Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Chiếc xe Bugatti Chiron với họa tiết đen vệt cam đang phóng trên đường cao tốc với tốc độ hai trăm hai mươi cây số một giờ, vút qua những làn xe khác như một tia chớp. Âm thanh của động cơ W16 mạnh mẽ vang lên, tạo ra những giai điệu đầy quyền lực và phấn khích. Gió rít qua cửa kính, làm xóa nhòa tất cả những gì phía sau, chỉ còn lại cảm giác mạnh mẽ của sự tự do.  

Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt của Choi Hyeonjoon, đôi mắt sắc bén của anh không hề dao động, dù tốc độ của chiếc Bugatti đang làm cho mọi thứ xung quanh như biến thành những vệt mờ.  nắm chặt tay lái, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng, chỉ tập trung vào những gì phía trước. Cảm giác tự do mà chiếc xe mang lại dường như là một phần của bản thân anh, một cuộc sống không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì ngoài chính những quyết định mà anh đưa ra.

Gió thổi mạnh, nhưng anh không cảm thấy sự lạnh lẽo. Mọi thứ dường như tan biến trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại Hyeonjoon và con đường vô tận phía trước. Chắc chắn anh đã có một lý do gì đó đặc biệt để ở đây, trong chiếc xe này, với tốc độ như thế. Mỗi khúc cua, mỗi đoạn thẳng trên con đường, anh đều vượt qua với sự chính xác tuyệt đối, như thể đã sống cả đời trong những khoảnh khắc này. 

Thật sự anh đã bán cả đời mình cho những khúc cua tử thần này. Đã từng có một Choi Hyeonjoon mang trong mình nỗi ám ảnh về cái chết khi tham gia những cuộc đua vì gia tộc, cảm giác ấy không thể nào quên. Những ngày tháng đầu tiên trên đường đua, anh đã từng run rẩy mỗi khi xe lao vào một khúc cua hẹp, cảm giác tim đập loạn xạ như thể sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng. Anh đã từng nghi ngờ chính mình, không biết liệu có thể vượt qua được nỗi sợ đó hay không.

Nhưng,  Choi Hyeonjoon đã dần quen với cảm giác chạy với tốc độ chóng mặt, thậm chí không cảm thấy sợ hãi trước nguy hiểm. Anh đã chấp nhận rằng cuộc sống của mình và những khúc cua tử thần là một phần không thể thiếu trong cuộc chơi này.

Có lẽ, trong một phần sâu thẳm của tâm trí, anh vẫn cảm nhận được cái chết đang chờ đợi, nhưng thay vì chạy trốn, anh đã học cách sống cùng nó. Cái chết không còn là điều đáng sợ, mà chỉ là một điểm dừng không thể tránh khỏi trên con đường đua của cuộc đời. Anh đã vượt qua nó, đã chinh phục nỗi ám ảnh, để rồi giờ đây, đua xe không còn chỉ là cuộc chiến với tốc độ mà là cuộc chiến với chính mình.

Ánh trăng lạnh lùng vẫn chiếu rọi qua kính chắn gió, phản chiếu một gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong ánh mắt ấy, có lẽ là sự tự do duy nhất mà anh có thể cảm nhận được.

Gia tộc đã không còn là tất cả với Choi Hyeonjoon vì vậy kể từ bây giờ cho đến tương lai anh sẽ phải tìm cho mình một mục tiêu mới. 

Mỗi cú bẻ lái gấp đều như xé toạc không gian, chiếc xe vẫn cứ tiếp tục tăng tốc phóng trên con đường lớn.

--------------------------------------------------------

" Thằng chó !"

Moon Hyeonjoon gầm lên trong khi đang lách qua những con ngõ tối tăm và chật hẹp. Cậu có thể cảm nhận được sự đuổi theo gần kề, tiếng bước chân dồn dập, mùi thuốc súng nặng nề và hơi thở gấp gáp vang vọng trong không gian tĩnh lặng của những con hẻm. Mọi con đường đều giống nhau, mờ ảo và tối tăm, khiến cho mỗi bước đi của cậu đều như một cuộc đua với thời gian. Cậu, một kẻ đi săn từng rất khôn ngoan, giờ lại trở thành con mồi.

Nhiệm vụ lần này mà lão đại Faker giao phó cho cậu  là phải thương lượng với tay sai của nhánh phụ gia tộc Rồng Xanh, nhưng lũ chó chết ấy đã chơi bẩn. Không hề có vụ thương lượng nào ở đây cả, chúng nó chỉ chờ đợi Oner-kẻ cận vệ của thần bước chân vào địa bàn thuộc quyền sở hữu của DRX là trực tiếp lộ diện để phục kích Moon Hyeonjoon. 

Mặc dù Moon Hyeonjoon đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng sự đối phó với một bầy súc vật như vậy vẫn là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Cậu cảm nhận được sự áp lực dâng lên trong lòng, khi mà mỗi bước chạy đều có thể là bước cuối cùng nếu không cẩn thận. Từng âm thanh đuổi theo càng lúc càng gần, càng thêm khủng khiếp. Một mình cậu thì chẳng thể làm gì nhiều khi đối đầu với số lượng và sức mạnh của đám người này.

Cậu đã liên lạc với Minhyung, nhưng tình hình ở bên phía của Lee Minhyung và Ryu Minseok cũng không khá hơn cậu là bao. Cả ba đều bị bao vây, sức lực dần cạn kiệt, và một quyết định nhanh chóng phải được đưa ra.

Lee Sanghyeok, người chỉ huy của họ, đã nhận ra sự nguy hiểm và quyết định không để họ chết trong tay đám kẻ thù này. Lệnh của anh ta đã rất rõ ràng.

 "rút lui ngay lập tức" 

Cả ba người đều không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo, vì nếu tiếp tục chiến đấu trong tình trạng này, chắc chắn họ sẽ bị chúng giết chết. Nhưng sự rút lui không có nghĩa là bỏ cuộc.

"Người yểm trợ sẽ đến ngay lập tức," Lee Sanghyeok đã nói như vậy, như một lời trấn an nhưng cũng là một lời cảnh báo. Tất cả phải kìm nén sự sợ hãi và mệt mỏi, chờ đợi sự cứu viện.

Moon Hyeonjoon hít một hơi sâu, nén lại cơn đau, vừa chạy vừa quan sát xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh. Cậu biết rõ rằng chỉ cần một giây lơ là, mọi thứ sẽ kết thúc. Và mặc dù không biết người yểm trợ là ai, nhưng trong lòng Hyeonjoon vẫn còn một chút hy vọng. Hy vọng rằng họ sẽ không đến quá muộn.

Tiếng động cơ gầm rú, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của con ngõ, mỗi giây lại càng gần hơn. Một chiếc xe đua thể thao, mạnh mẽ và đầy tốc độ, đang lao về phía đường lớn với tốc độ không thể ngờ. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ dường như chậm lại.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, mắt Moon Hyeonjoon sáng lên, như thể một tia sáng le lói trong bóng tối của tuyệt vọng. Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, biết rằng đây là cơ hội duy nhất để có thể thoát khỏi vòng vây của kẻ thù, chờ đợi đội tiếp viện thì quá lâu thà rằng liều một lần còn hơn. Không chút chần chừ, Moon Hyeonjoon lao ra khỏi ngõ, sự quyết đoán và tinh thần sinh tử trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu lao thẳng ra giữa đường, nơi chiếc xe đua đang lao tới với một sức mạnh không thể cưỡng lại.

Tay Hyeonjoon rút khẩu súng từ trong áo khoác, dơ thẳng lên và nhắm vào chiếc xe. Đôi mắt cậu sắc bén, trái tim đập nhanh, nhưng tay cậu vẫn vững vàng. Những kẻ truy đuổi không biết rằng, chiếc xe đó không phải là sự xuất hiện ngẫu nhiên. Đây là thời điểm cậu có thể bẻ lái cuộc chơi, khiến thế cục chuyển sang một hướng mà chúng không thể ngờ tới.

"Lao đến đây nào." Hyeonjoon tự nhủ, nắm chắc khẩu súng trong tay, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm, môi nhếch cười, cố gắng nhìn rõ gương mặt của kẻ đang lái chiếc Bugatti đen này.

Ánh trăng rọi xuống, chiếc xe cuối cùng đã dừng lại ngay trước mặt Moon Hyeonjoon, trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm. Không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở gấp vì cơn đau của cậu hòa cùng tiếng động cơ dần dịu lại. Cậu vẫn đứng đó, khẩu súng trong tay không hạ xuống, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi chiếc xe đang dừng lại trước mặt mình.

Moon Hyeonjoon vẫn chẳng thể nhìn rõ được gương mặt của chủ nhân chiếc xe, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của người đó trong ánh sáng mờ ảo của đêm. Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm. Những tiếng bước chân và tiếng chửi thề của lũ truy đuổi vang lên từ phía xa, đang ngày một gần hơn. Cảm giác gấp gáp dâng lên, Moon Hyeonjoon không thể đứng yên thêm nữa.

Cậu vội vã chạy đến gần chiếc xe, không nghĩ ngợi gì nhiều mà mở cửa, mắt vẫn giữ thận trọng, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào.

Dường như người trong xe đã nhận ra tình hình khẩn cấp, không hề chần chừ mà lập tức mở cửa cho Moon Hyeonjoon. Đúng lúc đó, chiếc Bugatti thể thao gầm lên, động cơ nổ vang, sẵn sàng lao đi. Người lái xe không nói một lời, chỉ ngẩng lên nhìn Moon Hyeonjoon bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy ẩn ý. Mọi thứ trong khoảnh khắc đó như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng động cơ đua rền rĩ.

Moon Hyeonjoon không do dự, leo vào trong xe, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Lũ kẻ thù kia đang đến gần, và chiếc xe thể thao như một cỗ máy chiến đấu, sẵn sàng lao vào cuộc đua mới, không chỉ với tốc độ mà còn với sự sống còn.

Cậu vươn người, tay trái bóp nhẹ lấy cổ, tay phải cầm súng sặc mùi thuốc súng và vương chút máu  mà nhắm vào thái dương của người con trai phía trước.

"Phóng đi nếu không muốn chết."

Thông qua kính chiếu của xe, Choi Hyeonjoon nhìn vào gương mặt của người đang đe dọa tính mạng của mình. Ban nãy, anh đã nhận ra ngay đây là Oner- cận vệ ánh trăng của vương triều đỏ, có lẽ vì là người của gia tộc đỏ nên Choi Hyeonjoon mới dừng xe lại mà cứu chăng? 

Choi Hyeonjoon chỉ im lặng như suy tư một điều gì . Song, anh đột nhiên quay đầu lại, môi anh chạm đến môi cậu mà hôn. Chiếc lưỡi nhỏ của Choi Hyeonjoon chạm đến vết thương nơi khóe miệng của Moon Hyeonjoon mà liếm nhẹ lấy vệt máu của cậu.

"Cùng chết nhé."

Anh đạp mạnh ga, chiếc xe thể thao lao vút đi với tốc độ khủng khiếp, như một cơn lốc xé tan màn đêm. Bốn trăm cây số trên giờ là tốc độ của con xe hiện tại, chiếc xe phóng như điên trên con đường vắng vẻ, gầm rú trong đêm trăng. Cảm giác căng thẳng và adrenaline tràn ngập không gian, khiến trái tim của Moon Hyeonjoon đập mạnh theo nhịp điên cuồng của động cơ.

Choi Hyeonjoon không hề giảm tốc, lao thẳng đến khúc cua mà chẳng cần phải thắng phanh. Đường cong sắc bén, nhưng chiếc xe vẫn vững vàng, lướt qua như một con quái thú, không hề có dấu hiệu của sự dao động. Tốc độ của thần! Hyeonjoon nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy một sự thán phục trong lòng trước người này.

Dù có chút căng thẳng, cậu cũng không thể không công nhận rằng người lái xe này thật sự tài ba, sự điêu luyện trong cách điều khiển chiếc xe ở tốc độ này không phải ai cũng có được. Dường như cả thế giới xung quanh đều đang bị bỏ lại phía sau, chỉ có tiếng gầm của động cơ, âm thanh vút vút của bánh xe trên mặt đường, và không khí lạnh như cắt da.

Moon Hyeonjoon cảm nhận được sự phấn khích trong từng cú vọt của chiếc xe, nhưng cũng không quên giữ sự tỉnh táo. Đám kẻ đuổi theo chắc chắn không từ bỏ dễ dàng. Những con sói sẽ không buông tha dễ dàng, và cuộc đua này chỉ mới bắt đầu.

Chợt, Moon Hyeonjoon nhận thấy ánh mắt từ người ngồi ở ghế lái. 

Ánh mắt ấy không chỉ dừng lại ở sự lạnh lùng thường thấy, mà còn là sự lắng đọng, dịu dàng như ánh trăng đêm nay. Moon Hyeonjoon bỗng chốc nhận ra rằng người này có chút quen mắt nhưng vẫn không tài nào nhớ ra nổi.

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhớ lại nụ hôn ban nãy. Đó là nụ hôn đầu của cậu, một khoảnh khắc mà trước đó, cậu chẳng bao giờ nghĩ đến. Nụ hôn đó, dù ngắn ngủi và vội vã, nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí.

Cậu liếm nhẹ vết thương nơi khóe môi rồi cười nhếch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro