Chương 2
Trên con đường núi ngoằn ngoèo, một chiếc motor đang phóng đi vùn vụt bằng tất cả sự vội vã và nôn nóng. Bàn tay siết chặt trên tay lái, con đường ở Trùng Khánh vẫn dễ sợ như vậy, 4 năm trôi qua không thay đổi chút nào. Dư Cảnh Thiên gồng mình trên xe, lao đi với tốc độ chóng mặt. Cậu luôn sợ con đường này nhưng có một nỗi sợ còn to lớn hơn như thế.
"Cảnh Thiên, tối qua Nhất Châu lạ lắm, nói chuyện nghe cứ như trăn trối. Suốt cả sáng nay tôi không liên lạc được với anh ấy, sợ là thật sự có chuyện gì rồi!" Giọng Vũ Kiến văng vẳng bên tai làm tim cậu đập thêm loạn.
"Hai tuần trước anh ấy từ chối tất cả dự án mới, sau khi hoàn thành hết lịch trình cũ thì biến mất, mỗi lần liên lạc đều vô cùng khó khăn" Lời của trợ lí La Nhất Châu nói trong cuộc gọi sáng nay với cậu, lời nói mang đầy sự lo lắng bất an.
Chuyện gì đang xảy ra với Nhất Châu của cậu? Tại sao lại dừng hết mọi công việc? Tại sao lại biến mất? Tại sao Vũ Kiến lại nói những lời đó. Anh im lặng suốt 4 năm, không một lần liên lạc. Mọi thứ cậu biết về anh đều do Vũ Kiến kể lại, cho đến sáng nay, lòng cậu chợt rối loạn không yên, cuộc gọi của Vũ Kiến đưa tới một thứ linh cảm vô cùng tệ hại.
"Châu, chờ em. Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không...nếu không có chết em cũng chẳng tha thứ cho anh!"
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Có một sự thật đau lòng rằng 'Chúng ta chưa từng trân trọng những gì trước mắt cho tới khi nó bất chợt biến mất hoặc ở bên vực thẳm của sự tan vỡ'. Tại sao? Vì một cách vô tâm ta luôn tin rằng bất kì lúc nào cũng có thể quay trở lại, luôn tin rằng chỉ cần quay đầu sẽ còn có người đứng đó vẫy tay cười với mình, luôn tin rằng có người sẽ kiên nhẫn đợi mình dù có qua đi bao năm tháng. Chúng ta chả biết rằng họ rồi cũng sẽ mệt, sự chờ đợi làm họ mệt đến cạn kiệt ý chí, lòng tin cũng sẽ theo năm tháng mà tàn tạ đến chẳng đủ hình hài.
4 năm, đối với người trẻ tuổi như Dư Cảnh Thiên cũng không quá ngắn nhưng lại không đến nỗi trở thành cơn ám ảnh. Nhưng đối với cái người đã bước sang tam tuần, thì rõ là không chỉ dùng một chữ 'dài' để hình dung. Lòng tự tôn khiến Dư Cảnh Thiên không tự chủ động liên lạc, thấp thoáng đâu đó lại thêm chút hờn dỗi ấu trĩ. Lâu dần lại thành gượng gạo, càng khó để bước tới thêm lần nữa. Còn Nhất Châu? Anh đã trưởng thành, suy nghĩ rõ ràng là chững chạc nhưng vẫn chẳng chịu hạ mình? Chả phải là anh không muốn hạ mình để đi tìm tiểu sư tử mà là anh sợ, sợ rằng thứ mình nhận được lại càng đau đớn hơn, lớn rồi nên yêu cũng thận trọng tới mức e dè. Năm đó, ai đã từng bảo với anh rằng 'đến khi cả hai bình tâm lại...' Câu nói đó như một lời hẹn, như kim chỉ nam trong mối quan hệ của họ, càng là điểm tựa cuối cùng để anh bấu víu. Song...đã qua bao lâu, một chút dấu hiệu cũng không, chỉ cần một chút thôi! Cho anh thêm động lực để chịu đựng, để đợi chờ!
Dù rằng bên ngoài chẳng ai nhận ra sự khác biệt, ngay cả người thân bạn bè. Họ chỉ thấy thỉnh thoảng La Nhất Châu cứ nhìn xa xăm vào nơi nào đó rồi lại nhanh chóng quay về với công việc, chuyên nghiệp, mạnh mẽ, dịu dàng, ấm áp như trước và họ tin rằng La Nhất Châu của họ không bao giờ gục ngã dù cho bao nhiêu điều tồi tệ bủa vây.Cho đến khi anh đột nhiên kêu mệt, từ chối hết tất cả dự án mới, ngày cuối cùng của công việc vừa kết thúc, anh liền lôi bạn bè đi ăn. Phát hồng bao mà không có lí do gì chính đáng, chỉ nói vẹn một câu "Mọi người thật sự đã vất vả" sau đó thì mất tăm mất tích. Thật ra cũng chả phải là mất tích theo kiểu như bất ngờ bốc hơi, chỉ là kéo vali đi đâu đó không ai biết, thỉnh thoảng tương tác chút ít qua weibo với bạn bè và vài người quen. Cho tới hôm qua, khi anh cùng Vũ Kiến đi uống rượu, bắt đầu bằng những câu hỏi thăm thường thấy. Vũ Kiến khoe đã nhận phim mới, hai tuần sau khai máy, còn nói sẽ quay với ai đó, hắn cứ luyên thuyên từ nội dung đến ekip mà chưa nhận ra nụ cười của La Nhất Châu đã dứt từ lâu.
"Bạn diễn hình như đang hẹn hò đó, cứ thấy bí bí mật mật, thỉnh thoảng còn cười ngốc nữa."
"Trong ekip nhiều người quen cũ thời Thanh xuân có bạn 3 nha, có chị gì make up cũng tham gia, chị ấy bảo nhớ anh với Cảnh Thiên..."
Biết mình lỡ lời khi nhắc đến tên Dư Cảnh Thiên, Vũ Kiến chợt ngậm mồm, nốc một hơi hết ly rượu như thể muốn nuốt hết mấy câu vừa nói xuống. Hắn biết, biết rõ mối quan hệ của hai người, càng biết tất cả mọi thứ diễn ra trong 4 năm nay. Vì chính hắn, một cách vô tình hay cố ý đã trở thành hộp thư thoại của Dư Cảnh Thiên, chính hắn là người kể hết mọi chuyện của anh cho người kia. Không dưới chục lần, hắn muốn nói rằng Dư Cảnh Thiên vẫn luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, theo dõi anh mỗi ngày trên weibo...Nhưng hắn chẳng nói được, phần vì tiểu sư tử kia đã cấm tiệt hắn hé môi, phần lớn hơn vì sau khi hai người đường ai nấy đi, Vũ Kiến chưa một lần thấy La Nhất Châu nhắc tới tên Dư Cảnh Thiên, cũng chưa từng thấy anh có vẻ mất mát chút nào.
Trong hình dung mơ hồ của Vũ Kiến, thì La Nhất Châu thực sự quyết tâm buông tay dù hắn cứ thấy có gì không đúng, lại chả hiểu là không đúng chỗ nào. Anh mỉm cười bỏ qua sự gượng gạo của Vũ Kiến rồi hỏi lảng sang chuyện khác, cứ như cái câu nói cuối cùng đó anh chưa từng nghe được.
-----------------------------
Vì fic này đăng trễ hơn những fic khác nên xin được tặng cho các bạn chương nữa trong tuần này, đọc truyện vui vẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro