Chương 3: Cảm xúc ngày càng lớn mạnh
Sau trận chiến, Sasin ngồi trong lều y tế trong khi Benjamin băng bó vết thương trên vai cậu.
"Đau không?" Động tác của Benjamin lại nhẹ nhàng đến không ngờ. "Không sao." Sasin nhìn hàng mi rũ xuống của Benjamin, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh lại chọn làm lính đánh thuê?"
Bàn tay Benjamin hơi dừng lại, sau đó tiếp tục quấn băng một cách thành thạo: "Có một số việc nằm ngoài sự lựa chọn của chúng ta."
"Nhưng anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh đâu," Sasin nhẹ nhàng nói, "Anh đã cứu tôi và những thường dân kia."
Benjamin ngẩng đầu, trong đôi mắt xám xanh hiện lên một cảm xúc phức tạp: "Có lẽ em quá ngây thơ, khiến anh cũng trở nên ngốc nghếch." Sasin mỉm cười: "Có lẽ đây là khởi đầu tốt."
Benjamin nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, trong lòng dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng rung động. Anh ta quay đầu đi, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Đừng để trí tưởng tượng bay xa. Tôi chỉ không muốn thấy ai chết trước mặt tôi thôi."
"Thật sao?" Sasin nháy mắt tinh nghịch, "Vậy tại sao tai anh lại đỏ?" Benjamin trừng mắt nhìn cậu, nhưng không giấu được khóe miệng cong lên một chút: "Im đi, phóng viên nhỏ."
Bên ngoài lều, ánh hoàng hôn còn sót lại rải rác trên đống đổ nát hoang tàn, như thể phủ lên vùng đất bị chiến tranh tàn phá này một lớp ánh sáng vàng rực. Hai trái tim trẻ lặng lẽ tiến lại gần nhau trong bầu không khí đầy khói thuốc, giống như những cây ô liu kiên cường sinh trưởng giữa đống đổ nát, nở rộ ánh sáng hy vọng trong cuộc chiến tàn khốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro