Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C40

Cảm giác như đã nghe được chuyện gì không nên biết. Và sau khi nghe được mong ước của giám đốc thì cảm giác đó càng trở nên rõ rệt hơn.
'Nếu là cậu Lee Baekwon, tôi rất mong đợi cậu có thể đem Jay của ngày xưa trở lại.'
Nghe kiểu gì cũng thấy vô lý. Thật ớn lạnh khi nghĩ đến tên điên lúc nào cũng nhoẻn miệng cười tươi rói đó lại nở một nụ cười thật sự trong quá khứ, nhưng bảo tôi đem cái hình ảnh đó trở lại thì lại càng vô lý hơn. Tôi nhíu mày, đóng cửa phòng giám đốc. Tuy là đã mặc kệ gạt hết những lời của cái người hay nói mấy thứ kì quặc đó ra, nhưng tôi vẫn không thể thấy dễ chịu hơn được. Sau đó, tôi nhớ lại tấm danh thiếp đang cầm trên tay. Tên điên được cho là đang ở đây. Đột nhiên tôi không muốn đi nữa, nhưng vì nhớ ra có việc phải làm nên tôi buộc bản thân phải quay người lại bước lên bậc cầu thang. Và rồi có ai đó gọi tôi lại từ phía sau lưng.
"Cậu Lee Baekwon, hướng này ạ."
Ông quản lý cười như robot chỉ về hướng ngược lại với cầu thang. Tôi giơ tấm danh thiếp lên trong trạng thái xoay được nửa người.
"Tôi được bảo phải đến đây."
"Tôi biết, nhưng ngài Tổng giám đốc có dặn phải cho cậu thay đồng phục trước đó đã."
Tôi nhìn lướt xuống quần áo tôi đang mặc một lần rồi hỏi ông.
"Bộ đồ này giống đồng phục vậy à?"
"Vâng."
"... Đi thôi."
Tôi đi theo ông đến một căn phòng ở cuối dãy hành lang và thấy khắp nơi treo đầy quần áo, đến mức tôi còn tưởng là mình đang bước vào một cửa hàng thời trang.
"Đây là trang phục được cung cấp cho nhân viên làm việc ở đây."
Người quản lý tiến vào trước, giải thích và quay lại nhìn tôi. Cứ như đang đi lựa đồ, nên tôi không cần liếc nhìn một cái đã với lấy một bộ âu phục màu đen gần đó nhất. Sau đó lại nghe thấy giọng nói của người quản lý.
"Cậu muốn tôi chọn cho cậu không?"
Đang nói cái gì vậy, ông không thấy tôi đã chọn cái gì sao?
"Tôi sẽ lấy cái này."
Mặc dù bộ đồ trong tay trông có vẻ cao cấp, nhưng ông ấy vẫn không nhúc nhích gì, và như đã nhắm đến từ trước, ông lấy một bộ âu phục ra trước mặt tôi.
"Bộ này thì sao ạ?"
Tôi nhìn qua nhìn lại giữa bộ đồ và ông ta rồi hỏi.
"Là ngài Tổng giám đốc đã định sẵn từ trước rồi đúng không?"
Nụ cười theo thói quen treo trên khóe môi của người quản lý bỗng chốc nở rộ thật sâu. Nhưng ông ấy đã trở lại trạng thái bình thường và gật đầu như ông vẫn luôn làm.
"Vâng."
"... đưa tôi."
Khi nhận lấy bộ đồ mà ông đưa đến, tôi chợt sực nhớ ra và hỏi.
"Tại sao ông lại giúp tôi?"
"Vì tôi được nhận lệnh ạ."
Không cần đeo cà vạt đâu mà. Tôi nghe một lời bổ sung khi tháo chiếc cà vạt màu sắc sặc sỡ ra.
"Tôi thấy cậu Lee Baekwon rất thú vị đó."
Lời khen đầu tiên tôi nghe thấy trong đời, ngừng động tác tháo bộ đồ ra khỏi móc treo, tôi ngẩng đầu lên.
"... Vâng, chỉ với cái tên của tôi cũng đủ thú vị rồi."
Tôi nghe thấy một giọng điệu ôn hòa khi rủa thầm cái tên Lee Baekwon dường như đã trở thành tên thật của tôi.
"Tôi cũng thích sự thành thật của cậu nữa."
Thành thật? Một lời giải thích vang lên khi tôi dùng ánh mắt hỏi ông.
"Tôi có thể thấy rõ trong ánh mắt rằng cậu không hề thích giám đốc. Ít nhất thì khi đối diện với ngài giám đốc, cậu không có chút giả tạo nào cả."
Cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, tôi định đáp lại, nhưng ông ấy đã thốt ra một từ mà tôi đã nghe được lần thứ ba.
"Tất nhiên, đó là lý do vì sao ngài giám đốc lại quý trọng cậu nhiều đến mức đưa cậu đến tận đây."

Khác với phụ nữ, phong cách ăn diện của đàn ông rất đơn giản. Mặc một bộ âu phục tươm tất là xong. Điều quan trọng là bộ đồ phải phù hợp với dáng người. Giám đốc văn phòng cho vay trước đây đã từng đưa tôi đi chọn một bộ vào cái ngày đầu tiên tôi vào làm. Chỉ cần mặc một bộ đồ phù hợp là đã có thể trở thành một đối tượng không thể coi thường được rồi. Nhờ vào ông ta, người rất để ý đến vấn đề ăn diện chẳng giống như một tên chủ nợ, tôi mới có thể học được cách mặc quần áo thích hợp với thể hình của bản thân. Có lẽ chính vì vậy, sau 5 năm mang lại trên người, tôi vẫn không thấy có chút ngượng nghịu nào. Và vì ăn mặc chỉnh tề nên tôi không còn bị chặn lại ở lối vào của một nơi trông như một quán bar cao cấp. Điều bất thường ở đây là tôi phải vào trong đó. Tôi nói ra tên của tên điên và yêu cầu được dẫn đến phòng hắn, nhưng họ lại không hiểu.

"Han Jay? Ở đây không có ai như vậy đâu ạ..."
Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, nhưng tôi cũng không thất vọng. Nếu không có hẹn thì chẳng ai lại cố tình để lộ tên khi đến một quán bar cả. Thế nên tên điên không biết là tôi sẽ tới sao?
"Có ai gọi cho cậu từ Mê cung của Alice không?"
"A~ Mê cung Alice. Vậy là anh đến từ đó đúng không?"
Thái độ lịch sự đối với khách hàng đã biến mất, thay vào đó là một điệu cười giễu cợt.
"Tôi sẽ nói lại như vậy ngay đây. Ừm, nhưng mà..."
Cậu ta săm soi nhìn lướt qua tôi từ chân lên đầu một lượt rồi nhỏ giọng lầm bầm.
"So với những người đến trước đây thì trông có vẻ bình thường hơn nhiều nhỉ. A, ý tôi không phải là nói đằng ấy xấu đâu, chỉ là ở Mê cung của Alice thì có rất nhiều người đẹp trai như người nổi tiếng lắm. Nghe nói ở đó còn có người từng làm nghệ sĩ luôn mà, đúng không?"
Cậu ta hỏi nhưng tôi lại không trả lời vì đang có suy nghĩ khác. Theo như lời cậu ta thì trước kia người từ Mê cung của Alice đã từng đến đây vì tên điên đó. Lời nói của giám đốc bỗng lướt qua trong đầu tôi.
- Jay uống rượu kém như còn ngây thơ lắm ấy. Hình như đang có bàn rượu ở đằng đó thì phải, nên là đến uống giúp vài ly đi ha.
Ông ta nói uống rượu kém là thật sao? Trong lòng vẫn chưa thể tin được, tôi theo sau nhân viên dẫn đường vào trong quán bar. Không đến mức được như Mê cung của Alice, nhưng tôi vẫn phải rẽ hướng chỗ này chỗ kia của dãy hành lang và đi sâu tận bên trong. Nhân viên trước đó cứ liên tục liếc nhìn tôi và tám chuyện.
"Tôi nghe nói là ngoài ra còn có rất nhiều nghệ sĩ thực thụ đến đó nữa. Đặc biệt là các diễn viên từ Dream cũng thường hay có buổi gặp mặt ở đó mà phải không? xxx thật sự đẹp trai vậy à? Hừm, tôi nghĩ nếu gặp được ngoài đời thì sẽ trông sến súa như người ngoại quốc chứ nhỉ."
Tôi không đáp lại một lời nào, nhưng cậu ta cũng chẳng bận tâm mà cứ nói liến thoắng như thế. Tiện thể thì chúng ta đang đi đâu vậy? Khi tôi bắt đầu thấy kì lạ, cậu ta đã mở một cửa phòng trông như kho chứa ở trong góc.
"Đây là phòng chờ. Chỉ cần đợi ở đây cho đến khi được gọi là được."
Đến lúc này, tôi đã nhận ra là dù có phiền phức thế nào đi nữa thì cũng phải giải thích rõ là mình cần gì.
"Tôi đến đây để nhờ..."
Chẳng ai xuất hiện đâu, nên làm ơn đưa tôi đến phòng của cái gã nào trông như tên điên đi. Lời giải thích đang định nói ra thì chợt ngừng lại bởi giọng nói của người phụ nữ bên trong.
"... Ừ, thấy chưa? Xem trên TV tốt hơn nhiều. Sao tôi lại đến đây á, tôi nghe lén được tin tức là có một người cấp cao từ Dream ở đây nên mới đến này. Chỉ cần một lời nói thôi là một người qua đường cũng có thể được debut ngay lập tức và thậm chí là trở thành diễn viên chính trong phim drama luôn đó."
'Thật hả? Người đó quyền lực vậy sao?' Tôi lại nghe thấy giọng của người phụ nữ đầu tiên khi ai đó hỏi.
"Ừm. Giám đốc Yoon là người nắm giữ thực quyền của Dream mà."
Giám đốc Yoon?
"Anh muốn nói gì à?"
Đứng giữ cửa, tôi quay lại nhìn người nhân viên và lắc đầu.
"Không có gì. Cứ đợi ở đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #c1