Kookjoon (3)
- Con có chuyện gì nói với má .
- Con muốn xin má hỏi cưới em Tuấn
- Không được , ít nhất người con cưới là người có địa vị hay danh phận cao quý !
- Chuyện cưới ai là chuyện con quyết định. Tuấn xuất thân thế nào con mặc kệ .
- Thì đúng là con quyết định cưới ai nhưng má là má con, má cũng là người có quyền chớ !
- Nhưng em Tuấn mang cốt nhục của con, má không muốn nhận cháu sao !
- Gì ?! Con có chắc nó mang của con không ?
- Không tin thì má hỏi thầy Tư xem
Bà Hội suy nghĩ hồi lâu thì nói
- Má sẽ chấp nhận, ngày mai cưới
Cậu Quốc vui mừng khôn xiết. Ngày cưới đến, không pháo hoa chào đón không người ra vào chúc mừng mà chỉ vỏn vẹn mấy người trong nhà, Tuấn không cần đòi hỏi nhiều em biết thân phận của mình nên được như vầy là quý hóa lắm rồi !
Cậu bước khập khiễng từ ngoài vào ,trên người nồng nặc rượu em thấy cậu liền nhanh đỡ cậu lên giường , thay quần áo cho cậu. Đang cặm cụi lau mặt cậu ngồi dạy khiến em giật mình.
- Tuấn
Cậu nắm tay em rồi hôn lên , bao nhiêu sự dịu dàng dành hết cho em
- Dạ cậu hai
- Thương em nhiều lắm, Tuấn
Em đỏ mặt ngại ngùng nói
- Em cũng thương cậu
Cậu bật cười trước sự ngại ngùng của em , xoay người em đối diện mình rồi hôn lên môi, nụ hôn ngày càng mãnh liệt nhiều hơn ,một hồi buông ra em ngã vào lòng cậu, hôn lâu làm cho em mềm nhũn. Ngày tháng trôi qua , hai người sống vô cùng hạnh phúc, dù em chịu sự khó chịu từ mẹ chồng nhưng Tuấn vẫn cố gắng nhẫn nhục tuy vậy em được cậu Quốc yêu chiều, em sinh cho gia đình một đứa con gái đáng yêu bụ bẫm ,đặt tên là Yến cậu Quốc vui sướng vô cùng ngày nào đi làm về cũng chơi đùa với con.
- Yến !
Cậu Quốc vừa xong việc ở vựa gạo lại tức tốc về nhà thăm vợ con. Thấy cậu hai , Tuấn nhẹ kêu cậu nhỏ giọng lại vì bé Yến đang ngủ. Cậu tiến lại gần nôi bằng tre, nơi con mình đang say giấc. Khẽ cưng nựng đôi gò má mũm mĩm , hôn lên trán của con . Cả hai khẽ đi ra
- Cậu, hôm nay về sớm
- Ừm ,nay có việc ít nên về sớm . À mà...
- Dạ
Cậu tiến đến bồng em lên, cậu hốt hoảng
- Cậu hai...
Đặt em lên giường
- Lâu rồi không làm, em phải bù đắp cho anh .
- Nhưng mà ....
- Không được sao ?
- Sau khi sinh , em...em không có được hấp dẫn hay là ...
Cậu hôn lên môi
- Dù thế nào cậu cũng thấy em đẹp, em hấp dẫn hết !
Nói xong cậu hôn lên cổ thơm tho mùi hoa bưởi, rèm hai bên phủ xuống che đi khung cảnh trước mắt.
------
Sáng sớm , cậu phải lên Sài Gòn vài hôm em ra tiễn cậu mà rơm rớm nước ngoài.
- Ngoan, em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ. Khi nào về sẽ mua quà
- Dạ cậu cũng vậy. Mà cậu...cậu đừng có quên em mà thương ...hức...cô nào !
- Ôi trời ! Thương em không hết nữa ở đó thương người ta . Đừng khóc nữa xấu lắm
- Ưm...hức...Dạ !
Cậu hôn nhẹ lên trán rồi lên xe, em quyến luyến nhìn theo .
-----
Em ru con ngủ trên tay , con Mận đi vào nói
- Mày lên nhà gặp bà kìa
Cách xưng hô của con Mận em còn lạ gì nữa từ khi em chính thức là vợ cậu , trong nhà gia đinh ai cũng gọi là cậu Tuấn còn riêng Mận thì không phận nghèo hèn kia xứng đáng đến để nó gọi là cậu Tuấn sao ?! . Tuấn bước vào chào bà Hội
- Con Mận
- Dạ !
- Dọn đồ xong rồi thì đuổi thằng Tuấn với con nó đi !
- Dạ !
Em ngạc nhiên nhìn bà Hội , em quỳ xuống
- Má , con ....
- Mày là thằng nghèo hèn rách nát mà gọi tao là má sao ?
- Bà... Con làm gì mà bà đuổi con
- Làm gì hả ? Bản thân mày biết chứ , không sinh được con trai nối dỗi thì cũng xem là có tội .
- Bà ơi... Yến là cháu của bà mà....
- Cháu sao ?! Từ khi sinh ra tao không xem nó là cháu rồi . Có chắc nó là con của thằng Quốc hay của người khác.
- Không bà ơi. Yến là con của cậu hai bà ơi !
- Mận đem thằng Tuấn với con nó đuổi ra khỏi nhà .
- Bà ơi ! Con xin bà ,đừng đuổi con của cậu đi, đuổi một mình con đi là được ... Con xin bà !
- Giữ lại thì có ích gì , con gái làm ra cái gì ? Mận đuổi hai người đó đi đi !
- Dạ !
Con Mận đem bé Yến cùng thằng Tuấn xô ra ngoài. Nó hả hê nói
- Mày nhanh chóng ra khỏi đây , may mà bà chủ không thả trôi sông mà chỉ đuổi cha con mày , hứ !
Bé Yến khóc oà lên, em dỗ dành nó ra khỏi ngôi nhà mà em từng gắn bó, bước từng bước về phía trước. Đã mấy ngày em không ăn gì, bé Yến cứ khóc ngoáy lên vì đói . Tạm dừng ở ngôi nhà hoang , em tìm xung quanh có nhà nào còn gạo để xin, đi hết mười nhà cuối cùng có người cho , em nhanh nhạy về vo gạo với nước cho bé Yến uống, uống no Yến không khóc nữa mà ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau Tuấn ra chợ hỏi người ta có nhận người làm không ? may mắn có người nhận , Tuấn được nhận bán phụ đồ , ngày ngày em bồng con ra chợ phụ bán , người xung quanh quen dần với hai cha con . Chẳng mấy chốc, bé Yến được tròn 5 tuổi , càng lớn càng có nét giống cậu mỗi khi nhìn Yến là em bất khóc ,nỗi nhớ da diết đó đeo bám em suốt 4 năm. Em đang dọn hàng vào trong , hôm nay bán đắt nên được về sớm. Từ đằng xa có tiếng trẻ con phát ra .
- Ba !
- Yến !
Bé Yến chạy lại ôm lấy em. Em vuốt mái tóc con.
- Con đi học về rồi hả !
- Dạ !
- Hôm nay ,con học có ngoan không ?
- Dạ có ! Bữa nay con được thầy khen nữa đó.
Bé Yến vừa nói vừa cười tít mắt. Đang vui vẻ nói chuyện, bà Chín - người nhận em bán đồ , đưa hai cha con mớ cá rô đồng.
- Tuấn, đem này về nấu canh cho Yến ăn đi
- Dạ thôi ! Chín ăn đi
- Tao nói cho về nấu cho Yến, nó ốm nhôm hà , lấy đi
- Chín cho hoài con ngại lắm !
- Ngại gì, hai cha con bây đáng thương tao chịu không được nên đem về ăn đi !
- Dạ con cảm ơn Chín nhiều !
- Ừ !
- Vậy sáng mai con ra phụ , con về nha Chín !
- Dạ chào bà Chín ,con về !
Cuộc sống hai cha con trải qua hạnh phúc ,vui vẻ tuy sống trong tình cảnh nghèo khổ nhưng không sao em chịu đựng được vì bên cạnh em còn có bé Yến .
-----
- Quốc ,con đi đâu vậy !
- Tôi đi đâu thì kệ tôi , má hỏi làm gì ?
- Má chỉ quan tâm đến con thôi! Hôm nay con Diệp có ghé qua hỏi thăm con đó.
- Nói với cổ bớt mặt dày lại, con gái chưa chồng hay đến nhà con trai thì không hay đâu !
- Con Diệp , dầu gì nó cũng là con dâu tương lai của má nên ...
- Tôi còn có vợ và không muốn lấy ai , muốn lấy má lấy đi !
- Thằng Tuấn nó đi biệt xứ không biết sống chết thế nào , con lấy thêm vợ thì có sao ?
- Đừng bao giờ má nhắc đến em Tuấn của con, chẳng phải chính má ép em ấy đi sao hả ?
- Con phải hiểu má vì gia đình này, vì con , nó không sinh được con trai để nối dỗi thì má có quyền đuổi chứ !
- Má chẳng có cái quyền gì đuổi em ấy với lại gái trai gì cũng là con là cháu.
- Sao con cứ đay nghiến má hoài vậy ! má muốn tốt cho con mà Quốc
- Muốn tốt cho tôi mà má nhẫn tâm đuổi vợ con tôi đi, sống chết thế nào chẳng biết . Má không là con người nữa, từ ngày em Tuấn làm vợ tôi ngày nào má chì chiết ,buông lời chửi rủa em . Lúc trước, má thương Tuấn lắm sao giờ lại thành ra vầy.
- Đó là khi nó chưa làm vợ . Thằng Tuấn nghèo hèn sao có thể cưới con vì con nói nó mang cốt nhục của con nên má miễn cưỡng cho hai đứa cưới nhau.
- Đây là lần cuối con nói ,má muốn mai muối cho ai để cưới con thì má tự cưới .
Cậu nói xong bỏ đi . Lúc về nhà, nghe Tuấn bị đuổi đi cậu nổi điên lên đi tìm em mà không thấy . Cậu đập phá đồ trong nhà, thiếu điều muốn giết người, bà Hội can ngăn lại bị cậu chỉa súng vào đầu.
- Má ! Con thề con sẽ không bao giờ tha thứ cho má đâu
Bà Hội cố bình tĩnh nói
- Quốc à ! Nghe má nói .....
- Không cần nghe má nói hay giải thích , Tuấn có gì tôi sẽ không nhìn mặt má .
Cậu bực tức nổ súng làm bà Hội , con Mận quỳ xuống cầu xin.
- Quốc, con bình tĩnh lại để má kêu người tìm thằng Tuấn về .
- Má phải tìm bằng được, bằng không đừng xem con là con của má nữa . Thành !
- Dạ cậu hai
- Đem con Mận ra đánh 60 roi, xong thì đuổi nó khỏi nhà
- Dạ cậu !
- Cậu hai...con xin cậu đừng đuổi con mà ...cậu ơi !
- Đem ra ngoài .
Con Mận khóc la cầu xin.
----
Buổi tối, cậu loạng choạng vừa đi vừa lầm bầm không rõ. Hôm nay cậu có công chuyện xóm dưới vì gấp rút nên cậu đi một mình , nghĩ đến chuyện hồi sáng liền buồn bực mượn rượu giải sầu . Rầm ! Cậu vì trượt chân té xuống sông .
**By: No
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro