Ở cung một mình rất chán. Ta chỉ là dạo chơi một chút thay đổi không khí chứ không có ý đi luôn.
Lý Khắc Minh nhìn cái hành động của nàng lại thấy giống con mèo nhỏ đang xin lỗi chủ vì lỡ ăn vụng cá. Hắn không nỡ trách phạt đành ôm nàng vào lòng:
- Được rồi. Ta sẽ không cấm nàng ra ngoài nữa. Vì có cấm nàng cũng sẽ tìm cách trốn ra.
- Cám ơn chàng!
Nghe lại ngữ điệu vui vẻ của nàng, hắn cười buông nàng ra, ngồi xuống trước mặt nàng:
- Lên đi. Ta cõng nàng đi dạo.
- Ta là đang trong trang phục thái giám... Sao có thể chứ?
- Không sao! Ở đây cũng không có người mà...
- Không được! Làm vậy thì đâu ra thể thống gì nữa? Hay là... nắm tay đi dạo nhé? - Nàng đưa bàn tay về phía hắn, nhỏ nhẹ thỏa hiệp.
Lý Khắc Minh không thích lắm, hắn vẫn thích cõng nàng hơn. Nhưng nếu là lời nàng nói thì:
- Được rồi! Nắm tay đi dạo nào! Vẫn là nghe lời nàng nhất!
Sau đó, hai bóng, một to lớn một thanh mảnh đi chung với nhau, dạo bước trên con đường bằng đá ở ngự hoa viên một cách thật chậm rãi. Hít thở không khí nơi đây, làm nàng bỗng nhớ về những tháng ngày ở quê chơi với ông bà... Nghĩ mới nhớ, không biết ông bà giờ sao rồi. Cả nhà nàng cùng xảy ra biến cố như vậy, có lẽ ông bà sốc lắm...
Nhớ về cái ngày kình hoàng đó, hốc mắt Uyển Nhã chợt đỏ hoe. Phát hiện được sự bất thường của nàng, Lý Khắc Minh vội hoảng hốt:
- Nàng sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?
- Không có gì... Là bụi bay vào mắt thôi...
- Sao lại bất cẩn thế? Quay qua đây ta xem? Còn hạt bụi nào không? Nàng không thấy khó chịu chứ?
Nhìn bộ dạng khẩn trương lại chu đáo của hắn, nước mắt kìm từ nãy ngăn không được chảy dài trên má nàng. Không muốn bị phát hiện, nàng liều mạng ôm lấy hắn, một cái ôm thật chặt.
- Ơ này... Khi nãy nàng còn từ chối để ta cõng. Giờ lại ôm chặt ta như vậy... Có chuyện gì phải không?
Tay nàng xiết chặt hơn một chút, giọng có phần khàn đi hỏi hắn:
- Nếu như... ta chỉ là nói nếu... Nếu có một ngày ta rời xa chàng, chàng sẽ làm thế nào?
Lý Khắc Minh vuốt nhẹ lưng người trong lòng, bình thản nở nụ cười:
- Đi tìm nàng! Tìm trên núi dưới biển... Bất cứ ở đâu có thể tìm, ta đều sẽ tìm nàng. Vì ta nhất định không thể sống mà không có nàng...
- Vậy, tìm mãi, tìm mãi mà không được thì sao? Có phải chàng sẽ bỏ cuộc mà kiếm cho mình một người nương tử mới hay không?
Lý Khắc Minh bĩu môi một chút rồi phì cười, ghì vào hõm vai nàng, thầm thì:
- Vậy thì... đợi nàng quay lại tìm ta. Đợi cả một đời, đợi cả một kiếp người, đợi đến kiếp sau, kiếp sau nữa... Cho dù là bao lâu, cũng nhất định đợi nàng!
---
- Bẩm hoàng thượng! Quân ở phủ Tây Lam đang làm loạn. Thương tưởng quân nói rằng nếu không có tiếp viện e là không thể bảo toàn thành trì lâu.
Lý Khắc Minh cùng Hoàng thượng đang bàn việc chính sự, nghe tin từ người binh sĩ kia thì ngừng lại nhìn nhau bằng ánh mắt lo lắng.
- Ngươi lui xuống trước đi!
Lý Khắc Minh hạ lệnh cho người binh sĩ lui xuống rồi nhìn phụ hoàng mình nói:
- Nhi thần nghĩ ta nên cử nhanh chóng quân tiếp viện để dẹp hết bọn phản loạn lần này. Nếu cứ để kéo dài, hẳn không phải kế sách hay.
- Đúng vậy! Ta cũng nghĩ giống con. Nhưng lần dẹp loạn này... ta muốn con dẫn theo Tạ Quang Thiếu trực tiếp chỉ huy toàn quân.
- Nhưng ... Tạ tướng đã rất tài giỏi. Hơn nữa Tây Lam bạo loạn cũng chưa phải lớn lắm. Cứ để Tạ tướng xử trí là được.
Lý Khắc Minh bình thường nếu những việc trận mạc thế này sẽ đứng ra nhận hết. Nhưng việc trốn tránh đi phủ Tây Lam lần này là vì nghĩ đến tiểu nha đầu kia. Mọi việc còn chưa đâu vào đâu, giờ lại để nàng ở cung một mình. Hắn đời nào yên tâm?
Hoàng thượng đương nhiên hiểu ý con mình vì trước kia ông hoàn toàn giống thế:
- Ta biết .. con vừa thành thân chưa bao lâu, bắt con xa nương tử là điều khó. Nhưng vụ bạo loạn lần này không chỉ đơn thuần là 1 cuộc bạo loạn bình thường. Con cứ nghĩ kĩ, một phủ bé nhỏ như Tây Lam, làm sao đủ nông dân để chống lại triều đình? Hơn nữa, chính sách đãi ngộ của ta với người dân Tây Lam rất tốt. Sao họ lại có thái độ như vậy được? Chắc chắn là có kẻ đứng sau giật dây Cử con đi lần này là muốn con dùng trí óc suy luận của mình tìm ra kẻ đó để sớm ngày diệt trừ.
Lý Khắc Minh giờ mới để ý thấu hiểu lại toàn bộ sự việc. Hắn chả cần suy nghĩ, nhận luôn mệnh lệnh :
- Vậy theo ý người ... lần này con sẽ đi Tây Lam một chuyến. Nhưng mà .. còn một chuyện là ...
Cũng ngay lúc đó cũng là lúc Vương Kim Liên mang cây dạ hương lấy cớ cây quý đến tặng sau đó giả vờ níu lại mời nàng dùng cơm. Uyển Nhã vốn đã biết cả, đã ngấm ngầm sai người đi điều tra mọi thứ. Được! Đã muốn chơi với nàng, nàng sẽ chơi đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro