
🦊🐰
Gần đây, Khương Tiểu Soái mắc một chút lỗi nhỏ, Quách Thành Vũ mặt lạnh, chỉ dạy vài câu. Có lẽ do được cưng chiều quá nên Thỏ giận dỗi ngay.
Khương Tiểu Soái mở miệng ngay: "Mượn anh quản à?" Nghe xong, Quách Thành Vũ thấy tim như thắt lại, Thỏ này thật là lời đâu ra lời đó. Khương Tiểu Soái nhìn Quách Thành Vũ mặt dần u ám thì nhỏ giọng: "Em sai rồi."
Quách Thành Vũ vuốt mái tóc mềm của Khương Tiểu Soái, ôm chặt vào lòng:
"Thôi nào, là tôi quá nghiêm khắc phải không? Thỏ nhỏ của tôi, có tha thứ cho tôi không?"
Khương Tiểu Soái không nói gì, chỉ bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất, ám chỉ muốn được hôn. Quách Thành Vũ véo vào môi cậu, làm thành hình miệng vịt.
Khương Tiểu Soái lườm một cái, đẩy Quách Thành Vũ ra. Quách Thành Vũ vừa định ôm lại để hôn cho trọn thì bị gọi đi gấp.
Nhìn Quách Thành Vũ đi khuất, Khương Tiểu Soái mắt cay, nước mắt trào ra.
Khương Tiểu Soái nghĩ ra một chiêu, đó là bỏ nhà đi vài ngày, bị mắng cũng không sao, chỉ cần khiến Quách Thành Vũ không tìm thấy mình, phải lo lắng một chút.
Nói là làm, Khương Tiểu Soái chuẩn bị vài bộ quần áo, bàn giao phòng khám cho bác sĩ Tiểu Phì trước khi đi. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Nhưng chưa biết đi đâu thì chân đã tự di chuyển. Đi đến Đại Uý à? Không được, Trì Sính chắc chắn sẽ muốn có không gian riêng với Đại Úy mà báo Quách Thành Vũ.
Lúc này, một chiếc xe đen chạy tới, trên xe ghi "Du lịch Blind Box", điểm đến ngẫu nhiên, giá hợp lý.
Khương Tiểu Soái vỗ đùi: tuyệt quá, du lịch ngẫu nhiên, Quách Thành Vũ sẽ không tìm thấy mình, thật thú vị.
Khương Tiểu Soái vẫy tay, tài xế nhìn mặt Khương Tiểu Soái, dừng xe lại.
"Tên nhỏ này quan tâm du lịch ngẫu nhiên à?" Tài xế hỏi. Khương Tiểu Soái không ngần ngại: "Đúng, tôi quan tâm, bao nhiêu tiền?"
Tài xế mở tay: "Chỉ 1,5k, bao ăn, ở, chơi, không thiệt đâu."
Người ngồi sau cũng đồng thanh: lên đi nhóc
Mấy người trên xe toàn là cơ bắp cuồn cuộn, Khương Tiểu Soái hơi rụt cổ nhưng vẫn lên xe.
Họ đưa nước: "Uống đi, bị say xe không? Có thuốc say xe đây."
Khương Tiểu Soái cười: "Cảm ơn, nước tôi nhận, thuốc thì không cần, tôi không say."
Tài xế bắt chuyện: "Có nơi nào muốn đi không?"
Khương Tiểu Soái lắc đầu: "Đi đâu cũng được, càng xa càng tốt, xem như bỏ nhà đi, tiền không thành vấn đề."
Họ không nói gì thêm, nhìn Khương Tiểu Soái uống nước, xe lắc lư, Khương Tiểu Soái dần mệt, ngã vào lòng một cơ bắp.
Xe vào khu vực không có camera, họ đổi xe nhiều lần, cuối cùng đến nơi.
Quách Thành Vũ xử lý xong việc, nghĩ đến Thỏ giận dỗi đáng yêu, vòng qua mua bánh nhỏ Khương Tiểu Soái thích.
Mang theo đồ đến phòng khám, gặp bác sĩ Tiểu Phì đang chuẩn bị khóa cửa, nhìn Quách Thành Vũ kinh ngạc:
"Ê? Quách Thành Vũ? Khương Tiểu Soái đã về rồi, không đi du lịch à, sao không đi cùng cậu ấy?"
Quách Thành Vũ đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng. Anh linh cảm Tưởng Tiểu Soái đã xảy ra chuyện gì đó, đồ đạc trên tay anh rơi xuống đất..Anh không dám liều, gọi Trì Sính cùng tìm, cùng xem camera, phát hiện chiếc xe đen khả nghi.
Camera cho thấy Khương Tiểu Soái nhìn thấy xe du lịch , vui vẻ lên xe, Quách Thành Vũ mặt tái mét.
Tìm dọc đường, cuối cùng thấy xe đen ở ngõ cụt, Quách Thành Vũ mở cửa, bên trong không có dấu hiệu giằng co, chỉ tìm thấy camera hành trình.
Camera ghi lại Khương Tiểu Soái uống nước lạ, ngã vào lòng cơ bắp, cùng những lời nói sau đó.
Trì Sính dựa vào cửa xe, nói: "Khương Tiểu Soái gan thật, bỏ nhà đi mà lên xe lạ, uống nước lạ, Quách Thành Vũ, phải dạy cho nó một bài học."
Người khác cũng tham gia, Quách Thành Vũ dùng mọi lực lượng để tìm Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái tỉnh dậy thì phát hiện bị trói, tài xế cầm ống tiêm: "Ê, nhỏ xinh tỉnh rồi à? Nên ngoan chút, chịu khổ chút."
Nhìn ống tiêm chứa dung dịch tím, Khương Tiểu Soái lùi lại, cơ bắp giữ chặt, tài xế tiêm vào.
Khương Tiểu Soái cảm thấy không ổn
"Mặc đồ cho cậu ấy đi; cậu ấy sẽ lên sân khấu lúc 7 giờ tối."
"Tự thay quần áo đi, ngoan chút, không thì em muốn tôi thay đồ cho em sao."
Khương Tiểu Soái run tay, quyết định tuân theo, Nếu người khác thật sự thay đồ cho cậu,cậu sẽ chết chắc. Cậu tin chắc chắn Quách Thành Vũ sẽ đến cứu.
Trang phục trong suốt, hở eo, quần ngắn, dây lưng và vòng cổ đặt bên cạnh. Khương Tiểu Soái cố nén, hy vọng Quách Thành Vũ nhanh chóng đến.
Buổi đấu giá diễn ra, MC giới thiệu: "Món cuối là một mỹ nhân đỉnh cao, giá khởi điểm 10 triệu."
Khương Tiểu Soái bị trói trong lồng, quỳ, khoe dáng, chân trắng, eo thon, miệng bị bịt, mắt che băng đỏ, tạo hiệu ứng thị giác mạnh.
Mọi người đấu giá từng bước, tăng lên cả tỷ. Khương Tiểu Soái kinh ngạc: "Mình đáng giá vậy sao?"
MC vừa định gõ búa, bên ngoài nổ vang, mọi người sững sờ.
Người ngoài chạy vào: "Quách Thành Vũ... Quách Thành Vũ... đã phá nơi này!"
Khương Tiểu Soái mơ hồ nghe thấy Quách Thành Vũ đến, quá tuyệt, được cứu rồi.
Người trong phòng nhìn nhau, ai chẳng biết Quách Thành Vũ, cùng Trì Sính là hai đại công tử Thủ đô, ai dám đụng.
Chủ nhà đấu giá vội vàng bước tới. Quách Thành Vũ mặt mày âm trầm đá tung cửa, chủ nhà lập tức tiến lại gần nịnh nọt.
"Này, Quách thiếu gia đến đây làm gì? Chẳng phải ngài và Trì thiếu gia không quan tâm đến chuyện này sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Mắt Quách Thành Vũ đỏ ngầu. "Các ngươi đã động đến người của ta rồi, vậy các ngươi nghĩ ta còn ở đây làm gì?"
Quách Thành Vũ nhìn quanh, thấy Khương Tiểu Soái trong lồng, nuốt nước bọt.
Ông chủ đấu giá cố thanh minh: "Tất cả tự nguyện, đâu phải người của anh."
Quách Thành Vũ không muốn nghe lời, đá luôn: "Ngươi mà cũng được nhìn thấy vợ ta sao? Vậy thì cố giữ lại đôi mắt ngươi lại đi."
Trong tiếng van xin, cánh cổng lồng mở ra, Quách Thành Vũ ôm Khương Tiểu Soái trong áo khoác, bước đi không ngoái đầu.
Bên ngoài đống đổ nát, Trì Sính trao hộp: "Mày cần thứ này, nó bị đánh thuốc à? Chỗ này để tao xử lý."
Quách Thành Vũ gật đầu nhận hộp, đi nhanh hơn, Khương Tiểu Soái mặt đỏ, chân liên tục cọ vào bụng Quách Thành Vũ.
Quách Thừa Vũ cảm thấy toàn thân nóng bừng. Anh nhíu mày, lay nhẹ Tưởng Tiểu Soái hai cái, khiến cậu sợ hãi, Thỏ nhỏ sợ hãi liền ôm cổ anh.
Trên đường, Khương Tiểu Soái cởi cúc áo, Quách Thành Vũ nhìn, nuốt nước bọt.
Trì Sính đưa người hết ra, phá hủy cả đấu trường, không quên tạo dáng trước ống kính, thể hiện khí chất "không ngoái đầu". anh muốn Ngô Sở Uý phải trầm trồ khen ngợi sự xuất hiện oai hùng của mình.
Khi lên xe, Quách Thành Vũ đặt Khương Tiểu Soái ngồi cạnh, vẫn ôm lấy cậu , cẩn thận, để cậu cảm thấy an toàn. Khương Tiểu Soái ngồi yên, hơi mệt nhưng cảm giác được bảo vệ, đôi mắt dần mềm lại.
"Đừng lo, Thỏ bé. Anh sẽ đưa em về nhà, không ai được làm hại em nữa," Quách Thành Vũ nói, tay vuốt mái tóc mềm của cậu.
Khương Tiểu Soái ngước mắt nhìn anh, mỉm cười nhỏ, tim ấm áp: "Anh... em biết rồi."
Xe lăn bánh, đưa họ trở về nhà, trên khuôn mặt cậu là sự an yên, còn Quách Thành Vũ thì vẫn kiên quyết bảo vệ, mỗi bước đi đều như nhắc nhở: Thỏ của anh, sẽ luôn ở bên anh.
Quách Thành Vũ đóng cửa cái rầm, lập tức kéo Khương Tiểu Soái vào lòng, ép cậu dựa lưng vào tường. Cả cơ thể Thỏ bé bị anh bao trọn, không còn kẽ hở.
"Anh...!" Khương Tiểu Soái vừa gọi được một tiếng, môi đã bị chặn lại. Nụ hôn mạnh mẽ, gấp gáp, vừa như trách phạt vừa như trút hết lo sợ vừa qua.
Cậu run rẩy, tay vô thức níu chặt áo sơ mi của Quách Thành Vũ. Hơi thở nóng hổi phả lên cổ, bàn tay to lớn của anh vuốt dọc sống lưng, siết lấy eo cậu, kéo sát vào cơ thể rắn chắc của mình.
Khương Tiểu Soái khẽ rên, gò má đỏ bừng, cả người mềm nhũn dựa vào anh. "Anh... nhẹ thôi... em vẫn còn..."
Quách Thành Vũ ghé sát tai cậu, giọng trầm khàn: "Không nhẹ được. Em bỏ nhà đi, còn dám lên xe lạ... Anh phải dạy em nhớ suốt đời."
Nói rồi, anh cắn nhẹ lên vành tai, tay trượt xuống hông, giữ cậu chặt hơn. Nụ hôn nối tiếp nụ hôn, từ môi xuống cổ, từ cổ xuống xương quai xanh, mỗi chỗ anh chạm vào đều khiến Khương Tiểu Soái rùng mình, ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn.
Cậu vùi mặt vào ngực anh, giọng run run, vừa sợ vừa khao khát: "Anh... đừng bỏ em nữa... ôm em đi..."
Quách Thành Vũ ôm trọn cậu, hôn sâu thêm lần nữa, mạnh mẽ đến mức cả thế giới như chỉ còn lại nhịp tim hai người hòa vào nhau, nóng bỏng, dồn dập, cuốn lấy không rời.
Lần này lâu quá. Khương Tiểu Soái thức dậy vào buổi chiều. Quách Thành Vũ đang nấu canh nồi canh bổ dưỡng. Tiểu Soái cựa mình, cảm thấy đau nhức vì vận động quá nhiều.
Quách Thành Vũ vừa bưng canh lên lầu. Mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có vẻ mặt nghiêm nghị. Khương Tiểu Soái bỗng cảm thấy ủy khuất. Rõ ràng tối qua cậu đã cho anh ta đã cho ăn uống đầy đủ, vậy mà giờ lại lạnh ngắt thế này?
Tưởng Tiểu Soái không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu ăn hết canh. Thấy Tiểu Soái đã ăn xong, Quách Thành Vũ bắt đầu lên lớp.
"Khương Tiểu Soái, em còn bao nhiêu mạng nữa? Muốn chọc tức tôi à? Bỏ nhà đi à? Sao anh dám lên xe người lạ uống nước người lạ mời? Hả?"
Giọng nói của Quách Thành Vũ đã mất đi vẻ dịu dàng, nhu mì thường ngày, nhưng cũng đủ để dọa người. Khương Tiểu Soái hoảng sợ. Chuyện này không đơn giản, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
"Khương Tiểu Soái, để anh nói rõ. Hành vi lần này của em khiến anh thực sự tức giận. Vậy nên, sau hình phạt hôm nay, em sẽ chịu hình phạt bảy ngày. Trong thời gian này, anh sẽ không dùng lời nói hay cử chỉ nào để dỗ dành em. Nhưng hãy nhớ, một khi em đã phạm lỗi, em sẽ không bị phạt lần thứ hai. Một khi anh đã phạt em chuyện này sẽ kết thúc. Anh sẽ mãi yêu em, được không? Đừng nghĩ ngợi gì nữa, đừng để trí tưởng tượng bay xa."
Khương Tiểu Soái nổi giận đùng đùng muốn đến phòng khám. Dù sao thì cậu cũng đã ra ngoài lâu như vậy rồi. Cậu khập khiễng bắt taxi đến phòng khám.
Khương Tiểu Soái đến phòng khám, gặp bác sĩ Tiểu Phì: "Em bị cảm à? Ngày em đi, bạn trai em lo lắm."
Khương Tiểu Soái cười gượng: "Ừ... em hơi cảm, không yên tâm phòng khám nên đến."
Cậu tự sắp xếp thuốc, Ngô Sở Uý đến, trông thấy Khương Tiểu Soái bỗng thốt: "Sư phụ, em đến rồi." Khương Tiểu Soái giật mình va vào kệ, Ngay lập tức, nỗi oán hận và đau đớn dồn nén bùng phát.Tiểu Soái òa khóc, không thể dừng lại.Cậu hoàn toàn suy sụp.
Ngô Sở Úy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy. Đầu tiên anh gọi điện cho Quách Thành Vũ. "Thành Vũ, hình như tôi đã làm Tiểu Soái khóc rồi. Cậu ấy đang rất suy sụp. Đến thăm cậu ấy nhé.
Quách Thành Vũ lạnh lùng trả lời: "Ừ."
"Trì Sính , xong rồi! Em làm Tiểu Soái khóc rồi."
Trì Sính vẻ mặt khó hiểu. "Hả? Sao em lại làm cậu ấy khóc? Quách Tử không an ủi cậu ấy sao? Em sợ à? Tôi đến đón em."
Ngo So Uý ôm Khương Tiểu Soái, vỗ lưng bắt chước cách Trì Sính vỗ lưng mình..
Anh ta lau nước mắt cho Khương Tiểu Soái bằng khăn giấy rồi tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt của Khương Tiểu Soái trước mặt Ngô Sở Uý . "Quách Tử có phạt cậu không?"
Phải, nếu Đại Uý cũng phạm lỗi tương tự, Trì Sính đã đánh chết hắn rồi, à... đánh gần chết.
Quách Thành Vũ đến ngay, Ngô Sở Uý lại sững sờ. Quách Thành Vũ không ôm Khương Tiểu Soái để an ủi hay hôn cậu ta, mà chỉ vòng tay qua eo Khương Tiểu Soái, để cậu ta khóc.
Trì Sính đến, bế Ngô Sở Úy đi, liếc nhìn Quách Thành Vũ. "Hình phạt? thật không cam lòng. Nhớ an ủi nó đi. Xem bác sĩ Khương buồn bực thế nào kìa! Tiếng khóc của hắn làm Đại Bảo nhà ta sợ quá."
Khương Tiểu Soái đảo mắt. Cậu khóc vì ai vậy? Người đó không biết chuyện gì đang xảy ra sao?
Thấy Khương Tiểu Soái chật vật bước đi, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên. Khương Tiểu Soái vòng tay ôm lấy cổ Quách Thành Vũ.
"Vẫn còn đau lòng phải không?"
Giọng điệu của Quách Thừa Vũ bình thản, nhưng tình cảm vẫn nồng nàn. "Có khi nào anh không thương em không? Em còn giả tạo hơn cả Ngô Sở Úy nữa. Vậy mà em còn làm ra vẻ đáng thương nữa hả? Không phải em sao?"
Quách Thành Vũ chỉ đi lấy nước. "Uống đi! Em khóc lâu như vậy, anh lo em bị mất nước lắm."
Ngày cuối cùng cũng đến. Tưởng Tiểu Soái rõ ràng tươi tỉnh hơn hẳn, Quách Thành Vũ không nhịn được trêu chọc: "Sao vậy? Cậu đẹp trai, cậu sống lại rồi à?"
...Điều đáng ngạc nhiên là Khương Tiểu Soái không hề khóc. Mãi đến khi mọi hình phạt kết thúc, cậu mới òa khóc và lao vào vòng tay Quách Thành Vũ.
Lần này, Quách Thành Vũ ôm chặt Khương Tiểu Soái. "Em yêu, em đã chịu đựng nhiều rồi. Để chồng hôn em nha?"
Khương Tiểu Soái bĩu môi, mời gọi Quách Thành Vũ hôn cậu . Một nụ hôn dài và dịu dàng nối tiếp. Không khí tràn ngập tiếng nước chảy khi hai người trao đổi nước bọt. Đôi chân của Khương Tiểu Soái mềm nhũn vì nụ hôn.
Khương Tiểu Soái phàn nàn: "Mấy ngày nay anh chẳng cho em một cái yêu tử tế nào cả. Không một nụ hôn chào buổi sáng, không một nụ hôn chúc ngủ ngon, thậm chí một cái ôm cũng không."
Quách Thành Vũ lại hôn môi cậu thêm vài cái, như gà mổ thóc: "Bù nụ buổi sáng, buổi tối tôi đã hôn khi em ngủ, giờ muốn thì hôn luôn."
"Anh đến hôn em mỗi đêm sao? Quách Thành Vũ, anh không kiềm chế được, chỉ có mình em chịu thiệt để rồi thấy buồn thôi." Khương Tiểu Soái bĩu môi.
Quách Thành Vũ nghiêm túc: "Bảo bối, nhớ kỹ hình phạt này nhé. Anh không đùa đâu. Nếu em giận anh, anh có thể an ủi, nhưng nếu em bỏ chạy mà còn làm chuyện như thế này nữa, anh sẽ phạt gấp đôi."
Khương Tiểu Soái che miệng anh: ""Biết rồi, biết rồi. Thành Vũ của em , đừng mắng em nữa. Em biết mình sai rồi, em thật lòng hối hận."
Quách Thành Vũ âu yếm véo má Khương Tiểu Soái. "Được rồi, được rồi, cục cưng của anh, Soái Soái lúc nào cũng đúng. Để tôi xem vết thương của em nhé?"
Vua Thỏ lại lên ngôi, thậm chí còn hơn cả hoàng đế. Mỗi sáng, Quách Thành Vũ đều trao cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon thật dài và dịu dàng, sau đó là một bữa sáng thịnh soạn. Ngày nào Quách Thành Vũ cũng không chỉ ôm cậu trong lòng mà còn thỉnh thoảng bế cậu lên và hôn cậu.
Nếu Khương Tiểu Soái cau mày, Quách Thành Vũ sẽ lập tức đến bên cạnh an ủi cậu, không thiếu những nụ hôn và cái ôm. Trong suốt bộ phim, Khương Tiểu Soái sẽ ngồi lên đùi Quách Thành Vũ, véo má Tiểu Soái khi đút ăn, thậm chí còn an ủi họ bằng những nụ hôn trong những cảnh xúc động nhất.
Trong khi nấu ăn, Quách Thành Vũ sẽ dang rộng vòng tay và gọi Khương Tiểu Soái: "Vua Thỏ~ Tôi không thắt được tạp dề~ Đến giúp tôi nào~ Tôi sẽ trả tiền cho em~"
Khương Tiểu Soái chạy đến, buộc tạp dề, đòi thưởng: "Bao nhiêu?"
Quách Thành Vũ hôn nhẹ: "Đặt cọc trước, lát có bánh và bánh nhỏ."
Khương Tiểu Soái bĩu môi: "Một nụ hôn không đủ, phải hai," khiến Quách Thành Vũ thích vẻ mặt nhỏ nhắn này đến nỗi ghì chặt cậu xuống bàn bếp và hôn cậu say đắm.
Trì Sính và Ngô Sở Úy, những người đã mang đồ đạc vào, lặng lẽ quan sát, hoàn toàn coi nơi này như nhà. Khương Tiểu Soái nhìn thấy họ, sợ đến mức vội đẩy Quách Thành Vũ ra.
Quách Thành Vũ bực mình vì bị ngắt lời, chỉ biết đảo mắt và giơ ngón giữa ra hiệu cho Trì Sính. Khương Tiểu Soái có phần vui mừng.
"Ngô Sở Úy, sao em lại đến đây?" Cậu hỏi.
Ngô Sở Úy mỉa mai: "Chắc chắn là Quách Thành Vũ của em đã đưa chúng ta đến đây. Anh ấy nói dạo này em khổ sở quá, nên nhờ bọn anh mang đồ ăn ngon đến bầu bạn với em."
Khương Tiểu Soái mỉm cười dịu dàng. Ngô Sở Uý thì thầm với cậu : "Quách Thành Vũ của em thật dịu dàng và ấm áp. Trì Sính của anh ngày nào cũng bắt nạt anh như một tên côn đồ."
"Uys Uý , em lại nói xấu anh rồi. Anh sẽ giúp Quách Tử. Em ở lại với nhân vật chính hôm nay nhé," giọng Trì Sính dịu dàng, khiến Khương Tiểu Soái huých nhẹ Ngô Sở Úy.
"Trì Sính của em cũng ngoan rồi," Khương Tiểu Soái thầm nghĩ.
Trong bếp, Trì Sính và Quách Thành Vũ bận rộn chuẩn bị mọi thứ, còn bên ngoài, người yêu của họ cười nói vui vẻ. Khung cảnh ấy tràn đầy hạnh phúc, ấm áp.
" Mày thật sự chiều chuộng cậu ấy như một vị hoàng đế sao?" Trì Sính hỏi.
"Còn gì nữa? Mày không chiều chuộng Ngô Sở Úy của mày sao?" Quách Thành Vũ đáp, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Tối hôm đó, sau khi tiễn Trì Sính và Ngô Sở Úy ra về, Quách Thành Vũ ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái và thì thầm:
"Shuai Shuai, em yêu, anh yêu em. Lần này thật sự đã sai rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ đối xử tốt hơn với Thỏ Vương của chúng ta."
Khương Tiểu Soái mở mắt, vẻ mặt mơ màng: "Hử? Mấy ngày rồi còn nhắc lại làm gì? Em đã nói là rất vui khi có anh bên cạnh mà."
Chỉ cần họ hạnh phúc, mọi thứ khác đều không quan trọng. Quách Thành Vũ chỉ muốn ở bên Khương Tiểu Soái mãi mãi, còn Khương Tiểu Soái chỉ muốn được Quách Thành Vũ cưng chiều mãi mãi.
___________
Thực ra khi mới đọc bộ này tui thấy siêu siêu hay luôn á, mà do ngôn từ của tôi nó lủng củng nên nó chỉ được 1/10 thôi huhu. Tôi đã phá hỏng bộ mà tôi yêu nhất rồi😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro