1-4
RỐI RẮM-CHƯƠNG 1CHƯƠNG 1 :NHẬT KÝ CỦA TÔI KHI CHÚNG TÔI CÒN BÉ
Một ngày quang đãng tháng tư.
Nhật ký của tôi.
Tôi gọi là Tề Chương, năm nay năm tuổi, tôi còn có một ca ca rất giống tôi, chúng tôi vốn là song thai đấy. Anh bây giờ đang xem truyện tranh siêu nhân Trứng Muối, tôi thì chơi xếp gỗ. Gia sư sắp đến rồi, chúng tôi hôm nay phải học số học, xế chiều còn có thầy đến dạy lễ nghi. Tôi cùng ca ca thời gian mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, chúng tôi không có bạn bè, quản gia không cho chúng tôi đi ra ngoài kết giao chơi đùa với bọn nhỏ ngoài công viên. Kỳ thật, tôi cùng Tề Nhạc cũng không muốn đi, ở nhà cái gì cũng có, món đồ chơi nào cũng không thiếu, còn có người cùng chơi, đi ra ngoài không có ý nghĩa.
Ca ca lớn lên thật đáng yêu, mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, là những đứa trẻ đẹp nhất, chúng tôi vốn dĩ là nắm tay nhau ra đời, nhất định phải tương thân tương ái."Mẹ, người yên tâm, con cùng ca ca cảm tình là tốt nhất rồi, chúng con sẽ không tách ra".
Tôi biết ca ca thân thể không tốt, tôi sẽ không rời bỏ anh, chúng tôi muốn cùng nhau lớn lên, vĩnh viên không xa rời nhau.
Ca ca hình như có cảm giác sợ hãi với người ngoài, anh sợ hãi những người đó nhìn anh. Kỳ thật ca ca lớn lên rất đẹp, hắc hắc, khích lệ ca ca như vậy cũng chính là tự mình khoa trương rồi, Bởi vì chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc. Mẹ thích cho chúng tôi mặc quần áo giống nhau, để tóc giống nhau. Nhưng da tay ca ca rất mềm mại, rất mềm mại, tựa như món bánh bơ ngọt tôi thích ăn. Chúng tôi nếu không nói lời nào, đứng chung một chỗ, rất nhiều người không phân biệt được ai là anh, ai là em. Chúng tôi thích mặc quần áo giống nhau, không nói lời nào đứng trước mặt người lớn, nhìn bọn họ đoán chúng tôi là ai, nhìn bọn họ đoán sai, tôi và ca ca sẽ cười rất vui vẻ.
Tôi cùng ca ca cũng thích đứng trước gương, nhìn hai thân ảnh tuyệt đối giống nhau. Chúng tôi là hai người cùng một khuôn mặt, nhưng bình thường, tôi thường hai nghĩ "tại sao vốn là hai người, rõ ràng lớn lên giống nhau, sở thích cũng giống nhau, ngay đến nốt ruồi son trên vành tai cũng giống nhau đến vậy, tại sao chúng tôi lại là hai người?"
A Di chiếu cố chúng tôi nói, bởi vì chúng tôi vốn là không thể chia tách, mỗi người chúng tôi là một bộ phận không tách rời của đối phương, mặc dù vốn là hai người, nhưng lại có một thứ gắn kết vô hình, tôi không muốn tách ra với ca ca, chúng tôi một mực muốn cùng nhau, cho đến lúc lớn tuổi như ông bà, chúng tôi vẫn muốn cùng một chỗ.
Tôi cùng ca ca ước định chuyện này, ca ca đồng ý. Tôi hôn miệng anh, miệng ca ca rất mềm, giống như bánh pudding mà anh thích ăn. Ca ca cười rộ lên rất thu hút, trách không được mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, tôi không thích mẹ nói như vậy, thiên sứ đều có cánh, ca ca nếu có cánh, bay đi rồi, tôi làm sao bây giờ? Sẽ không còn người chơi với tôi rồi, ngủ cũng không có người ôm tôi, kể cả lúc sợ hãi cũng không có người an ủi rồi, "Ca ca, không cần rời khỏi em."
Tôi thích ngồi đối mặt với ca ca, đây là một trò rất vui, giống như soi gương, mỗi lần tôi nhìn vào gương đều không tự chủ gọi người trong gương là ca ca. Hì hì, ai cũng bảo chúng tôi y hệt nhau, nhìn anh, giống như nhìn chính mình, thật sự chơi vui lắm.
Ca ca thân thể không tốt, anh thường xuyên ngã bệnh, nhưng mẹ cùng ba bề bộn nhiều việc, chiếu cố bên người chúng tôi chỉ có quản gia cùng A Di. Cho dù lần trước anh nóng rần lên, sốt hai ngày, mẹ cũng không về, tôi khi đó rất sợ hãi, sợ anh chết, giống như con chó nhỏ mà chúng tôi rất thích trước kia, như vậy sẽ không động đậy nữa, sẽ không chơi cùng tôi nữa. Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nàng rất khó chịu, nàng hiện tại ở một nơi rất xa chưa về, chỉ có thể gọi A Di tìm thầy thuốc, lần nọ anh bị viêm phế quảng rất nghiêm trọng, ho khan, nghe anh ho khù khụ, tâm tôi rất đau.
Nhưng rồi ca ca sống sót, chúng tôi cũng bắt đầu hôn nhẹ từ khi đó. A Di nói, chỉ những người tình cảm tốt nhất sống cùng một chỗ mới có thể hôn nhẹ, tôi cùng anh tình cảm tốt lắm, chúng tôi đây sẽ hôn nhẹ, chỉ có hôn nhẹ mới có thể khẳng định anh bây giờ tốt lắm, không rời khỏi tôi.
Ca ca cũng rất thích tôi hôn anh, anh sẽ cười lên, rất đẹp, tôi thích nhìn anh cười, chỉ cần anh cười một cái, tôi cái gì cũng cho anh, không có bạn bè thì sao, tôi có một anh trai tốt nhất trên đời, chỉ cần có anh cùng tôi, tôi mới không cần cái bạn bè chó má gì.
Hàng xóm có một cô bé đáng ghét, nàng đến tìm chúng tôi chơi đùa, thân thể anh tôi không có khôi phục hoàn toàn, tôi mới không đi ra ngoài. Nhưng anh lại có chút thích nàng. Tốt lắm, tôi cũng thử tiếp nhận nàng, chỉ cần anh thích, tôi cái gì cũng không cần.
N hưng cô bé kia một mực nói "Các cậu không thấy chuyện này rất phức tạp sao? Soi gương lúc hừng đông sẽ không nghi vấn ai là Tề Nhạc ai là Tề Chương sao? Rõ ràng vốn là hai người nhưng khi trưởng thành lại có chung một bộ dáng, sẽ không ác tâm sao? Các cậu cũng không ngẫm lại, trên đời không có khả năng tồn tại hai người giống nhau, trong hai người các cậu sẽ có một người vốn là dư thừa."
Anh tôi nghe thấy những lời này rất thương tâm, tôi cũng rất tức giận. Nàng tại sao phải nói như vậy, tôi cùng anh vốn là tồn tại cùng nhau, chúng tôi không thể thiếu đối phương, cô bé này thật đáng ghét, làm cho anh tức giận. Tôi sẽ càng thêm chán ghét.
Tôi dùng một con ve sầu hù dọa nàng, hừ, nàng không bao giờ muốn sang tìm chúng tôi chơi cùng nữa. Nếu mọi người bên ngoài đều giống nàng, tôi với anh thà rằng cả đời không bước ra khỏi cửa.
Ca ca thật rất thương tâm rồi, anh cúi đầu khóc, anh nói thân thể mình không tốt, cho nên mẹ mới không trông nom anh, anh là kẻ dư thừa kia. Tôi gắt gao ôm anh, nói lớn tiếng cho anh chuyện này không ý nghĩa, anh là ca ca của tôi, cho dù khắp thiên hạ không ai quan tâm đến hai ta, chúng ta cũng sẽ cùng nhau, chúng ta nhất định phải cố gắng, để cha mẹ rất thích chúng ta, để cho bọn họ biết rằng chúng ta là những đứa trẻ nghe lời nhất trong thiên hạ.
Tôi hôn môi ca ca, an ủi anh, đem món đồ chơi tôi thích nhất cho anh, còn nói, từ nay về sau chúng ta phải ngủ chung một giường. Như vậy, cho dù không phân biệt được ai là ai, cũng có thể biết rằng, trên đời có một người hoàn toàn giống mình, như vậy thật tốt ha?
Ba rất nghiêm túc, tôi có chút sợ hãi ông, ca ca cũng rất sợ hãi. Chỉ cần ba về nhà rồi, chúng tôi sẽ không dám nói chuyện lớn tiếng, cũng không dám chơi đùa náo loạn ngoài hành lang. Chỉ có thể ngồi yên không phát ra tiếng động. Kỳ thật, ba cũng không đánh chúng tôi, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt ông, chúng tôi sẽ rất sợ hãi.
Mẹ nói, ba yêu chúng tôi, nhưng ông hình như chưa bao giờ quan tâm chúng tôi. Ông mỗi ngày đều bề bộn công việc, mẹ cũng vậy. Mẹ nói vợ tốt là người đáng tin tưởng nhất, là hậu thuẫn kiên cường nhất sau lưng chồng. Cho nên mỗi ngày mẹ đều theo bên cạnh cha. Chúng tôi chỉ có quản gia cùng A di. Cũng may, bọn họ rất ít ở nhà. Tôi cùng ca ca cũng không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày. Chúng tôi chỉ cần học tập tốt, phát triển khỏe mạnh là không thành vấn đề rồi. Cho nên, tôi cùng ca ca sẽ lớn lên thật tốt, chỉ cần anh thân thể khỏe mạnh, chúng tôi cái gì cũng không phải sợ hãi rồi.
Hôm trước, ca ca lại có chút không thoải mái, anh nằm ngủ trên giường, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi chỉ có thể ngồi bên giường nắm tay anh, không ngừng nói chuyện, gọi anh tỉnh lại, chúng tôi sẽ cùng nhau chơi đùa.
Mãi đến xế chiều Ca ca mới tỉnh dậy, không biết anh có tốt hơn chút nào không?
Tôi sờ sờ trán anh, giống A di hay làm, ôm chầm lấy ca ca, trán chạm trán thật lâu mới buông anh ra. Nhưng Ca ca không có buông tôi ra, anh ôm eo tôi, trán đặt trên đầu vai, tôi thật cao hứng vuốt tóc anh, tôi cảm thấy rất tốt, thật là cao hứng đấy. Hình như ca ca giống tôi, tôi cũng có thể chiếu cố anh rồi. Ca ca, không sợ, em sẽ lớn lên thật cường tráng, em sẽ bảo vệ anh, em sẽ chiếu cố anh rất khá, không cho bất luận kẻ nào khi dễ anh, coi như là em sinh ra trước anh, em cũng sẽ chiếu cố anh thật tốt giống như anh chiếu cố em vậy.
Ca ca cũng đáp ứng rồi, nhìn anh như con thỏ nhỏ, tâm tôi rất đau đấy! Tôi nhất định phải rất khỏe mạnh, muốn lớn lên thật cao, phải thay đổi thành người mạnh mẽ mới bảo vệ tốt ca ca. Ca ca, chỉ cần có em, anh sẽ không phải sợ hãi. Sấm chớp bên tai em sẽ gắt gao ôm anh, cha mẹ không bên cạnh chúng ta, anh cũng không cần phải nhớ bọn họ rồi, chỉ cần có em ở đây, có gì cũng không khó dễ được chúng ta.
Ca ca, anh nhất định phải bên cạnh em biết không? Bên ngoài mọi người rất xấu, bọn họ luôn nghĩ biện pháp tách chúng ta ra, chúng ta không nên kết giao bạn bè với họ, chúng ta có nhau là được rồi, chỉ cần có nhau, cái gì khó khăn cũng không ngăn được chúng ta. Chúng ta nhất định phải cùng nhau một chỗ.
Ca ca cười, tôi nói rất nhiều lần rồi, ca ca cười rộ lên rất đẹp, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đây là điểm khác nhau của chúng tôi. Tôi chỉ có một má lúm đồng tiền, anh có hai cái, cho nên, Ca ca đẹp trai hơn tôi nhiều.
Ca ca ôm cổ tôi, nói bên tai tôi rằng phải luôn bên nhau, không được chia lìa.
Đây là yêu cầu của ca ca, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của ca ca, miệng anh rất trắng, sau khi tôi hôn nhẹ sẽ chuyển thành màu đỏ tươi đẹp, giống như một quả ô mai ngon miệng, tôi thích nhất nhìn thấy bộ dáng này của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, trên mặt cũng không còn tái nhợt. Có phải hay không hôn nhẹ sẽ làm anh trở nên rất khỏe mạnh nhỉ? Tôi hỏi A di, tôi hôn anh, có thể hút hết bệnh tật của ca ca vào trong miệng mình, thân thể ca ca sẽ tốt lên? Vì ước muốn này, chúng tôi thường thường hôn nhẹ.
Ngay lúc chúng tôi đang hôn nhẹ, thầy số học đáng ghét tới, hắn làm gì phải thét chói tai vậy hả? Hắn không có phép tắc sao? Hắn hét chói tai làm anh tôi sợ hãi, nhìn xem, ca ca ôm tôi càng chặt rồi, ca ca sợ hãi nhất khi thấy người lạ, hắn đã hù dọa ca ca rồi.
Tôi rất tức giận, A di theo hắn vào, nhìn thấy hai chúng tôi đứng ôm nhau, tập mãi đã thành quen, nàng quay sang an ủi thầy số học, không nên kinh ngạc, còn nói anh em chúng tôi tình cảm rất tốt.
Nhưng thầy só học lại nói anh em cho dù tốt cũng không ôm nhau và hôn môi.
Tôi nhân tiện quay lại hôn ca ca một cái nữa, làm sao vậy? Chuyện hắn phải quản sao? Quan tâm lung tung, cái này đại biểu cho tình cảm tốt đẹp, không được sao?
Tôi muốn nói với quản gia rằng mình không thích thầy này, đổi thầy khác cho tôi đi.
A di vẫn là tốt nhất rồi, A di có chút quái dị nhìn thầy, nói, anh em bọn họ hay dùng phương thức này biểu đạt tình cảm, có cái gì không đúng sao? Bọn họ vốn là song bào thai, con nít cả, hôn nhẹ thì làm sao? Rất bình thường mà.
Thầy giáo bộ dáng như nuốt phải con sâu róm, thật buồn cười.
Tôi lại nâng mặt ca ca lên, dung sức hôn vài cái trên cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, diễn cho hắn xem, hừ, anh em chúng tôi tình cảm tốt, ngươi quản chuyện gì?
Thầy giáo lại một mực nói chuyện này rất bất bình thường, hắn muốn nói chuyện với mẹ tôi, kể lại tình huống hôm nay cho nàng nghe, nói chúng tôi khiếm khuyết giáo dục tình cảm, muốn mẹ quan tâm yêu thương, muốn át chế phương pháp biểu đạt tình cảm này, đây là không đúng.
Tôi cho rằng không có gì là không đúng, rất bình thường.
A di có chút không biết nên khóc hay nên cười, nói thầy giáo chuyện bé xé ra to. Kỳ thật chúng tôi còn nhỏ, đối với hôn môi không có cảm giác, hai đứa trẻ hôn nhẹ như người lớn bắt tay nhau mà thôi, không nên kinh ngạc. Nhưng thầy giáo một bộ dáng quyết không buông tha, Hừ, ngày mai nếu hắn không tới, chúng tôi sẽ mời người khác đến dạy số học, đây vốn là chuyện của chúng tôi.
Thầy giáo cuối cùng vẫn ngồi xuống dạy chúng tôi học, nhưng hắn một mực nhìn tôi cùng ca ca, thấy vậy ca ca tính sai đáp án rồi. Tôi chán ghét hắn, ánh mắt hắn nhìn tôi cùng anh trai như sinh vật ngoài hành tinh, hắn lại lần nữa nghiên cứu chúng tôi. Thật sự làm cho người ta rất chán ghét.
Sau khi kết thúc buổi học, tôi đứng ngay hành lang nói với hắn, "thầy ngày mai không cần trở lại." Thầy giáo không thèm để ý, hắn nói "tôi là thiên tài số học, là mẹ các cậu mời tôi đến dạy, cậu muốn nói gì cũng mặc kệ."
Hừ, tôi sẽ cho thầy thấy như thế nào là mặc kệ! Trờ về phòng tôi gọi điện cho mẹ, nói thầy làm ca ca khóc, xem mẹ đứng về phía tôi hay phía hắn.
Ca ca chạy đến bên tôi, bàn tay bé nhỏ kín đáo đưa cho tôi một thứ gì đó mềm nhuyễn, tôi nhìn một chút, là con rắn nhỏ tôi nuôi, là vật cưng mới nhất tôi cùng anh nuôi, nghe nói nó lớn lên sẽ rất to, sẽ ăn thịt người. Khi tôi cùng anh trai chơi đùa ở sau vườn đã tìm thấy nó.
Tôi nhắm thẳng mặt thầy giáo, hung hăng ném qua.
Ha ha, chơi thật vui, tôi thấy hắn mặt đỏ như con tôm luộc, lại không nhừng nhảy nhót.
Thầy giáo kêu to OA OA, tôi cùng ca ca cười thành một đoàn.
Hù chết ngươi! Để xem còn đến hay không, lần sau vào nhà chúng tôi, tôi sẽ cho ong mật chuyên cắn người nói chuyện với ngươi.
Thầy giáo rất tức giận, tôi và anh trai giống như vừa trải qua một hồi chiến tranh, chúng tôi là những người thắng cuộc cuối cùng.
A di đứng ở cửa có chút bất lực nhìn chúng tôi, nói chúng tôi rất nghịch ngợm rồi. Cái này, nàng còn phải tìm thầy giáo mới cho chúng tôi học, chúng tôi muốn thông minh không nên trêu cợt người khác.
"Ca ca là thiên tài! Là anh trai tốt của em. Em rất thích anh! Cho nên, ca ca, ngàn vạn lần không được rời khỏi em"
RỐI RẮM-CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2: CA CA GHEN TỊ
Ngày mười tháng tư, trời âm u.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, mẹ lại giúp chúng tôi chuyển trường rồi. Lần này là một trường tiểu học quý tộc, học sinh đều là những đứa nhỏ rất có thân phận. Cùng bàn với tôi và anh là con của một đại sứ, phía trước có lẽ là công chúa của một quốc gia nào đó, ai biết được. Tôi cùng Ca ca sẽ mới không thèm quan tâm, chúng tôi chỉ cần có thể cùng một chỗ là được. Thầy giáo coi như không tệ, ông đáp ứng yêu cầu của tôi, phân cho tôi và anh ngồi cùng một bàn. Như vậy, tôi có thể chiếu cố anh rất tốt.
Trường này so với trường cũ chương trình học nặng hơn rất nhiều. Chúng tôi phải học rất nhiều lễ nghi, còn phải học đến các phương diện liên quan đến vấn đề quản lý, còn phải ở lại trường. Hy vọng người quản lý kí túc xá sẽ không hung ác, chúng tôi mới mười tuổi, mặc dù tiếp xúc với mọi việc có vẻ hơi sớm, nhưng chúng tôi sau này muốn kinh doanh, phải thừa kế công ty rất lớn, tất cả đều phải học tập.
Nhưng ca ca tựa hồ có chút không thích. Anh thích vẽ tranh, kỳ thật tôi càng thích cùng bạn bè chơi bóng đá hơn, nhưng bọn họ cũng rất bận rộn. Nhưng chúng tôi có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, tôi thích cùng bọn họ nói chuyện phiếm, nghe bọn họ dùng nhiều ngôn ngữ nói với nhau, rất buồn cười. Rõ ràng ngôn ngữ không thạo nhưng chúng tôi chơi đùa vui lắm. Ca ca cũng thật cao hứng, anh thích nhất là xem kẻ kia dùng tiếng Ả Rập cùng tiếng Anh nói chuyện với nhau rồi cãi nhau ầm ĩ. Anh sẽ dùng tiếng bản địa đến khuyên nhủ, sau đó ba bốn loại ngôn ngữ đan xen cùng một chỗ, cười chết người đi được.
Cứ coi như là như vậy đi, nhưng chúng tôi vẫn tụ tập chơi đùa cùng nhau, sân trường đủ loại âm thanh ầm ĩ một mảnh, trận bóng cũng sẽ rất đặc sắc.
Có người nói năng lực thích ứng của trẻ con là nhanh nhất, tôi cùng ca ca 2,3 ngày đầu không mở miệng nói chuyện với ai. Nhưng tới ngày thứ tư, anh làm bạn với đứa nhỏ con vị đại sứ cùng bàn, nhìn anh cùng đứa nhỏ tên Sa Sắc Phu kia học tiếng Ả Rập, lòng tôi nửa vui nửa buồn. Có phải hay không sẽ không còn muốn tôi nữa?Nhưng nhìn bộ dáng cao hứng của anh, tôi cũng thật cao hứng theo. Như thế nào lại có cảm giác bị vứt bỏ rồi? Ca ca, anh nói chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, thực sự sẽ không rời bỏ em mà.
Bàn trên là cô công của của quốc gia nào đó, lớn lên cũng rất đẹp, một đầu tóc vàng óng, giống như búp bê tây dương, tôi cùng ca ca mới sẽ không chơi đùa thứ đồ chơi đó. Chúng tôi từ nhỏ chỉ chơi những món đồ chơi bổ ích, kích thích trí não. Đến khi chúng tôi bắt đầu học chữ, chúng tôi xem tiểu sử danh nhân của các quốc gia. Công chúa này rất dã man, giống hệt nam sinh, thường xuyên cùng tôi chơi bóng, tôi đã nói với nàng rồi, đây là trận đấu của nam sinh, nhưng nàng lại cắt đi mái tóc vàng, mặc quần áo nam sinh nhào vào sân bóng chạy nhảy cùng chúng tôi. Nhìn mái tóc ngắn của nàng, tôi đáp ứng chơi cùng nàng ta.
Nhưng ca ca có chút mất hứng, một lần khi xem tôi chơi bóng, anh tức giận xoay người rời đi, mãi cho đến tối cũng không nói chuyện cùng tôi. Tôi kéo Sa Sắc Phu hay chơi với ca ca lại, tinh tế hỏi một chút, có phải hay không có người làm cho anh tức giận? Tôi xắn tay áo, chỉ cần có người dám chọc giận anh, tôi phải đi đánh hắn.
Sa Sắc Phu không được tự nhiên nói một lúc lâu, tôi cũng không hiểu rõ.
Tôi rất sốt ruột, ca ca buổi tối cũng không ăn, thân thể anh không tốt, tôi lo lắng cho anh đến chết rồi.
Tôi chạy đến phòng của chúng tôi, trường học quý tộc ba bốn người cùng một phòng ngủ, tôi cùng anh một phòng, không có người thứ ba.
Anh đắp chăn nằm trên giường, giấu đầu trong chăn, có phải hay không ngã bệnh rồi?
Tôi kéo mền anh ra, nhưng ca ca không cho tôi xem mặt anh, tôi thật sự sốt ruột, rất lo lắng.
"Ca ca, cho em nhìn anh có được hay không? Anh có phải không thoải mái hay không? Anh muốn nói với em gì hả?"
Anh không nói lời nào, tôi biết anh nhất định là tức giận, anh tức giận sẽ thay đổi tính khí. Kỳ thật Ca ca vốn là người rất ôn hòa, cũng rất nghe lời, nhưng nếu anh ấy phát hỏa, cũng là siêu cấp không dễ chọc.
Tôi ngồi vào bên người ca ca, một chút rồi lại một chút vỗ về sau lưng anh, trước kia mỗi lần anh tức giận tôi sẽ lừa anh ấy như vậy.
Nếu mẹ và A di không nói tôi sinh sau anh 5 phút đồng hồ, tôi thật sự tin tưởng rằng mình là ca ca, anh là đệ đệ. Anh bây giờ chính là đứa trẻ xấu xa không nghe lời, tôi dường như lại là người hiểu chuyện.
"Ca ca, Sa Sắc Phu nói tiếng Ả Rập có tốt không? Chúng ta ngày mai tìm cậu ta học đi, nghe nói nơi đó có rất nhiều dầu mỏ, chúng ta chọn ba vị trị, tới sa mạc khai thác dầu mỏ đi thôi, kiếm rất nhiều tiền. Em dùng tiền chúng ta buôn bán được cho anh mua thứ gì anh thích nhất, anh thích nhất cái gì?"
Ca ca xốc chăn lên, đôi mắt to sáng ngời sưng đỏ, giống như con thỏ nhỏ, tôi nhìn thấy rất đau lòng, cũng có chút buồn cười. Ca ca thật sự rất giống con thỏ nhỏ, còn thiếu cái miệng nhỏ nhắn như cỏ ba lá nữa thôi.
"Anh mới không cần buôn bán cùng em, em đi cùng cái công chúa kia một chỗ đi, hừ, đi làm phò mã của em đi, anh muốn làm người du mục, đi chu du khắp thế giới"
Tôi đè lên người ca ca, cọ trái cọ phải trên trán anh, đưa tay luồn vào trong chăn cù lét anh, anh ấy nói chuyện này là chọc cho tôi tức giận, anh ấy sẽ rất vui vẻ. Tôi mới không cho anh ấy nguyện ý, tôi mới không tức giận đâu.
"Coi như là du mục, chúng ta cũng phải cùng một chỗ, anh đừng nghĩ muốn rời bỏ em"
Ca ca khí lực không lớn bằng tôi, anh đẩy tôi không ra, chỉ có thể để tôi ghé trên người anh.
"Nhưng hôm nay em cùng công chúa kia rất vui vẻ, các ngươi lại chơi bóng cùng nhau, em không biết tiểu nữ sinh rất phiền toái sao? Em còn nói nữ sinh là đáng ghét nhất, nhưng hôm nay em cùng nàng chơi đùa rất vui, cười với nàng, anh đứng ngoài sân bóng vẫy tay với em, em cũng không thèm nhìn anh, trong mắt em đều là nữ sinh kia, hừ, anh không được rồi, em đi chơi đùa cùng nàng đi"
Ca ca bĩu môi thật sự rất đáng yêu, tôi đến gần, đến gần, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của anh. Chúng tôi từ năm năm tuổi đã có động tác này, bây giờ không đơn giản là hôn chúc ngủ ngon nữa, mà là hôn môi an ủi một người.
Quả nhiên, bởi vì tôi hôn nhẹ anh, tính tình anh cũng không bộc phát nữa, đặt tay lên đầu vai tôi, vẻ mặt ủy khuất.
"Em sẽ hôn môi ca ca, tuyệt đối sẽ không hôn môi công chúa kia, chúng ta mới là không thể chia lìa. Công chúa là bạn bè của em, giống như Sa Sắc Phu là bạn của anh, nhưng bọn họ một ngày nào đó sẽ rời đi chúng ta. Còn chúng ta phải bên nhau thật lâu, thật lâu, đến lúc chúng ta rất già vẫn còn bên nhau, cho nên, ca ca không nên tức giận ở cùng em, anh tức giận, em cũng rất lo lắng, chúng ta sẽ không tách ra, bọn họ không thể thay thế vị trí của anh"
Ca ca vuốt tóc tôi.
"Nhưng em đối với công chúa rất tốt"
"Nàng là một người bạn, trong lòng em, nàng không phải công chúa, chỉ là một đứa trẻ, nàng không giống các nữ sinh khác nhăn nhó bám riết, rất hào sảng, là người rất thích chơi đùa"
"Vậy, em sẽ không thích nàng đúng không? Em sẽ không để công chúa trở thành bạn gái của mình có đúng hay không?"
Tôi quẹt quẹt cái mũi, rất không kiềm chế bản thân nhìn ca ca.
"Em muốn tìm một người như anh làm bạn gái của mình, tiểu tử kia không phù hợp rồi, ca ca yên tâm, em không có bạn gái, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ. Bạn gái chúng ta vốn là không cần, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ là tất cả sự vui sướng rồi, làm cái gì muốn có bạn gái hả? Bạn gái rất phiền toái, em chỉ muốn có ca ca là tốt rồi, ca ca, anh không nên tức giận nữa. Không nên bỏ lại em đi du mục như anh nói, mặc kệ anh đến nơi đâu, em đều phải đi theo anh, mãi mãi cùng một chỗ"
Ca ca thật cao hứng, ôm tôi rất chặt, tôi cũng chôn trước ngực anh hưởng thụ cái ôm này.
"Uhm, cùng một chỗ, mãi mãi cùng một chỗ, người nào cũng không thể tách chúng ta ra"
Tôi ngẩng đầu giống như đã ký khế ước,như thường lệ hướng về cái miệng nhỏ nhắn của anh hôn nhẹ, ca ca cười ha hả ôm tôi. Chúng tôi ngực dán ngực, trống ngực đập những nhịp như nhau, tương tự như khi chúng tôi còn trong bụng mẹ, chúng tôi vẫn là ôm nhau như vậy. Không có tách ra. Cho nên, coi như bây giờ chúng tôi đã là hai người tồn tại độc lập, nhưng vẫn còn một sợi dây vô hình gắt gao bện chặt tương thông, ai cũng không thể chia cắt. Chúng tôi, chúng tôi huyết mạch tương thông, hô hấp tương thông. Trên đời mỗi người đều thiếu một người là nửa trái tim mình, chỉ có tìm được người nọ trái tim mới nguyên vẹn. Giống như chúng tôi, cùng một chỗ mới hoàn thiện, vốn là không thể chia ra, người nào cũng không thể chia tách chúng tôi.
Khi người khác còn chưa sinh ra, chúng tôi đã bồi dưỡng tình cảm trong bụng mẹ, chúng tôi so với bọn họ có nhiều hơn 9 tháng 10 ngày, cho nên chúng tôi vốn là anh em tốt nhất, là người tốt nhất cùng một chỗ.
Tôi đưa bánh kem xốp mềm cho ca ca, nhìn anh ăn, tôi thật cao hứng, bởi vì ca ca hôm nay ăn nhiều hơn một mẩu bánh mì, như vậy ca ca sẽ khỏe mạnh giống tôi, không bao giờ ngã bệnh nữa.
Chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường, mặt đối mặt, chung một chiếc chăn, ca ca đến gần hôn nhẹ lên má tôi, tôi hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của ca ca, hai khuôn mặt giống nhau, hai nụ cười y hệt, chúng tôi dựa vào nhau rất gần, trán chạm trán, hai đôi mắt chăm chú nhìn đối phương không chớp, trong tôi phảng phất một ý nghĩ rằng chúng tôi có thể tâm ý tương thông.
Song bào thai sẽ có chung một điện cảm ứng trái tim, chỉ cần anh không thoải mái, tôi coi như là ngủ không ngon, cũng sẽ bừng tỉnh, biết anh rất khó chịu, trước tiên tôi sẽ chạy tới bên người anh, nắm lấy tay anh.
Ca ca nhắm mắt buồn ngủ, tôi cũng thấy buồn ngủ lây, nhắm mắt lại chúng tôi tay trong tay, gắt gao nắm lấy tay đối phương cùng một chỗ. Như vậy, cho dù là ngủ thiếp đi, cũng không cảm thấy cô đơn. Ca ca cũng yên tâm rồi, không ai có thể cướp em đi bên người ca ca cả, em cùng ca ca vốn là một đôi, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.
Em thích anh, ca ca anh cũng rất thích em phải không? Em biết, em thích nhất định anh cũng sẽ thích.
RỐI RẮM-CHƯƠNG 3CHƯƠNG 3: TRÊU CỢT NGƯỜI KHÁC
Chúng tôi bản chất là sẽ không tách rời nhau.
Tề Nhạc, Tề Chương đã mười lăm tuổi rồi. Bọn họ bắt đầu trở nên hăng hái, bề ngoài xuất sắc, thành tích xuất sắc, bối cảnh gia đình xuất sắc là những tiền đề giúp họ trở thành nhân vật gây nên sóng gió trong trường học. Mặc dù chỉ mới bắt đầu dậy thì nhưng giáo viên đều phải ngước nhìn, thân thể Tề Nhạc có chút mảnh mai, Tề Chương lại cao ngất.
Đôi anh em song sinh vốn rất khó phân biệt trong một năm này bắt đầu có những thay đổi lớn. Tề Chương bắt đầu cao lên. Tề Nhạc lại trở thành một thư sinh nho nhã, một người thích vận động trên sân bóng, một người thích ngồi bên ngoài lẳng lặng ngắm nhìn. Bên người bọn họ không có người khác. Hai người tay trong tay tiêu sái, lẳng lặng cùng một chỗ. Cứ như vậy hình thành một tấm bình phong vô hình bao lấy bọn họ, một thế giới riêng, ai cũng không vào được, ai cũng không thể quấy rầy bọn họ.
Tề Nhạc thích đeo mắt kính đọc sách, trong lúc cậu đọc sách, Tề Chương ngồi chơi bên cạnh, hoặc ghé lại, hai người cùng kề vai sát cánh đọc chung một cuốn sách. Đọc đến chỗ hay, Tề Nhạc sẽ cười rộ lên, nụ cười của cậu khiến nhiều nữ sinh trở nên thất thần. Tề Nhạc cười lên rất sáng lạn, khi cười sẽ ngã vào người Tề Chương, Tề Chương còn có thể cắn vành tai Tề Nhạc, chọc cậu cười to hơn, hai người chơi đùa với nhau, vui vẻ vô cùng.
Lúc Tề Chương chơi bóng trên sân, Tề Nhạc yên lặng ngắm nhìn Tề Chương ném một quả ăn ba điểm, cả hai sẽ đồng thời hoan hô. Tề Chương sẽ chạy ra sân ôm chặt lấy Tề Nhạc, giống như hai người cùng nhau chơi bóng, cùng nhau vui mừng khôn xiết, cùng nhau vui vẻ.
Nhất tĩnh nhất động của hai anh em đều rất hài hòa, phảng phất như đã trải qua ngàn năm cùng nhau, tự nhiên, mặc kệ bất luận chuyện gì bên ngoài.
Một buổi trưa sau khi hết giờ học, Tề Chương không đi chơi bóng, Tề Nhạc cũng không đi thư viện. Bộn họ cùng nhau ngồi bên cửa sổ. Tề Chương ngồi trên khung cửa, ung dung thong thả, giở vờ nhàm chán nâng cằm nhìn khung cảnh phía bên ngoài. Tề Nhạc cầm trên tay một quyển truyện danh nhân, tựa vào cửa sổ.
Nhất Minh thấy vậy rất cẩn thận, khoảng cách giữa cậu và bọn họ lúc này không xa lắm nhưng đáng chết lại không thể lại gần.
Nhất Minh theo dõi bọn họ đã rất lâu, từ lúc khai giảng đã cảm thấy rất hứng thú với đôi anh em song sinh này. Rất muốn kết bạn với bọn họ, cũng bởi vì dáng vẻ hai anh em rất đẹp, gia đình hiển hách, chỉ cần kết giao cùng bọn họ, trở thành bạn bè. Ngày sau trên thương trường nhân tiện sẽ có hai người bạn. Cha cậu nói Tề thị tài sản khổng lồ, rất muốn buôn bán với Tề Thị.
Anh em trong nhà cậu tranh đoạt rất kịch liệt, chỉ cần cậu có bạn bè cường đại như anh em Tề gia làm hậu thuẫn. Nhất Minh sẽ chiếm lợi thế lớn trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản gia đình. Bạn bè cùng nhau lập nghiệp, cậu phải quen biết, còn phải trở thành bạn tốt.
Đến gần hai người, phải đợi cậu đứng trước mặt, hai anh em mới nhìn thấy Nhất Minh. Hai anh em trong lúc này không phải xa cách, mặc dù mỗi người làm một việc nhưng tai hai người lại được nối liền bởi một sợi dây phone, giống như không nhìn thấy hai người có cùng huyết thống nên mới phải gắt gao kết nối hai người lại với nhau.
Một chiếc MP3 đặt trên cửa sổ, một tai dắt bên tai trái Tề Chương, tai nghe còn lại ẩn trong tai phải Tề Nhạc, bọn họ mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng có thể cùng nhau cảm thụ âm nhạc, đây là một phương thức tiêu khiển của hai anh em.
Nhất Minh cảm giác được cậu càng khó tiếp cận hai người, một chiếc tai nghe chỉ có hai người, không có người thứ ba, lúc này hai anh em chơi đùa rất vui vẻ, phải làm sao bây giờ? Hăng hái đến mà lại bị bài xích bên ngoài sao? Có phải hai không cậu vĩnh viễn không thể xen vào giữa bọn họ? Bỏ đi không gặp sẽ không có thể trở thành bạn bè, điều cậu muốn nhất bây giờ là bọn họ có thể trở thành người trợ giúp của cậu.
Hay là trưng ra khuôn mặt tươi cười?
"Này, đang làm cái gì vậy?"
Tề Nhạc ngước nhìn, dựa vào phía sau, Tề Chương nhìn thoáng qua Nhất Minh không mở miệng.
"Tề Chương không đi chơi bóng sao? Hôm nay có thi đấu các lớp, cậu không phải chủ lực của đội bóng rổ sao? Như thế nào không đến xem một chút?"
Nhất Minh muốn phá tan bầu không khí im lặng, bào trì vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ, tựa vào bên người Tề Chương, đảo mắt qua xem sách của Tề Nhạc, thì ra là sách Tiếng Anh. Tề Nhạc có thể xem say mê như vậy, không thể không bội phục khả năng tiếng Anh của cậu. Anh em Tề gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Tề Chương và Tề Nhạc trao đổi một cái ánh mắt, bật cười, bọn họ đang nhàm chán, gặp một người để chơi đùa rất tốt, cũng có thể hảo hảo chơi đùa một lần.
Tề Nhạc vẫn mang mắt kính, đóng sách lại, đứng thẳn thân thể. Tề Chương cũng nhảy từ ban công xuống đứng song song với Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười lên, ôm bả vai Tề Chương.
"Trần Nhất Minh, là người kế thừa thứ ba của xí nghiệp Trần thị, trên còn có hai người anh, cậu không phải là con vợ cả cho nên địa vị không cao, nhưng cậu học rộng tài cao, được người cha thâm sâu tán thưởng, cho nên, trong những người kế thừa Trần thị, tiếng nói của cậu không nhỏ, chỉ cần anh em nhà các cậu hoàn thành sự nghiệp học tập, trưởng thành rồi, các cậu sẽ được chia cho một công ty riêng. Chỉ cần nhìn tiểu sử của cậu sẽ thấy cậu liên tục làm lớp trưởng 7 năm, đến trung học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ nhất. Là nhân vật nổi tiếng, không biết lý lịch hội trưởng như vậy đã đúng chưa? Trăm nghe không bằng một thấy, chúng tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút"
Trần Nhất Minh im lặng một chút, thật sự là không ngờ, đôi song sinh Tề gia vẫn thường an tĩnh không kết giao lại nắm rõ ràng từng chi tiết tiểu sử của mình như vậy, kể cả việc cậu là con riêng cũng biết? Bị đâm vào bí mật sâu kín, Nhất Minh cảm thấy rất thẹn, vẫn nghĩ sẽ trở thành bạn tốt của bọn họ, thật không ngờ bọn họ hóa ra lại là hai kình địch.
Thương trường như chiến trường, không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cũng không có bạn bè nào là vĩnh viễn, đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần đối với cậu có lợi là được.
"Anh em Tề gia thật không thể xem thường, nhà họ Tề là một gia tộc lớn, người trong nhà tuyệt đối sẽ không phải là hạng tầm thường"
Tề Chương cười cười.
"Chúng ta đều có chung mục đích, muốn nhìn thử xem người sẽ trở thành bạn bè là loại người nào, đều nói lực quan sát của cậu rất nhạy, chúng tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút thôi"
Trần Nhất Minh nhìn hai anh em, phát hiện bọn họ đang rất hứng thú, cậu có phải hay không là món đồ chơi của bọn họ khi nhàm chán?
Tề Nhạc tháo mắt kính, Tề Chương vò loạn tóc, vị trí cũng không đổi loại, nụ cười giống hệt nhau.
"Chúng tôi ai là Tề Chương, ai là Tề Nhạc?"
Trần Nhất Minh bật cười, đây không phải chỉ rõ là đang vui đùa người khác sao?Bọn họ hôm nay không mặc quần áo giống nhau, mọi người đều biết Tề Nhạc có chút cận thị, Tề Chương thích mang giày thể thao, Tề Nhạc có chút mảnh mai xa cách, Tề Chương cao hơn một chút. Bọn họ xem như là lớn lên giống nhau, nhưng bây giờ không hề giống như lúc bé không thể phân biệt, đã có thể dễ dàng nhận ra.
Đưa một ngón tay chỉ vào người trên mũi còn hằn một chút dấu mắt kính nói
"Tề Nhạc"
Lại chỉ một ngón tay về phía đôi giày chơi thể thao của người còn lại.
"Tề Chương"
Hai anh em lại cười to hơn.
"Sai lầm rồi"
Người vốn mang mắt kính nhảy người lên, động tác linh hoạt không thể nghĩ rằng vốn là Tề Nhạc không thích vận động.
"Tôi là Tề Chương, tôi hôm nay muốn mang mắt kính đọc sách xem có thoải mái không, mới đeo cặp mắt kính này, anh ấy hôm nay muốn chạy trốn, mới mang giày thể thao của tôi. Chúng tôi chiều cao không mấy khác biệt, sau khi mang giày vào cơ hồ vẫn giống nhau. Anh ấy mấy ngày này bắt đầu vận động, da tay đen hơn một chút, cho nên, nhìn bên ngoài, chúng tôi không có gì khác nhau. Cậu phán đoán theo lối mòn, mới không cẩn thận quan sát bọn tôi,cậu chẳng lẽ không phát hiện Tề Nhạc có thói quen đứng bên tay trái tôi, tôi có thói quen đứng trước mặt anh ấy sao?"
Trần Nhất Minh có chút căm tức, cậu thật sự bị đùa bỡn rồi, loại trò chơi nhỏ nhàm chán này bọn họ vẫn còn chơi, chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao? Hơn nữa, bọn họ chính là song sinh, tướng mạo giống nhau, có thể phân biệt cũng chỉ dựa vào quần áo cùng trang sức, ai biết bọn họ sẽ mặc đồ của nhau.
"Tôi cùng ca ca vốn là chẳng phân biệt lẫn nhau, cho nên, chúng tôi không chỉ có mặc chung quần áo, nhân tiện cả giày, quần nhỏ đều mặc chung"
Tề Nhạc cười, trêu cợt người này rất khoái nhạc, bọn họ chơi trò này đã thật lâu, nhưng cậu vẫn muốn chơi đùa tiếp.
"Quên đi, không nên đùa với cậu ấy"
Tề Chương vỗ vỗ bả vai Trần Nhất Minh.
"Cậu rất thú vị, nhưng khả năng quan sát có chút không tốt"
Tề Chương tháo tai nghe xuống, nói nhỏ vào tai Tề Nhạc, một tay cầm sách cho Tề Nhạc, một tay đẩy Tề Nhạc chạy trốn về phía trước, đi qua Trần Nhất Minh.
"Cậu thật sự tin tưởng tôi là Tề Chương sao? Cậu sẽ không hoài nghi chúng tôi có phải đang lừa cậu?"
Trần Nhất Minh như tỉnh mộng, rốt cuộc ai là Tề Chương? Bọn họ mặc quần áo không giống nhau, rốt cược người nào mới là Tề Chương?
Cậu nhìn hai anh em đi xa, hai bàn tay rất tự nhiên đan vào nhau, mười ngón tay đan xen, không quan tâm là trong trường học hai nam sinh nắm tay nhau sẽ rất kỳ quái, càng chạy càng gần, đầu vai hai người chạm vào nhau, nói thầm thầm thì thì, không biết vì sao lại rất vui vẻ, cười rộ lên.
Trần Nhất Minh không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định là đang chê cười cậu. Nhưng rất thú vị có phải không? Coi như không lợi dụng mối quan hệ này, hai anh em bọn họ cũng đã rất thú vị, có thể cùng bọn họ gọi bạn bè cũng rất không tệ đi.
"Em nói cậu ta tin tưởng lời chúng ta nói hôm nay sao? Không được, sau này anh thật sự muốn đi rèn luyện, giống như em, bọn họ sẽ không thể nhìn thoáng qua một cái là đoán được anh là Tề Nhạc rồi. Xem ra, chúng ta khác nhau rất lớn rồi"
Chàng trai cầm sách trong tay nói ra chân tướng, nguyên lai, cậu thật là Tề Nhạc, Trần Nhất Minh đoán được rồi.
"Hội trưởng hội học sinh đấy, em chán ghét cậu ta lợi dụng chúng ta, cậu ta đơn giản là coi trọng tài lực của cha chúng ta"
"Không phải như vậy sao? Anh còn nhớ rõ Sa Sắc Phu, cha chính là lợi dụng quan hệ của chúng ta cùng Sa Sắc Phu để tiến vào thị trường Trung Đông, sự nghiệp đế quốc của ông càng tiến thêm một bước, kỳ thật vốn là lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần cậu ta có thể làm tổng tài Trần thị, chúng ta ngày sau có thể hợp tác trên thương trường"
"Nghe lời anh, cũng là nghe lời anh, anh nói như vậy, ngày mai cùng em đi vận động đi, anh nhìn anh xem, da tay trắng như vậy không giống nam sinh, bọn họ đương nhiên nhìn thoáng cái có thể đoán anh là Ca ca của em rồi, sau này anh muốn tráng kiện như em, bọn họ sẽ không phân biệt ai là ai. Anh thấy không, sắc mặt Trần Nhất Minh, thật không tốt để chơi đùa, chúng ta nói dối cũng có thể gạt cậu ta. Cậu ta cũng không ngẫm lại, có ai có thể trong vài ngày ngắn ngủi có thể có vóc dáng tốt như em sao? Rõ ràng vốn là đoán đúng rồi, chúng ta nói cậu ta sai. Cậu ta thừa nhận. Người này không có lập trường, cũng không kiên trì tin tưởng chính mình, chỉ cần có người lợi dụng áp bức, cậu ta nhất định sẽ bán luôn bạn bè, vốn là con chó Hán gian còn ra vẻ danh giá"
Tề Nhạc đẩy đẩy Tề Chương, hai người cười lên.
VÔ TÂM NÓI "BỌN HỌ THẬT KHÔNG NGỜ, CÓ MỘT NGÀY TRỞ THÀNH SỰ THẬT"RỐI RẮM-CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 4: THÂN THỂ PHẢN ỨNG KỲ QUÁI
Tề Nhạc nửa đêm tỉnh lại, đột nhiên không ngủ được nữa, cậu xoay người nhìn Tề Chương đang nằm bên cạnh, nụ cười tự nhiên nở trên môi, vuốt đầu vai xích lõa của hắn, lặng lẽ dựa đầu vào. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều ngủ chung giường. Ở nhà, phòng hai người thông với nhau, chỉ cần mở cửa trung gian, bọn họ có thể vào phòng nhau. Sau này, cậu cũng không nhớ đã nói thế nào với thầy giám thị ký túc xá, bọn họ luôn cùng một phòng.
Sau đó, một giường sẽ để trống, bọn họ cùng nhau rúc vào một giường, tay nắm tay tiến vào mộng đẹp. Thói quen này từ khi cậu bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì đã hình thành. Tựa hồ như bọn họ là không thể chia tách, thân thể hai người cùng nhau đã vài chục năm rồi, nếu ban đêm không có người ngủ bên cạnh, cậu thật sự không biết làm thế nào để ngủ.
Tề Chương xoay người ôm cậu, Tề Nhạc thân thể chấn động. Cậu phát hiện thân thể Tề Chương có chút thay đổi, đâu là lần đầu Tề Nhạc cảm giác được. Bọn họ thật sự đã trưởng thành.
Đã không còn là những đứa trẻ cùng nhau tắm, nhìn thấy tiểu kê kê của đối phương. Bọn họ đã lớn rồi, trở thành một người mạnh mẽ. Cảm nhận thân thể mình, Tề Nhạc lặng lẽ đỏ mặt. Bọn họ giống nhau, sinh lý cơ thể cũng giống nhau. Xem như thân thể cậu đang trong thời kỳ rung động thì cậu cũng không hứng thú với nữ sinh, thân thể cũng không chuyển biến khác thường. Nhưng hôm nay cậu biết rồi, Tề Chương trưởng thành, cậu cũng có phản ứng.
Thân thể Tề Nhạc rung động một cách khó hiểu, một nơi đang ngủ sâu trong thân thể thức tỉnh, Tề Nhạc cảm giác bản thân trở nên rất kỳ quái, nơi đó đang dần dần lớn lên, chậm rãi hướng vào thân thể Tề Chương, cơ hồ sắp chạm đến nơi.
Xong hết rồi, cậu đối với Tề Chương có cảm giác khác thường, đây là em trai cậu!
Trong thời kỳ này, cậu cũng có thể cảm thấy hứng thú đối với các nữ sinh xinh đẹp mà, nhưng tại sao khi nhìn đến thân thể trần trụi của Tề Chương lại sinh ra biến hóa?
Đây là em trai cậu, bọn họ vốn là anh em ruột thịt. Tề Nhạc một lần nữa nói với chính mình. Nhưng đôi mắt lại không tự chủ nhìn về phía Tề Chương. Nhìn khuôn ngực vì chơi bóng mà trở nên rắn chắc, nhìn cậu không thích mặc áo ngủ, nửa thân trên để trần, chỉ mặc quần con, bắp đùi quấn trên người Tề Nhạc giống như con bạch tuột, gắt gao ôm lấy Tề Nhạc không buông, đầu chôn trên vai cậu, có chút tiếng ngáy nhỏ kích thích thần kinh đang rất mẫn cảm của Tề Nhạc. Giống như đứa trẻ ngủ không ngoan, ngẫu nhiên sẽ đưa tay gãi gãi mặt, sau đó lại gắt gao ôm Tề Nhạc làm hai thân thể càng dán chặt vào nhau. Cậu cảm thấy bản thân thực sự trưởng thành, lớn đến nỗi phát sinh cảm giác kỳ quái với em trai ruột của mình.
Không được, cậu không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu để chuyện kỳ quái này tiếp tục phát sinh, cậu chính là cầm thú.
Có nên hay không đánh thức Tề Chương? hung hăng đẩy cậu ra. Ngày mai, ngày mai tìm một cô gái bất kỳ thổ lộ. Cậu không thể làm cho chuyện kỳ quái này phát sinh.
Còn không đợi cho Tề Nhạc rời đi, Tề Chương đã vươn cánh tay quấn lên cổ Tề Nhạc, lầm bà lầm bầm, ôm cậu không buông.
"Nhạc, mấy giờ rồi, anh dậy sớm như vậy làm gì? Tiếp tục ngủ đi"
Tề Nhạc thân thể chấn động, cậu phát hiện thân thể Tề Chương giống như chậu than nóng, đốt cậu đến cháy sạch. Tề Nhạc rất khó chịu, rất nóng, từ trong ra ngoài đều nóng, cậu hận không thể lập tức rời đi.
"Anh, anh đi toilet"
Hung hăng đẩy hắn ra, thiếu chút nữa đẩy Tề Chương ngã xuống giường, chật vật mặc vào áo ngủ, ba bước đi thành hai bước chạy, trốn vào toilet cách vách.
"Táo bón rồi sao? Hay ăn phải thứ gì đau bụng rồi, anh cấp bách như vậy làm cái gì? Có phải rất không thoải mái hay không?"
Con sâu ngủ của Tề Chương bị Tề Nhạc đuổi đi mất, ngồi trên giường, nhìn bóng lưng Tề Nhạc biến mất. "Anh ấy sẽ không sinh bệnh rồi nên mới sốt ruột như vậy đi?"
Tề Nhạc bối rối đóng cánh cửa toilet, nhìn nơi nào đó đã thấm ướt quần một chút, cậu thiếu chút nữa khóc lên. Tại sao có thể như vậy? Cậu có phải nhiễm bệnh rồi không, cậu là biến thái sao? Như thế nào có phản ứng với anh em trai ruột thịt của mình?
Cậu làm thế nào mới có thể khôi phục bình thường?
Tề Chương không nghe Tề Nhạc trả lời, tâm lý có chút sốt ruột, chờ đợi một lúc lại không nghe thấy âm thanh trong toilet, anh ấy là làm sao vậy? Tề Chung đi tới cửa, thử đẩy cửa ra nhưng cửa đã bị khóa chăt, cậu căn bản không vào được.
Bọn họ chưa bao giờ có bất kỳ bí mật nào, khi còn bé đi toiilet đều cùng nhạu, bây giờ còn cùng nhau tắm rửa, có cái gì không thể nói sao? Tại sao muốn đóng cửa? nhốt cậu ở ngoài không cho cậu vào sao? Bọn họ không phải là những người thân nhất trên đời sao?
"Ca ca, Nhạc, anh làm sao vậy? Anh nếu không thoải mái có thể nói cho em, em đi gọi giáo viên y tế"
Tề Nhạc kêu to "Không nên" hai tay gắt gao ôm đầu, cậu bây giờ ai cũng không muốn gặp.
Tề Chương nghe thấy âm thanh mang theo kinh hoảng của Tề Nhạc, đã sốt ruột còn sốt ruột hơn. Anh ấy nhất định là có chuyện gì, bằng không, Tề Nhạc sẽ không kinh hoảng thất thố? Trong lúc bình thường hoảng sợ, anh ấy cũng không có âm thanh như vậy. Không quan tâm đến cánh cửa, Tề Chương lui về sau vài bước, tiến mạnh lên, dùng bả vai phá cửa toilet, thoáng cái vọt vào.
Tề Chương vừa vọt vào như hồng thủy, Tề Nhạc chạy trốn giống như nhìn thấy mãnh thú. Trái tim Tề Chương càng thêm luống cuống, đây là làm sao vậy? Đang ngủ ngon giấc, anh ấy sao lại biến thành cái dạng này?
Không cho phép Tề Nhạc trốn tránh, gắt gao ôm anh, cảm giác thân hình trong lòng đang run rẩy.
"Ngoan, không có việc gì, có phải đuổi cơn ác mộng đi rồi? Em nói với anh rồi, nếu gặp ác mộng thì gọi em, bị dọa rồi phải không? Không có việc gì, quên đi. Ngoan, ngoan"
Bộ dáng Tề Nhạc như gặp ác mộng, Tề Chương theo bản năng nghĩ như vậy, lừa người trong lòng giống như lừa một đứa trẻ, môi hôn lên gương mặt Tề Nhạc, quỳ gối bên cạnh anh, gắt gao ôm Tề Nhạc không buông. Tề Nhạc cảm thấy tất cả những hoảng sợ bất an đều trở nên rất nhỏ bé khi được Tề Chương ôm vào lòng, chỉ cần có thể dựa vào cậu như vậy, Tề Nhạc tâm tư rối loạn cũng biến mất rất nhanh. An ổn dựa vào lòng Tề Chương, gắt gao giữ chặt vạt áo cậu.
Tề Chương ôm Tề Nhạc một lúc lâu, cảm giác người trong lòng không còn run rẩy, lại hôn lên mặt Tề Nhạc.
"Có muốn đi toilet dễ dàng hơn không? Em đỡ anh đứng lên, không nên sợ hãi, có em bên cạnh anh đây"
Tề Nhạc gật đầu, những thay đổi trong thân thể chậm rãi biến mất, đứng vững vàng, Tề Chương nhìn cậu tâm bình khí hòa, cũng yên tâm. Sau khi Tề Nhạc giải quyết xong, Tề Chương cũng đi, Tề Nhạc nghiêng đầu, lơ đãng nhìn thấy nơi nào đó của Tề Chương, mặt có chút đỏ lên.
Cậu ngày mai nhất định phải đi tìm bạn gái, nhất định phải đi.
Tề Chương cười ha hả ôm Tề Nhạc ngủ. Thân thể Tề Nhạc cứng ngắc, có chút không biết làm sao, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ tưởng tượng đến vóc dáng hoàn mỹ của Tề Chương, nhìn thấy nơi nào đó của hắn, thân thể của cậu sẽ trở nên rất nóng. Thật là thời kỳ dễ xúc động, cậu đang độ tuổi này, hay là bởi vì cậu ảo tưởng đối tượng là Tề Chương? Tề Nhạc có chút không phân biệt rõ ràng, chỉ có thể nghĩ tới việc bọn họ vốn là anh em ruột thịt, mặc dù bọn họ so với anh em khác tình cảm sẽ tốt hơn một bậc, nhưng sẽ không phải loại tình cảm này.
Hai người từ nhỏ đến lớn đều hôn môi, ngủ chung một giường, tay trong tay như hình với bóng, chẳng lẽ tình cảm thân mật như vậy chỉ bởi vì trưởng thành mà biến mất sao? Cậu thật sự không thể tưởng tượng tình cảnh của mình khi không có Tề Chương bên cạnh. Cuộc sống của cậu sẽ thế nào? Nhưng đối mặt với phản ứng xa lạ của thân thể, cậu rất mê mang, đến tuổi luyến ái rồi sao?
Sáng sớm, lúc Trần Nhất Minh nhìn Tề Nhạc, thấy vẻ mặt Tề Nhạc đang rất đau khổ, bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dĩ nhiên bên người không có Tề Chương, đây càng là chuyện kỳ quái hơn.
Từ sau ngày bị bọn họ trêu cợt, cậu tựa hồ đã có thể cùng anh em hai người nói chuyện, có thể cùng một chỗ tâm sự đủ chuyện trời đất, mặc dù anh em bọn họ liên thủ trêu cợt cậu rất nhiều. Nhưng cậu phát hiện, hai anh em chỉ cần tách ra, mỗi người đều tỏa sáng, rất mê người.
Tề Nhạc dường như rất ít nói, tính tình tốt hơn Tề Chương nhưng rất cổ quái.
"Đây là vẻ mặt gì? Tề Chương đâu?"
Tề Nhạc tựa vào cửa sổ thở dài một tiếng.
"Cậu ấy đi lấy bánh kem cho tôi, nói tôi nên gia tăng tố chất thân thể, ngày mai bắt đầu cùng cậu ấy chạy năm km, này là muốn lấy mạng tôi"
Trần Nhất Minh cười lớn, hình thức hai anh em ở chung thật sự rất trêu ngươi, nếu không nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, cậu thật sự tưởng rằng nhìn thấy một đôi tiểu Gay rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, rất ấm áp mà lại còn quan tâm lẫn nhau rất sâu sắc. Nhìn thấy đối phương vui vẻ sẽ vui vẻ, thầm nghĩ cho đối phương hạnh phúc tốt nhất trên thế giới.
"Được rồi, mấy hôm trước cậu không phải nói bạn cùng phòng của cậu chuyển trường học rồi sao? Phòng ký túc xá của cậu giờ chỉ còn mình cậu?"
Trần Nhất Minh học theo bộ dáng Tề Nhạc tựa vào cửa sổ, có chút ngả người ra sau, hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng thổi tới.
"Uhm, mấy ngày nay tôi đều ở một mình, như thế nào? Cậu muốn cùng ở chung phòng với tôi sao? Tề Chương sẽ không làm thịt tôi đi. Tôi đã nghe nói qua, các cậu từ khi mới đến vẫn ở chung một phòng, như thế nào đột nhiên lại muốn chuyển đi?"
Tề Nhạc đỏ mặt lên, cậu nghĩ đến phản ứng thân thể rất kỳ quái ngày hôm qua, tại sao cậu đối với người khác không có loại phản ứng này? Vì cảm giác kỳ quái này, cậu muốn chuyển ra ngoài, thử tách ra khỏi Tề Chương một thời gian, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, bình tĩnh lại tâm tình chính mình.
"Không có gì, cậu ấy lúc ngủ nói lầm lầm làm cho tôi khó ngủ, tôi gần đây có chút mất ngủ, muốn hảo hảo nghỉ ngơi"
"Ngủ cùng một chỗ thật nhiều năm rồi mới phát hiện cậu ta nói lầm bầm, cậu không thể chịu đựng được sao? Cậu cùng cậu ta thật đúng là kỳ quái. Tôi trở về dọn dẹp một chút giường bên cạnh, cậu khi nào rảnh tìm thầy quản lý nói một chút, buổi tối hôm nay có thể vào ở"
Tỉnh táo một chút đi. Cho dù không có Tề Chương ôm thì không cách nào ngủ được, cho dù không chịu được không khí xa lạ thì vẫn phải ngăn cản phản ứng kỳ quái của thân thể này lại. Bọn họ là anh em ruột thịt, ngàn vạn lần không thể có ý đồ khác, điều đó xảy ra sẽ đẩy bọn họ đến tình trạng vạn kiếp bất phục, không thể vãn hồi.
Phiền toái lớn nhất chính là Tề Chương. Thật sự lo lắng tính tình nóng nảy của cậu ta sẽ bộc phát, lại nổi trận lôi đình, phải an ủi nhiều một chút.
RELATED
In "Chuyện nhớ"
In "Chuyện nhớ"
In "Chuyện nhớ"
Posted on by This entry was posted in and tagged , , . Bookmark the .ĐIỀU HƯỚNG BÀI VIẾT6 THOUGHTS ON "RỐI RẮM-CHƯƠNG 4" NÓI:
Con nhà giàu mà không được giáo dục giới tính đầy đủ ta?=))
NÓI:
Ai đi giáo dục giới tính với trẻ 5 tuổi nhỉ?
NÓI:
5 tuổi mà mộng tinh?
CON NÍT QUỶ! =))=))
NÓI:
Mộng tinh năm 15t, hôn nhau năm 5t cơ=))
檬檸 NÓI:
hỵ hỵ. ..thân thế tiểu thụ như thế nào lại có phản ứng trước tên tiểu công a? hỵ hỵ hảo yêu a
NÓI:
Phản ứng trước nên mới khổ trước^^!
GỬI PHẢN HỒI | .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro