Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Pale Witness (Nhân chứng nhợt nhạt) (P1)

[Chương I: The Shadow Circus]

Buổi sáng hôm ngày thứ 5, Graves có hẹn ăn tối cùng một vài "người bạn" chính trị gia của mình. Để đảm bảo không phá hoại bầu không khí, các vệ sĩ được yêu cầu bảo vệ bên ngoài xung quanh khu vực.

Graves đứng giữa hai người, ánh mắt ông liếc qua cả hai vệ sĩ của mình. Một người nghiêm nghị đến cứng nhắc, một người dường như có phần nhàn tản nhưng không hề lơ là. Ông khẽ gật đầu hài lòng nhận ra rằng, dù phong cách hoàn toàn khác biệt, cả Ryan và Aiden đều thể hiện sự đáng tin cậy trong công việc của họ. Graves chậm rãi lên tiếng, giọng trầm mang đầy uy quyền:

"Đây là bữa tối của những người có quyền lực, không phải sân khấu cho những vệ sĩ như các cậu. Hãy chắc chắn rằng tôi không phải rời bữa ăn chỉ vì một sự cố ngu ngốc nào đó bên ngoài."

Ryan chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt không rời khỏi khu vực trước mặt:
"Vâng, thưa ngài."
Lời nói ngắn gọn nhưng chắc chắn như một lời tuyên thệ.

Aiden mỉm cười nhàn nhạt, tay giơ lên chào kiểu nửa đùa nửa thật:
"Ngài cứ tận hưởng bữa tối. Chúng tôi sẽ lo tất cả."

Graves nhìn Aiden một lúc như muốn đọc thêm điều gì từ vẻ mặt có vẻ thư giãn của cậu. Nhưng ông không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ nhẹ, xoay người trở lại căn phòng nơi các chính trị gia đang chờ.

Graves bước qua cánh cửa gỗ lớn, ánh sáng vàng ấm áp từ phòng ăn chào đón ông trở lại. Phòng ăn được bố trí tinh tế và trang trọng, đúng với đẳng cấp của những vị chính trị gia quyền lực đang ngồi tại đây. Trần nhà cao được treo những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, ánh sáng vàng ấm áp tỏa xuống khiến mọi thứ bên dưới sáng rực nhưng không chói lóa. Trên bàn ăn dài được phủ khăn lụa trắng tô điểm cùng những chiếc dĩa bạc và ly pha lê bày biện ngay ngắn, mỗi chi tiết đều toát lên sự xa hoa.

Những chính trị gia ngồi quanh bàn, trò chuyện rôm rả với Graves – nhân vật chính của buổi tiệc. Ông ta ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt nở nụ cười tự tin và đầy sức hút như thể đang kiểm soát toàn bộ cuộc trò chuyện. Âm thanh của dao nĩa va chạm nhẹ nhàng với những chiếc dĩa bạc hòa cùng tiếng cười khẽ và những lời nói bóng gió ẩn chứa đầy mưu đồ.

Căn phòng tuy sang trọng nhưng lại mang không khí ngột ngạt đối với những người không quen thuộc với thế giới của những cuộc đàm phán ngầm. Không khí đầy mùi thơm của những món ăn thượng hạng nhưng cũng phảng phất sự căng thẳng âm thầm – dấu hiệu của những cuộc đấu trí đang diễn ra sau lớp mặt nạ xã giao.

Bên ngoài, bóng dáng của Ryan và Aiden vẫn lẩn khuất trong không gian, mỗi người với phong cách làm việc riêng nhưng đều cẩn thận quan sát và đảm bảo rằng không một mối nguy hiểm nào có thể đến gần buổi tiệc này.

__________________

Ryan tạm thời rời khỏi khu vực chính mà kiểm tra an ninh ở khu vực phụ như nhà kho – nơi hẻo lánh và ít người qua lại. Với tính cách kỹ lưỡng, Ryan muốn chắc chắn rằng mọi thứ được đảm bảo

Khi Ryan bước vào nhà kho, ánh sáng mờ nhạt từ một bóng đèn dây tóc treo lủng lẳng trên trần hắt xuống không gian đầy bụi bặm. Những bức tường gạch cũ kỹ loang lổ vết ố như đang kể lại câu chuyện của thời gian đã bỏ quên nơi đây. Mùi ẩm mốc pha lẫn chút mùi gỗ mục khiến không gian trở nên ngột ngạt hơn trong sự yên tĩnh tuyệt đối.

Anh bước chậm rãi, đôi giày phát ra tiếng cọt kẹt khi chạm vào nền gạch thô ráp. Mỗi bước đi của anh đều đầy cẩn trọng dấu hiệu cho sự sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ mối nguy nào có thể xuất hiện. Ryan lia mắt xung quanh với ánh nhìn sắc bén của anh quét qua từng ngóc ngách – những chiếc thùng gỗ chồng lên nhau bao trùm bởi vài mảng bụi phủ kín, một vài công cụ cũ kỹ bị bỏ lại từ lâu.

Dừng lại ở giữa phòng, Ryan khẽ nghiêng đầu, lắng nghe. Chỉ có tiếng gió rít qua những khe cửa sổ nhỏ tạo thành âm thanh như một bản nhạc buồn rầu vọng lại. Bỗng nhiên, anh nhận ra sự bất thường trong sự tĩnh lặng ấy – một cảm giác hoặc có lẽ là bản năng của một người từng trải qua hàng trăm trận chiến.

Ryan khẽ nhíu mày, bàn tay đặt lên thắt lưng gần bộ đàm nhưng anh không bật nó lên. Anh tiếp tục tiến lên, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Mắt anh dừng lại ở một góc tối phía bên phải căn phòng nơi bóng tối dày đặc khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

Ngay lúc đó, từ trong bóng tối, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện. Hắn di chuyển chậm rãi, dáng vẻ lén lút như một kẻ săn mồi đang cố gắng không làm con mồi của mình giật mình. Đôi mắt hắn ánh lên tia lạnh lùng, đầy sự tính toán.

Ryan không tỏ ra bất ngờ nhưng anh đứng thẳng người, ánh mắt tập trung vào người kia khi hắn bước vào ánh sáng mờ:
"Kane, tôi biết đó là cậu"

Ryan lên tiếng với chất giọng trầm nhưng đầy nghiêm nghị:
"Cậu đang làm gì ở đây?"

Kane dừng lại, nụ cười nhếch mép quen thuộc hiện lên trên gương mặt đầy sẹo của hắn:
"Tôi chỉ đến để... trò chuyện một chút. Không ngờ cậu kiểm tra kỹ như vậy, Ryan. Nhưng điều đó làm tôi yên tâm."

Ryan không đáp, ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như muốn xuyên thấu qua Kane để tìm kiếm ý đồ thực sự đằng sau sự xuất hiện này. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, chỉ còn lại tiếng bóng đèn dây tóc rung khẽ trong cơn gió thoảng qua.

Trong lúc đó, Aiden đang tuần tra khu vực gần nhà kho. Một cách tình cờ, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ryan vọng ra từ bên trong. Dù không rõ ràng, Aiden nhanh chóng nhận ra có điều bất thường. Ẩn mình trong bóng tối, cậu căng tai lắng nghe. Những từ khóa quan trọng lọt vào tai: "tối nay," "nhà kho ngoại ô" và "nói chuyện."

Aiden không tiến lại gần, tránh để lộ sự hiện diện của mình. Nhưng đôi mắt cậu sắc lại, trong đầu bắt đầu xâu chuỗi các mối liên hệ và nghi ngờ. Sau khi nghe thấy tiếng Kane rời đi, Aiden đứng lại thêm một lát, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Ryan – người sau đó quay lại với công việc một cách bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khi đồng hồ điểm 7 giờ tối, Ryan và Aiden kết thúc ca làm việc của mình như thường lệ. Cả hai rời khỏi khu vực bảo vệ và trở về phòng trong khách sạn. Với vẻ bề ngoài, mọi thứ diễn ra như một ngày làm việc bình thường – không có bất kỳ điều gì khác lạ trong mắt những người xung quanh.

Ryan bước vào phòng của mình, đôi chân chậm rãi nhưng chắc chắn. Anh cởi áo khoác và treo lên móc, ánh mắt dừng lại một chút trên khung cảnh bên ngoài cửa sổ – ánh đèn thành phố đang dần nhòe đi trong màn đêm. Trong lòng anh, những suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Kane lúc chiều vẫn không ngừng dậy sóng. Đôi tay chưa tháo kịp tháo đôi găng tay đen siết chặt một chiếc đồng hồ cũ trong túi như muốn khẳng định quyết tâm của mình.

Ở phòng bên cạnh, Aiden cũng vừa bước vào. Trái ngược với Ryan, cậu trông có vẻ thoải mái hơn. Aiden ngả người ra sau trên ghế, đôi chân gác lên cạnh bàn một cách thong thả. Đôi mắt cậu ánh lên sự tinh nghịch nhưng không che giấu được tia sắc sảo đang rực sáng bên trong. Khoé môi Aiden nhếch lên, nụ cười đầy vẻ thú vị hiện rõ khi cậu tưởng tượng đến cuộc gặp tối nay giữa Ryan và một người có vẻ là Kane.

[Hừm, một chút bí ẩn, một chút căng thẳng... nghe như mình đang cuốn vào một cuốn tiểu thuyết thú vị vậy.]
Aiden lẩm bẩm, ánh mắt thoáng lướt qua đồng hồ trên tường. Cậu thầm nghĩ đến từng chi tiết mình đã nắm bắt được từ những lời nói ngắt quãng nghe lỏm được của Ryan.

Aiden không giấu nổi sự hào hứng. Tựa như một kẻ đang đứng ngoài xem ván cờ đầy kịch tính, cậu cảm thấy mình đã nắm bắt được vài quân bài quan trọng và giờ chỉ cần kiên nhẫn để mọi thứ bày ra trước mắt. Cậu ngồi dậy, xé gói bánh Oreo trên bàn, nhai một cách chậm rãi như để thưởng thức từng giây phút chờ đợi.

[Ai mà ngờ giờ tăng ca lại khiến tim mình đập mạnh đến vậy?]

Khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, Ryan đã có mặt tại nhà kho cũ ở rìa thủ đô, cách xa sự ồn ào và náo nhiệt. Chiếc xe đưa anh dừng cách đó khoảng vài trăm mét để tránh gây chú ý. Ryan bước xuống, ánh đèn đường hiếm hoi chiếu lên khuôn mặt trầm lặng nhưng sắc lạnh của anh.

Nhà kho cũ hiện lên trong ánh sáng mờ mịt – một công trình bị thời gian bỏ quên. Những bức tường gạch loang lổ, cửa sổ bụi phủ mờ và mái tôn gỉ sét càng làm tăng thêm vẻ hoang phế của nơi này. Bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ có vài tia sáng từ những ngọn đèn đường xa xôi lọt qua, in bóng mờ lên mặt đất gồ ghề và những bụi cây xung quanh.

Ryan bước chậm rãi vào bên trong, đôi giày của anh phát ra tiếng "cót két" nhẹ khi chạm vào sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ. Ánh sáng vàng nhạt từ một bóng đèn dây tóc treo lủng lẳng trên trần nhà hắt xuống tạo ra những bóng tối đung đưa trên các bức tường. Không khí trong nhà kho ngột ngạt, mùi ẩm mốc và gỗ mục khiến mọi thứ càng thêm nặng nề.

Anh bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng, từng bước đi đều cẩn thận và đầy tính toán. Đôi mắt anh quét qua từng góc khuất – những chiếc thùng gỗ xếp chồng lên nhau cùng với đó là vài mảng tường bị nứt. Ryan lặng người lại khi nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng kim loại vang lên khe khẽ mỗi khi cánh cửa lắc lư dưới cơn gió nhẹ.

Anh dừng lại ở giữa căn phòng, đôi tay thả lỏng nhưng cơ thể sẵn sàng với mọi tình huống. Ryan khẽ nghiêng đầu, tập trung lắng nghe. Mọi thứ đều tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng này khiến anh cảm thấy bất an như thể nó đang che giấu một điều gì đó.

Bỗng, từ một góc tối phía sau, một bóng dáng xuất hiện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro