Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Câu chuyện học đường 17

〘"Quý Nịnh tỏ tình với tôi rồi"〙

_

"!"

Có thứ gì đó trơn trượt, nóng bỏng lướt qua cằm khiến Cố Tu giật mình mở mắt ngay lập tức.

Trần Bắc Xuyên làm như không có chuyện gì lùi lại, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng khàn khàn: "Đi hết rồi."

Lần này Cố Tu thật sự bị hắn làm cho tức đến phát điên.

Vừa nóng vừa căng thẳng, lại vừa ngượng ngùng, còn có thứ cảm xúc không rõ ràng nữa....

Cố Tu chỉ cảm thấy nóng.

Cả người như vừa được vớt ra từ nước sôi, mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo phông ướt sũng dính sát vào người, khuôn mặt đỏ bừng như sốt, cơ thể không ngừng tỏa nhiệt, chẳng khác nào một quả táo đỏ vừa được trụng qua nước nóng.

Cậu không muốn nói thêm một lời nào với Trần Bắc Xuyên nữa, đẩy mạnh cửa sắt, giận dữ bỏ đi.

Trần Bắc Xuyên đứng nguyên tại chỗ, không kìm được liếm môi, răng và vòm họng, hắn nếm được một chút mồ hôi của chính mình, mặn mặn. Cố Tu đi rồi, dư vị cũng tan theo, không còn cảm nhận được cái vị ngọt ngào kia nữa.

Hắn một mình đứng trong nhà kho ngột ngạt và tĩnh lặng, hồi lâu sau mới nhặt chiếc áo hoodie mà Cố Tu vừa ngồi lên, phủi phủi bụi rồi mặc lại vào người.

Tối hôm đó, diễn đàn trường náo nhiệt vô cùng.

Tin tức "hoa lá cành" của hotboy còn được chia sẻ trên Xiaohongshu, được đề xuất cho những người ở cùng thành phố và sinh viên đại học trên khắp cả nước. Hotboy huyền thoại của đại học A nhanh chóng nổi tiếng, ngay cả Cố Tu cũng có thêm một đám fan, anh anh em em chồng chồng vợ vợ cục cưng cưng cưng, cứ gọi không ngừng, còn muốn vì cậu mà tranh giành vị trí hotboy số một!

Tuy nhiên Cố Tu và đương kim hotboy lại không có mâu thuẫn nào đáng kể, trái lại hai người buột chung với nhau thành couple bạn cùng phòng song nam thần, nổi như cồn.

Mở màn là cảnh hai người chơi bóng rổ trên sân, tràn đầy sức sống và khí thế thanh xuân. Mỗi lần va chạm cơ thể đều tràn ngập sự căng thẳng, hormone nồng nặc lan tỏa trong không khí khiến người ta mặt đỏ tim đập. Trong video, các bạn học vây xem không ngừng la hét, gào thét điên cuồng, người không biết còn tưởng là giải bóng rổ cấp trường gay cấn chứ không phải là trò đùa nhỏ của hai chàng trai.

Kỹ thuật bóng rổ của cả hai đều khá tốt, bất phân thắng bại. Trận đấu giữa họ diễn ra trong trạng thái căng thẳng đến đỉnh điểm, khiến người xem nín thở theo dõi, cho đến khi Cố Tu úp rổ không vững, từ giữa không trung rơi xuống rất mạnh, được Trần Bắc Xuyên nhanh chóng lao tới đỡ lấy.

Đây chẳng phải là cảnh đầy gay cấn trong các bộ phim thần tượng sao!

Và đến đây, bộ phim thần tượng mới chỉ vừa bắt đầu. Hotboy lạnh lùng Trần Bắc Xuyên vậy mà lại cúi thấp cái đầu kiêu ngạo giữa bao ánh mắt đang dõi theo, chẳng ngại làm quá mọi chuyện, cõng Cố Tu rời khỏi sân đầy phong độ.

Tiếp đó, không ai biết hai người đã đi đâu. Thông tin mới nhất từ các bạn học cung cấp là thấy họ xuất hiện gần phòng y tế, nhưng hai người đã đổi hướng giữa chừng, không đến phòng y tế, cũng không về ký túc xá ngay lập tức.

Khoảng thời gian mất tích này để lại không gian vô tận cho sự tưởng tượng.

Quý Nịnh không thể ngồi yên được nữa.

Ngay cả khi bị Cố Tu từ chối thì cậu ta cũng không thể trơ mắt nhìn Cố Tu ngày càng rời xa mình, rồi kết sánh vai bên một người đàn ông khác...

Nếu Cố Tu lấy lý do giới tính để từ chối cậu ta, thì chẳng phải có nghĩa là Trần Bắc Xuyên cũng không thể sao?

Kết quả tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Khi Quý Nịnh gọi điện đến, Cố Tu đang chơi game trong ký túc xá. Hai tay cậu đều bận rộn, bèn tiện tay bật loa ngoài.

Sau khi xác nhận Cố Tu đang ở ký túc xá, Quý Nịnh lại hỏi: "Vậy Trần Bắc Xuyên có ở đó không?"

Cố Tu không quay đầu lại, sự hiện diện của tên bạn cùng phòng đáng ghét phía sau vẫn khó mà bỏ qua, cậu buột miệng đáp: "Có."

Lúc này Quý Nịnh mới nói đến chuyện chính, nhưng vẫn vòng vo: "Tớ đang ở dưới ký túc xá của cậu, cậu có thể xuống một lát được không?"

"Cậu lên đây đi." Cố Tu mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, miệng nói với điện thoại: "Tôi đang chơi game, không đi được."

"Vậy tớ đợi cậu chơi xong rồi xuống một chuyến, được không?" Quý Nịnh nói: "Tớ còn mang đồ ăn ngon cho cậu nữa."

Sẵn lòng bỏ nhiều công sức mang đồ ăn ngon đến tìm Cố Tu, cũng không ngại chờ đợi thêm một lát, thế mà lại nhất quyết không chịu đi thêm vài bước lên lầu. Nhìn kiểu gì cũng giống như đang tránh mặt ai đó.

Hơn mười phút sau, Cố Tu mới không nhanh không chậm đứng dậy khỏi chỗ, khoác áo ngoài. Trong tầm mắt, Trần Bắc Xuyên vẫn đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt chuyên chú như thể không hề nghe thấy cuộc điện thoại bật loa ngoài kia.

Cố Tu cũng không để ý đến hắn, cố gắng điều khiển ánh mắt, ra vẻ như không có chuyện gì rồi xuống lầu.

007 đã spoil trước: 【Trong một đêm gió rét thê lương, thụ chính đợi anh rất lâu dưới ký túc xá, cuối cùng cũng đợi được anh xuống lầu và lấy hết dũng khí tỏ tình với anh! Đáng tiếc anh vì sự come out bất ngờ của thụ chính mà hoảng sợ, càng khó tiêu hóa sự thật cậu ta thầm thích anh nhiều năm... Anh đúng là một tên đàn ông cặn bã, rõ ràng trong lòng cũng có cậu ta nhưng lại dùng những lời lẽ tổn thương nhất để từ chối cậu ta.】

Còn việc làm tổn thương như thế nào, thì Cố Tu phải tự mình động não.

Cậu lờ mờ cảm thấy Quý Nịnh không yếu ớt như miêu tả trong tiểu thuyết. Việc khiến đối phương từ bỏ mối tình đơn phương nhiều năm như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Cậu còn phải gián tiếp quảng cáo bạn cùng phòng của mình để Quý Nịnh thông qua so sánh mà cảm nhận được những điểm tốt của công chính.

Khó quá.

Mà hiện tại trong mắt Cố Tu, công chính nhìn đâu cũng thấy đáng ghét. Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này có điểm gì đáng để Quý Nịnh yêu thích. Yêu thích sự không quan tâm của hắn, yêu thích bộ dạng làm ra vẻ của hắn, yêu thích cái miệng độc địa của hắn sao?

Mang theo trọng trách nặng nề trên vai, Cố Tu xuống lầu gặp mặt Quý Nịnh.

"Cố, Cố Tu!" Quý Nịnh căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy. Cậu ta trốn trong bóng cây rậm rạp, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh, vẫy tay với Cố Tu: "Qua bên này."

Hai người lén lút như ăn trộm, di chuyển đến một góc khuất tối đen không một bóng người.

Mượn màn đêm che phủ, Quý Nịnh giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng đỏ ửng không thể kiểm soát của mình. Sau khi ấp ủ một lúc, cậu ta trịnh trọng dùng hai tay đưa ra món quà đã chuẩn bị: "Tớ nhớ cậu đã muốn chiếc đồng hồ thể thao này lâu rồi..."

"Không cần." Cố Tu thẳng thừng từ chối: "Bây giờ tôi không thiếu những thứ này."

Quý Nịnh vẫn không từ bỏ, ngước đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cậu, tiếp tục nói: "Cố Tu, thật ra tớ..."

Cố Tu rất thẳng thắn cướp lời: "Không lẽ cậu định nói, thật ra cậu thích tôi lâu rồi đấy nhé?"

"Ừm..." Quý Nịnh bị đánh úp bất ngờ, nghẹn lại một chút sau đó lại lắc đầu: "Từ nhỏ đến lớn tớ luôn rất sùng bái cậu, có một sự si mê kì lạ đối với cậu. Trước đây tớ vẫn luôn nghĩ cảm giác đó chính là thích. Vì vậy, bất kể cậu muốn món quà quý giá nào, tớ đều sẽ cố gắng tích góp tiền để tặng cho cậu."

Cố Tu cố gắng kiểm soát sắc mặt, trong đầu gõ gõ 007, ngập ngừng nói: 【Hướng cốt truyện này hình như có hơi...】

007 thuần thục tiếp lời: 【Hình như lại sắp sụp đổ nữa rồi đó.】

Cố Tu ngớ người: 【...Lại nữa?】

Quý Nịnh vẫn tiếp tục tự kiểm điểm, một mạch tự bóc trần bản thân.

"Nhưng sau này tớ nhận ra tình cảm đó không lành mạnh chút nào." Quý Nịnh quay lại vấn đề chính: "Cho đến khi cậu trả lại đôi AJ đó cho tớ, tớ dường như đột nhiên tỉnh táo lại, mới thực sự cảm nhận được sức hút của cậu..."

"Món quà lần này tớ tặng cho cậu là sau khi tớ đã suy nghĩ rất kỹ, cam tâm tình nguyện... Tớ thích cậu, Cố Tu." Cậu ta tăng âm lượng, lại một lần nữa đẩy món quà đã chuẩn bị về phía trước.

"Cậu... tôi... sao cậu đột nhiên lại thích đàn ông vậy?" Cố Tu đưa ra lời từ chối đã chuẩn bị sẵn: "Có thể là cậu bị bệnh rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện khám thử nhé."

Quý Nịnh nghẹn lời: "Tớ..."

Thái độ của Cố Tu rất kiên quyết: "Quà cũng không cần đâu."

Không bị ghét bỏ, cậu ấy còn nói muốn đưa mình đi bệnh viện...

Quý Nịnh ngước đôi mắt đầy mong chờ nhìn cậu.

Cố Tu cố gắng nhíu mày, bắt chước dáng vẻ đáng ghét nhất của bạn cùng phòng mình, ra vẻ hung dữ và khinh miệt: "Cái thứ này cậu giữ lại tự mà dùng đi, không dùng được thì mang đi trả lại."

Cậu ấy thậm chí còn sợ mình lãng phí tiền...

Quý Nịnh từ vẻ ngoài hung dữ ấy đã nhìn thấu được Cố Tu thật sự bên trong. Lời tỏ tình lấy hết dũng khí bị từ chối thẳng thừng nhưng cậu ta lại cản thấy được khích lệ, thuận theo lời Cố Tu mà dũng cảm đưa ra lời mời tiếp theo: "Vậy khi nào cậu đi cùng tớ đến bệnh viện khám?"

"......?" Cố Tu không kịp phòng bị, ngẩn ra một lúc mới qua loa nói: "Ờ, để sau hẵng tính."

Quý Nịnh cong mắt cười: "Ừm, vậy lần sau gặp lại nhé!"

Thành công tiễn Quý Nịnh đi, Cố Tu vẫn đứng nguyên tại chỗ, vò đầu bứt tóc đầy phiền muộn.

Trần Bắc Xuyên ở góc khuất bên kia đã nghe được toàn bộ màn tỏ tình lãng mạn trong đêm ấy từ đầu đến cuối.

Sự từ chối của Cố Tu khiến tâm trạng hắn tốt hơn một chút, nhưng cái cảm giác vẫn còn một phần nào đó chừa chút cơ hội lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Cố Tu luôn như vậy, vừa làm chuyện xấu vừa trêu chọc người khác, khiến hắn bị dụ dỗ đến hồn xiêu phách lạc, một mặt hung hăng mắng hắn, một mặt vừa như muốn từ chối nhưng lại vừa muốn chấp thuận, động một tí là để lộ những biểu cảm lúng túng đỏ mặt đáng yêu chết người.

Hai người mỗi người một tâm tư, một người ở ngoài sáng một người ở trong tối, lần lượt quay về ký túc xá.

Trần Bắc Xuyên về trước một bước. Khi Cố Tu trở về hắn vẫn y nguyên như trước, ngồi ngay ngắn trước bàn học.

【Chiu chiu, tiến độ cốt truyện đã hoàn thành 80% rồi!】 007 cập nhật tiến độ cốt truyện cho Cố Tu: 【Chỉ cần anh nói với công chính là anh đã từ chối lời tỏ tình của thụ chính, giả vờ ngốc nghếch thả chút tín hiệu ám chỉ để người ta nhân cơ hội chen vào là được. Ngoài ra anh còn nói cho hắn biết tâm trạng rối bời của mình, làm đổ hũ giấm của hắn, khiến hắn nảy sinh cảm giác nguy cơ mãnh liệt...】

Cố Tu tận tâm tận lực đi theo cốt truyện.

Cậu cứng nhắc đi tới, cứng nhắc vỗ vai Trần Bắc Xuyên, mất hồn mất vía mở lời: "Trần Bắc Xuyên..."

Trần Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, yết hầu khẽ động: "Ừm?"

"Mặc dù anh rất đáng ghét nhưng bây giờ tôi rất phiền muộn, không biết phải làm sao, cũng chẳng có ai khác để nói..." Cố Tu bắt đầu câu chuyện bằng lời thật lòng: "Vừa nãy Quý Nịnh gọi tôi ra ngoài..."

"Quý Nịnh tỏ tình với tôi rồi. Không biết cậu ta uống nhầm thuốc hay bị lây phong cách nghệ sĩ gì nữa... Chúng tôi bao nhiêu năm nay chỉ là anh em bạn bè thuần túy, tôi là trai thẳng vàng ròng 18K, cậu ta rõ ràng cũng vậy mà, kỳ lạ thật đấy."

Trần Bắc Xuyên hiếm khi đóng vai người lắng nghe lịch sự và yên lặng, nửa ngày trời không hề thốt ra lời lẽ chua cay nào. Biểu cảm của hắn có chút phức tạp, sự cảm khái, nhẹ nhõm, tất cả hòa quyện thành màu sắc âm u đang điên cuồng dệt nên trong lòng.

Đột nhiên hắn đưa tay ra, có hơi lưu manh mà kéo cổ áo của Cố Tu, trêu chọc: "Lại mặc đồ của tôi à?"

Cố Tu bị kéo về phía trước, khóe liếc thấy gần như lộ cả ngực nên vội vàng giữ chặt cổ áo đứng thẳng lại, quát to: "Này!"

Bộ dạng xù lông quen thuộc.

Bất kể Trần Bắc Xuyên có phối hợp hay không, cậu vẫn tự mình tiếp tục: "Tôi đã từ chối Quý Nịnh rồi, không biết cậu ta về sau sẽ thế nào... Chắc sẽ không lén lút khóc đâu nhỉ? Haizz, phiền chết đi được, sau này chúng tôi còn có thể làm bạn như trước được nữa không? Tôi không muốn mất đi người bạn này, cũng không muốn Quý Nịnh buồn..."

Trần Bắc Xuyên nhìn vào mắt cậu, đôi môi mỏng lạnh lùng nhả ra những câu không chút cản xúc: "Tôi đã nói với cậu hai lần rồi, cậu ta là gay."

Ngừng một chút rồi bổ sung: "Hơn nữa, cậu ta đeo kính cũng không đẹp."

"Ấy." Tư duy của Cố Tu lập tức phân tán: "Nhắc mới nhớ, vừa nãy cậu ta hình như không đeo kính, là đeo kính áp tròng à? Thảo nào tôi cảm thấy khác mọi ngày."

Trần Bắc Xuyên: "......"

Phản ứng của Trần Bắc Xuyên quá lạnh nhạt.

【Ừm... Công chính trông hoàn toàn không có vẻ gì là đã khai sáng cả.】 007 yếu ớt nói: 【Chiu chiu, anh cố gắng thêm chút nữa đi, để hắn nhận ra tình hình gấp lắm rồi, không cố gắng nữa thì vợ sẽ chạy theo thụ chính mất thôi!!】

【?】 Cố Tu dùng ý niệm đánh ra một dấu chấm hỏi.

【Ồ ồ ồ.】 007 vội vàng sửa lời: 【Ờ, hiểu lầm hiểm lầm. Không cố gắng nữa thì vợ sẽ chạy theo trai tồi mất thôi!】

【...Đừng có nguyền rủa anh nữa được không.】 Cố Tu đổi chủ đề: 【Anh là trai thẳng! Thẳng tắp! Hai người bọn họ thích làm gì thì kệ học, không liên quan đến anh.】

007 lập tức ngoan ngoãn: 【Vâng ạ.】

Trần Bắc Xuyên quay lại đọc sách, Cố Tu đứng bên cạnh một lúc, trầm ngâm suy nghĩ rồi kéo ghế của mình lại gần, ngồi xuống cạnh hắn.

Cố Tu đánh giá bạn cùng phòng từ trên xuống dưới, cau mày: "Này, Trần Bắc Xuyên, anh có chắc anh là trai thẳng không?"

Trần Bắc Xuyên không do dự: "Ừm."

"Ồ? Không cần suy nghĩ sao?" Cố Tu cố gắng vòng vo tam quốc: "Sao anh có thể chắc chắn mình là trai thẳng? Chẳng lẽ anh từng thích con gái à? Nhưng tôi nghe nói anh là vua độc thân vạn năm mà, ngay cả chó mèo nuôi trong nhà cũng bị thiến hết rồi."

Trần Bắc Xuyên quay sang nhìn cậu, thế mà lại nghiêm túc trả lời phần tám chuyện phía sau: "Vì mèo và chó nhà tôi có rào cản sinh sản. Thêm nữa mèo là đực, chó cũng là đực, thời kỳ động dục của chúng không đánh nhau thì cũng cưỡi lên nhau, nên chỉ có thể thiến thôi."

Ngừng một chút, hắn quăng trả câu hỏi tra khảo của Cố Tu: "Cậu làm sao xác nhận mình thích con gái? Đừng nói đến yêu đương, cậu ngày nào cũng chui rúc trong ký túc xá chơi game, ngay cả nữ sinh cũng chẳng tiếp xúc được mấy người. Còn nữa, cậu trộm quần áo của tôi, cưỡi lên người tôi, ngồi lên đùi tôi... thì tính là gì? Biến thái à?"

Cố Tu không chỉ đuối lý mà còn bị chạm vào nỗi đau FA, xấu hổ đan xen, hai gò má nhanh chóng đỏ bừng: "...Mấy chuyện đó đều là ngoài ý muốn! Hơn nữa nếu không phải cậu vướng víu thì đâu có nhiều chuyện rắc rối như vậy-- ưm!"

Cố Tu giật mình bật lùi lại.

Vùng eo nhạy cảm truyền đến một cảm giác bị bóp nắn kỳ lạ. Kẻ gây ra không ai khác chính là bàn tay chưa kịp rụt về của Trần Bắc Xuyên!

Trần Bắc Xuyên vẻ ngoài đoan chính nhưng bên trong gian xảo: "Giữa trai thẳng với nhau, sờ eo một cái thì có sao? Phản ứng càng mãnh liệt càng chứng tỏ trong lòng cậu có quỷ."

Cố Tu: "......"

Một cái mũ gay to đùng từ trên trời ụp xuống.

Rõ ràng cậu phản ứng mãnh liệt là vì cậu biết người trước mặt là cong, một gay chính hiệu, công chính của tiểu thuyết! Tên gay này lại xuyên tạc sự thật, trắng trợn đổi trắng thay đen, kẻ ác lại đi cáo trạng trước!

Đương nhiên là cậu không nhịn nổi, xông lên véo mạnh vào đùi Trần Bắc Xuyên một cái: "Đi chết đi! Anh mới là gay đó!"

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chiu Chiu mang theo ký ức cơ bắp từ thế giới trước: cứ thế mà véo đùi thôi!

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro